Trước cửa thư phòng, Thẩm Thanh Lan lên gọi hai ông cháu xuống ăn cơm thì đúng lúc nghe thấy cuộc trò chuyện giữa hai người, bèn lẳng lặng đi xuống tầng.
“Ông nội và Hoành Dật đâu?” Phó Tĩnh Đình không nhìn thấy ai xuống nên cảm thấy khó hiểu, bèn hỏi.
“Cháu thấy hình như hai người đang bàn về chuyện quan trọng gì đó nên không đi vào.” Thẩm Thanh Lan giải thích.
Phó Tĩnh Đình cũng không hỏi nữa mà đổi sang chủ đề khác, “Thanh Lan, cháu sắp khai giảng rồi phải không?”
Thẩm Thanh Lan gật đầu, “Vâng, mười bảy tháng một trường cháu khai giảng.” Thông báo cô nhận được viết như vậy.
“Cô nghe nói bây giờ các cháu học năm tư đại học cũng không có tiết học nào, sau khi tốt nghiệp thì cháu định mở phòng triển lãm tranh hay phòng làm việc?” Phó Tĩnh Đình hỏi. Theo suy nghĩ của bà, tranh của Thẩm Thanh Lan hiện đang rất “hot”, nếu như muốn mở phòng triển lãm tranh thì cũng chỉ cần vài phút thôi. Bà có quen biết mấy người trong lĩnh vực này, nếu cô muốn mở thì bà có thể giúp một tay.
“Có phòng triển lãm tranh của Daniel là được rồi ạ, hơn nữa anh ấy lại là người đại diện của cháu nên cháu rất yên tâm khi giao chuyện này cho anh ấy. Trước đây cháu có mua lại một quán trà, năm sau chủ yếu cháu sẽ dành thời gian vào nó.”
Phó Tĩnh Đình nghe vậy liền cảm thấy hứng thú, “Ồ? Cháu còn mở một quán trà nữa ư? Ở đâu vậy?”
Thẩm Thanh Lan nói địa chỉ, tuy Phó Tĩnh Đình không thường xuyên ở trong nước nhưng cũng biết chỗ này, “Không ngờ cháu có thể mua được quán trà ở đó. Khá lắm, hôm nào dẫn cô đi xem thử nhé?”
“Chuyện này có gì khó đâu ạ, lúc nào cô muốn đi thì nói trước một tiếng, quán trà sẽ chính thức bắt đầu kinh doanh trở lại vào mười sáu tháng một, đến lúc đó cô đi với cháu nhé?”
“Được.” Phó Tĩnh Đình thoải mái đồng ý.
Phó lão gia và Phó Hoành Dật cũng không ở trong thư phòng lâu, mà nhanh chóng đi xuống.
Ăn cơm xong chưa được bao lâu, Phó Hoành Dật đã lên lầu đổi sang quân trang rồi mới xuống. Thẩm Thanh Lan yên lặng nhìn anh, biết anh sắp đi thì bèn đứng dậy đi ra ngoài tiễn anh.
Một chiếc xe Jeep quân đội đã đỗ ở ngoài cổng, Phó Hoành Dật không vội lên xe mà chỉnh lại khăn quàng cổ cho Thẩm Thanh Lan, “Vào nhà trước đi, bên ngoài lạnh lắm.”
“Anh lên xe trước đã, chờ anh đi rồi em sẽ vào nhà.”
Phó Hoành Dật cười, “Không nỡ rời xa anh?”
Thẩm Thanh Lan dứt khoát gật đầu, “Vâng.”
Phó Hoành Dật ngẩn ra một lúc, trao cho cô một cái ôm, “Yên tâm, cuối tháng sau anh sẽ trở lại.”
Thẩm Thanh Lan suy nghĩ, cũng chỉ hơn nửa tháng nữa, bèn gật đầu giục Phó Hoành Dật lên xe.
Phó Hoành Dật cũng không nán lại nữa mà lên xe. Mãi cho đến khi không nhìn thấy xe nữa thì Thẩm Thanh Lan mới đi vào. Hai người đều cho rằng ít nhất phải một tháng nữa hai người mới có thể gặp lại nhau, nhưng không ngờ lại gặp nhanh đến thế, lại càng không ngờ là trong hoàn cảnh đó.
Sau này, Thẩm Thanh Lan nghĩ lại, nếu hôm đó cô không đi thì có phải mọi chuyện sẽ không phát triển theo chiều hướng đó hay không. Nhưng bất kể có suy nghĩ bao nhiêu lần đi nữa thì đáp án cũng thế. Dù có cho cô thêm một cơ hội nữa cô vẫn lựa chọn như vậy.
***
“Hoành Dật đi rồi?” Phó lão gia hỏi.
Thẩm Thanh Lan gật đầu, “Ông nội, chiều nay ông có muốn cháu đánh cờ với ông không?”
Phó lão gia xua tay, “Sắp hết Tết rồi, cháu đi chơi với bạn đi, tối nay muốn ăn cơm với bạn bè cũng được. Ông già rồi, có Tĩnh Đình ở với ông là đủ rồi.”
Phó Tĩnh Đình cũng phụ họa, “Đúng vậy, Thanh Lan, cháu đi gặp bạn đi, đừng có cả ngày cứ ru rú ở nhà.”
Bọn họ đều biết tình cảm giữa hai vợ chồng rất tốt. Phó Hoành Dật vừa trở về quân đội, tránh Thẩm Thanh Lan cảm thấy lưu luyến khiến tâm trạng không tốt, để cô đi ra ngoài chơi với bạn bè có lẽ sẽ hay hơn.
Thẩm Thanh Lan im lặng, thật ra cô không đa sầu đa cảm như vậy. Phó Hoành Dật phải đi, đúng là cô không nỡ, nhưng khả năng thích ứng của cô luôn rất mạnh. Tuy bây giờ đã điều chỉnh xong nhưng cũng không muốn phụ ý tốt của hai vị trưởng bối, cuối cùng cô vẫn đeo túi đi ra ngoài.
