“Tớ bảo này Phương Đồng, Thẩm Thanh Lan không biết xấu hổ như vậy, các cậu có biết không? Các cậu ở chung phòng chắc cũng phải biết được ít nhiều chứ.” Trên đường đi, Phương Đồng gặp phải một nữ sinh gần phòng, cô ta nói với vẻ hả hê.
Phương Đồng nhìn cô ta, không nổi giận mà chỉ nói với vẻ thâm thúy: “Sự việc không thấy tận mắt thì vẫn nên nói ít lại, để sau này đỡ phải tự vả, đau lắm.”
Nữ sinh kia biết Phương Đồng không dễ trêu vào, lén trừng mắt với cô ấy rồi hừ lạnh, “Có hay ho gì mà phách lối chứ, không chừng lại là cá mè một lứa cả thôi, hừ.”
Phương Đồng nhanh chóng mua bữa sáng xong, vừa vào phòng ngủ thì đã thấy Thẩm Thanh Lan đang định ra ngoài, “Thanh Lan cậu đi đâu vậy?”
“Vừa nhận được điện thoại của giáo viên hướng dẫn, gọi Thanh Lan đến phòng hiệu trưởng một chuyến.” Vu Hiểu Huyên giải thích, vẻ mặt lo lắng.
Phương Đồng khó hiểu hỏi, “Sao hiệu trưởng lại biết chuyện này?”
“Thanh Lan, tớ đi với cậu.” Phương Đồng để bữa sáng lên bàn rồi nói.
“Không cần, tớ chỉ đi một lúc, không có việc gì đâu, các cậu đừng lo lắng.”
Nhưng hai người vẫn không yên lòng mà muốn đi theo, nhất là Phương Đồng. Ba Phương Đồng là chủ tịch thành phố Lâm. Hiệu trưởng biết thân phận của cô nên ít nhiều cũng sẽ nể mặt cô một chút.
“Không cần thật mà, tớ chỉ đi một lát.”
Sau đó Thẩm Thanh Lan một mình đến phòng hiệu trưởng, để lại Phương Đồng và Vu Hiểu Huyên ở lại phòng ngủ, bốn mắt nhìn nhau, không nói gì.
Bỗng, tiếng chuông điện thoại vang lên.
Vu Hiểu Huyên: “Di động cậu đổ chuông kìa, mau nghe đi.”
Phương Đồng: “Không phải của tớ.”
Cả hai đồng loạt nhìn sang bàn học của Thẩm Thanh Lan, quả nhiên trông thấy điện thoại di động của cô đang nằm trên bàn vang lên một cách vui vẻ. Thẩm Thanh Lan quên mang theo điện thoại.
Tiếng chuông dừng lại rồi nhanh chóng vang lên lần nữa. Phương Đồng ban đầu không muốn để ý tới, nhưng lại sợ đối phương có chuyện gì gấp nên liền bắt máy. Tên báo trên màn hình là “Phó Hoành Dật“.
“Thanh Lan,“ Giọng nói trầm thấp cuốn hút, mang theo chút mệt mỏi và nhớ thương của Phó oành Dật vang lên từ đầu dây bên kia.
Phương Đồng sửng sốt, đưa điện thoại ra nhìn một cái rồi lại kề vào tai, “Xin lỗi, Thanh Lan bây giờ không có ở đây, tôi là bạn cùng phòng của cô ấy. Nếu anh có chuyện gì gấp thì có thể nói cho tôi biết, tôi sẽ chuyển lời giúp anh. Còn nếu không có việc gấp thì anh có thể đợi khoảng nửa… một tiếng nữa rồi gọi lại.”
Vốn định nói nửa tiếng, nhưng lại nghĩ chắc Thẩm Thanh Lan không thể kết thúc bên kia nhanh như vậy, cô ấy bèn đổi lại thành một giờ.
Giọng nói xa lạ khiến Phó Hoành Dật hơi im lặng một lúc, “Thanh Lan đi đâu vậy?”
Giọng nói của anh đã trở lại bình thường.
Phương Đồng do dự, không rõ đối phương có quan hệ thế nào với Thẩm Thanh Lan. Nhưng giọng nói của đối phương rất quen, hình như còn có quan hệ không tồi với cô ấy.
“Cô ấy có chút việc phải ra ngoài, quên điện thoại ở phòng ký túc.” Suy nghĩ một lúc, Phương Đồng vẫn quyết định không nói.
“Nếu cô ấy quay lại thì xin phiền cô chuyển lời, bảo cô ấy gọi lại cho tôi.” Phó Hoành Dật nói.
“Được.”
Phó Hoành Dật cúp điện thoại, day day trán. Anh vừa tham gia một trận diễn tập quân sự về. Đã ba ngày không liên lạc với Thẩm Thanh Lan nên anh thấy hơi nhớ cô. Bỗng nhiên, động tác day trán của anh khựng lại, anh nhìn điện thoại rồi gọi lại lần nữa.
Người nhận điện thoại vẫn là Phương Đồng.
“Có phải Thanh Lan đã xảy ra chuyện gì không?” Phó Hoành Dật hỏi. Nếu Thẩm Thanh Lan ở nhà thì quả thật có thể không cầm điện thoại theo, nhưng khi ra ngoài, cô nhất định sẽ mang điện thoại.
Thẩm Thanh Lan đi về phía phòng hiệu trưởng, trên đường nhận phải vô số ánh mắt rèm pha công khai hoặc lén lút, còn có tiếng xì xào bàn luận lọt vào tai. Vẻ mặt của cô không thay đổi, không hề để ý đến ánh mắt của những người đó.
