Sau khi nghe Daniel kể lại, Thẩm Thanh Lan cảm thấy rất có thể Catherine chính là hung thủ gây ra cái chết của bà Đỗ.
Có điều, với đầu óc của cô ta mà lại có thể nghĩ ra kế hoạch tỉ mỉ, không để lại chút chứng cứ thế này sao? Thẩm Thanh Lan vẫn rất hoài nghi về điều này.
Nhưng xét về động cơ thì Catherine hoàn toàn có đủ động cơ và cũng có khả năng này.
Gia tộc Boyle rất có địa vị ở Sydney, chắc chắn là không thiếu tiền.
Mà mẹ của Catherine lại là em gái ruột của đại ca mafia, chắc chắn có đàn em.
Cô ta lại là con gái duy nhất trong nhà, để vài người bảo vệ cô ta chỉ là chuyện thương.
Còn về động cơ...
Thẩm Thanh Lan cười nhạt, nói đến động cơ thì có càng nhiều.
Trước kia cũng vì ganh ghét cô giỏi hơn cô ta, được các họa sĩ thể hệ trước thừa nhận nên Catherine nảy sinh ác ý, ra tay ám hại cô ở Sydney.
Sau đó, cô ta lại ngấp nghé Phó Hoành Dật, phá hoại phòng trưng bày tranh của Daniel, hủy hoại nhiều tâm huyết của cô.
Bây giờ mượn gió bẻ măng để hãm hại cô cũng không phải là chuyện không thể.
Đã nghĩ thông vấn đề mấu chốt, Thẩm Thanh Lan cười khẩy, mở máy tính ra, bàn tay lướt nhanh trên bàn phím.
Khi Phí Hoành Dật đi vào thì thấy hình như Thẩm Thanh Lan đang điều tra một tài khoản.
Cô nhìn sang anh, động tác tay vẫn không dừng lại, “Anh chờ em một chút nhé.”
Phó Hoành Dật đứng sau lưng Thẩm Thanh Lan, yên lặng nhìn cô thao tác, ánh mắt trầm tư.
Không ngờ bà xã nhà mình lại có kỹ thuật này, thao tác không khác gì mấy chiến sĩ chuyên phụ trách mảng an ninh mạng trong quân đội.
Mười phút sau, Thẩm Thanh Lan dừng tay, mỉm cười nhìn màn hình máy tính.
Quả nhiên cô đoán không sai, dù không tìm được chứng cứ xác thực, nhưng gần đây tài khoản của Catherine đã chuyển đi một khoản tiền rất lớn.
Mặc dù số tiền này khác với số tiền mà người đứng đầu đám spammer nhận được, thế nhưng cũng không chênh lệch bao nhiêu, có lẽ là do chia thành nhiều đợt.
Còn tài khoản của gã đàn ông đứng ra chịu tội thay thì không thấy có gì bất thường, nhưng Thẩm Thanh Lan lại phát hiện trong tài khoản của mẹ gã đàn ông này nhận được số tiền rất lớn từ một tài khoản ngân hàng ở Thụy Sỹ.
Tính bảo mật tài khoản của đối phương rất cao, tạm thời cô chưa tìm ra nơi phát sinh.
Nhưng chỉ qua tài khoản của Catherine, cô đã có thể thấy cô ta vấn đề.
“Biết ai làm rồi sao?”
Phó Hoành Dật hỏi.
Thẩm Thanh Lan nhướng mày, “Em còn chưa nói gì mà anh đã đoán được rồi sao?”
“Chẳng phải em nghi ngờ ai đó, cho nên vừa kiểm chứng à?”
Phó Hoành Dật hỏi ngược lại cô.
“May mà anh là chồng em, bằng không em sẽ không kìm lòng được mà muốn giết người diệt khẩu.”
Thẩm Thanh Lan nhìn Phó Hoành Dật đầy ẩn ý.
Một kẻ địch hiểu rõ từng đường đi nước bước của mình như vậy thì thật sự rất đáng sợ.
Phó Hoành Dật trừng mắt nhìn rồi đưa tay véo má cô.
Thẩm Thanh Lan đen mặt, “Anh xem em là An An à?”
