Doug và Nhan Tịch cùng nhau rời khỏi bệnh viện, mãi đến khi sắp đến cửa khách sạn, Nhan Tịch mới nhẹ giọng mở miệng.
“Ông ấy vẫn khỏe chứ?”
“Muốn biết thì tại sao không tự đi hỏi ông ấy?”
“Doug, có phải anh cảm thấy em rất không hiếu thảo?”
Doug dừng bước, nhìn Nhan Tích.
“Anh chưa từng nghĩ như thế.
Anh biết trong lòng em còn đang bối rối về việc mẹ em mất.
Lần này anh đưa em trở về, nhưng em có muốn gặp lại ông ấy hay không là lựa chọn của em.”
“Doug, em muốn quay về, khi nào chúng ta về thành phố Sydney?”
Doug thấy Nhan Tịch thật sự không muốn gặp Nhan An Bang, trong lòng khẽ thở dài một tiếng, “Nếu em muốn, hai ngày nữa chúng ta sẽ đi.”
Nhan Tịch gật đầu, im lặng trở về phòng.
Vào ngày thứ ba, Nhan Tịch và Doug trở về nhà cũ của nhà họ Triệu, ngôi nhà này vẫn còn ở đây từ khi Triệu Gia Khanh qua đời.
Nhan Thịnh Vũ vẫn không bán nó đi, thỉnh thoảng có dịp về Nam Thành, anh sẽ trở về trông nom, thuê người quét dọn nhà cửa, cho nên trong nhà vẫn rất sạch sẽ.
Nhan Tịch nhìn cách trang trí cổ xưa ở đây, nhẹ giọng mở miệng.
“Ông ngoại của em để lại nhà này cho mẹ em, ông em qua đời lúc em còn rất nhỏ.
Em hoàn toàn không nhớ rõ dáng vẻ của ông, ấn tượng của em về ông chỉ là qua những lời mẹ em kế.
Nghe nói ông ngoại của em đối xử với em và anh trai em rất tốt, trong ngôi nhà này vẫn còn không ít đồ chơi của em và anh trai em hồi bé.”
“Em muốn mang đồ chơi về?”
Nhan Tịch lắc đầu, “Không phải, em tới đây lấy ảnh chụp.
Nơi này có không ít ảnh của mẹ em, lần trước về đây em quên lấy.
Em đã nói với anh trai, em sẽ lấy một nửa số ảnh ở đây.”
Nhan Tịch đi thẳng lên phòng sách ở tầng hai, cửa cũng được đóng lại, trong phòng sách rất sạch sẽ, hai bên đều đặt giá sách, trên tất cả giá sách có đủ các loại sách.
Mặc dù ông ngoại của cô là quân nhân, nhưng rất thích đọc sách, phần lớn sách ở đây đều là do ông ngoại để lại.
Nhan Tịch kéo ngăn ở bàn đọc sách ra, lấy album ảnh trong đó ra, bỗng một trang giấy trong đó rơi xuống, Nhan Tịch nhặt lên xem, lại là một thư thông báo trúng tuyển, chữ ký trên đó là tên của cô.
“Không phải mẹ nói em không tham gia thi đại học vì phát sốt sao? Tại sao lại có thư thông báo trúng tuyển đến từ Đại học B?”
Nhan Tịch nhẹ giọng lẩm bẩm.
Doug vốn dĩ đứng ở cửa ra vào đợi cô, nghe thấy lời cô, ánh mắt khẽ thay đổi, đi vào, liếc mắt đã nhìn thấy thứ trên tay Nhan Tịch.
Nhan Tịch ngẩng đầu nhìn về phía Doug: “Doug, anh nói có phải là rất kỳ lạ hay không, rõ ràng mẹ em nói em hoàn toàn không tham gia thi đại học, cũng vì điều này, bọn họ mới đưa em qua nước ngoài du học, nhưng bây giờ ở đây lại xuất hiện một lá thư thông báo trúng tuyển, lại còn là Đại học B, thế này là sao vậy?”
