“Lão gia, ông cứ yên tâm. Mà sắp đến Tết rồi, năm nay mọi người cũng cùng nhau ăn Tết giống như mấy năm trước hay thế nào?”
Cứ cách ba năm thì nhà họ Phó sẽ tụ họp lại để cùng nhau ăn Tết, đúng lúc năm nay là năm thứ ba.
Phó lão gia ngẫm nghĩ rồi lắc đầu, “Năm nay khỏi đi, Thanh Lan mang thai không thể chịu được mệt nhọc. Hoành Dật thì đang dưỡng thương, nhiều người đến sẽ rất ồn ào, chuyển qua sang năm đi.”
“Dạ, vậy cháu sẽ gọi điện báo cho bọn họ biết.”
“Ừm, sẵn tiện hỏi Tĩnh Đình luôn, năm nay ăn Tết ở nhà họ Cố, hay cùng Bác Văn về đây.”
Dì Triệu vỗ đầu một cái, “Ông không nói suýt nữa cháu đã quên mất, hôm qua Tĩnh Đình có gọi điện thoại đến, nói là năm nay cùng Bác Văn ăn Tết ở nhà họ Cố, không về đây, chỉ về vào ngày đầu tiên thôi.”
“Ừm, vậy là năm nay chỉ có mấy người chúng ta cùng nhau ăn Tết.”
“Chỉ có người nhà của ông thôi thì vui thế nào được.” Tiếng của Thẩm lão gia từ ngoài cửa truyền đến, “Hai nhà chúng ta cùng nhau ăn Tết không hay hơn sao, nhiều người càng vui.”
Phó lão gia ngẫm nghĩ, thấy cũng đúng, “Lão Thẩm, ý kiến của ông không tệ, vậy cứ quyết định vậy đi, hai nhà cùng nhau ăn Tết.”
Thẩm lão gia đi vào, cười tủm tỉm, Sở Vân Dung đi cùng ông, “Thanh Lan đâu?”
“Con bé ngủ rồi.” Di Triệu đáp.
Sở Vân Dung đưa cái hộp giữ ấm cho dì Triệu, “Đây là của chị Tổng hầm cho Hoành Dật.”
Dì Triệu nhận lấy rồi đem vào phòng bếp cất.
Biết Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật đang ngủ, Sở Vân Dung không đi vào làm phiền, mà ngồi nói chuyện với hai ông cụ ở phòng khách.
Lúc Thẩm Thanh Lan tỉnh lại thì trời đã khuya. Phó Hoành Dật đang đọc sách, Thẩm Thanh Lan nhìn thoáng qua tên sách “Một trăm điều mà bố nên biết”.
Phó Hoành Dật thấy cô dậy, bèn để sách sang một bên, “Dậy rồi à? Muốn ngủ tiếp nữa không?”
Thẩm Thanh Lan lắc đầu, có thể là ngủ nhiều quá, nên bây giờ có thấy hơi chóng mặt, cô đưa tay bóp trán. Phó Hoành Dật thấy vậy thì nhíu mày, lo lắng hỏi: “Không thoải mái ở đâu sao?”
Thẩm Thanh Lan thấy dáng vẻ lo lắng của anh thì nhoẻn miệng cười, “Chắc là ngủ nhiều quá nên hơi nhức đầu, không sao đâu, lát nữa sẽ hết thôi.”
Phó Hoành Dật nghe vậy thì kéo Thẩm Thanh Lan lại, “Ngồi xuống, anh xoa bóp cho em.” Thẩm Thanh Lan điều chỉnh lại tư thế ngồi để Phó Hoành Dật thuận tiện xoa bóp, lực rất vừa phải, cô hưởng thụ nhắm mắt lại, “Phó Hoành Dật, anh đã từng học rồi đúng không?”
Phó Hoành Dật mỉm cười, “Sao em biết?”
Thẩm Thanh Lan mở mắt, “Thật sự đã học?”
“Ừm. Thôi được rồi, mau rời giường ăn cơm đi, ngủ lâu vậy chắc cũng đói bụng rồi.”
Thẩm Thanh Lan quả thật đói bụng, bèn đứng dậy thay quần áo. Cô vừa định đỡ Phó Hoành Dật ngồi vào xe lăn, thì anh đã xua tay, “Em đi gọi dì Triệu vào đấy.”
Thẩm Thanh Lan nhìn anh, Phó Hoành Dật là người kiêu ngạo, ngoại trừ bác sĩ và cổ ra, trước giờ anh đều không muốn người khác giúp.
Nhưng anh vẫn mỉm cười, “Đi gọi dì Triệu đến đỡ anh.” Tuy Phó Hoành Dật kiêu ngạo, không muốn để ai nhìn thấy dáng vẻ bất lực của mình, nhưng anh càng không muốn để vợ đang mang thai phải cực khổ.