“An An còn ngoan hơn cả em? Ít nhất An An không làm anh lo lắng thế này.
Cũng chỉ có một mình Phó Hoành Dật cảm thấy Thẩm Thanh Lan làm người khác vô cùng lo lắng, đổi lại là bất cứ ai khác, đặc biệt là người lớn trong nhà, đều cảm thấy không có đứa trẻ nào khiến người khác đỡ lo hơn Thẩm Thanh Lan.
Thẩm Thanh Lan cạn lời nhìn anh rồi quay lại vấn đề chính, “Dù chưa có chứng cứ rõ ràng, nhưng cái chết của mẹ Đỗ Nam chắc chắn có liên quan tới Catherine.”
Ánh mắt Phó Hoành Dật thay đổi, “Là cô ta?”
Thẩm Thanh Lan gật đầu, nói cho Phó Hoành Dật nghe những điều cô vừa tra được cùng với lời kể của Daniel.
Sau khi nghe xong, ánh mắt anh lạnh bằng.
Lần trước, người phụ nữ này đã nhận được một bài học mà vẫn chưa rút được kinh nghiệm.
“Lần này anh không cần ra tay, em muốn vờn cô ta một chút.”
Thẩm Thanh Lan hứng thú nói.
Hiếm có người nào mà khiến cô đích thân ra tay đối phó, Tần Nghiên là một, người còn lại chính là Catherine.
Thẩm Thanh Lan rất ít khi nổi giận, nhưng lần này có thực sự đã nổi giận trước hành vi đẩy bà Đỗ xuống lầu khiến nhà họ Thẩm chịu tiếng xấu oan của Catherine.
Hành vi của Đỗ Nam là tự tìm đường chết, còn bà Đỗ tuy đáng ghét nhưng không đáng chết, Đỗ Hồng Hải lại càng vô tội.
Thế nhưng, chỉ vì lòng ghen ghét đố kỵ mà Catherine đã hại chết hai mạng người.
Thẩm Thanh Lan thật lòng rất ghét loại người coi rẻ mạng sống của người khác.
Thẩm Thanh Lan thừa nhận mình cũng chẳng không tốt đẹp gì, nhưng từ trước đến nay cô luôn tôn trọng mọi sinh mạng trên đời.
Phó Hoành Dật yên lặng nhìn cô, “Nếu cần giúp thì lúc nào em cũng có thể lên tiếng.
Anh có quen biết vài người.”
“Phó Hoành Dật, anh đừng coi thường em.”
Thẩm Thanh Lan mỉm cười.
Tốt xấu gì cô cũng từng là Mị, sát thủ tiếng tăm lẫy lừng trong tổ chức ma quỷ đó, mặc dù đã ở ẩn nhiều năm, nhưng vẫn dư sức trị một kẻ không biết điều.
Phó Hoành Dật trêu cô, “Nào dám nào dám! Dù phu nhân có làm gì thì vi phu cũng đều ủng hộ.”
“Phó Hoành Dật anh thật dẻo miệng.”
Thẩm Thanh Lan lườm anh.
Phó Hoành Dật mỉm cười, “Anh đi xem An An tỉnh chưa.”
Thẩm Thanh Lan lại tiếp tục thao tác trên bàn phím, sau đó màn hình lập tức hiện lên một cửa sổ chat.
Đây là website chuyên mua bán tin tức không chính thống, có rất ít người biết đến.
Vừa rồi cô đã đăng nhập vào tài khoản của Kim Ân Hi, nhập vấn đề cô muốn biết vào rồi chuyển tiền cho đối phương.
Không lâu sau, đáp án cô cần đã được gửi về.
Thẩm Thanh Lan nhìn thông tin trên màn hình mà trong mắt hiện lên vẻ u ám.
Cô sắp xếp lại tài liệu sau đó gọi điện thoại cho Doug.
Doug nhận được điện thoại của Thẩm Thanh Lan, tuy thấy hơi lạ, nhưng đến khi thấy mail mà cô gửi cho mình, anh mới lập tức hiểu ý cô, “Tôi có một người bạn có thể giúp cô chuyện này.
Có điều, cô muốn làm tới mức nào.”
