Sau khi Triệu Giai Khanh đi rồi, Nhan An Bang cầm túi chườm đá xoa mặt cho Tần Nghiên.
Tần Nghiền thấp thỏm nhìn ông ta, thấy ông ta vẫn không nói gì thì nhịn không được mà dò hỏi, “An Bang, anh sao vậy?”
Nhan An Bang nhìn Tần Nghiên chằm chằm, làm bà ta lo lắng, “Triệu Giai Khanh nói em đến Sydney tìm Nhan Tịch?”
Tần Nghiên tỏ vẻ bối rối, “An Bang, anh đừng giận, em chỉ muốn đi thăm Nhan Tịch một chút thôi. Anh thừa biết em rất thích Nhan Tịch mà, nhưng con bé vẫn luôn hiểu lầm em. Lần trước em nghe anh nói con bé không còn nhớ một số chuyện nữa, nên em muốn đến đó làm quen với nó. Nếu không có ai nói thân phận của em cho nó biết thì bọn em có thể sống hòa thuận với nhau. An Bang, em không ngờ Triệu Giai Khanh lại kích động như vậy.”
Thấy Nhan An Bang vẫn im lặng, Tần Nghiên kéo vạt áo ông ta, “An Bang, anh đừng giận em, em chỉ muốn gặp Nhan Tịch một lần thôi mà. Anh cũng biết, chân mày Nhan Tịch có hơi giống Mộc Mộc, em...”
Vừa nhắc tới Tần Mộc, cơn giận của Nhan An Bang liền biến mất. Tần Mộc chính là nỗi đau trong lòng Tần Nghiên, cũng chính là áy náy lớn nhất của ông ta với người đàn bà này.
Trong mắt Tần Nghiên hiện vẻ u ám. Bà ta biết chỉ cần nhắc tới Tần Mộc, cho dù Nhan An Bang có giận đến mấy cũng bỏ qua, quả nhiên là vậy.
Ông ta thở dài, “Nghiên Nghiên, anh rất xin lỗi.”
Tần Nghiên thấy ông ta không tức giận nữa thì mỉm cười, “Anh không giận em là được rồi. Thật ra, chuyện hôm nay cũng do em mà ra, nếu không phải tại em lén lút bay qua Sydney gặp Nhan Tịch, thì Triệu Giai Khanh cũng không kích động như thế.”
Nhan An Bang cầm túi chườm đá bị Tần Nghiên để bên cạnh, tiếp tục xoa mặt cho bà ta, “Hiện giờ Triệu Giai Khanh đúng là một con chó điên, em không cần để ý. Nếu sau này bà ta còn dám tìm tới đây thì em cứ đuổi đi, đừng cho bà ta vào đây.”
Tần Nghiên giả vờ đau đớn, hít một hơi, Nhan An Bang liền nhẹ tay, “Em cũng thật ngốc, bà ta đánh mà em cũng không biết đánh trả, chỉ biết đứng im một chỗ chịu trận.
Tần Nghiên tủi thân, “Em đâu ngờ chị ta lại đột nhiên ra tay chứ, làm em không kịp phản ứng.
Nhan An Bang thấy cảnh sát tới nhà mà không hiểu tại sao. Nghe giải thích xong, sắc mặt ông ta càng khó coi hơn. Chờ cảnh sát đi về, Tần Nghiên thấy ông ta tức giận thì vội vàng an ủi, “Anh bình tĩnh, bây giờ đi xem Triệu Giai Khanh trước đi, hay là anh đi xin lỗi chị ấy, dàn xếp chuyện này. Nếu chị ấy tiếp tục làm lớn chuyện thì sẽ ảnh hưởng xấu đến anh đấy.”
“Anh đi xin lỗi ư? Lúc ấy anh nên đánh chết người đàn bà độc ác đó. Thế mà anh lại ngồi đây chờ bà ta phản đòn.” Nhan An Bang căm tức nói, lúc đầu ông ta còn không hiểu Triệu Giai Khanh đến đây tìm phiền toái làm gì, thì ra là muốn ép mình ra tay.
“Khoan hãy nói đến mấy chuyện này, bây giờ cần xoa dịu Triệu Giai Khanh trước. Anh thử nghĩ xem, nếu chuyện này truyền đến quân khu thì chẳng phải anh sẽ mất hết danh dự sao?” Làm một sĩ quan cấp cao, còn là một người đàn ông, thế mà lại đánh vợ cũ, chuyện này càng ầm ĩ, không cần biết ai đúng ai sai, thì kết quả cuối cùng cũng là Nhan An Bang sai.
Nghe Tần Nghiên nói vậy, Nhan An Bang mới dần tỉnh táo lại. Ông ta đi tới đi lui, cau mày suy nghĩ.