“Em làm được mà.”
Nhưng Phó Hoành Dật vẫn kiên quyết, cuối cùng cô chỉ có thể thỏa hiệp, ra ngoài gọi dì Triệu vào giúp.
Di Triệu và Thẩm Thanh Lan cùng dìu Phó Hoành Dật ngồi lên xe lăn, sau đó mới nói: “Lúc chiều mẹ và ông nội cháu qua đây, chờ đến trưa nhưng thấy hai đứa chưa dậy nên về rồi.”
“Sao không gọi cháu dậy ạ?”
“Biết tối qua cháu ngủ không ngon nên không nỡ đánh thức.”
Dì Triệu đẩy Phó Hoành Dật ra ngoài, Thẩm Thanh Lan nghĩ nghĩ rồi gọi điện thoại cho ông nội, biết không có chuyện gì thì mới yên tâm.
***
Sắp tới cuối năm, mấy năm trước vào khoảng thời gian này Phó Hoành Dật còn ở quân khu chưa về. Năm nay bởi vì bị thương, nên có cơ hội về nhà sớm hơn.
Năm nay không định mời thân thích đến nhà, nên không cần chuẩn bị nhiều đồ Tết. Dì Triệu và Thẩm Thanh Lan bàn bạc, rồi định đi mua sắm với Sở Vân Dung.
“Thanh Lan, cháu muốn đi cùng không?” Di Triệu hỏi.
Thẩm Thanh Lan nhìn thoáng qua Phó Hoành Dật rồi lắc đầu, “Cháu không đi đâu, nếu cháu đi thì hai người phải chăm sóc cho cháu, rất phiền phức.”
“Vậy dì đi trước, nếu cháu muốn mua cái gì thì cứ gọi điện thoại cho dì.”
“Da.”
Chờ dì Triệu ra cửa, trong lúc hai người rảnh rỗi, Thẩm Thanh Lan nhìn anh, bỗng nhiên nói: “Phó Hoành Dật, anh làm người mẫu cho em đi.”
Phó Hoành Dật giương mắt nhìn cô, “Muốn vẽ?”
Thẩm Thanh Lan gật đầu, “Ừm, lâu rồi không vẽ nên hơi ngứa tay.”
“Được, vậy chúng ta vào phòng về?”
“Không cần đâu, cứ vẽ trong phòng khách, anh chờ em một chút, em đi lấy dụng cụ.”
Chuẩn bị xong giá vẽ, Thẩm Thanh Lan đẩy Phó Hoành Dật lại gần cửa sổ sát đất, đưa cho anh một quyển sách, “Anh ngồi đây đọc sách, tự nhiên một chút là được.”
Phó Hoành Dật nhìn cuốn sách mà Thẩm Thanh Lan đưa, là sách quân sự, anh mỉm cười, tùy ý lật xem. Bên cạnh anh đặt một cái bàn, phía trên để một ly trà, còn bốc hơi nóng.
Thẩm Thanh Lan nhìn anh một lúc lâu, rồi cúi đầu bắt đầu vẽ, có rất ít ngẩng đầu nhìn anh, khuôn mặt Phó Hoành Dật đã khắc sâu vào đầu cô, cho dù nhắm mắt, cô cũng vẽ được.
Lúc đầu Phó Hoành Dật còn đọc sách, một lát sau, ánh mắt anh nhìn Thẩm Thanh Lan đầy dịu dàng.
Phó lão gia từ trên lầu đi xuống, vừa vặn nhìn thấy cảnh tượng ấm áp hài hòa này, trên khuôn mặt già nua tràn đầy ý cười, đi tới một bên nhìn tranh Thẩm Thanh Lan vẽ.
Chuông cửa reo, Thẩm Thanh Lan định đi mở cửa, nhưng Phó lão gia khoát tay, đích thân ông ra mở cửa, người đến là Thẩm Quân Dục và Ôn Hệ Dao.
“Chị H. Dao.” Thẩm Thanh Lan gọi một tiếng, rồi tiếp tục cúi đầu vẽ tranh, tác phẩm của cô nhanh chóng được hoàn thành.
Lần đầu tiên Ôn Hề Dao nhìn thấy Thẩm Thanh Lan vẽ tranh, bèn ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh Thẩm Quần Dục, chờ cô vẽ xong.
Thẩm Thanh Lan đặt bút vẽ xuống, Ôn Hề Dạo qua xem, “Hèn gì tranh của em lại có giá như thế, em vẽ giống y như thật vậy.”
Quan trọng nhất là, tranh của Thẩm Thanh Lan vẽ rất có hồn, tràn đầy tình cảm.
Thẩm Thanh Lan mỉm cười, đưa tranh cho Thẩm Quân Dục chuyển sang một bên để hong khô, “Chị Hồ Dao, sao lại đến đây, không phải đi làm à?” Hôm nay không phải cuối tuần mà.