Doug thật sự không biết giải thích điều này ra sao.
Anh còn tưởng lá thư thông báo trúng tuyển này đã sớm bị hủy rồi, không ngờ Triệu Giai Khanh còn giữ lại, bây giờ còn bị Nhan Tịch thấy được, phiền phức rồi đấy.
Doug không biết giải thích thế nào.
Nhan Tịch gọi điện thoại cho Nhan Thịnh Vũ.
Anh ta cũng không rõ tại sao Triệu Gia Khanh cất kỹ lá thư thông báo trúng tuyển, nên bất ngờ bị đánh một cái không kịp trở tay.
“Anh, rốt cuộc mọi người có chuyện gì giấu giếm em?”
Nhan Tịch hỏi.
Nhan Thịnh Vũ dừng một chút, cười khẽ, “Tiểu Tịch, em nghĩ nhiều rồi, mọi người có thể giấu giếm em chuyện gì chứ?”
“Vậy lá thư trúng tuyển này thì giải thích thế nào? Lúc trước em tỉnh lại trong bệnh viện, là mọi người đã nói với em, bởi vì em bị bệnh nên hoàn toàn không thi đại học.
Nhưng bây giờ ở đây lại có một lá thư thông báo trúng tuyển của Đại học B, chẳng lẽ lá thư thông báo này là giả? Là mọi người làm ra, định dỗ dành em hả?”
Nhan Thịnh Vũ nghèo vốn từ, trừ phi là nói sự thật cho Nhân Tịch biết, nếu không thì chuyện này hoàn toàn không có cách nào để giải thích.
Nhưng sự thật này tuyệt đối không thể nói.
“Anh, chắc chắn mọi người có chuyện giấu giếm em, anh nói cho em sự thật được không?”
Nhan Tịch cầu xin.
Nhan Thịnh Vũ ngẫm nghĩ, rồi thở dài một tiếng.
“Tiểu Tịch, không phải anh không muốn nói cho em, mà anh cảm thấy không cần thiết phải cho em biết.”
“Anh, bây giờ em muốn biết.”
“Nếu em muốn biết, anh có thể nói cho em.
Thật ra chuyện này không phải phức tạp như em nghĩ, nói một cách đơn giản thì chính là em đã tham gia thi đại học, nhưng mà sức khỏe của em không tốt, vừa ra khỏi phòng thi đã ngất xỉu, phát sốt trong bệnh viện, cứ hôn mê rồi nói sảng mãi.
Ba mẹ cho rằng áp lực học tập trong nước quá lớn, em không chịu nổi nên mới như vậy, hơn nữa cũng lo rằng em thi đại học không tốt, không đỗ nổi đại học trong nước, em sẽ đau lòng, nên sau khi bàn bạc đã quyết định để em ra nước ngoài du học.
Vừa khéo, sau khi em tỉnh lại dường như quên mất mình đã tham gia kỳ thi đại học, thể là mẹ nói thẳng với em là không tham gia, để em yên tâm ra nước ngoài đi học.
Thư thông báo trúng tuyển này được gửi tới sau khi em đến thành phố Sydney, khi đó em đã chuẩn bị kiểm tra nhập học ở bên kia.
Mọi người quyết định dứt khoát không nói cho em biết, cứ xem như không có chuyện này.”
Nhan Tịch nửa tin nửa ngờ: “Thật sự chỉ vậy thôi sao?”
Nhan Thịnh Vũ nói với giọng chắc nịch: “Đúng là như vậy, nếu không thì em cho rằng là đã xảy ra chuyện gì?”
Nhan Thịnh Vũ hỏi ngược lại như thế, thật sự như đang hỏi Nhan Tịch.
Cô cũng không biết rốt cuộc mình muốn biết điều gì, và cái mà cô tưởng rằng sự thật đó là thế nào.