Cô không gọi điện thoại cho Vu Hiểu Huyên và Phương Đồng, mà trở về Giang Tâm Nhã Uyển, xắn tay áo lên bắt đầu quét dọn vệ sinh. Nhà không lớn, nhưng cô cũng mất một chút thời gian để quét dọn từ trong ra ngoài, xong xuôi thì cũng đã chập tối rồi.
Trở về Đại Viện, đến nửa đường thì cô xuống xe mua một ít thức ăn, lúc đi ngang qua cửa Đại Viện thì đưa cho cảnh vệ gác cổng đang trực, chính là người mà hôm đó bị Thẩm Hi Đồng mắng mỏ.
“Hôm đó thật ngại quá, người nhà chúng tôi nói chuyện hơi khó nghe, hy vọng mọi người đừng để bụng. Vừa rồi tôi đi ngang qua tiệm bán đồ ăn này, thấy không tệ nên mua một ít. Mọi người chia nhau ăn đi, vất vả cho mọi người rồi.” Thẩm Thanh Lan nói, giọng nói vẫn lạnh nhạt nhưng lời nói lại đầy ấm áp.
Viên cảnh vệ kia rất cảm động, xua tay liên tục không chịu nhận, “Đây là công việc của tôi, là việc tôi phải làm. Chuyện ngày hôm đó không liên quan đến Thẩm tiểu thư, tôi đã quên hết rồi. Cái này chúng tôi không thể nhận được, bên ngoài lạnh như thế, cô nên về sớm một chút.”
“Cái này mua cho mọi người, cứ cầm đi. Yên tâm, lãnh đạo sẽ không trách mắng mọi người đâu.” Thẩm Thanh Lan nói.
Cảnh vệ đều là lính nên suy nghĩ rất đơn giản. Thẩm Thanh Lan khăng khăng muốn đưa, bọn họ cũng không sĩ diện hão nữa, bèn nhận đồ. Nhìn bóng lưng rời đi của Thẩm Thanh Lan, trong lòng cậu ta lại cảm thán rằng cô tiểu thư này vừa có tài vừa có dung mạo, lại là người khiêm tốn. Đây mới đúng là người nhà họ Thẩm.
***
Ban đêm, một phòng khách sạn năm sao nào đó bị gõ cửa. Lý Đại Đầu nhìn Điền Thúy Phương, bà ta bèn gọi với ra ngoài cửa, “Ai vậy?”
Người ngoài cửa không trả lời, mà lại ra sức gõ cửa.
Lý Đại Đầu và Điền Thúy Phương liếc nhìn nhau. Lý Đại Đầu đứng dậy đi tới, không mở cửa ngay mà lại hỏi, “Ai ở bên ngoài?”
“Thẩm Hi Đồng.” Người ngoài cửa mất kiên nhẫn nói. Lý Đại Đầu mở cửa, thấy người đứng bên ngoài thì liền cười như hoa nở.
“Tam Nha, con đến rồi, mau vào, mau vào đây.” Điền Thúy Phương nhiệt tình mời.
Thẩm Hi Đồng cau mày đi vào, vẻ mặt mất kiên nhẫn, “Tôi không phải là Tam Nha, tên tôi là Thẩm Hi Đồng.”
“Được được được, vậy ba mẹ gọi con là Hi Đồng.” Điền Thúy Phương hùa theo. Chỉ là một cái tên, nó muốn gọi là gì thì gọi như thế, bọn họ không ngại.
Trong phòng chỉ có một chiếc giường lớn và hai cái ghế, trên ghế bỏ không ít đồ, hoàn toàn không có chỗ để ngồi. Điền Thúy Phương gạt chăn sang một bên để Thẩm Hi Đồng ngồi xuống.
Thẩm Hi Đồng nhìn giường chiếu lộn xộn, trong mắt ánh lên vẻ ghét bỏ, đâu chịu ngồi xuống, vào thẳng vấn đề, “Không cần, tôi nói mấy câu rồi đi.”
Điền Thúy Phương và Lý Đại Đầu cũng đứng đó, thấy ánh mắt vênh váo dữ dằn của Thẩm Hi Đồng thì hơi mất tự nhiên.
“Tôi không biết hai người nghe ai nói tôi là con gái của hai người để rồi tìm đến đây. Mặc dù tôi và hai người đã đi làm xét nghiệm, nhưng cũng không có nghĩa là tôi sẽ thừa nhận hai người chính là ba mẹ ruột của tôi. Ba mẹ của tôi chỉ có một, đó chính là Thẩm Khiêm và Sở Vân Dung, cả đời này cũng không thay đổi.”
“Tam Nha, ba mẹ...” Điền Thúy Phương muốn giải thích rằng Thẩm Hi Đồng chính là con gái của bọn họ, không hề sai, nhưng cô ta lại lập tức ngắt lời.
“Tôi biết mục đích của các người, chẳng phải là muốn tiền sao? Tôi có thể cho các người, nhưng với một điều kiện, đó là rời khỏi Thủ đô, cả đời này cũng không được xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
“Bao nhiêu tiền?” Lý Đại Đầu vô thức hỏi, sau đó vẻ mặt liền trở nên xấu hổ.
Trong mắt Thẩm Hi Đồng hiện vẻ khinh thường, cô ta biết sẽ như thế này. Đoạn, cô ta lấy một xấp tiền mặt từ trong túi ra, ném lên giường, ít nhất cũng phải một trăm nghìn nhân dân tệ.
Mắt Lý Đại Đầu sáng rực, từ trước tới nay, lão ta chưa từng thấy nhiều tiền như vậy. Bây giờ cho lão ta số tiền này, nói thật, lão ta cũng rất động lòng.
“Tam... Hi Đồng, chúng ta không phải vì tiền nên mới tới tìm con.” Điền Thúy Phương bỗng nhiên nói, kéo lý trí của Lý Đại Đầu về.
