Ôn Bình Xuyên cũng từng trải qua thời trai trẻ nên hiểu được điều này.
Nếu người bị tổn thương không phải là Ôn Hề Dao thì có thể ông còn khen một cầu thanh niên chung tình, nhưng người bị hại là con gái ông, vì vậy tâm tình của ông rất phức tạp.
“Đỗ Nam, tôi hiểu được tình cảm của cậu dành cho Hề Dao, nhưng tôi không đồng ý với cách làm của cậu.
Nếu cậu dùng phương thức theo đuổi bình thường, tôi tuyệt đối sẽ không có ý kiến, thậm chí còn ủng hộ cậu, nhưng...”
“Chú Ôn, cháu biết mình sai rồi.
Cháu đã làm tổn thương Hề Dao và cô chú, nhưng tất cả đều là lỗi của cháu, ba cháu không có lỗi gì cả.
Chú và ba cháu đã quen biết nhiều năm, chú thật sự đành lòng nhìn tâm huyết của ba cháu bị hủy hoại như vậy sao?”
Quả thật ông và Đỗ Hồng Hải đã làm bạn nhiều năm, thật sự rất thân thiết, nay vì con cái mà hai bên xích mích, nói không luyến tiếc là chuyện không thể nào.
Tính tình của Đỗ Hồng Hải lại háo thắng và coi trọng sĩ diện, bây giờ Đỗ Thị thế này, chắc chắn là một cú sốc không thể chấp nhận được với ông ấy.
Ôn Bính Xuyên trầm mặc một lúc, cuối cùng gật đầu, “Tôi có thể làm người bảo lãnh phía ngân hàng cho cậu, nhưng Ôn Thị sẽ không hợp tác với Đỗ Thị”
Nể mặt Đỗ Hồng Hải, đầy đã là nhượng bộ lớn nhất của ông.
Đỗ Nam không ngờ mọi chuyện lại chuyển biến như vậy, nhất thời không phản ứng kịp.
Ôn Bính Xuyên lại nói tiếp: “Khi nào đến ngân hàng tôi sẽ bảo Tư Hãn đi với cậu, nhưng đây là lần cuối cùng.
Tương lai, cho dù Đỗ Thị có phá sản thì nhà họ Ôn cũng sẽ không xen vào.
Còn cậu, về sau cũng đừng đến đây làm phiền Hề Dao nữa”
Mắt Đỗ Nam tối sầm lại, nhưng vẫn cúi đầu nói, “Vâng, cháu hứa với chú, sau này sẽ không tìm Hệ Dao nữa.”
Sau khi Đỗ Nam rời khỏi nhà họ Ôn thì Ôn Bính Xuyên nói với Ôn Tư Hãn chuyện này.
Anh gật đầu, “Con biết rồi ạ”
*** Ôn Hề Dao và Thẩm Quân Dục ra khỏi nhà, lái xe đến bờ biển.
Thành phố Hải ở gần xích đạo nên mặc dù mùa đông kéo dài nhưng khí hậu vẫn không quá lạnh, rất thích hợp để nghỉ đông.
“Lần này đáng lẽ ra anh nên rủ Thanh Lan và Hoành Dật đi cùng, khí hậu nơi này rất thích hợp để đi nghỉ, không khí cũng trong lành, rất có lợi cho việc dưỡng thai của em ấy”
Ôn Hề Dao đang tản bộ trên bờ cát.
Thẩm Quân Dục tay cầm giày cao gót của Ôn Hề Dao, nghe cô nói vậy thì cười nói, “Hai ngày nữa con bé phải đi dự hôn lễ của bạn thân, chắc sẽ không tới được.
Hơn nữa, nếu con bé và Hoành Dật ra ngoài thì người lớn trong nhà sẽ không yên tâm”
“Vậy vết thương ở chân của Hoành Dật...”
Ôn Hệ Dao lo lắng hỏi.
“Tuy không thể hoàn toàn bình phục như trước kia nhưng cũng không có ảnh hưởng gì, vẫn có thể sinh hoạt bình thường.
Hơn nữa, sau này cậu ta sẽ chuyển về quân khu thủ đô, điều này đối với hai đứa cũng không hẳn là chuyện xấu”
“Vâng, vậy cũng tốt, nếu không sau này một mình Thanh Lan chăm con sẽ rất cực”
Ôn Hề Dao nói, nghĩ vậy, cô lại thấy lần này Phó Hoành Dật bị thương cũng không hoàn toàn là chuyện xấu.
“Thật khó tưởng tượng bộ dạng của Hoành Dật khi chăm con giúp Thanh Lan”
Ôn Hề Dao nói.
“Em không cần biết dáng vẻ chăm con của cậu ta, em chỉ cần biết dáng vẻ của anh khi chăm con giúp em là đủ rồi.”
Thẩm Quân Dục dịu dàng nói.
Ôn Hệ Dao:...
