Người đẹp vốn đã đến miệng còn hụt, Phó Hoành Dật dở khóc dở cười nhìn Thẩm Thanh Lan. Ngay lúc này, khuôn mặt cô hiện vẻ đắc ý hiếm thấy, hệt như một đứa trẻ thực hiện được trò đùa. Anh lập tức cảm thấy mềm nhũn, nhìn cô bằng ánh mắt cưng chiều.
Thẩm Thanh Lan bị anh nhìn liền hơi mất tự nhiên. Mỗi khi Phó Hoành Dật nhìn cô bằng ánh mắt như vậy, cô lại không nhịn được mà muốn xô cửa chạy trốn.
“Người bạn nhỏ của em có ổn không?” Để tránh làm Thẩm Thanh Lan xấu hổ, Phó Hoành Dật nói lảng sang chuyện khác.
“Không sao, cô ấy là người thoải mái, chỉ cần có ăn là dễ dỗ.”
“Anh nghĩ, nếu em gọi điện thoại cho Hàn Dịch, nhờ anh ta mở cửa sau thì có ổn không?” Thẩm Thanh Lan hỏi.
“Muốn giúp cô bạn kia?”
“Vâng.”
“Không có gì là không ổn cả. Hôm nay Hàn Dịch đến đây. Cậu ta có nói cô bạn nhỏ của em bị người khác hãm hại. Tuy người đó rất cẩn thận, nhưng vẫn bị một cameras quay lại.” Phó Hoành Dật trả lời lại.
Thẩm Thanh Lan hơi giật mình. Cô vốn định hỏi Hàn Dịch xem hậu trường có cameras, quay lại được bằng chứng xác thực về việc Đường Mễ Na chơi xấu không. Không ngờ là có thật, hơn nữa Hàn Dịch cũng đã biết rồi.
“Hàn Dịch định xử lý chuyện này thế nào?” Nếu Hàn Dịch đã biết thì chắc sẽ không mặc kệ.
Phó Hoành Dật dịch người sang, vỗ xuống giường. Thẩm Thanh Lan tự nhiên bước đến, cởi giày, lên giường nằm nép vào lòng Phó Hoành Dật.
“Chuyện này Hàn Dịch sẽ xử lý, em không cần lo lắng.”
Thẩm Thanh Lan gật đầu. Nếu Phó Hoành Dật đã nói vậy thì cô tất nhiên sẽ không nhúng tay vào.
Quả nhiên, chưa đến hai ngày sau, Thẩm Thanh Lan đã nhận được điện thoại của Vu Hiểu Huyên.
“Thanh Lan, Thanh Lan, tớ muốn nói cho cậu nghe một tin tốt.” Dù là qua điện thoại, Thẩm Thanh Lan vẫn có thể cảm nhận được sự vui mừng của Vu Hiểu Huyên vào lúc này.
Mặc dù đã đoán được là có chuyện gì, nhưng Thẩm Thanh Lan vẫn phối hợp, hỏi, “Chuyện gì mà cậu vui thế?”
Vu Hiểu Huyên thở phì phò vì chạy thẳng lên phòng ngủ trên tầng năm. Cô ấy từ từ nói, “Tớ vừa nhận được thông báo ngày mai đến Thánh Huyên thử vai. Thanh Lan. Tớ không bị loại! Đúng là bỗng nhiên thay đổi thật! Cậu nói chuẩn quá! Thanh Lan, cậu chính là nữ thần may mắn của tớ.”
Mặc dù vẻ mặt Thẩm Thanh Lan không có cảm xúc gì, nhưng ý cười trong đáy mắt vẫn tiết lộ tâm trạng tốt của cô vào lúc này, “Chúc mừng cậu, Hiểu Huyên.”
“Thanh Lan, nữ thần may mắn của tớ, tớ yêu cậu.” Vu Hiểu Huyên thét lên ở đầu dây bên kia.
“Nếu ngày mai thử vai, thì bây giờ cậu mau chuẩn bị đi.” Thẩm Thanh Lan cắt ngang sự hưng phấn của cô ấy, nói vào chuyện quan trọng nhất.
“Ừ ừ ừ.” Vu Hiểu Huyên gật đầu lia lịa, “Tớ sẽ đi chuẩn bị ngay! Thanh Lan, tớ cúp máy đây. Tút… tút…”
Thẩm Thanh Lan buồn cười lắc đầu.
“Giải quyết xong việc rồi?” Phó Hoành Dật cười hỏi.
Thẩm Thanh Lan gật đầu, “Vâng, xong rồi ạ.” Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì ngày mai Vu Hiểu Huyên có thể qua thử vai.
Chiều hôm đó, Thẩm Thanh Lan gặp phải Hàn Dịch trong phòng bệnh, còn có một người đàn ông xa lạ mặc âu phục, cầm một chiếc cặp đựng công văn đi cùng anh ta.
“Chị dâu, chị cũng ở đây sao? Vậy thì tốt quá, tôi vốn đang nghĩ có nên gọi cho chị không.” Cặp mắt đào hoa của Hàn Dịch hơi híp lại. Anh ta cười như yêu tinh.
“Tìm tôi?” Thẩm Thanh Lan không nhìn anh ta.
Hàn Dịch hơi khựng lại, vẻ mặt thất bại, cô lại không quan tâm diện mạo điển trai của anh ta một lần nữa. Cảm thấy ánh mắt lạnh lẽo của Phó Hoành Dật nhìn về phía mình, Hàn Dịch hốt hoảng, vẻ mặt nghiêm chỉnh.