Lão ta tán thưởng nhìn vợ, xem ra người đàn bà này cũng không vô dụng lắm. Nếu vừa rồi lão ta đồng ý thì tổn thất lớn rồi. Thẩm Hi Đồng chính là một thần tài, chỉ cần nó búng tay thôi cũng đã đủ cho cả nhà bọn họ sống sung sướng rồi.
Nghĩ vậy, ánh mắt Lý Đại Đầu nhìn xấp tiền mười vạn kia đã bình thản hơn nhiều. Nếu nhận lại được cô con gái này, đừng nói là có mười vạn, ngay cả một trăm vạn cũng dễ như trở bàn tay.
Điền Thúy Phương lập tức nói, “Hi Đồng, ba mẹ tìm con nhiều năm nay cũng chỉ vì muốn đền bù sai lầm của ba mẹ thôi, thật sự không phải vì tiền của con.”
Lý Đại Đầu gật đầu đồng ý, “Mẹ con vẫn luôn rất hối hận vì năm đó đã để con lại trước cổng cô nhi viện, chỉ cần vừa nghĩ đến con là bà ấy lại khóc nức nở, đến đêm cũng không ngủ được.”
Điền Thúy Phương phối hợp chảy nước mắt, ra vẻ hối hận, còn tưởng rằng làm như vậy có thể khiến Thẩm Hi Đồng mủi lòng. Nhưng trong lòng cô ta lại không hề dao động chút nào, thậm chí ngay cả ánh mắt nhìn hai vợ chồng họ cũng vẫn rất lạnh lùng.
Có lẽ bọn họ cho rằng lúc đó cô ta còn nhỏ nên sẽ không nhớ. Nhưng thật đáng tiếc, cô ta chẳng những nhớ mà còn nhớ rất rõ ràng, chỉ nhìn thôi cũng thấy ghét bỏ màn biểu diễn dối trá của bọn họ.
“Nếu bây giờ các người cầm tiền này rồi đi thì số tiền này sẽ là của các người, còn nếu chờ đến khi có kết quả xét nghiệm, mặc kệ tôi có phải là con gái của các người hay không thì ngay cả một xu các người cũng không lấy được đâu.” Thẩm Hi Đồng lạnh lùng nói, không hề nhìn vợ chồng Lý Đại Đầu.
Điền Thúy Phương càng khóc đau lòng hơn, ánh mắt nhìn Thẩm Hi Đồng cứ như đang nhìn một đứa con gái hư hỏng khiến ba mẹ đau lòng, nhưng lại không hề nói gì mà chỉ nhìn cô ta bằng đôi mắt đẫm lệ như thế.
Mặc dù Lý Đại Đầu cũng không nói gì, nhưng trong mắt lại đầy tức giận, “Ba mẹ không đi đâu, nhất quyết sẽ đợi đến khi nào có kết quả xét nghiệm. Mấy thứ này con mang về đi, ba mẹ không cần tiền của con.”
Thẩm Hi Đồng nhếch môi cười trào phúng, “Câu này là ông nói đấy nhé! Sau này các người cũng đừng hòng lấy được một xu nào của tôi.” Nói rồi, cô ta thật sự lấy lại số tiền vừa rồi ném xuống giường, bỏ vào túi.
Lý Đại Đầu trơ mắt nhìn miếng thịt ngon dâng đến miệng rồi cứ như vậy mà biến mất, muốn đưa tay ngăn cản, nhưng lại cố gắng tự an ủi mình rằng mấy thứ này đều sẽ lại quay về thôi. Sau này, tất cả đều là của lão ta, bây giờ lão ta không thể nôn nóng được.
Thẩm Hi Đồng bỏ đi, Điền Thúy Phương lau nước mắt nhìn chồng, “Bây giờ làm sao?”
Phải trơ mắt nhìn một đống tiền cứ thế biến mất, tim Lý Đại Đầu đau đớn, nghe thấy vậy liền hung dữ nói, “Bà hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai? Đều do mụ già vô dụng như bà, cái gì cũng không biết, ngay cả một đứa con gái cũng không giải quyết được.”
Điền Thúy Phương bị chồng mắng cũng không dám cãi lại, chỉ im lặng lau nước mắt.
Lý Đại Đầu thấy thế thì hung dữ nói, “Cả ngày chỉ biết khóc khóc khóc, vận may của ông đây đều bị bà khóc cho chạy mất rồi kìa, thật xui xẻo.”
Điền Thúy Phương không dám khóc nữa, vội vàng lau nước mắt, sợ Lý Đại Đầu không hài lòng lại ra tay đánh bà ta. Trong khoảng thời gian này, vì muốn đến Thủ đô tìm con gái nên lão mới không đánh bà ta nữa.
Thẩm Hi Đồng ra khỏi khách sạn, ánh mắt càng rét lạnh hơn. Còn tưởng hai vợ chồng này chưa từng va chạm xã hội, một trăm nghìn này có thể giải quyết được rồi, không ngờ bọn họ lại không cần, là vì muốn nhiều hơn sao?
Từ trước đến nay, cô ta đều không nghĩ rằng bọn họ thật lòng muốn đền bù cho cô ta. Nếu là thật thì đã chẳng phải là bọn họ rồi.
Quay đầu lại nhìn khách sạn sau lưng, ánh mắt Thẩm Hi Đồng càng lạnh thấu xương, cô ta lấy điện thoại ra gọi một cuộc.
***
Ba ngày thoáng chốc đã trôi qua. Vừa sáng sớm, Thẩm Khiêm đã nhận được điện thoại của người bạn trong bệnh viện gọi đến, báo rằng đã có kết quả xét nghiệm. Nghe được kết luận, Thẩm Khiêm im lặng một lúc lâu, sau đó mới nhỏ giọng “Cảm ơn” rồi cúp điện thoại.
“Quân Dục, hôm nay có đi làm không?” Thấy Thẩm Quân Dục ở dưới tầng, Thẩm Khiêm hiền hòa hỏi.
