Nam Thành, nhà họ Nhan.
Nhan An Bang vừa về tới cửa nhà, liền thấy Nhan Thịnh Vũ, hai mắt ông ta sáng lên, “Thịnh Vũ, sao con không vào nhà?”
Nhan Thịnh Vũ lạnh nhạt nói: “Không cần, tôi đến đưa ông thứ này rồi đi ngay.”
Dứt lời, anh đưa đồ trong tay cho ông ta.
“Về nhà còn mang đồ cái gì? Ba có thiếu gì đâu.”
Ngoài miệng nói như vậy, thế nhưng trong lòng Nhan An Bang vẫn rất vui vẻ.
Từ sau lần cãi nhau với Nhan Thịnh Vũ về chuyện kết hôn với Tần Nghiên, anh chưa từng chủ động liên lạc với ông ta, dù ông ta có gọi điện thoại, anh cũng không nghe máy.
“Cái này không phải của tôi, là của Tiểu Tịch nhờ tôi mang cho ông.”
Nhan Thịnh Vũ lạnh lùng nói, sau đó xoay người đi.
“Thịnh Vũ, con không thể tha thứ cho ba sao?”
Nhan Thịnh Vũ đưa lưng về phía Nhan An Bang, “Kết hôn với ai là quyền tự do của ông, tôi không xen vào.
Tương tự như thế, quan tâm tới ông hay không là quyền tự do của tôi, ông đừng xen vào.
Tôi chỉ mong ông đừng nói chuyện này với Tiểu Tịch, khó lắm con bé mới khỏe lại, tôi không mong nó nhớ lại những chuyện đã qua.”
Nhan An Bang nhìn theo Nhan Thịnh Vũ đến khi không thấy bóng dáng nữa, mới đi vào nhà.
“Có chuyện gì vậy?”
Tần Nghiên quan tâm hỏi.
Nhan An Bang lắc đầu, không muốn nói.
Tần Nghiên cũng không hỏi nhiều, “Lại đây ăn cơm trước đi.”
Hai người ngồi ăn cơm, Tần Nghiên đột nhiên hỏi: “Hơn nửa tháng rồi anh chưa về nhà, có phải bận rộn lắm không?”
“Ừ, gần đây quân khu của anh muốn hợp tác diễn tập quân sự với quân khu thủ đô, có rất nhiều việc cần làm, sáng mai anh phải đi rồi.”
“Gấp vậy sao?”
“Ừ, lãnh đạo rất xem trọng diễn tập lần này, không thể để xảy ra sơ suất được.
Anh cần phải tự mình giám sát, sắp tới em cứ ngủ trước, không cần đợi anh về.”
“Vâng, em biết rồi, anh cũng phải tự chăm sóc tốt cho mình đấy.”
Cơm nước xong, Nhan An Bang đi vào thư phòng.
Nhìn của thư phòng đóng chặt, Tần Nghiên suy nghĩ một chút rồi quay về phòng ngủ.
Một tiếng sau, tắm rửa xong mà vẫn chưa thấy Nhan An Bang, Tần Nghiên bèn xuống lầu rót một cốc trà, sau đó lên phòng sách gõ cửa, “An Bang, em có thể vào không?”
“Vào đi!”
Tần Nghiên đẩy cửa ra, Nhan An Bang đang ngồi ở trước bàn, cúi đầu viết gì đó.
Tần Nghiền đặt cốc trà lên bàn, “Công việc quan trọng, nhưng sức khỏe còn quan trọng hơn, anh đừng quá liều mạng.”
Nhan An Bang ngẩng đầu lên, cười cười, “Sắp xong rồi, em ngủ trước đi, làm xong rồi anh ngủ.”
“Một mình em ngủ không được, em ở đây đợi anh, em bảo đảm không nói lời nào.”
Nhan An Bang cũng biết gần đây vì công việc mà lơ là Tần Nghiên, nên ngâm cho phép bà ta ở lại.
Bà ta vui vẻ rút một cuốn sách trên giá sách, ngồi xuống ghế đọc.
Nhan An Bang viết được một lát, thì dựa người vào ghế day day hai bên thái dương.
Tần Nghiên đi ra sau lưng ông ta, nhẹ nhàng mát xa hai bên thái dương.
“Anh đã từng tuổi này rồi, có còn trẻ trung gì nữa đâu, mà không biết quý trọng sức khỏe của mình.”
Tần Nghiên vừa mát xa vừa trách móc.