“An Bang, anh gọi điện thoại cho Triệu Giai Khanh đi, giải thích cho chị ấy hiểu, rồi cúi đầu nhận sai, biết đâu chị ấy sẽ tha thứ cho anh. Nếu anh không muốn gọi, vậy để em gọi điện thoại xin lỗi giùm anh. Chỉ cần chị ấy chịu tha thứ, muốn em làm gì cũng được.”
Nhan An Bang vô cùng cảm động, cầm tay Tần Nghiên, “Cảm ơn em, Nghiên Nghiên, mọi chuyện cứ để anh xử
Làm sao Tần Nghiên có thể yên tâm được, tỏ ra lo lắng hỏi: “Anh định giải quyết như thế nào?”
Nhan An Bang cười cười, gọi điện thoại cho cục trưởng sở cảnh sát, giải thích hết mọi chuyện, “Thật ra chuyện này chỉ là hiểu lầm thôi. Anh sẽ giải thích rõ ràng với Triệu Giai Khanh, không quấy rầy cục trưởng nữa.”
Cục trưởng sở cảnh sát vừa mới biết chuyện này, đang cảm thấy đau đầu thì Nhan An Bang gọi điện thoại tới, giải thích rất hợp ý ông ta, “Nhan tham mưu trưởng gọi tới đúng lúc lắm, tôi vừa định nói chuyện này với ông. Tôi đã hiểu hết mọi chuyện, cũng biết con người Nhan tham mưu trưởng, tôi tin trong chuyện này chắc chắn có hiểu lầm gì đó. Nếu là hiểu lầm, thì hai vị hãy giải thích rõ ràng với nhau. Dù sao cũng từng là người một nhà, giữa hai người còn có hai đứa con, ầm ĩ quá sẽ ảnh hưởng xấu đến bọn trẻ.”
Nhan An Bang cười ái ngại, “Cục trưởng nói rất đúng, ngày mai tôi sẽ tìm bà ấy nói rõ mọi chuyện. Lần này đã làm phiền cục trưởng rồi, thật ngại quá.”
Cục trưởng cũng không biết nói gì hơn. Nhan An Bang cười vui vẻ nói: “Được rồi, để hôm nào tôi mời ông bữa cơm.”
Cúp điện thoại, Tần Nghiên nhìn Nhan An Bang, “Sao rồi?”
“Triệu Giai Khanh muốn tố cáo thì cũng phải xem cảnh sát có dám nhận vụ án này không. Anh đã bàn với cục trưởng, ông ta sẽ đè chuyện này xuống giúp anh. Chờ qua mấy ngày, Triệu Giai Khanh muốn làm lớn chuyện cũng không được.”
Tần Nghiên vẫn còn lo lắng, “Hay là, chúng ta đi xin lỗi Triệu Giai Khanh đi. Nếu Nhan Tịch và Thịnh Vũ biết được, chắc chắn sẽ hận anh. Nhất là Thịnh Vũ, trước đó nó đã hiểu lầm anh rồi, nếu nó biết mẹ nó bị như vậy, thì tình cha con giữa hai người sẽ không thể nối lại nữa.”
Nhan Thịnh Vũ là con trai độc nhất của Nhan An Bang, muốn ông ta không quan tâm là chuyện không thể nào. Lần trước ống ta và Nhan Thịnh Vũ chia tay trong tâm trạng không mấy vui vẻ, nếu nó biết ông và mẹ nó xảy ra tranh chấp, thì hậu quả khó mà lường trước được.
Nhan An Bang do dự, “Được rồi, mặc kệ nó có biết hay không, dù gì nó cũng không muốn trở về, cứ kệ nó đi.”
Tần Nghiên muốn khuyên tiếp, nhưng Nhan An Bang đã xua tay, xoay người lên lầu. Bà ta nhìn theo bóng lưng, mãi cho đến khi ông ta vào phòng thì mới ngồi xuống ghế sô pha, nghĩ đến chuyện đã xảy ra hai ngày này thì liền cười rộ lên. Triệu Giai Khanh, làm tốt lắm, nhưng còn chưa đủ, cứ tiếp tục ầm ĩ đi, tôi vô cùng chờ mong biểu hiện của bà.
Thủ đô.
Thẩm Thanh Lan đang dùng cơm với Vu Hiểu Huyên và Phương Đông. Phương Đông đã học xong khóa học ở nước Mỹ, sang năm sẽ chính thức nhậm chức ở chi nhánh công ty bên nước M trong vòng hai năm.
“Phương Đông, lần sau gặp lại, cậu sẽ là người xuất sắc trong công ty, sau này có thể sẽ biến thành nữ cường nhân giống như chị dâu của của Thanh Lan chăng?” Vu Hiểu Huyên trêu ghẹo cô.
Phương Đồng liếc cô nàng, “Nữ cường nhân gì chứ, tớ không muốn trở thành người như chị Ôn đâu, chỉ muốn là một cô gái dịu dàng thôi.”