Thẩm Quân Dục lắc đầu, hôm nay là cuối tuần nên anh ấy được nghỉ ngơi.
“Đúng lúc lắm, hôm nay có kết quả xét nghiệm, con đi lấy giúp ba được không?”
“Vâng ạ.” Thẩm Quân Dục đứng dậy, cầm chìa khóa xe đi ra ngoài, trên đường trở về thì tiện đường đón vợ chồng họ Lý.
Thẩm Hi Đồng biết hôm nay có kết quả. Đã ba ngày nay cô ta chưa ra khỏi cửa rồi, cũng không tiếp tục đi tìm vợ chồng họ Lý nữa mà chỉ ngoan ngoãn ở nhà, lúc thì đánh dương cầm, lúc thì học cắm hoa với Sở Vân Dung, ra dáng một đứa con gái ngoan ngoãn, cứ như không hề quan tâm đến kết quả xét nghiệm.
Thấy Thẩm Quân Dục đi ra ngoài, cô ta biết chắc hẳn là có kết quả rồi, bèn đi vào phòng khách, “Ba.”
Thẩm Khiêm cầm một tờ báo, thấy Thẩm Hi Đồng thì mỉm cười hiền hòa, chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh, “Hi Đồng, đừng đứng ở đó.”
Thẩm Hi Đồng ngồi xuống bên cạnh Thẩm Khiêm, mặc dù không nói gì, nhưng lại thỉnh thoảng liếc sang quan sát Thẩm Khiêm. Thấy ông vẫn ung dung bình tĩnh, không hề có chút cảm xúc nào thì trong lòng cô ta thoáng cảm thấy bất an.
“Đồng Đồng, lấy giùm mẹ cây kéo.” Sở Vân Dung ở ngoài cửa gọi vào, Thẩm Hi Đồng đáp lời, “Vâng, con ra ngay.”
Nói rồi, cô lại nhìn sang Thẩm Khiêm, “Ba, con đi ra chỗ mẹ đã.”
Thẩm Khiêm cười gật đầu, “Đi đi, chắc mẹ con lại đang giày vò mấy đóa hoa kia rồi.”
Trước khi đi, Thẩm Hi Đồng còn nhìn thoáng qua gương mặt bình tĩnh của Thẩm Khiêm lần nữa, rồi mới mím môi đi ra ngoài.
Lần thứ hai bước vào nhà họ Thẩm, vợ chồng họ Lý vẫn bị ngây người trước sự xa hoa lộng lẫy của ngôi nhà. Sau lần đầu tiên e dè câu nệ thì lần này, lá gan của bọn họ đã lớn hơn rất nhiều, lúc mới vào còn quan sát ngôi nhà này, càng lúc càng lộ rõ vẻ tham lam trong mắt.
Hai năm gần đây, Thẩm Quân Dục đã chi nhiều tiền để tân trang lại ngôi nhà này, rất nhiều đồ dùng trong nhà đều được đặt riêng từ nước ngoài, dĩ nhiên giá trị không hề rẻ.
Tuy vợ chồng họ Lý không biết được thương hiệu của những đồ đạc này, nhưng cũng có thể nhận thấy sự giàu có của ngôi nhà này.
“Chuyện đó... Thẩm tiên sinh, có phải đã có kết quả xét nghiệm rồi không?” Lý Đại Đầu xoa tay, cẩn thận hỏi.
Thẩm Khiêm mỉm cười ôn hòa, “Không vội, chờ mọi người tới đông đủ đã.”
Thẩm Hi Đồng híp mắt, người tới đông đủ ư? Ai nữa? Ông nội, mẹ và anh trai đều ở đây, chẳng phải đã đủ rồi sao.
Đúng lúc này, Thẩm Thanh Lan đi vào, đôi mắt Thẩm Hi Đồng liền tối sầm xuống, dữ dằn nhìn cô. Thẩm Thanh Lan tới đây xem chuyện cười của mình ư? Nhưng thật đáng tiếc, muốn xem chuyện cười của cô ta vào hôm nay, e rằng còn hơi khó đấy.
Thẩm Thanh Lan quả thật là đến để xem trò vui. Cô vốn là đạo diễn của tiết mục này, nếu không xem thì chẳng phải đã lãng phí thời gian và công sức của bản thân một cách vô ích sao?
Cô ngồi xuống bên cạnh Thẩm lão gia, hỏi thăm tình hình sức khỏe của ông như thường lệ. Thẩm lão gia mỉm cười vỗ vỗ tay cô, “Sức khỏe ông nội rất tốt, không cần lo lắng.”
Thẩm Thanh Lan mỉm cười, không nói thêm gì nữa.
“Mọi người đều đến đông đủ rồi, tôi sẽ tuyên bố kết quả xét nghiệm trước mặt mọi người.” Thẩm Khiêm cầm kết quả xét nghiệm mà Thẩm Quân Dục mang về từ bệnh viện. Thẩm Hi Đồng nhìn tờ báo cáo kết quả kia, trong mắt chợt lóe ánh sáng khó hiểu, khóe môi nhếch lên, vẻ mặt bình tĩnh.
“Sau khi xét nghiệm, Hi Đồng và hai người thật sự có quan hệ ruột thịt, nói theo cách khác thì nó chính là con gái của hai người.” Thẩm Khiêm bình tĩnh nói.
Dáng vẻ bình tĩnh ban đầu của Thẩm Hi Đồng lập tức nứt toác, nhìn Thẩm Khiêm với vẻ không thể tin nổi, nói đúng hơn là nhìn tờ kết quả trong tay ông, cứ như muốn dùng ánh mắt để đốt nó đi vậy.
Vẻ mặt vợ chồng họ Lý lại kích động, mừng như điên, nhất là Điền Thúy Phương. Bà ta nhìn Thẩm Hi Đồng, xúc động đến rơi lệ, còn lẩm bẩm “Mẹ biết mà, mẹ biết chính là con mà, mẹ biết rằng mẹ sẽ không nhận nhầm người mà.”