Nhan An Bang cười cười, “Chỉ bận rộn thời gian này thôi, đợi diễn tập xong rồi, anh sẽ có mấy ngày nghỉ.
Lúc đó anh sẽ ở bên em, nếu em thích, thì chúng ta đi du lịch ở một nơi nào đó gần đây.”
Tần Nghiên cười cười, “Em không ham đi du lịch, em chỉ lo lắng cho sức khỏe của anh thôi.”
Nhan An Bang kéo Tần Nghiền ngồi vào lòng mình, “Nghiên Nghiên, sức khỏe của anh rất tốt.”
Tần Nghiên vòng tay ôm cổ Nhan An Bang, “Tất nhiên là em biết.”
Ánh mắt của bà ta tràn đầy mờ ám, bởi vì mới tắm xong, nên chỉ mặc một cái áo ngủ, đai lưng buộc lỏng, làn da trắng tuyết như ẩn như hiện, trên người còn vương lại hương sữa tắm.
Tất cả rơi vào trong mắt Nhan An Bang, chính là lời mời gọi trần trụi.
Ánh mắt Nhan An Bang sâu thẳm, cúi đầu hồn lên cổ Tần Nghiên.
Trong mắt bà ta hiện lên vẻ đã đạt được ý đồ, nhiệt tình đáp lại Nhan An Bang.
Như củi khô gặp lửa nóng, hai người nhanh chóng lao vào nhau, trong phòng sách vang lên âm thanh khiến người ta đỏ mặt tía tai.
Tối nay, Tần Nghiên vô cùng nhiệt tình, từ phòng sách đến phòng ngủ, rồi đến phòng tắm.
Lúc Nhan An Bang chìm vào giấc ngủ, đã là chuyện của hai tiếng sau.
Tần Nghiên xác nhận Nhan An Bang thật sự ngủ rồi, mới đứng dậy đi tới phòng sách, cả căn phòng tràn ngập mùi vị mờ ám.
Tần Nghiên đi tới bạn xem văn kiện Nhan An Bang viết, khóe môi cong lên, sau đó đặt văn kiện về vị trí cũ, rồi ra khỏi phòng sách.
Trên người của bà ta đầy dấu vết mập mờ, bà ta lẳng lặng nhìn người đàn ông ngủ trên giường, đáy mắt đầy hận thù.
Sáng sớm hôm sau, Nhan An Bang thức dậy, Tần Nghiên đã làm xong bữa sáng.
Thấy ông ta, bà ta nở nụ cười, “Mau qua đây ăn sáng.”
“Sao không ngủ thêm một chút?”
Nhan An Bang thấy trên mặt Tần Nghiên có vẻ mệt mỏi thì đau lòng nói.
Tần Nghiên cười dịu dàng, “Anh phải đi từ sáng sớm, nên em dậy nấu bữa sáng cho anh.
Mỗi ngày em ở nhà cũng không có chuyện gì làm, đợi anh đi rồi em ngủ bù.
Anh mau ăn đi, nếu không sẽ không kịp.”
Nhan An Bang nhìn bữa sáng phong phú trên bàn, thì càng thêm đau lòng cho Tần Nghiên, ông ta nợ người phụ nữ này.
Lúc ra cửa, Nhan An Bang đưa cho Tần Nghiện một tấm thẻ, “Ở nhà chán thì ra ngoài tìm bạn bè đi uống trà dạo phố, không thì đi du lịch cũng được.”
Tần Nghiên trả thẻ lại, “Em có tiền mà, tiền anh cho em lần trước, em còn chưa dùng đến.”
Nhan An Bang nhét thẻ lại cho bà ta, “Đi mua thứ mình thích, không cần phải lo nghĩ gì đâu.”
Tần Nghiên cầm thẻ, “Được rồi, em nhận thẻ vậy, sau này muốn mua gì sẽ nói.
Có điều, gần đây em muốn ra nước ngoài, bên nước F có đợt trình diễn bộ sưu tập trang phục mới, em muốn đi xem.”
Nhan An Bang không để ý những thứ này, “Muốn đi thì đi, chú ý giữ sức khỏe.”
Tần Nghiên gật đầu, nhìn Nhan An Bang rời đi.
*** Thẩm Thanh Lan đang đi mua sắm cùng Kim n Hi thì nhận được điện thoại của Daniel, anh bảo cô về phòng làm việc một chuyến.
Từ lần phòng triển lãm tranh bị cháy, Daniel đã chuyển chỗ.
