TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Dương
Chương 2627

“Lâm Nhã Nam còn có Tô Nhan!”

Người đàn ông lạnh nhạt nói.

“Người mà Hồng Nhan Cốc chúng tôi coi trọng nhất định phải lấy được đến tay, ai dám tạm giam bọn họ chính là đối địch với Hồng Nhan Cốc chúng tôi.”

“Vậy nếu như tôi không giao ra thì sao?”

Lâm Dương ngưng trọng hỏi.

“Như vậy tất cả mọi người ở đây, bao gồm cả chính bản thân cậu, hôm nay đều sẽ phải chết ở đây.”

Người đàn ông giận dữ nói.

Hiển nhiên người đàn ông này cơ bản không đem thanh danh hung ác của bác sĩ Lâm để vào mắt.

Lâm Dương siết chặt tay lại, trong mắt đều là lửa giận và ý lạnh.

Thế nhưng đúng vào lúc này một giọng nói lại vang lên trong không gian trống trải của bãi đậu xe.

“Là ai? Ai lại dám to gan làm thương tổn đến đồ đệ của tôi?”

Nghe thấy giọng nói này, tất cả người có mặt ở hiện trường đều nhìn qua xung quanh.

Người đàn ông kia hơi cau mày, lập tức tìm nơi phát ra giọng nói đó.

Thế nhưng một lát sau, anh ta lấy lại tỉnh thần, ánh mắt chăm chú nhìn bóng dáng chẳng biết từ khi nào đã đứng ở trước mặt Lâm Dương.

“Đạo Hoàng Phong Thanh Vũ?” Trong Hồng Nhan Cốc có người lẩm bẩm.

Ô còn có người nhận ra ông già này cơ đấy? Xem ra đám con chó con mèo các người cũng có chút ít kiến thức đấy.” Phong Thanh Vũ chắp hai tay sau lưng, ánh mắt khinh thường nhìn chăm chằm qua những người này.

“Thì ra là Đạo Hoàng tiền bối, tôi đã quá thất lễ, nong Đạo Hoàng tiền bối thứ lỗi cho tôi.” Người đàn ông kia bình tính nói, tuy anh ta đang nói mấy lời lẽ hoa mỹ, thế nhưng hành vi cử chỉ lại chẳng có mấy phần ý tứ tôn trọng.

“Nếu như các người đã biết tôi là Đạo Hoàng, đám các người còn ở đây ầm cái gì?

Nhanh chóng biến khỏi nơi này, trong vòng mười nhịp thở, nếu như còn để cho tôi nhìn thấy các người, tôi sẽ lấy hết đầu của các người xuống!” Phong Thanh Vũ hét lên, vẻ mặt lộ ra bình tĩnh.

Sắc mặt của tất cả mọi người đều rất căng thẳng.

“Đạo Hoàng tiền bối, ngài không thể nói những lời quyết tuyệt như thế được, tôi đến nơi này chính là nghe theo mệnh lệnh của sư môn, ông đuổi chúng tôi đi như thế, chúng tôi cũng không sống được.”

“Sư môn ư? Các người là?”

“Hồng Nhan Cốc.” Sắc mặt người đàn ông kia không chút thay đổi, bình tĩnh nói.

“Hồng Nhan Cốc?”

Đạo Hoàng hơi sửng sốt, sau đó đánh giá người đàn ông kia một lượt, cười nhạo một tiếng.

“Rốt cuộc cũng có chút bàng môn tà đạo, cũng chỉ có nơi như Hồng Nhan Cốc mới có thể nuôi dưỡng ra được loại người nam chẳng ra nam, nữ chẳng ra nữ như cậu!”

“Nam không ra nam, nữ không ra nữ?”

Lâm Dương khế giật mình, đột nhiên ý thức được điều gì đó, anh vội vàng quan sát người đàn ông kia lại một lượt.

Lúc này Lâm Dương mới phát hiện ra “người đàn ông” kia không có hầu kết, hơn nữa xương bả vai không quá lớn, mười ngón tay dính đầy mùi thuốc.

“Người này là nữ.” Lâm Dương trầm giọng nói.

“Hồng Nhan Cốc không có đàn ông, nói một cách chính xác, đó là một dược nhân.”

Phong Thanh Vũ rất bình tĩnh nói.

“Người này hơn phân nửa là lợi dụng bí pháp đặc biệt của Hồng Nhan Cốc để tu luyện công pháp, khiến cho các đặc điểm nữ tính trên người mình biến chất, dáng vẻ dần dân hiện lên nam tính, mặc dù công lực tăng lên nhanh chóng, nhưng sẽ có dáng vẻ nam không ra nam, nữ chẳng ra nữ”

Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên

| Tải iWin