Có phải đổi chủ đề hơi nhanh rồi không? “Ai muốn sinh con cho anh chứ? Ôn Hề Dao lườm Thẩm Quân Dục, đổi lại là ánh mắt yêu chiều của anh, “Em không sinh con cho anh thì muốn sinh con cho ai hả?”
Ôn Hệ Dao hừ nhẹ, “Cho nam thần của em”
“Nam thần của em chẳng phải là anh sao?”
Ôn Hệ Dao cười tít mắt, “Đương nhiên...
là anh rồi!”
Nụ cười trong mắt Thẩm Quân Dục càng sâu hơn, khẽ nói: “Em cũng là nữ thần của anh.”
“Điều này thì tất nhiên rồi, nếu anh dám có nữ thần khác thì em sẽ...”
“Em sẽ thế nào?”
“Sau này sẽ cho anh ngủ trong phòng sách”
Ôn Hề Dao “dữ dằn”
trả lời, chọc Thẩm Quân Dục bật cười.
Anh ôm lấy eo cô, hôn mạnh lên môi có một cái, “HỂ Dao, sao em có thể đáng yêu thế này chứ!”
Ôn Hề Dao đỏ mặt cười, cúi thấp đầu, khóe mắt ngập tràn nét cười.
Thẩm Quân Dục nắm tay cô, cùng cô chậm rãi dạo trên bờ cát.
Ôn Hệ Dao cầm một vỏ sò vừa nhặt được trong tay, “Anh biết không, khi còn bé em rất thích ra bờ biển này chơi.
Lúc đó ở đây vẫn chưa có nhiều người như bây giờ, em và hai người anh trai và cả Đỗ...
thường hay tới đây nhặt vỏ sò.
Khi thủy triều xuống, đôi khi trên bờ cát còn có sao biển, chỗ này cũng là nơi em đã học bơi”
Ôn Hề Dao kể chuyện lúc bé cho Thẩm Quân Dục nghe.
Cô chỉ tới một nơi, “Anh nhìn bên kia xem, ở đó có một rạn san hô rất đẹp.
Ngày xưa em đã thấy khi theo anh hai em đi lặn.
Khi ánh mặt trời xuyên qua mặt nước chiếu vào rạn san hô, cảnh đẹp đó chỉ cần nhìn một lần sẽ không bao giờ quên”
Thẩm Quân Dục nhìn theo tầm mắt cô nhưng chỉ thấy mặt biển tĩnh lặng, “Bây giờ rạn san hô đó còn không?”
Ôn Hề Dao lắc đầu, “Em cũng không biết.
Mấy năm qua, phần lớn thời gian em đều ở nước ngoài, dù có về nước cũng chỉ ở nhà với ba mẹ.
Đã lâu lắm rồi em chưa tới đây, hay là chúng ta đi hỏi thăm thử xem?”
Nói là làm, Thẩm Quân Dục vào Ôn Hề Dao đến một điểm lặn gần đó, nơi này cho thuê trang bị lặn.
Nhân viên nói với bọn họ là rạn san hô đó vẫn còn, hơn nữa còn được giữ gìn rất tốt.
“Quân Dục, chúng ta đi lặn đi”
Ánh mắt Thẩm Quân Dục khẽ dao động, tỏ ra hơi khó xử, “Hôm nay muộn rồi.
hay chúng ta về nhà trước nhé?”
Ôn Hề Dao xem giờ, “Bây giờ mới 11 giờ trưa mà, muộn thế nào được?”
Nói xong, cô bỗng nhiên nhìn Thẩm Quân Dục với vẻ mặt hiếu kỳ, “Đừng nói là anh không biết bơi nhé?”
Gương mặt điển trai của Thẩm Quân Dục hơi lúng túng, Ôn Hệ Dao trợn tròn mắt, “Anh thật sự không biết bơi à?”
Thẩm Quân Dục thản nhiên hỏi cổ, “Không biết bơi thì lạ lắm hả?”
Ôn Hệ Dao lắc đầu, “Không biết bơi không lạ, nhưng anh không biết bơi thì hơi lạ”
Thẩm Quân Dục cười nhưng trong lòng không cười, “Anh cũng đâu phải thần tiên, đâu phải chuyện gì cũng biết.”
“Anh không biết cũng không sao, em sẽ dạy anh”
Ôn Hệ Dao sờ cằm, nhìn Thẩm Quân Dục, ánh mắt lóe sáng.
Thẩm Quân Dục còn chưa trả lời thì Ôn Hề Dao đã mua hai bộ đồ bơi từ cửa tiệm.
Thẩm Quân Dục nhíu chặt mày nhìn hai bộ đồ bơi trong tay Ôn Hề Dao.
Cô thấy vậy hỏi anh, “Sao vậy? Không phải anh sợ chứ?”
Thẩm Quân Dục kéo tay Ôn Hề Dao đi ngược về hướng bờ biển.