Chẳng qua là lúc cô nhìn thấy thư thông báo trúng tuyển này, trong lòng cô rất bối rối, cứ như có chuyện gì đó không kiểm soát được đã xảy ra vậy.
“Anh, em chỉ phát sốt, vậy tại sao ngay cả chuyện tham gia thi đại học quan trọng như vậy mà cũng quên mất?”
Nhan Tịch vẫn cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
“Cái này thì có gì lạ đâu, cũng không phải lần đầu tiên em quên chuyện gì đó.
Khi còn bé, mỗi lần bị ốm, em cũng sẽ quên một số chuyện, em còn có ấn tượng không?”
Thật sự Nhân Tịch không biết những chuyện này.
“Chuyện này là thật như thế sao? Em còn mắc phải bệnh kiểu này à?”
“Em có, chỉ là những thứ em quên không phải là chuyện gì quan trọng, cho nên mọi người không để ý.
Bây giờ em đã học ở Sydney, lá thư thông báo trúng tuyển Đại học B này cũng không quan trọng với em nữa, nếu em muốn giữ lại thì cứ giữ đi, xem như là một kỷ niệm.”
Dường như Nhan Tịch đã bị Nhan Thịnh Vũ thuyết phục: “Em biết rồi anh, vậy em sẽ mang thư thông báo trúng tuyển này đi.
Anh, ngày mai em và Doug sẽ quay về.”
Nhan Thịnh Vũ thấy Nhan Tịch đã tin, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Được, không có việc gì thì về sớm một chút.”
Ngày hôm sau, Nhan Tịch và Doug quay trở về thành phố Sydney, Nhan Thịnh Vũ tự mình tiễn hai người lên máy bay.
Nhan Tịch nhìn mây trắng bên ngoài máy bay, mặt không có biểu cảm gì, tối hôm qua cô nằm mơ, mơ thấy một cô gái, vẫn luôn ngồi trong góc thút thít, cúi đầu, ôm đầu gối, cô thấy không rõ mặt đối phương, chỉ nghe cô ấy òa khóc, trong lòng cô rất khó chịu.
Mãi cho đến lúc cô tỉnh, giấc mộng đó vẫn rất rõ ràng, quanh quẩn trong đầu cô không dứt, không biết là tại sao.
Chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng trong mơ, cô lại cảm thấy rất sợ hãi.
Còn cả những lời mà Nhan Thịnh Vũ nói, cô vẫn cứ cảm thấy có gì đó rất lạ, nhưng lạ ở chỗ nào thì không nói rõ được.
“Nhan Tịch.”
Doug thấy từ khi lên máy bay thì cô đã bắt đầu không mở miệng nói câu nào, còn nhìn ra ngoài cửa sổ ngơ ngác, anh bèn gọi cô một tiếng, Nhân Tịch bừng tỉnh, quay lại đối diện với ánh mắt lo lắng của Doug, lắc đầu.
“Em vừa nghĩ vài vấn đề nên hơi thất thần, không sao đâu.”
“Đang nghĩ gì vậy? Có thể chia sẻ với anh không?”
Nhan Tịch cũng không giấu giếm Doug, kể lại cơn ác mộng tối hôm qua của mình, Doug chỉ cười: “Chỉ là cơn ác mộng mà thôi, là người bình thường, nếu còn nhớ rõ cảnh tượng trong mơ đều sẽ cảm thấy sợ hãi và đau khổ, đây là phản ứng tự nhiên, em không nên suy nghĩ nhiều.
Về việc anh trai em, anh ấy sẽ không lừa em, cũng không cần thiết phải lừa em.”
Nhan Tịch nghe vậy, chăm chú nghĩ ngợi: “Anh nói có lý, có lẽ là do em suy nghĩ quá nhiều rồi.”
“Chắc chắn là em suy nghĩ quá nhiều, tối hôm qua gặp ác mộng chắc là không ngủ ngon giấc rồi phải không, bây giờ có thời gian nghỉ ngơi một chút trước đi.”