“Bạn của anh có đáng tin không? Dù sao mẹ của Catherine cũng là em gái ruột của đại ca mafia đấy, tuy có ít người biết được mối quan hệ này, nhưng không phải là không ai biết.
Nếu làm không cẩn thận, đụng tới bọn họ thì sẽ hơi phiền đấy.”
“Chuyện này cô cứ yên tâm.
Bạn của tôi rất đáng tin, hơn nữa gần đây nội bộ của băng đảng mafia cũng rất hỗn loạn, có thể tiếp tục ngồi được cái ghế đại ca kia hay không còn rất khó nói.”
Nếu người anh trai kia bị lật đổ, thì mẹ của Catherine sẽ mất đi chỗ dựa lớn nhất và sẽ chỉ là một phu nhân nhà giàu bình thường.
“Vậy chuyện này giao cho anh.
Đúng rồi, gần đây Nhan Tịch...”
“Nhan Tịch rất khỏe.
Tôi đã chú ý quan sát, xung quanh chúng tôi không có ai theo dõi.
Hơn nữa tôi đã tìm người bảo vệ, sẽ không có chuyện gì đâu.”
“Vậy được rồi.”
Thẩm Thanh Lan nói.
Tần Nghiên đã bị tiêm loại virus kia, Phó Hoành Dật kể lại với cô kết quả thí nghiệm mà anh tận mắt nhìn thấy.
Thế nhưng Tần Nghiên tuyệt đối sẽ không tự sát vì đau đớn, mà rất có thể bà ta sẽ tức nước vỡ bờ.
Chỉ cần Tần Nghiên không nhắm đến bạn bè và người thân của cô thì Thẩm Thanh Lan chẳng sợ gì cả.
Nói chuyện điện thoại với Doug xong, Thẩm Thanh Lan lại bắt đầu chuẩn bị cho lễ đại thọ chín mươi của Phó lão gia.
Còn về trò hay ở Sydney, cô không rảnh quan tâm đến.
*** Ngày cuối cùng của tháng tám là ngày bạn nhỏ An An tròn một trăm ngày, cũng là đại thọ chín mươi của Phó lão gia.
Trời vừa hừng sáng, Thẩm Thanh Lan đã thức dậy.
Trước tiên là cô đi xem con trai, thấy nhóc con vẫn ngủ ngon thì không đánh thức mà đắp kín chăn cho con.
Cái miệng nhỏ nhắn của An An chu lên phun bong bóng, không biết mơ thấy gì mà khóe môi cong cong.
Thẩm Thanh Lan mỉm cười đầy yêu thương.
An An là một đứa bé rất thích cười, ngay cả trong mơ cũng mỉm cười, có thể thấy tâm trạng nhóc con rất vui vẻ.
Thẩm Thanh Lan xuống tầng ăn sáng trước.
Kể từ sau khi chân của Phó Hoành Dật lành thì cô và anh đã dọn lên phòng cưới hai người ở tầng hai, An An vẫn ngủ chung phòng với họ, để nửa đêm cô tiện cho con uống sữa.
Quả nhiên dì Triệu đã làm đồ ăn sáng xong, Thẩm Thanh Lan ăn nhanh bữa sáng, vừa định ra vườn hoa xem Phó Hoành Dật có ở đó không thì nghe thấy tiếng An An khóc.
Vừa rồi khi xuống tầng cô đã cố ý mở cửa phòng ra.
An An đang nằm khóc trong lòng Phó Tĩnh Đình, nhìn thấy Thẩm Thanh Lan thì lập tức nhào sang.
Cô ôm lấy nhóc con, lau nước mắt cho nó, nhóc con kia lập tức nín khóc.
“Có lẽ An An đói bụng rồi.
Cháu cho con bú đi.”
Phó Tĩnh Đình ngáp một cái, bà vừa bị tiếng khóc của An An đánh thức, hai chân còn mang dép trái.
“Vất vả cho cô rồi.”
Thẩm Thanh Lan nhẹ giọng nói.
Phó Tĩnh Đình nhìn An An đầy yêu thương, “Bà cô không vất vả chút nào cả.
Chỉ cần An An của chúng ta vui vẻ là được.”
Thẩm Thanh Lan đang cho An An uống sữa thì Phó Hoành Dật tập thể dục trở về.