Ôn Hồ Dao ngồi xuống ghế sô pha, dáng vẻ biếng nhác, “Gần đây mệt mỏi quá, nên hôm nay xin nghỉ ở nhà nghỉ ngơi.” Ôn Hề Dao nhìn bụng Thẩm Thanh Lan, cảm thán nói: “Em còn nhỏ hơn chị mấy tuổi, mà bây giờ đã sắp làm mẹ rồi.”
Phó lão gia đã sớm kéo Thẩm Quân Dục sang một bên đánh cờ, Thẩm Thanh Lan bỗng nhiên tới gần Ôn Hề Dao thầm thì, “Chị H. Dao, khi nào chị mới sinh cháu cho em.”
Khuôn mặt Ôn Hề Dao ưng đỏ, bèn đưa tay nhéo mặt Thẩm Thanh Lan, “Làm mẹ da mặt cũng dày hơn nhỉ, dám chọc ghẹo chị.”
Thẩm Thanh Lan nhìn cô chằm chằm, “Đừng nói chị và anh em không làm chuyện kia nha?”
Lúc đầu Ôn Hề Dao còn chưa kịp phản ứng, chờ đến khi hiểu rõ ý Thẩm Thanh Lan, ngay cả vành tại cũng đỏ ửng. Thẩm Thanh Lan quan sát liền hiểu ngay, âm thầm thở dài, anh mình cũng chậm quá đi.
Thấy Thẩm Thanh Lan định nói nữa, Ôn Hề Dao liền bịt miệng cố, “Chị cảnh cáo em không được nói nữa, nếu không chị sẽ nói cho ngài Phó nhà em biết.”
Ôn Hề Dao ngượng ngùng. Thẩm Thanh Lan nhíu mày, không ngờ cô gái mạnh mẽ như chị lại là một thiếu nữ ngây thơ như thế.
Cô mỉm cười, “Được rồi, em không nói nữa. Chị Hồ Dao, năm nay chị ăn Tết ở thủ đô hay thành phố Hải?”
Theo lý thì Ôn Hề Dao và Thẩm Quân Dục đã đính hôn, cô ăn Tết ở thủ đô cũng hợp tình hợp lý. “Chị đã bàn bạc qua với anh em, năm nay chị sẽ về thành phố Hải.” Năm nay là năm cuối cùng Ôn Hệ Dao còn là gái chưa chồng ăn Tết ở nhà, ba mẹ cô cũng hy vọng cổ có thể về nhà.
Thẩm Thanh Lan ngẫm lại thấy cũng đúng. Buổi tối, tất nhiên Ôn Hệ Dao và Thẩm Quân Dục muốn ở lại ăn tối. Nhưng không ngờ lại có khách không mời må den.
Thẩm Quân Dục còn chưa rời đi, khi nhìn thấy người tới, nụ cười liền nhạt đi, “Cậu đến tìm Lan Lan?”
Thẩm Quân Trạch gật đầu, “Anh cả, Thanh Lan có ở đây không?”
Thẩm Quân Dục không cho Thẩm Quân Trạch vào nhà, “Nếu vì chuyện của công ty mà tới đây thì cậu không cần nói nữa. Lúc trước ông nội đã nói rõ ràng với cậu rồi. Cậu cũng lựa chọn ý kiến của của mình, bây giờ lại đến đây, có nói gì cũng chẳng còn ý nghĩa gì.”
Vẻ mặt Thẩm Quân Trạch ảm đạm, không hề có tinh thần năng động của người trẻ tuổi, cả người đều toát ra vẻ chán chường, “Anh cả, lần này em đến đây không phải gây sự đầu, mà thật lòng đến xin lỗi chị Thanh Lan.”
Thẩm Thanh Lan thấy Thẩm Quân Dục đi mở cửa lâu vậy mà chưa trở lại nên ra xem, khi thấy Thẩm Quân Trạch liền lạnh mặt.
Thẩm Quân Trạch thấy cô, hai mắt liền bừng sáng, “Chị Thanh Lan.”
Thẩm Thanh Lan nhíu mày nhìn cậu ta, quen biết Thẩm Quân Trạch lâu vậy, nhưng đây là lần đầu tiên cô nghe được một tiếng “chị Thanh Lan” cam tâm tình nguyện.
“Tìm tôi?” Thẩm Thanh Lan tuy biết nhưng vẫn hỏi. Ở đây là nhà họ Phó, dĩ nhiên Thẩm Quân Trạch không đến tìm Phó Hoành Dật rồi.
Thẩm Quân Trạch gật đầu, “Chị Thanh Lan, em đến xin lỗi chị.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mật Ngọt Hôn Nhân
Chương 337: Xin lỗi
Chương 337: Xin lỗi