Nhan Tịch gật đầu, Doug đưa một cái bịt mắt cho cô, Nhan Tịch đeo lên sau đó dựa vào vai Doug nghỉ ngơi, Doug nghiêng đầu nhìn gò má yên tĩnh của Nhan Tịch, mắt anh sâu thẳm.
Anh có thể cảm thấy dường như ký ức của Nhan Tịch đang dần dần khôi phục.
Cô bắt đầu có khái niệm mơ hồ với rất nhiều chuyện, ví dụ như cảnh tượng trong mơ.
Đây cũng không phải là lần đầu Nhan Tịch thấy ác mộng, có lẽ cũng không phải là cảnh tượng thực tế lúc trước, nhưng cơn ác mộng ám chỉ thật ra cảm xúc tiêu cực cũng phản chiếu nỗi lòng chân thật của cô.
Tình huống như vậy xuất hiện nhiều lần khiến Doug cảm thấy bất an trong lòng.
Lúc trước, khi thực hiện thôi miên sâu với Nhan Tịch, dựa trên lý thuyết thì cô sẽ không dễ dàng nhớ lại được.
Nhưng bây giờ từng sự kiện nối tiếp nhau, cánh cửa ký ức của Nhân Tịch đã có dấu hiệu mở ra.
Khi mà ký ức đã phủ bụi bắt đầu xuất hiện trở lại, có lẽ đón chờ Nhan Tịch sẽ là sự hủy diệt hoàn toàn.
Trong mắt Doug chứa đựng nỗi lo lắng rất khôn cùng.
*** Thủ đô, nhà họ Giang.
Hai ngày nay, bà Giang luôn luôn cảm thấy đầu óc hơi mất tập trung.
“Tôi đang nói chuyện với bà đấy, bà nghĩ gì thế?”
Ông Giang nhìn xem vợ lại thất thần thì không vui.
Hai ngày nay, không biết đây đã là lần thứ mấy rồi, hỏi bà thì lại không chịu nói gì cả.
Bà Giang hoàn hồn.
“Hở, ông nói gì vậy?”
“Tôi nói là bà đang nghĩ cái gì vậy? Tôi nói với bà rồi mà bà không để ý.”
“Không có nghĩ gì đâu, đang nghĩ đến chuyện bao giờ chúng ta mới có thể ôm cháu trai.”
Bà Giang lôi đại một lý do lấy lệ với ông Giang.
“Bà có sốt ruột cũng vô dụng, không phải lần trước Thần Hi nói nó đã có người nó thích à? Hôm nào bà hỏi một chút xem hai đứa nó quen nhau thế nào, nếu thích hợp thì sắp xếp người trong nhà gặp mặt một lần.”
Ông Giang đáp lời.
Về việc con trai kết hôn, thật ra ông cũng không nóng vội đến vậy.
Dù sao cũng là đàn ông, muộn hai năm hay sớm hai năm cũng không quan trọng.
Hơn nữa điều kiện của nhà bọn họ cũng không tệ.
Bà Giang bỗng nhiên thấy hơi hối hận vì nhắc đến chủ đề này.
Nếu suy đoán của bà là thật, vậy thì trong cái nhà này người không thể chấp nhận nhất chính là ông Giang.
“Tôi biết rồi, hôm nào tôi hỏi nó xem sao.”
Ông Giang cũng không hỏi đến chuyện này nữa liền nói đến chuyện trong trường học.
Hai vợ chồng họ cùng dạy ở một trường đại học, mặc dù không cùng khoa, nhưng bình thường trong công việc cũng trao đổi không ít.
Bà Giang vui vẻ phối hợp ông Giang nói sang chuyện khác, có điều nỗi lo trong lòng vẫn chưa nguôi.
Ngày hôm sau, bà Giang gọi điện thoại cho Giang Thần Hi, hẹn con trai ăn cơm.