“Chao ôi, có chồng chưa cưới đúng là có khác. Cậu xem khóe mắt, lông mày của cậu ấy đều như mùa xuân phơi phới, đúng là một bông hoa si rơi vào bể tình không có lối thoát.”
Phương Đông trừng mắt nhìn cô, “Vu Hiểu Huyên, cậu có tin tớ dán cái miệng của cậu lại không?”
“Cứ tự nhiên.”
Phương Đồng giả vờ muốn nhào tới, Vu Hiểu Huyên liển ngửa ra sau. Thẩm Thanh Lan lẳng lặng nhìn bọn họ đùa giỡn, ánh mắt lấp lánh ý cười, cứ như được quay trở về thời đại học.
“Thanh Lan, cậu cười rồi.” Vu Hiểu Huyên nói, còn làm quá lên, tỏ vẻ thở phào nhẹ nhõm.
Thẩm Thanh Lan nhíu mày nhìn cô, vẻ mặt khó hiểu.
“Từ lúc ra khỏi nhà, cậu chưa từng mỉm cười, cứ thất thần mãi. Chẳng phải chỉ xa ngài Phó một ngày thôi sao, không nỡ đến mức này cơ à?”
“Tớ đầu có nhớ Phó Hoành Dật, tớ đang suy nghĩ chuyện khác.”
Chuyện khác? Chẳng lẽ trong lòng Thẩm Thanh Lan còn có chuyện gì quan trọng hơn ngài Phó ư?
Trong mắt Vu Hiểu Huyên viết hai chữ “bà tám” thật to, “Thanh Lan, cậu đang nghĩ chuyện gì vậy, nói xem nào, biết đâu tớ sẽ giúp được cậu.”
Phương Đông cũng nhìn cô.
Thẩm Thanh Lan rầu rĩ, “Tớ đang nghi đặt tên thân mật cho con, nhưng mãi vẫn chưa chọn được.”
Vừa dứt lời, đôi mắt Phương Đông và Vu Hiểu Huyên rực sáng, nhìn chằm chằm vào bụng Thẩm Thanh Lan. Lúc trước bụng của cô không lớn, so sánh với mấy phụ nữ có thai cùng tháng khác, thì bụng cô được xem là nhỏ. Nhưng nửa tháng gần đây, bụng của cô giống như quả cầu, mỗi ngày lại lớn hơn một chút. Cuối cùng, bây giờ cũng có chút dáng vẻ của phụ nữ mang thai năm tháng.
“Đặt nhũ danh cho đứa bé, hay đấy, cậu nghĩ ra mấy tên rồi? Không chọn được hả? Nói nghe xem nào, chúng tớ sẽ giúp cậu chọn.” Phương Đồng nói.
Vu Hiểu Huyên gật đầu phụ họa.
“Tớ nghĩ được mấy tên, Đoàn Đoàn, Viên Viên, Bánh Trôi, Bánh Bao,...” Thẩm Thanh Lan nghiêm túc nói.
Phương Đông và Vu Hiểu Huyên câm nín nhìn nhau. Vu Hiểu Huyền nhìn Thẩm Thanh Lan, nói với vẻ sâu xa: “Thanh Lan, sau này tên thân mật của đứa bé nên để ngài Phó đặt, biết chưa?” Nếu để Thẩm Thanh Lan đặt, cô cảm thấy sau này cậu nhóc Phó sẽ khóc thét.
“Khó nghe đến vậy sao?”
Phương Đông và Vu Hiểu Huyên cùng nhau gật đầu.
Thẩm Thanh Lan nhíu mày, “Tớ đã nghĩ mất mấy ngày đấy.”
Vu Hiểu Huyên không nói nên lời, suy nghĩ mấy ngày cũng vậy thôi, nếu đã là thuận miệng đặt thì đúng là chỉ có thể như thế thôi.
“Thanh Lan, ngày sinh dự tính của cậu là tháng Năm năm sau hả?” Vụ Hiểu Huyên hỏi.
Thẩm Thanh Lan gật đầu, cô mang thai đầu tháng tám, ngày sinh dự tính vào tháng Năm.
“Vậy cứ gọi là Ngũ Nguyệt đi, cho dù là con trai hay con gái đều có thể gọi như vậy, đơn giản dễ hiểu, đúng là một cái tên hay.” Vu Hiểu Huyên vỗ tay.
Phương Đồng ghét bỏ nhìn cô, “Vu Hiểu Huyên, về sau tên của đứa bé nhà cậu phải để Hàn Dịch đặt, nếu không chờ đến khi đứa bé trưởng thành e rằng cũng chỉ biết khóc thét.”
Vu Hiểu Huyên bị xem thường, lườm cô, “Vậy cậu thử đặt xem nào.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mật Ngọt Hôn Nhân
Chương 330: Tên thân mật của con trai
Chương 330: Tên thân mật của con trai