Phòng triển lãm đang sửa lại, còn phòng làm việc thì đã chuyển sang chỗ khác và bắt đầu đi vào hoạt động như thường.
Lúc Thẩm Thanh Lan và Kim n Hi đến, Daniel đang nghe điện thoại, không biết nói chuyện gì mà cười toe toét.
Thấy Thẩm Thanh Lan, anh cười nói: “Thanh Lan, nói cho cô biết một tin tốt.”
Thẩm Thanh Lan nhướng mày, “Tin gì?”
Daniel đáp: “Thanh Lan, đây là một chuyện rất vui, cô có thể hưng phấn một chút được không?”
“Có gì thì nói nhanh đi, anh nói nhiều quá.”
Kim n Hi không nhịn được nói.
Trong nháy mắt, Daniel nghiêm túc nói: “Thanh Lan, tôi vừa nhận được tin, nửa tháng sau ở nước F có triển lãm tranh quốc tế, có cả tranh của cô nữa.
Thế nào, tin, vui không?”
Thẩm Thanh Lan lạnh nhạt hỏi: “Vui cái gì?”
Daniel nghẹn họng, “Chỉ có họa sĩ nổi tiếng thế giới mới có thể có tranh được trưng bày tranh trong đó, cả thế giới chỉ có khoảng năm mươi người tham gia thôi đấy.
Mà có được mời, chính là một lời khẳng định tài năng của cô.
Chẳng lẽ đây không phải chuyện nên vui mừng?”
Thẩm Thanh Lan “ổ”
một tiếng, “Nhất định phải tham gia à?”
“Nếu cô không tham gia, thì sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp sau này.
Dù sao cô cũng còn trẻ, lần này có được mời là do cộng đồng họa sĩ đề cử.”
Thẩm Thanh Lan suy nghĩ một chút, hỏi: “Đi bao lâu?”
“Nhiều nhất là một tuần.”
Thẩm Thanh Lan gật đầu, “Vậy thì đi thôi.”
“Tớ đi cùng với cậu, vừa hay Andrew cũng ở gần đó, chúng ta đến thăm Sicily, chắc chắn chị ấy cũng ở đấy.”
Kim n Hi nói.
Đối với việc Kim n Hi đi, Daniel mong còn không được ấy chứ.
“Tớ nhớ nước F đang có được trình diễn bộ sưu tập trang phục mới, gần đây gặp đủ thứ chuyện, khiến tớ không có tâm trạng mua đồ.”
Thẩm Thanh Lan im lặng nhìn Kim n Hi, cũng không biết là ai vừa đổ một đống tiền trong trung tâm thương mại nữa.
Thẩm Thanh Lan đồng ý đi, Daniel gọi điện thoại cho đối phương xác nhận, chuyện còn lại không cần bọn họ phải lo “Thanh Lan, gần đây tôi nghe được một tin tức khá thú vị, cô muốn nghe không?”
Daniel ra vẻ thần bí nói.
Kim n Hi nhìn anh với ánh mắt ghét bỏ, “Có gì thì nói đi, ấp a ấp úng làm gì?”
“Tin tức về Catherine, Frank đã tuyên bố cắt đứt quan hệ với Catherine, sau này cô ta không còn là học trò của ông nữa.”
Thẩm Thanh Lan cảm thấy có chút hứng thú, “Tại sao vậy?”
“Cô còn nhớ lần chúng ta đến Sydney tham gia lễ hội nghệ thuật không? Lúc từ hòn đảo Cockatoo về, du thuyền của chúng ta xảy ra chuyện.
Chúng ta vốn cho rằng đối phương nhằm vào Frank, chúng ta chỉ là bị liên lụy, cảnh sát không tra ra được manh mối gì.
Nhưng gần đây Frank lại tra được, chuyện này là do Catherine làm, ả muốn giết cố.
Đại khái là danh tiếng của cổ ở lễ hội nghệ thuật quá lớn, khiển ả ghen tị.”
Kim n Hi tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, “i đàn bà đáng chết! Lần trước chỉ để lộ chút chuyện xấu của ả, quá hời cho ả rồi! Đáng ra nên tiễn ả đi gặp thượng đế luôn mới phải, để ả đi mà sám hối trước mặt thượng đế.”
Chương 308 THÍM HAI XIN GIÚP ĐỠ Daniel xoa mồ hôi lạnh trên trán, tính tình của cô gái nhà anh sao mà dữ dằn thế, hở một chút là muốn tiễn người ta đi gặp thượng đế, “ n Hi, đừng kích động, nghe anh nói hết đã.