“Mẹ, sao hôm nay lại hẹn con ăn cơm vậy?”
Giang Thần Hi cảm thấy hơi bất ngờ khi thấy mẹ mình, bình thường anh luôn ở một mình, chỉ có cuối tuần mới có thể về nhà ăn cơm.
“Đây không phải là nghĩ đến việc đã lâu rồi không ra ngoài ăn cơm với con sao, đôi khi cũng cần phải thay đổi khẩu vị.”
Giang Thần Hi cười trừ, đưa thực đơn cho mẹ.
“Được, hôm nay mẹ muốn ăn gì thì ăn cái đó, con mời.”
Bà Giang cười nhìn anh một cái, “Đương nhiên con phải mời mẹ rồi, chẳng lẽ đi ra ngoài ăn cơm với con trai mà mẹ còn phải mời nữa à.”
Bà không khách sáo nhận lấy thực đơn, gọi không ít món ăn, nhưng mà phần lớn đều là món Giang Thần Hi thích.
Nhưng ăn được một nửa, bà Giang dường như vô tình nói.
“Có phải là Hàn Dịch và Hiểu Huyên đã kết hôn, sắp làm ba rồi không, trong những đứa còn lại thì con là đứa lớn nhất, con tính thế nào?”
Tay cầm đũa của Giang Thần Hi khựng lại, gắp một miếng thịt cá cho bà Giang.
“Mẹ, chuyện này muốn vội cũng không vội được, duyên phận chưa đến, cứ chờ thôi.”
Bà Giang nghe vậy, ngước mắt lên nhìn con trai, “Không phải lần trước con nói có người thích sao? Vậy con và đối phương quen nhau thế nào?”
“Đang trong giai đoạn theo đuổi.”
“Rốt cuộc đây là con gái nhà ai mà khó theo đuổi như vậy? Con nói cho mẹ, mẹ giúp con nghĩ kế”
Bà Giang tò mò nói.
Giang Thần Hi mỉm cười.
“Mẹ, chuyện theo đuổi bạn gái này để cứ con làm là được rồi.
Mẹ à, mẹ chỉ cần chờ là được.”
“Vậy được, nếu con không muốn thì mẹ không nhúng tay vào là được.
Nhưng có thể nói cho mẹ biết là con gái nhà ai không? Con thỏa mãn lòng tò mò của mẹ một chút xem nào.”
Bà Giang muốn biết chuyện này từ chính miệng của Giang Thần Hi.
Giang Thần Hi nhìn bà Giang, có chút khó hiểu, “Mẹ, hôm nay mẹ sao thế? Trước đây con không thấy mẹ tò mò với chuyện này đến vậy mà?”
Đó chẳng phải là mẹ không biết người con thích lại có thể là Bùi Nhất Ninh sao, bà Giang oán thầm.
“Ngày đó mẹ trông thấy con của Hoành Dật nên cảm thấy hâm mộ, con nhỏ hơn Hoành Dật chỉ vài tuổi, nhưng ngay cả cái bóng mà mẹ còn không thấy, mẹ chỉ lo đợi đến lúc con trai của Hoành Dật lớn rồi mà con vẫn còn độc thân thôi.
Mẹ nói cho con nghe, bây giờ độc thân cũng không phải là độc thân quý tộc gì đó đâu, phải gọi là chó độc thân.”
“Được rồi mẹ, bây giờ ngay cả chó độc thân mà mẹ cũng biết nữa, thật đúng là biết theo trào lưu.”
Giang Thần Hi trêu chọc mẹ mình.
“Con đừng có đánh trống lảng, mẹ nói nghiêm túc với con đấy.
Rốt cuộc con thích con gái nhà ai? Dù sao con cũng phải để cho mẹ nhìn thấy hy vọng chứ? Hay là thật ra hoàn toàn không có người nào, con không muốn đi xem mắt nên có tính nói dối mẹ đúng không?”