“Không, không thể nào! Báo cáo này là giả, chắc chắn là giả.” Thẩm Hi Đồng thất thố hét lên. Cô ta đã đánh tráo bản kết quả ban đầu rồi cơ mà! Tại sao lại thành bản thật thế này? Mặt cô ta biến sắc, chỉ vào Thẩm Thanh Lan, “Là cô, là cô đúng không? Cô muốn đuổi tôi ra khỏi nhà họ Thẩm, vì thế mới làm giả báo cáo này.”
Ngoại trừ vợ chồng họ Lý, vẻ mặt tất cả mọi người đều lập tức thay đổi, ngay cả Sở Vân Dung cũng nhìn Thẩm Hi Đồng với ánh mắt đầy quở trách.
Nhưng vẻ mặt Thẩm Thanh Lan vẫn lạnh lùng như cũ, không có biểu cảm gì, thậm chí còn chẳng hề nói câu nào, chỉ bình thản nhìn cô ta. Đúng là cô có đánh tráo, thế nhưng, cô chỉ đổi bản thật trở về chỗ cũ mà thôi.
Thẩm Hi Đồng lại thấy ánh mắt Thẩm Thanh Lan nhìn cô ta đầy vẻ khinh thường thì mới ý thức được vừa rồi trong tình thế cấp bách, cô ta lại làm ra chuyện ngu xuẩn.
“Ông nội, ba, mẹ, con không có ý đó, con chỉ...” Thẩm Hi Đồng muốn giải thích, nhưng nhìn người nhà họ Thẩm không có chút biểu tình gì, trong lòng hoàn toàn bất lực.
“Được rồi, không cần phải hoài nghi tính chân thực của báo cáo này. Nó là bản thật, nếu ba mẹ cháu đã tìm được cháu, và bọn họ cũng mong cháu trở về, vậy thì cháu hãy suy nghĩ thật kỹ.” Thẩm lão gia nghiêm mặt nói.
Thẩm Hi Đồng mở to hai mắt, “Ông nội, ông muốn đuổi cháu ra khỏi nhà sao?” Nói rồi, cô ta liền rơi nước mắt.
Sở Vân Dung nhìn dáng vẻ Thẩm Hi Đồng đau lòng khóc lóc thì trong lòng cũng khó chịu. Bà biết, con bé chỉ không muốn rời khỏi ngôi nhà này. Nó vẫn luôn thiếu cảm giác an toàn, tương đối mẫn cảm.
Bà muốn nói gì đó, nhưng bắt gặp gương mặt lạnh lùng của Thẩm Thanh Lan, nhớ lại Thẩm Hi Đồng vừa chỉ trích con bé, bà không nói nên lời, đành giữ im lặng, cúi đầu không nhìn Thẩm Hi Đồng.
Thẩm Hi Đồng cứ ngỡ rằng ít nhất thì Sở Vân Dung cũng sẽ khuyên cô ta vài câu, nhưng lại không thấy bà có hành động gì. Trong lòng cô ta chùng xuống, rốt cuộc cũng không phải ba mẹ ruột, nói bỏ là bỏ ngay được.
“Ông nội, cháu không muốn rời khỏi ngôi nhà này. Ông và ba mẹ đã nuôi cháu lớn, cho cháu cuộc sống và nền giáo dục tốt đẹp. Cháu còn chưa kịp báo đáp mọi người, cháu không muốn rời xa mọi người!” Lý trí đã quay lại, Thẩm Hi Đồng càng khóc đau lòng hơn.
“Hi Đồng, ông nội con không đuổi con ra khỏi nhà.” Thẩm Khiêm lên tiếng, “Dù gì bọn họ cũng là ba mẹ ruột của con, bây giờ đã tìm được con rồi, con muốn trở về cùng bọn họ hay ở lại đây thì đều phụ thuộc vào mong muốn của con. Mọi người sẽ tôn trọng lựa chọn của con.”
Thẩm Hi Đồng nghe vậy thì thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại càng khóc to hơn, nước mắt giàn dụa nhìn Thẩm Khiêm, “Ba, con muốn ở lại đây, muốn ở bên cạnh ba và mẹ. Mọi người đừng đuổi con đi, được không?”
“Tam Nha, ba mẹ mới là ba mẹ ruột của con, lâu như vậy mới tìm được con, sao con có thể không về với ba mẹ được chứ?” Điền Thúy Phương nôn nóng, nếu Thẩm Hi Đồng không đi cùng bọn họ thì sao bọn họ có những tháng ngày an nhàn được?
“Năm đó là do các người không quan tâm đến tôi, bây giờ lại tìm tôi làm gì? Là do thấy cuộc sống của tôi tốt đẹp nên muốn tiền sao?” Thẩm Hi Đồng căm hận nhìn vợ chồng họ Lý, giọng nói đầy giận dữ.
Điền Thúy Phương cũng khóc, “Năm đó thật sự là không còn cách nào khác, nếu không đưa con đến cô nhi viện thì con sẽ chết đói mất. Con là do mẹ sinh ra, sao mẹ có thể bỏ được? Sau này điều kiện gia đình tốt hơn, ba mẹ đã đi tìm con ngay, nhưng con lại không còn ở đó nữa. Bao năm qua, mẹ chưa từng có một giấc ngủ ngon, ngày nào cũng nhớ đến con, ba con lúc nào cũng oán trách người mẹ này quá ác độc.”
Lý Đại Đầu phối hợp, ra vẻ đau lòng.
Thẩm Thanh Lan thờ ơ nhìn họ, không nói gì. Chậc chậc, hai vợ chồng này không làm diễn viên quả thật đáng tiếc. Thẩm Quân Dục cũng xem đến say sưa. Nói thật, anh ấy vốn cũng chẳng hề có cảm tình gì với Thẩm Hi Đồng, cô ta có đi hay không thì cũng không liên quan gì tới anh ấy, nhưng ngồi đây xem kịch cũng không tệ lắm.