Sau khi biết chuyện này, Frank đã gọi điện cho anh, ông ta muốn gọi cho Thanh Lan, nhưng lại cảm thấy hổ thẹn, nên mới gọi cho anh.”
“Frank cũng không phải người gì tốt, ngay cả học trò của mình cũng quản không nghiêm, tớ không tin ông ta không biết chút gì.”
Kim n Hi hừ lạnh.
Thẩm Thanh Lan lại không nghĩ vậy.
Tuy ít tiếp xúc với Frank, nhưng cô có thể nhận thấy ông ta là một người có tam quan bình thường, không đến nỗi dung túng cho học trò của mình.
“Cho nên, bây giờ Frank và Catherine đang đối đầu nhau?”
Daniel lắc đầu, “Không đến mức gọi là đối đầu, dù sao Frank và cha của Catherine có mối quan hệ không tệ.
Nếu không phải Catherine làm ra việc này, thì e rằng Frank vẫn phải nể mặt gia tộc Boyle.”
“Chẳng lẽ chuyện bạo động xảy ra trước nhà trưng bày tác phẩm mỹ thuật lần đó, cũng có liên quan đến Catherine?”
Kim n Hi hỏi.
Daniel gật đầu, “Em đoán đúng rồi, Frank cũng nói như vậy với anh.
Có điều, chuyện này không có chứng cứ, không thể làm gì được cô ta cả.”
Kim n Hi hừ nhẹ, “Không có chứng cứ, đó là do bọn họ vô dụng không tra được.”
Tròng mắt của cô đảo vòng, vừa nhìn là biết lại đang nghĩ đến chuyện “tốt”
“Thanh Lan, Frank nhờ tôi chuyển lời xin lỗi đến cô.”
Daniel nói.
Thẩm Thanh Lan không trách Frank, việc này là do Catherine làm, không liên quan gì đến Frank.
Kim n Hi bỗng nhiên nói: “Thanh Lan, tớ cảm thấy chuyện này có gì đó không đúng.
Chuyện đã xảy ra mấy tháng rồi, tại sao đến lúc này Frank mới điều tra, lại còn điều tra ra được Catherine?”
Daniel chưa từng nghĩ đến vấn đề này, nghe Kim n Hi nói như vậy, anh cũng cảm thấy lạ, “Đúng vậy, n Hi không nói thì tôi cũng không để ý.
Lễ hội nghệ thuật diễn ra vào tháng bảy, bây giờ là tháng mười một.”
Thẩm Thanh Lan nhìn khuôn mặt hai người dát mấy chữ “chẳng lẽ Frank là vai phản diện”
, thì không khỏi cảm thấy buồn cười, “Đừng căng thẳng như thế.
Nếu tớ đoán không sai, chắc là có người nhắc nhở Frank, hoặc là ông ta tự phát hiện ra gì đó.”
Lúc trước điều tra sai phương hướng, nên không điều tra ra được.
Còn bây giờ, đã có mục tiêu rõ ràng, nên dễ dàng điều tra hơn.
Thấy Thẩm Thanh Lan không hề nghi ngờ Frank, Kim n Hi nhún nhún vai.
Thời gian còn sớm, Kim n Hi không còn hứng thủ đi mua sắm gì nữa.
Thấy cô và Daniel muốn nói chuyện, Thẩm Thanh Lan biết ý liền tự mình đi trước.
Trở về nhà họ Thẩm, Thẩm Thanh Lan thấy một người đã lâu không gặp.
“Thím hai.”
Thẩm Thanh Lan chào Lư Nhã Cẩm, sắc mặt lạnh nhạt.
Lư Nhã Cẩm cười cười, trên mặt có vẻ lo lắng.
Thẩm lão gia trầm mặt ngồi trên ghế, “Lan Lan, ngồi đây với ông một lát.”
Thẩm Thanh Lan nhướng mày, ngồi cạnh Thẩm lão gia.
Ông nhìn về phía Lư Nhã Cẩm, nói: “Lan Lan về rồi đấy, cô có chuyện gì thì nói với nó.”
Lư Nhã Cẩm hơi do dự, nhưng vẫn cắn răng nói: “Thanh Lan, thím cầu xin cháu giúp Quần Trạch.”
“Sao thím lại nói vậy?”
“Thím hy vọng cháu giúp Quân Trạch quản lý công ty.”
“Thím, nếu cháu nhớ không lầm, thì đã có người giúp Thẩm Quân Trạch quản lý công ty rồi.”