Bây giờ bà Giang tình nguyện là cái sau, so với suy đoán của bà thì như thể còn tốt hơn.
“Mẹ, mẹ thật sự nghĩ nhiều rồi.
Con đã có người mình thích, có điều bây giờ người ta chưa sẵn sàng chấp nhận con, con chưa nói cho ba mẹ biết là vì tránh cho cô ấy cảm thấy bối rối.”
Giang Thần Hi nói lời này khiến trong lòng bà Giang càng bất an, “Vậy con cũng phải nói xem rốt cuộc là ai vậy, con muốn mẹ sốt ruột chết hả? Hay là người con thích thật ra là một người phụ nữ đã có chồng?”
Giang Thần Hi bật cười, “Mẹ, mẹ cũng đừng đùa con nữa, làm sao con thích một người phụ nữ có chồng chứ, bây giờ cô ấy vẫn còn độc thân, mẹ cứ yên tâm đi.”
Thấy Giang Thần Hi không chịu nói tên của đối phương, nỗi bất an dưới đáy lòng bà Giang càng tăng, nhưng cũng không tiếp tục gặng hỏi nữa, tiếp tục ăn cơm, sau đó như vô tình hỏi, “Dạo gần đây sao không thấy con dẫn Hạo Hạo đến nhà chơi?”
Giang Thần Hi sững sờ, sau đó vừa cười vừa nói.
“Mẹ, mẹ rất thích Hạo Hạo à?”
“Thích, một đứa bé ngoan như Hạo Hạo có mấy ai mà không thích? Đúng rồi, sao mẹ không nghe con nhắc đến ba mẹ Hạo Hạo? Con nói là con của bạn con, là ai vậy, nói không chừng mẹ lại quen.”
Giang Thần Hi cũng không hề biết việc mẹ anh đã biết Hạo Hạo là con trai của Bùi Nhất Ninh.
Có điều, hôm nay bà Giang không phải hỏi bạn gái anh thì lại hỏi Hạo Hạo, bất giác khiến Giang Thần Hi phát hiện có gì đó không ổn.
“Mẹ, hôm nay mẹ tìm con ăn cơm, thật ra là có chuyện muốn nói với con phải không?”
Bà Giang nhếch môi, “Mẹ chỉ muốn tìm con ăn bữa cơm, có thể có chuyện gì được.”
Bà không muốn đâm thủng lớp giấy cửa sổ mỏng manh này.
Nếu mọi chuyện thật sự như bà nghĩ thì quả thật đáng sợ.
Bây giờ Giang Thần Hi chắc chắn rằng mẹ anh đã biết: “Hạo Hạo là con trai của Bùi Nhất Ninh.
Không sai, chính là Bùi Nhất Ninh mà mẹ biết đấy.”
“Thì ra mẹ của Hạo Hạo là con bé.
Sao con không nói sớm?”
“Mẹ, con thích Bùi Nhất Ninh, con đang theo đuổi cô ấy, con muốn cô ấy làm vợ của con.”
Nếu đã nói, Giang Thần Hi liền dứt khoát nói rõ ràng.
“Cạch.”
Đũa của bà Giang rơi trên bàn, bà đưa tay nhặt, lại không cẩn thận đụng đổ ly nước trên bàn, nước đồ tràn ra cả bàn ăn.
Giang Thần Hi đứng dậy, giúp mẹ anh lau dọn mọi thứ sạch sẽ, rồi lại gọi nhân viên phục vụ mang ra một bộ chén đũa mới.
“Mẹ, con chỉ nói cho mẹ lời thật lòng, đáng sợ đến thế sao?”
Giang Thần Hi cố gắng xoa dịu bầu không khí nặng nề.
Bà Giang im lặng.
“Mẹ không đồng ý.”
Giang Thần Hi đã đoán được kết quả như vậy từ trước, cũng không cảm thấy bất ngờ, “Là bởi vì Nhất Ninh có con?”