Nhìn sang Thẩm Thanh Lan một chút, ánh mắt anh ấy trở nên dịu dàng, đây mới là đứa em gái mà mình muốn yêu thương và bảo vệ.
“Được rồi, ngừng khóc hết đi.” Thẩm lão gia lên tiếng, trong phòng khách lập tức yên tĩnh lại, “Chuyện này đã rõ ràng, Hi Đồng, nếu cháu đã chọn ở lại nhà họ Thẩm thì chúng ta cũng không nói nhiều nữa. Nhưng bọn họ vẫn là ba mẹ ruột của cháu, cho dù năm đó đã bỏ cháu thì cũng là người đã sinh cháu ra. Bây giờ đã tìm được nhau, cháu có thời gian thì qua lại với bọn họ nhiều hơn.”
Khuôn mặt Thẩm Hi Đồng tràn đầy vẻ tâm không cam lòng, nhưng vẫn vâng một tiếng. Vợ chồng họ Lý nghe vậy thì rất vui mừng, ánh mắt nhìn Thẩm lão gia đầy cảm kích.
“Lan Lan, ông mệt rồi, dìu ông lên trên nghỉ ngơi đi.” Thẩm lão gia nói.
Thẩm Thanh Lan đứng dậy dìu ông lên tầng.
Thẩm Quân Dục bị sai đưa vợ chồng họ Lý trở về khách sạn, Sở Vân Dung cũng tìm cớ lên tầng nghỉ ngơi. Chồng bà đã nói trước rằng không cho phép bà xen vào chuyện này, bà cứ tránh đi là được.
“Ba.” Trong phòng khách chỉ còn lại Thẩm Hi Đồng và Thẩm Khiêm. Thẩm Hi Đồng thấy hơi bất an, nhỏ giọng gọi một tiếng.
“Sao thế?” Thẩm Khiêm cười hiền hòa, không khác gì ngày thường. Thẩm Hi Đồng không đoán được suy nghĩ của ông, nhưng vẫn cảm thấy Thẩm Khiêm biết được điều gì đó.
Thẩm Hi Đồng muốn cười nhưng không cười nổi, chỉ mấp máy môi, “Không có gì, ba, nếu như không còn chuyện gì nữa thì con lên tầng trước, vừa rồi mẹ nói thấy khó chịu, con đi lên xem mẹ thế nào.”
Thẩm Khiêm cười gật đầu, “Đi đi, nếu mẹ con mệt thì nhớ gọi bác sĩ đến khám một chút.”
“Vâng ạ.” Thẩm Hi Đồng gật đầu, đứng dậy lên tầng.
Thẩm Khiêm nhìn theo bóng lưng cô ta, ánh mắt nặng nề, chợt nghĩ có phải mình đã sai vì lúc trước nhận nuôi đứa trẻ này để trấn an vợ mình rồi hay không.
Bệnh của vợ ông trông thì có vẻ đỡ hơn rồi, nhưng thật ra thì vẫn chưa khỏi, vẫn phải uống thuốc quanh năm. Mà con gái ruột sau khi trở về cũng không gần gũi với vợ chồng bọn họ.
Ông vốn cho rằng tốt xấu gì nhà họ Thẩm cũng đã nuôi dạy Thẩm Hi Đồng bao nhiêu năm như vậy, ít nhất cũng là một người tâm địa thiện lương. Nhưng bây giờ, Thẩm Khiêm đã bắt đầu hoài nghi.
Sáng nay, nhận được điện thoại của một người bạn, ngoài kết quả xét nghiệm, người bạn đó đồng thời còn nói với ông một chuyện, rằng Thẩm Hi Đồng đã từng sai người đến, hòng tráo đổi báo cáo xét nghiệm. Thẩm Khiêm chỉ cần nghĩ một chút đã hiểu con bé có ý gì.
Thẩm Khiêm cũng biết từ khi Thẩm Thanh Lan trở về, Thẩm Hi Đồng luôn tỏ ra vô tình nhưng lại cố ý nhắm vào con bé. Ban đầu, ông còn tưởng rằng nó chỉ vì sợ bị đuổi ra khỏi nhà, trong lòng bất an nên mới làm như thế, nhưng bản chất vẫn lương thiện.
Nhưng từ năm ngoái, sau khi Thanh Lan kết hôn đã xảy ra rất nhiều chuyện mà ông không ngờ tới.
Tuy ông thường xuyên ở quân đội, nhưng vẫn biết được nhiều chuyện, kể cả chuyện Thẩm Hi Đồng ngã cầu thang rồi nói là do Thanh Lan đẩy vào năm ngoái. Sở Vân Dung không nói với ông, nhưng chỉ cần ông muốn thì vẫn có thể biết được.
Ông không dám nhận là hiểu hết tính tình của Thẩm Thanh Lan, nhưng vẫn hiểu được bảy tám phần. Ngoại trừ Sở Vân Dung, có lẽ chẳng có ai tin rằng con bé đã đẩy Thẩm Hi Đồng xuống.
Ông cũng biết rõ ràng chuyện đầu năm, Phó Hoành Dật uống say, Thẩm Hi Đồng muốn thừa cơ làm chuyện gì đó, nhưng bị Thanh Lan ngăn cản, bởi vì đúng lúc đó ông cũng lên lầu, thế là vô tình nhìn thấy, nhưng ông đã rời đi trước khi ba người bọn họ kịp phát hiện ra.
Tại sao vợ chồng họ Lý đột nhiên tìm đến cửa, còn nói chắc nịch rằng Thẩm Hi Đồng chính là con gái họ, ông không tin Thanh Lan không hề giúp một tay trong chuyện này.
Ông đồng ý để Thẩm Hi Đồng làm xét nghiệm với bọn họ, cũng chưa hẳn là không có ý giúp đỡ Thanh Lan. Quân Dục luôn cảm thấy ông đề phòng và hoài nghi Thanh Lan, nhưng thật ra không phải vậy.