Lúc đi qua một khúc ngoặt thì bỗng có một người chặn đường, khiến Thẩm Thanh Lan dừng bước.
Người chặn đường là một chàng trai, vóc dáng không cao lắm, khuôn mặt bình thường, thuộc kiểu nếu rơi vào trong biển người thì sẽ không thể nhận ra.
Cậu ta nở nụ cười khinh khỉnh, đánh giá Thẩm Thanh Lan từ trên xuống dưới rồi lên tiếng, “Nói đi, bao nhiêu tiền?”
Thẩm Thanh Lan hơi dừng lại, mắt lóe lên vẻ lạnh lẽo.
“Tôi biết cô đã ngủ với không ít đàn ông, nhưng tôi không ngại đâu. Cô ra giá đi, chỉ cần không quá cao thì tôi có thể bao trọn cô. Tuy rằng tôi không bỏ ra nhiều tiền như mấy lão già kia, nhưng tôi trẻ hơn bọn họ. Nếu như cô chịu theo tôi, thì tôi chắc chắn sẽ khiến cô thỏa mãn hơn bọn họ nhiều.”
Tầm mắt của cậu ta lưu luyến trên khuôn mặt Thẩm Thanh Lan một lát, cuối cùng trượt xuống ngực cô.
Gương mặt trầm tĩnh của Thẩm Thanh Lan lạnh xuống, nhìn đối phương với đôi mắt lạnh băng, đôi môi hơi hé, “Cút.”
Mặt cậu trai kia biến sắc, “Đừng có không biết xấu hổ, cũng chỉ là một đứa bán thân, còn giả vờ giả thanh cao cái gì chứ? Ông đây bằng lòng bao cô đã là để mắt cô rồi. Cô không tự nhìn xem mình đã qua tay bao nhiêu thằng rồi.”
Cậu ta nói toàn những câu bẩn thỉu, khiến đôi mắt Thẩm Thanh Lan càng lạnh lẽo hơn. Vừa so tài với Hacker kia cả buổi mà lại khó phân thắng bại, cuối cùng đối phương vẫn hơn một chút, chạy thoát được, đã lâu không nếm trải cảm giác thất bại nên tâm trạng của cô lúc này không được tốt lắm.
“Tôi nói một lần cuối, cút.” Giọng nói lạnh băng.
Cậu trai kia vốn định chửi ầm lên, nhưng bắt gặp ánh mắt của Thẩm Thanh Lan thì lập tức nín thinh, chạy trối chết.
Thẩm Thanh Lan tiếp tục đi về phía phòng hiệu trưởng, lần này không gặp phải mấy kẻ không có mắt nữa.
Trong phòng không chỉ có hiệu trưởng mà còn cả chủ nhiệm khoa, giáo viên chủ nhiệm và giáo viên hướng dẫn của các cô, những người cần tới đều đã có mặt.
Thẩm Thanh Lan vừa đi vào thì tất cả mọi người đều nhìn cô bằng ánh mắt nghiêm túc và soi mói.
Bầu không khí trong văn phòng rất căng thẳng, nhưng hình như Thẩm Thanh Lan lại không hề cảm nhận được. Cô đứng ở giữa phòng, sống lưng thẳng tắp, vẻ mặt bình tĩnh.
“Thẩm Thanh Lan, chúng tôi tìm em đến đây là vì chuyện gì, chắc em cũng đã rõ rồi phải không?” Giáo viên hướng dẫn mở lời.
“Không rõ ạ.” Thẩm Thanh Lan hờ hững đáp ba chữ khiến vẻ mặt của những người khác trong văn phòng cứng đờ.
Giáo viên hướng dẫn đẩy mắt kính trên sống mũi, “Vậy chúng tôi sẽ nói thẳng, nội dung của bài viết hôm qua trên diễn đàn trường có phải là thật không?”
Thẩm Thanh Lan nhìn ông một cái, đôi mắt lạnh lùng, “Chẳng lẽ giáo viên bây giờ đều thích tin vào mấy lời đồn mà không cần điều tra sự thật sao?”
Vẻ mặt của giáo viên hướng dẫn cứng đờ. Sắc mặt của hiệu trưởng cũng rất khó coi. Từ trước đến giờ ông chưa từng gặp học sinh nào kiêu ngạo như vậy.
“Thẩm Thanh Lan, chúng tôi chỉ hy vọng em có thể giải thích rõ ràng mọi chuyện.”
“Em không làm chuyện gì thì sao lại phải giải thích?” Thẩm Thanh Lan vô tội trả lời, giọng điệu cũng hơi khó chịu.
Giáo viên chủ nhiệm và chủ nhiệm khoa liếc nhìn nhau. Sau đó chủ nhiệm lớp lên tiếng: “Hiệu trưởng, tôi cũng thấy chuyện này chỉ là hiểu lầm thôi. Tôi hiểu Thẩm Thanh Lan, em ấy là một học sinh có thành tích học tập cực kỳ xuất sắc, hằng năm đều đạt được học bổng hạng nhất. Bình thường cũng cư xử rất có phép tắc, tuyệt đối sẽ không làm mấy chuyện như vậy đâu.”
Chủ nhiệm khoa cũng nói: “Thầy Lý nói rất đúng, tôi là người hướng dẫn em ấy làm luận văn tốt nghiệp, có thể cam đoan nhân phẩm của em ấy. Những hình ảnh trên mạng kia có lẽ không phải là thật, dù sao bây giờ cũng có rất nhiều người biết dùng photoshop, chỉnh sửa vài tấm ảnh là điều rất dễ dàng.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mật Ngọt Hôn Nhân
Chương 105: Hiệu trưởng cho mời
Chương 105: Hiệu trưởng cho mời