“Thần Hi, mẹ không muốn nói lời khó nghe, nhưng năm đó Bùi Nhất Ninh chưa kết hôn mà có con, cả thủ đô ai cũng biết chuyện con bé có một đứa bé không rõ cha là ai.
Nếu không thì tại sao rõ ràng là con bé có gia thế tốt như vậy mà vẫn không lấy được chồng? Hễ ai có hoàn cảnh gia đình tốt một chút mà sẵn sàng cưới nó chứ?”
“Mẹ, mẹ đang có thành kiến với cô ấy, thật ra Nhất Ninh là một người rất tốt, nếu mẹ tiếp xúc với cô ấy là mẹ sẽ hiểu.”
Giang Thần Hi cố gắng giải thích giúp Bùi Nhất Ninh, “Mà Hạo Hạo vừa hiểu chuyện lại ngoan ngoãn đến vậy, không phải vừa rồi mẹ nói là thích thằng bé sao?”
“Hai chuyện này có thể giống nhau sao?”
Bà Giang cảm thấy hơi sốt ruột, “Mẹ còn thích đứa trẻ nhà hàng xóm nữa đấy, nhưng đó không phải là người nhà mình, thích sao cũng được, nếu con đến với Bùi Nhất Ninh thì nó sẽ là con của con, con bảo mẹ phải chấp nhận thế nào?”
Sắc mặt Giang Thần Hi mềm mỏng, im lặng nhìn mẹ, “Mẹ, chuyện này khó chấp nhận đến vậy sao? Con lại không cho rằng như vậy.
Mẹ và Hạo Hạo chung đụng không chỉ một lần, mẹ nói với con gia giáo của Hạo Hạo rất tốt, ba mẹ của nó chắc chắn là người rất tốt.
Thật ra từ Hạo Hạo, mẹ cũng biết cách làm người của Nhật Ninh rồi đấy.
Không phải là con chưa nghe những lời đồn kia, nhưng những điều đó đều không phải là sự thật.
Lúc trước, con là bạn cùng trường đại học với Nhất Ninh, chuyện của cô ấy con cũng biết.”
“Vậy con nói cho mẹ nghe, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?”
Giang Thần Hi khó xử, “Mẹ, đây là chuyện riêng của Nhất Ninh, con không thể nói cho mẹ.
Con chỉ có thể nói với mẹ là, chuyện của Nhất Ninh không phải như ba mẹ nghĩ đầu.
Cô ấy rất tốt, là người phụ nữ tốt nhất mà con từng gặp, con thích cô ấy đã rất nhiều năm.”
“Thần Hi, không phải mẹ xem thường người làm mẹ đơn thân, mà là gia đình chúng ta thật sự không chấp nhận được kiểu người như vậy.”
Nhà bọn họ được xem là dòng dõi thư hương qua nhiều thế hệ, nề nếp trong nhà rất nghiêm.
Nhất là chồng của bà, tính cách rất cứng nhắc lại cố chấp, nếu biết chuyện này, chắc chắn không có chuyện có thể thương lượng.
Bà không muốn thấy con trai và chồng bất hòa chỉ vì một người ngoài, nên hôm nay mới quyết định đến chỗ con trai xem xét ngọn ngành, nào ngờ câu chuyện phát triển theo hướng mà bà không sẵn lòng muốn thấy nhất.
“Chúng ta cũng chỉ là gia đình bình thường, con cũng không cho rằng nhà chúng ta có gì đặc biệt.
Nếu nói về gia thế, nhà chúng ta còn không bằng nhà họ Bùi.
Mẹ, con vẫn cho rằng mẹ là một người tiến bộ, cũng là một người biết hiểu lý lẽ, bây giờ mẹ nói những câu thế này thật không giống mẹ chút nào.”
Giang Thần Hi bình thản mở miệng.