Nhìn thấy nhóc con đáng ghét này lại cướp lãnh thổ của mình, ánh mắt anh sâu thẳm, đi tới gạt bàn tay bé nhỏ của con trai ra khỏi người bà xã mình.
Thẩm Thanh Lan trừng mắt nhìn anh.
An An nhíu mày như không vui.
Phó Hoành Dệt đen mặt, Nhóc con, cướp vợ ba mà còn dám tỏ vẻ không vui à? Thấy bàn tay nhỏ bé của An An lại muốn sờ tới nơi nào đó, sắc mặt Phó Hoành Dật càng đen hơn, lại kéo tay nhóc con xuống.
Thẩm Thanh Lan liền đánh cái “bốp”
lên tay anh.
“Phó Hoành Dật anh đừng trẻ con nữa.
Con trai anh chỉ mới ba tháng tuổi.”
“Đã ba tháng lẻ mười ngày rồi.”
Phó Hoành Dệt nhấn mạnh rồi nhìn xuống mu bàn tay đỏ bừng, sau đó ánh mắt ai oán nhìn Thẩm Thanh Lan, “Quả nhiên không thể tin tưởng lời nói của phụ nữ lúc trên giường được.”
“Phó Hoành Dật, anh đủ rồi đấy.”
Lần này đến phiên Thẩm Thanh Lan đen mặt.
Bề ngoài thì mạnh miệng thế nhưng trong đầu cô lại không tự chủ được nhớ lại chuyện tối qua.
Tối qua, sau khi bạn nhỏ An An ngủ say, ngài Phó đi từ phòng tắm ra thì thấy cô Thẩm đang dựa vào đầu giường đọc sách vô cùng chăm chú.
Ngay cả anh đi đến bên cạnh lúc nào mà cô cũng không hay.
Phó Hoành Dật rút quyển sách trong tay cô ra, nhìn bìa sách, là một quyển sách nuôi con.
Anh tiện đặt sách sang một bên, lẳng lặng nhìn Thẩm Thanh Lan, “Bà xã, em có cảm thấy kể từ khi có con, thái độ của em đối với anh lạnh nhạt hơn rất nhiều hay không?”
Anh nói rất nghiêm túc khiến Thẩm Thanh Lan không biết phản bác thế nào, “Vậy bây giờ anh đang ghen với con trai mình sao?”
Ngài Phó kiên quyết không chịu thừa nhận mình ghen với con trai, “Đây không phải là ghen.
Từ khi con trai ra đời thì mọi sự chú ý em đều dồn hết vào con.
Bà xã, em làm vậy sẽ ảnh hưởng tới tình cảm vợ chồng chúng ta đấy.”
Thẩm Thanh Lan dựa vào đầu giường, ung dung nhìn ngài Phó thể hiện sự ghen tuông bằng một giọng điệu hết sức nghiêm túc.
“Cho nên?”
“Cho nên, anh cảm thấy chúng ta cần phải giao lưu một chút để xúc tiến tình cảm vợ chồng.”
Cả người Phó Hoành Dật phủ lên người Thẩm Thanh Lan.
Cô chống tay lên ngực anh, “Con trai anh còn đang ở đây đấy.
Hôm khác nhé, hôm khác được không?”
Phó Hoành Dật quay sang nhìn con trai, rồi đứng dậy lấy một cái áo sơ mi của mình phủ lên nôi em bé, hoàn toàn che phủ bạn nhỏ An An dưới chiếc áo sơ mi, “Như vậy là xong.”
Thẩm Thanh Lan nghẹn họng nhìn Phó Hoành Dật, “Đó là con trai ruột của anh đấy.”
“Còn em là bà xã ruột của anh.”
Phó Hoành Dật đáp trả cô một câu đầy ẩn ý, trong giọng nói có sự oán trách lộ liễu.
Được rồi, ngài Phó ghen tỵ, phải dỗ thôi.
Thẩm Thanh Lan nhìn sang bên nôi con trai, do dự một lúc rồi đưa tay ôm cố Phó Hoành Dật, hôn lên môi anh.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mật Ngọt Hôn Nhân
Chương 450
Chương 450