“Chị dâu, lần này tôi tìm chị là có việc nghiêm túc.”
Nói xong, anh ta đưa mắt ra hiệu cho người đàn ông sau lưng. Người kia lấy một tập văn kiện từ trong túi công văn ra, đưa cho Thẩm Thanh Lan.
Thẩm Thanh Lan thắc mắc cầm lấy. Vừa mới mở ra, cô đã nhìn thấy mấy từ chuyển nhượng cổ phần ngay trên trang đầu tiên.
“Đây là…?”
Hàn Dịch bĩu môi, “Chị dâu xem tiếp đã.”
Thẩm Thanh Lan lật văn kiện, thỉnh thoảng lại nhìn Phó Hoành Dật. Xem xong, cô khép văn kiện lại, nhìn về phía Phó Hoành Dật.
“Tại sao anh phải chuyển cổ phần công ty sang cho em?”
Cô không hỏi sao một quân nhân như Phó Hoành Dật lại có cổ phần công ty của Hàn Dịch, mà lại hỏi sao anh lại phải chuyển cổ phần công ty sang cho cô.
“Em là vợ anh. Kết hôn rồi, giao tiền cho vợ giữ chẳng phải là chuyện bình thường sao?” Phó Hoành Dật nói đương nhiên.
Hàn Dịch đen mặt, khó tin nhìn anh. Đây là Phó Hoành Dật mà anh ta biết sao? Đúng là cái tên sợ vợ.
Khuôn mặt Thẩm Thanh Lan hơi hiện vẻ mất tự nhiên. Cô nhìn sang chỗ khác, chợt nhớ đến tấm thẻ anh đưa cô lúc phải về quân đội, nói là dùng để tiêu xài trong nhà. Cô vốn tưởng đó là thẻ lương của anh, bây giờ xem ra là không phải.
Thẩm Thanh Lan không vội ký ngay mà hỏi Hàn Dịch: “Ký cái này rồi có phải tham gia quản lý công ty không?”
Đôi mắt đào hoa của Hàn Dịch lóe lên, cười nói: “Nếu chị dâu bằng lòng đến công ty giúp một tay, thì đó là vinh hạnh của tôi.”
Thẩm Thanh Lan lắc đầu, “Không, nếu phải tham gia quản lý thì tôi sẽ không ký văn kiện này.”
Hàn Dịch:...
Lại là một bà chủ muốn phất tay mặc kệ.
“Cần phải tham gia sao?” Thẩm Thanh Lan lại hỏi.
Hàn Dịch nghiêm mặt, lắc đầu.
Thẩm Thanh Lan thấy thế, bèn dứt khoát ký tên của mình vào cuối văn kiện, rồi đưa lại cho luật sư của Hàn Dịch.
Hàn Dịch làm xong việc liền trở về. Trong công ty còn có một đống công chuyện đang chờ anh ta xử lý.
Hàn Dịch đi rồi, Thẩm Thanh Lan như cười như không, nhìn Phó Hoành Dật, “Không ngờ em lại lấy một anh thổ hào.”
Mặc dù chỉ có 20% cổ phần công ty ở Thánh Huyên và Mị Sắc chứ không phải toàn bộ tập đoàn Hàn thị, nhưng chỉ thế thôi đã có quyền lợi khá cao rồi.
Mặt Phó Hoành Dật không biến sắc, “Phu nhân, bây giờ anh là một kẻ nghèo rớt mồng tơi, chuyện kiếm tiền nuôi gia đình sau này còn phải nhờ phu nhân.”
Thẩm Thanh Lan hơi khựng lại, nhìn anh, “Nhà người ta đều là chồng lo kiếm tiền nuôi gia đình, vợ lo việc xinh đẹp như hoa. Anh không cảm thấy chúng ta đang bị ngược sao?”
Phó Hoành Dật nghiêm trang lắc đầu, “Phu nhân biết lắm khổ nhiều. Còn anh, miễn cưỡng lo xinh đẹp như hoa được rồi.”
Rõ ràng là khuôn mặt nghiêm túc, lại nói ra những lời không đứng đắn như thế. Thẩm Thanh Lan có trái tim mạnh mẽ cách mấy cũng bị Phó Hoành Dật khiến cho nghẹn lời.
Cẩn thận đánh giá khuôn mặt Phó Hoành Dật, một lát sau, cô gật đầu, “Với khuôn mặt này của anh, nói xinh đẹp như hoa vẫn chưa đủ. Vậy em phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình cũng được.”
Nói xong còn gật đầu chắc nịch.
Lần này, đến phiên Phó Hoành Dật nói không nên lời.
**
Vết thương của Phó Hoành Dật hồi phục rất nhanh. Qua thêm một tuần, sau khi bác sĩ kiểm tra, Phó Hoành Dật được xuất viện về nhà.
Vì vết thương chưa lành hẳn nên anh còn phải ở nhà tĩnh dưỡng một thời gian. Vì thế, Phó Hoành Dật và Thẩm Thanh Lan cùng trở về Giang Tâm Nhã Uyển.
Rời khỏi nhà một thời gian dài, lại ở trong bệnh viện nửa tháng, nên sau khi về đến nhà, Phó Hoành Dật liền đi thẳng vào nhà vệ sinh để tắm. Nhưng Thẩm Thanh Lan sợ vết thương của anh chạm nước, nên cuối cùng anh chỉ vắt khăn lông lau người.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mật Ngọt Hôn Nhân
Chương 66: Xinh đẹp như hoa và kiếm tiền nuôi gia đình
Chương 66: Xinh đẹp như hoa và kiếm tiền nuôi gia đình