Lúc Thanh Lan về nhà, ông quả thật đã từng nghi ngờ rằng có phải có người muốn lợi dụng con bé để gây bất lợi cho nhà họ Thẩm không, nhưng đó chỉ là trước lúc con bé trở về. Còn sau đó, ông đã yêu thương con bé thật lòng, không hề giả dối. Mặc kệ Quân Dục hoặc Thanh Lan có tin hay không, nhưng sự thật chính là như vậy.
Đến tận bây giờ, Quân Dục vẫn còn trách ông vì chuyện ông điều tra Thanh Lan, thậm chí còn vì thế mà từ bỏ cơ hội vào quân đội. Nhắc đến chuyện này, trong lòng Thẩm Khiêm cũng rất buồn bã.
Thẩm Hi Đồng... Có lẽ đây chính là quyết định sai lầm nhất của ông lúc trước.
***
Thẩm Thanh Lan dìu Thẩm lão gia lên tầng, thấy ông nằm xuống nghỉ ngơi rồi mới trở về phòng, đúng lúc Phó Hoành Dật gọi điện thoại đến.
Thẩm Thanh Lan nhìn tên người gọi trên màn hình, mỉm cười rồi bắt máy.
“Phó Hoành Dật.”
Phó Hoành Dật cười khẽ, “Ừ, đang ở đâu thế?”
“Trong nhà,“ Sợ anh không hiểu, cô còn bổ sung thêm một câu, “Ở nhà họ Thẩm. Đã có kết quả xét nghiệm của Thẩm Hi Đồng rồi, nên ba gọi em về nhà.”
“Ừ.” Phó Hoành Dật không mấy hứng thú với chuyện này. Anh có thể đoán được lờ mờ vai trò của Thẩm Thanh Lan trong chuyện này, cũng đã nắm được kết quả nên không hỏi đến.
“Tối về thì xem thử trong nhà có nước gừng đường đỏ không.” Phó Hoành Dật nói.
Thẩm Thanh Lan thắc mắc, “Sao thế? Anh cần nước gừng đường đỏ làm gì?”
Trong mắt đầy vẻ Phó Hoành Dật bất đắc dĩ, cái người này, sao lại không chú ý đến chuyện của bản thân như thế, “Hai ngày nữa là chu kỳ của em, ngày đầu tiên chẳng phải sẽ đau bụng sao? Nhớ uống một ly nước gừng pha với đường đỏ, sau đó tìm trong ngăn kéo ở tủ đầu giường trong phòng ngủ của anh có túi giữ nhiệt. Em sạc điện rồi đặt lên bụng, biết chưa?”
Khuôn mặt Thẩm Thanh Lan phiếm hồng, không ngờ Phó Hoành Dật không những biết rõ chu kỳ của cô, lại còn chuẩn bị cho cô nhiều thứ như vậy.
Cô nhớ Phó Hoành Dật cũng chỉ gặp ngày đèn đỏ đầu tiên của cô một lần thôi, vậy mà đã phát hiện ra cô bị đau bụng sao?
“Đau chút xíu vậy có là gì đâu, em đã quen rồi.” Thẩm Thanh Lan nhẹ nhàng nói.
“Thanh Lan, con gái phải đối xử với bản thân thật tốt. Ngày thường, anh không ở nhà nên không thể chăm sóc cho em. Nghe lời, đừng để anh lo lắng.” Phó Hoành Dật dịu dàng dỗ dành cô.
Anh vừa nói vậy, Thẩm Thanh Lan cũng không bướng bỉnh nữa mà ngoan ngoãn gật đầu, “Vâng, em biết rồi, đợi lát nữa em sẽ vào siêu thị mua nước gừng đường đỏ.”
“Còn nữa, mấy ngày tới không được dùng nước lạnh, không được để bị cảm lạnh.” Phó Hoành Dật căn dặn, mấy chuyện này đều là anh tra trên mạng, sợ Thẩm Thanh Lan không chú ý nên mới đặc biệt gọi điện thoại dặn dò.
Bất kể Phó Hoành Dật nói gì, Thẩm Thanh Lan cũng đều ngoan ngoãn gật đầu.
Cúp điện thoại rồi, trên môi Thẩm Thanh Lan vẫn giữ nụ cười. Người cô tính hàn từ lúc bị huấn luyện ở trụ sở ma quỷ, cũng chính vì thế nên cô vẫn thường bị đau bụng kinh, đau hơn người bình thường rất nhiều. Mấy năm qua, cô vẫn luôn chịu đựng. Thật ra cô cũng không phải kiểu người yếu đuối như thế, nhưng cảm giác được người khác quan tâm quả thật cũng không tệ.
Ban đầu, Phó Hoành Dật định sang năm mới sẽ dẫn cô đến gặp một bác sĩ trung y để điều trị cho cô, nhưng không may là bà ấy lại đến nhà con trai ăn Tết, sắp tới sẽ không ở Thủ đô.
Buổi chiều, Thẩm Thanh Lan về nhà họ Phó, bèn vòng qua siêu thị mua một túi gừng đường đỏ về, còn chụp một bức ảnh rồi gửi cho Phó Hoành Dật, nhưng không đợi anh trả lời mà về nhà trước.
Lúc Phó Hoành Dật xem được bức ảnh này thì đã là nửa đêm. Không muốn quấy rầy cô nghỉ ngơi, anh không gọi điện thoại mà chỉ gửi hình mặt cười qua Wechat cho Thẩm Thanh Lan.
Sau hôm có xét nghiệm, Thẩm Khiêm lập tức trở về quân đội. Lẽ ra ông phải về từ hai ngày trước rồi, nhưng vì chuyện của Thẩm Hi Đồng còn chưa giải quyết xong nên bèn cố ý xin ở lại thêm hai ngày.