Trong mắt Lư Nhã Cầm tràn đầy khổ sở, bà ta vì chuyện này mới tới đây, “Thanh Lan, thím sai rồi, là do thím không nhìn thấy rõ khuôn mặt thật của anh trai thím.
Bây giờ, công ty đã rơi vào tay anh thím, Quân Trạch không có quyền gì trong công ty cả.
Thím thật sự không còn cách nào nữa, Thanh Lan, cháu giúp Quân Trạch đi.
Nó là giọt máu duy nhất của chú hai cháu.”
Thẩm Thanh Lan thật sự không ngờ chỉ mới có một tháng mà công ty đã rơi vào tay Lư Tiến Tài rồi.
Chẳng biết là Lư Tiến Tài tài giỏi, hay là do Thẩm Quân Trạch quá vô dụng nữa.
“Thím hai, chuyện này cháu không giúp được.
Thím đừng quên chuyện Thẩm Quần Trạch đã làm với cháu, cháu không tính toán là đã nể mặt chú hai rồi.
Khi chủ hai còn sống, cháu đã từ chối không giúp.
Bây giờ chú hai qua đời rồi, cháu cũng sẽ không giúp.
Nếu Thẩm Quần Trạch không có bản lĩnh giữ được đồ của mình, thì chỉ có thể trách nó mà thôi.”
Thẩm Thanh Lan lạnh nhạt nói.
Lư Nhã Cầm nhìn Thẩm lão gia, vẻ mặt đau khổ, “Ba.”
Thẩm lão gia xua tay, “Ý của Lan Lan chính là ý của tôi.
Bây giờ Lan Lan đang mang thai, chuyện quan trọng nhất là dưỡng thai.”
“Ba, Quân Trạch là cháu trai ruột của ba, là huyết mạch duy nhất của A Nhượng, ba nỡ khoanh tay đứng nhìn sao? Con biết ba không thích con, nhưng Quân Trạch vô tội.
Con không hy vọng ba nể tình con, con chỉ xin ba nể tình A Nhượng tới tận lúc sắp chết vẫn muốn quay về thủ đô gặp ba.”
“Nếu Thẩm Quân Trạch có nguy hiểm đến tính mạng, thì tôi nhất định sẽ ra mặt.
Bây giờ đã đến mức đó chưa?”
Thẩm lão gia hỏi ngược lại.
“Nhưng đó là công ty của A Nhượng để lại cho Quân Trạch.”
“Cô nên đi cầu xin anh cô, chứ không phải ngồi ở đây làm khó dễ một ông già đã bước một chân vào quan tài và một người phụ nữ đang mang thai.”
Thẩm lão gia lạnh giọng nói.
Lư Nhã Cẩm thấy Thẩm lão gia dầu muối đều không ăn, thì nhìn về phía Thẩm Thanh Lan, sau đó quỳ xuống.
Thẩm Thanh Lan hoảng hốt đứng sang một bên.
“Thím hai, thím làm gì vậy?”
Thẩm Thanh Lan hỏi.
“Thanh Lan, thím hai cầu xin cháu, thím cũng biết những chuyện mà Quân Trạch gây ra trước đây là sai, cháu có giận nó cũng đúng.
Nếu thím có cách giải quyết, thì thím đã không đến tìm cháu.”
Thẩm lão gia nổi giận, “Lư Nhã Cầm, cô làm cái gì vậy? Cô đứng lên cho tôi! Cô là người lớn, mà lại quỳ trước mặt con cháu, cô không thấy mất mặt, nhưng tôi lại thấy mất mặt thay cô.”
Lư Nhã Cẩm không chịu đứng dậy, hôm nay bà ta phải khiến Thẩm Thanh Lan đồng ý giúp đỡ.
Chỉ cần đạt được mục đích thì bà ta sẽ làm tất cả.
“Thím hai, dù thím có nói gì thì cháu cũng sẽ không đồng ý, thím về đi.”
“Thanh Lan, thím cầu xin cháu.”
Thẩm Thanh Lan nhìn sang Thảm lão gia, ông phất tay một cái, “Lan Lan, cháu về nhà trước đi.”
Thẩm Thanh Lan không thèm nhìn Lư Nhã Cầm quỳ trên đất, bước nhanh ra ngoài.
Lư Nhã Cầm muốn ngăn cổ lại, nhưng còn Thẩm lão gia ở đây nên không dám, đành phải trơ mắt nhìn Thẩm Thanh Lan rời đi.