“Quân Dục, chúng ta học bơi, không phải về nhà”
Ôn Hệ Dao nói.
Thẩm Quân Dục không dừng bước, tiếp tục đi về phía trước, “Học bơi hôm nào học cũng được, nhưng chất lượng đồ bơi ở đây tệ quá, chúng ta trở về trước, mua đồ bơi xong thì trở lại”
Ôn Hề Dao nhìn hai bộ đồ bơi trong tay mình nói, “Đâu có, em đã chọn hai bộ đồ bơi chất lượng nhất mà”
Bỗng nhiên cô đảo mắt một vòng rồi cười rộ lên, “Thẩm Quân Dục, chẳng lẽ anh ghen?”
Cô nghĩ mình đã hiểu Thẩm Quân Dục băn khoăn điều gì, bộ đồ bơi cô vừa chọn là áo tắm hai mảnh.
Thẩm Quân Dục dừng bước, hỏi cô “Anh ghen cái gì? Ôn Hề Dao huơ huơ áo tắm trước mặt anh, “Ghen vì nó, Quân Dục, không ngờ anh lại bảo thủ như thế”
Nhớ khoảng thời gian đầu ở nước ngoài du học, cô và Annie còn hay mặc áo tắm hai mảnh ra bờ cát tắm nắng, biển ở Hawaii đẹp miễn bàn.
Thẩm Quân Dục bình thản nói, “Em nghĩ nhiều rồi, tầm mắt anh không hạn hẹp vậy đâu.
Nhưng dù sao hiện giờ cũng đang là mùa đông, tuy nhiệt độ nơi này mát mẻ nhưng cũng không nên ngâm trong nước quá lâu.
Hơn nữa, bây giờ chúng ta còn chưa ăn trưa, để bụng rỗng xuống nước rất nguy hiểm”
Lời của anh nghe thì rất có lý và quang minh chính đại, nhưng vẫn không che giấu được chuyện anh ghen tuông đầu.
Ôn Hệ Dao cười khẽ, nhưng đây là người đàn ông của mình, phải giữ chút mặt mũi cho anh mới được.
Cô gật đầu, “Vâng, anh nói rất đúng, vậy chúng ta đi ăn cơm trước đi.
Nhưng...”
Giọng nói của cô nhỏ dần rồi bỗng nhảy lên lưng Thẩm Quân Dục, “Em muốn anh cõng em về”
Thẩm Quân Dục không ngờ cô lại đột nhiên làm vậy nên nhất thời không kịp đề phòng, hai người suýt chút nữa đã ngã nhào lên cát, may mà từ nhỏ anh đã bị Thẩm lão gia huấn luyện nên phản ứng cũng linh hoạt, bước chân rất ổn định nên mới có thể đứng vững.
Anh đưa tay đánh lên mông cô, “To gan quá nhỉ, không sợ ngã hả, nếu mặt em mà có sẹo thì sẽ không có ai lấy đầu”
Ôn Hệ Dao cười tít mắt ôm chặt cổ anh, “Em biết anh sẽ không để em ngã mà.
Nhưng nếu em trở nên xấu xí thật, anh sẽ không cần em nữa sao?”
Thẩm Quân Dục cười nói, “Tất nhiên không rồi, cho dù em trở thành một người cực kỳ xấu xí anh cũng vẫn yêu”
Ôn Hề Dao hài lòng, hôn lên mặt Thẩm Quân Dục một cái, “Thưởng cho anh, em rất hài lòng với câu trả lời này, còn chuyện anh vừa đánh bổn cô nương, bổn cô nương đây rộng lượng không tính toán với anh”
Thẩm Quân Dục yêu chiều bật cười.
Nơi này cách nhà họ Ôn không xa, nên bọn họ vẫn quyết định đi bộ về, Ôn Hề Dao nằm trên lưng Thẩm Quần Dục, nói với anh: “Anh nói xem, em quen Thanh Lan lâu như vậy mà tại sao em lại không biết anh sớm hơn chứ?”
“Cho dù em quen Thanh Lan lâu như vậy nhưng lại không biết con bé còn có một người anh trai, vậy thì sao quen biết anh được?”
Thẩm Quân Dục trả lời.
Ôn Hề Dạo nghiêng đầu, suy nghĩ một lúc rồi bật cười, “Cũng phải, Thanh Lan đúng là quá khiêm tốn mà, trước đây ở trường, cả trường đều biết trong nhóm tân sinh viên năm nhất có một hoa khối giảng đường, nhưng chẳng ai ngờ rằng bông hoa xinh đẹp lạnh lùng này lại là thiên kim của nhà họ Thẩm.
Nếu bị mọi người biết sớm, có lẽ cánh cửa nhà anh đã bị giẫm nát rồi”
“Vậy còn em?”
Thẩm Quân Dục hỏi.
“Hả?”
“Hồi còn đi học em có nhiều người theo đuổi không?”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mật Ngọt Hôn Nhân
Chương 361
Chương 361