Trước khi về quân đội, Thẩm Khiêm và Thẩm lão gia vào thư phòng rất lâu, không ai biết hai cha con họ đã nói chuyện gì. Lúc ra khỏi thư phòng, Thẩm Khiêm trông thấy vợ đang sắp xếp hành lý cho ông.
“Vân Dung, anh chỉ về quân đội thôi mà, cũng đâu phải dọn nhà, không cần chuẩn bị nhiều đồ như vậy.” Thấy vợ nhét hành lý đầy cả va ly, Thẩm Khiêm bất đắc dĩ nói.
Sở Vân Dung nhét bộ quần áo cuối cùng vào, kéo khóa lại, “Biết rồi, nhưng không phải rất lâu nữa anh mới về sao? Mang nhiều một chút, lỡ bận rộn không kịp giặt thì cũng có quần áo để thay.”
Thẩm Khiêm bước đến ôm vợ, “Anh đi rồi, mọi chuyện trong nhà lại phải nhờ em lo lắng.”
Sở Vân Dung thấy hơi mất tự nhiên, đã là vợ chồng già rồi mà ông còn tình tứ như vậy. Bà vỗ lưng chồng, “Em biết rồi, trong nhà không cần anh lo, anh chỉ cần yên tâm công tác là được rồi.”
Thẩm Khiêm cười cười, buông vợ ra, “Chuyện Hi Đồng, anh mong em đừng nhúng tay vào. Dù sao cũng là ba mẹ ruột của nó, cho dù chúng ta nuôi nó lớn, nhưng nó đã trưởng thành rồi. Có một số việc vẫn cần nó phải tự mình giải quyết, biết chưa?”
Mặc dù đã từng nói lời này rồi, nhưng Thẩm Khiêm vẫn không nhịn được mà dặn dò vợ một lần nữa. Vợ ông luôn mềm lòng với Thẩm Hi Đồng, Thanh Lan đã tìm vợ chồng họ Lý đến thì chắc chắn không phải chỉ đơn giản là để nhận người thân. Vợ chồng họ Lý cũng có chút năng lực, Thẩm Khiêm không mong vợ ông lại vướng vào vũng bùn này.
Nụ cười trên mặt Sở Vân Dung cứng đờ, nhìn vào vẻ mặt chăm chú của chồng, cuối cùng vẫn đành gật đầu, “Em biết rồi.”
Bà biết chồng đã giấu bà rất nhiều chuyện, nhưng chuyện ông đối xử tốt với bà không phải là giả. Chồng bà đã nói như vậy thì chắc chắn là vì muốn tốt cho bà, bà cứ nghe theo là được.
Tiễn Thẩm Khiêm đi rồi, Sở Vân Dung quay người vào nhà thì thấy Thẩm Hi Đồng đang đứng cạnh cửa, “Mẹ, ba đi rồi ạ?”
Sở Vân Dung gật đầu, “Ừ, con tìm ba con có việc?”
Thẩm Hi Đồng lắc đầu, “Không ạ.”
“Con muốn đi ra ngoài thăm ba mẹ ruột con à?” Thấy cô ta đứng ở cửa, Sở Vân Dung nghĩ cô ta muốn ra ngoài, bèn hỏi.
Thẩm Hi Đồng lại lắc đầu, “Mẹ, con có thể nói chuyện với mẹ một chút được không?”
Sở Vân Dung gật đầu, hai người đến phòng Thẩm Hi Đồng. So với phòng của Thẩm Thanh Lan thì phong cách của phòng cô ta rõ ràng là thục nữ hơn, trong phòng còn có mùi nhan thoang thoảng, rất dễ chịu, dưới đất phủ thảm lông dê thật dày.
Sở Vân Dung ngồi xuống ghế sô-pha, nhìn Thẩm Hi Đồng với nét mặt hiền hòa, “Con muốn nói chuyện gì với mẹ?”
Thẩm Hi Đồng ngồi quỳ chân trên nền, gác đầu lên đùi Sở Vân Dung, “Mẹ, con không nhận ba mẹ ruột của con, mẹ không cảm thấy con máu lạnh chứ?”
Sở Vân Dung vuốt tóc cô ta, dịu dàng hỏi, “Sao lại nghĩ vậy?”
“Mặc dù bọn họ đã bỏ con từ lúc con còn rất nhỏ, nhưng như ba đã nói, bọn họ đã sinh ra con, cho con sinh mạng. Có phải con không nên oán hận bọn họ?”
“Đồng Đồng, mẹ có thể hiểu được cảm giác của con. Con oán hận ba mẹ ruột con cũng là chuyện dễ hiểu! Nhưng bọn họ đã tìm được con, cũng thật lòng muốn bù đắp cho con, nếu con không ngại thì cho bọn họ một cơ hội, cũng là cho mình một cơ hội, có thêm hai người thương con chẳng phải tốt sao?”
Thẩm Hi Đồng nghe vậy thì lòng chùng xuống, lập tức ngẩng đầu lên, điềm đạm nhìn Sở Vân Dung, “Mẹ, mẹ không cần con nữa sao?”
“Đứa trẻ ngốc này, con suy nghĩ nhiều rồi. Con là con gái của mẹ, sao mẹ không cần con được chứ, cả đời này cũng sẽ không như thế.”
Thẩm Hi Đồng nghe vậy thì cuối cùng cũng mỉm cười, ôm Sở Vân Dung, “Mẹ, con yêu mẹ, cả đời này con chỉ muốn làm con gái của mẹ. Nếu có kiếp sau, con vẫn muốn làm con gái của mẹ, đây là điều hạnh phúc nhất, cũng là may mắn lớn nhất của con. Con sẽ mãi mãi không rời xa mẹ.”
Sở Vân Dung cười, vỗ vai Thẩm Hi Đồng, “Ừ, mẹ biết, mẹ cũng yêu con.”
“Mẹ, con sẽ suy nghĩ thật kỹ, thử tha thứ cho bọn họ.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mật Ngọt Hôn Nhân
Chương 184: Rời khỏi đây
Chương 184: Rời khỏi đây