“Cha mẹ làm bậy thì làm sao dạy dỗ con cái nên hồn.
Một đứa con trai bị cô dạy dỗ thành cái bộ dạng gì, hở chút là quỳ.”
Thẩm lão gia lạnh giọng nói.
Lư Nhã Cẩm cứ như không nghe thấy lời nói của ông, “Ba, ba thật sự máu lạnh vậy sao?”
Thẩm lão gia nhìn chằm chằm Lư Nhã Cẩm, “Muốn tôi giúp Thẩm Quấn Trạch? Được, cô đưa nó đến nhà họ Thẩm, tự tôi dạy dỗ nó, sau này có không được phép gặp nó.
Cô làm được không?”
Vẻ mặt Lư Nhã Cẩm thay đổi, “Ba, Quân Trạch là con trai ruột của con, ba không thể nhẫn tâm như vậy!”
“Cô về đi, sau này đừng tới nữa.
Tôi đã xem như không có đứa con trai là Thẩm Nhượng thì cũng có thể coi như có đứa cháu trai Thẩm Quân Trạch này.”
“Ba!”
“Đừng gọi tôi là ba!”
Lư Nhã Cầm thấy Thẩm lão gia cứng rắn như vậy liền biết có nói gì nữa cũng vô dụng, đành đứng dậy đi về.
Thẩm Quân Trạch đang đợi trong phòng khách, thấy Lư Nhã Cẩm về, thì lập tức hỏi: “Mẹ, bọn họ nói sao? Thẩm Thanh Lan đồng ý không?”
Lư Nhã Cầm lắc đầu, mắt Thẩm Quân Trạch tối sầm, “Con biết mà, người nhà họ Thẩm đều máu lạnh vô tình.
Con nên sớm biết bọn họ chỉ muốn xem chuyện cười của con.
Kết cục của con bây giờ đúng như bọn họ mong muốn, sao bọn họ lại giúp con được?”
“Con đừng sốt ruột, lát nữa mẹ đi tìm Thanh Lan, có lẽ nó sẽ mềm lòng mà đồng ý giúp.”
“Lòng chị ta còn cứng hơn đá, mềm ở đâu mà mềm? Mẹ, hay là mẹ đi nói chuyện với cậu đi, con tin cậu chỉ hổ đồ chút thôi.
Cậu không có con cháu, lấy công ty thì sau này sẽ cho ai?”
Vẻ khổ sở trong mắt Lư Nhã Cầm càng đậm.
Trước khi đến nhà họ Thẩm, bà ta đã đi tìm Lư Tiến Tài, nhưng ông ta không gặp bà ta, ý tứ đã rất rõ ràng.
“Quân Trạch, con nghe lời mẹ, ngày mai cùng mẹ đi tìm Thanh Lan, con đi xin lỗi nó.”
“Mẹ, sao lại bắt con xin lỗi? Lần trước con đã xin lỗi rồi, huống hồ con của Thẩm Thanh Lan vẫn còn mà.
Mỗi lần gặp con, chị ta đều vác cái mặt lạnh bằng, giống như con thiếu tiền không trả vậy.”
“Quân Trạch, con phải đi xin lỗi Thanh Lan, cũng phải đi xin lỗi ông nội.
Nếu con muốn lấy lại công ty, thì con nhất định phải đi.”
“Mẹ, con không đi, lần trước người ta đuổi con ra ngoài, lần này con đi có tác dụng gì không?”
Nói tới nói lui, Thẩm Quân Trạch vẫn là không muốn đi, cậu ta còn chưa quên chuyện ở bệnh viện đầu.
Thẩm Quân Trạch không muốn xin lỗi, Lư Nhã Cầm cũng không có cách nào.
Ngày hôm sau, Thẩm Quân Trạch thừa dịp Lư Nhã Cầm đi tìm Thẩm Thanh Lan, tự mình chạy đến nhà họ Lư tìm Lư Tiến Tài.
Cửa chính nhà họ Lư đóng chặt, cậu ta gõ cửa một lúc lâu mà không có ai trả lời, đành phải đứng bên ngoài đợi.
Không phải cậu ta không muốn gọi điện thoại cho Lư Tiến Tài, mà là người ta không nghe máy, cuối cùng con tắt máy luôn.
Cậu ta đợi rất lâu, đến lúc sắp không chịu nổi nữa thì Lư Tiến Tài mới từ bên ngoài trở về.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mật Ngọt Hôn Nhân
Chương 307: Dự định của tần nghiên
Chương 307: Dự định của tần nghiên