Mặc kệ nhà họ Sở hay là nhà họ Bùi thì cũng đều là danh môn trong thủ đô.
Nói riêng về gia thế, nhà họ Giang bọn họ thật đúng là kém hơn.
“Thần Hi, chính con cũng hiểu đạo lý, con cũng biết ý của mẹ, con cần gì phải nói chuyện với mẹ như thế này, chẳng lẽ mẹ đang hại con sao?”
“Mẹ, ý con không phải như vậy.
Vừa rồi con nói chuyện hơi nặng lời, mẹ đừng để trong lòng.”
Giang Thần Hi thấy mẹ anh đau lòng, cũng nhận ra bản thân mình không đúng.
Bà Giang sao có thể thật sự giận con trai mình, bà thở dài, “Thần Hi, mẹ cũng vì tốt cho con thôi.
Con nghĩ xem, tính của bà con thế nào chứ.
Cứ cho là mẹ đồng ý thì ba của con cũng sẽ không đồng ý.
Nhà chúng ta truyền thống như thế này, nếu thật sự con không quan tâm ba mẹ mà đến với Bùi Nhất Ninh, ba con có thể làm cho hai đứa cả đời này cũng không vào cửa nhà họ Giang được.
Sau này con và con bé sinh con thì cả nhà đều không thừa nhận, chẳng lẽ đây là điều con muốn nhìn thấy ư?”
Giang Thần Hi im lặng, cũng bởi vì hiểu rõ tính cách ba mình nên anh mới dự định để người trong nhà chấp nhận Hạo Hạo, rồi sau đó mới thẳng thắn.
Nhưng bây giờ xem ra vẫn là anh nghĩ quá đơn giản.
Giang Thần Hi cười khổ, “Mẹ, thật ra chúng ta nói nhiều cũng chẳng đến đâu.
Nhất Ninh hoàn toàn không chấp nhận con, con đã bị cô ấy từ chối rất nhiều lần, là bản thân con vẫn luôn bám lấy cô ấy.”
Bà Giang sững sờ, lúc vừa mới biết con trai thích Bùi Nhất Ninh.
Bà luôn giữ vững thái độ hoài nghi một phần nào đó đối với việc trước đây con trai nói rằng đối phương không chấp nhận con mình, còn tưởng rằng Giang Thần Hi nói thế để lấy cớ cho Bùi Nhất Ninh, chẳng lẽ đây là sự thật? “Mẹ, đây là sự thật.”
Dường như nhìn ra được sự hoài nghi của bà, Giang Thần Hi nói thẳng, “Có lẽ trong mắt ba mẹ, con là người cực kỳ tốt, cực kỳ xuất sắc, nhưng vốn dĩ người ta đã không thích con.”
Bà Giang nghe vậy, lập tức đau lòng, “Người ta đã không thích con rồi, con từ bỏ không được sao? Trên thế giới này nhiều con gái tốt như vậy, tại sao con lại nhất định phải treo cổ trên một thân cây?”
Giang Thần Hi cười khổ, “Mẹ, trái tim đã cho đi làm sao dễ dàng lấy lại được? Trong mắt con, chẳng ai tốt bằng cô ấy, con không thích họ.”
“Bùi Nhất Ninh kia thì có điểm nào tốt?”
Bà Giang không hiểu.
“Con cũng không biết, có một số người mẹ cũng không biết người ta có gì tốt, nhưng lại không ai thay thế được.”
“Con trai à, nếu là bất cứ cô gái nào, mẹ cũng có thể giúp con khuyên nhủ ba con.
Nhưng thanh danh Bùi Nhất Ninh thật sự quá kém.
Ba con sĩ diện như thế, nếu con thật sự đến với con bé, con để mặt mũi ba con ở đâu? Con muốn làm ông ấy tức chết sao?”
Giang Thần Hi lại lặng thinh lần nữa, thật lâu mới chậm rãi mở miệng, “Mẹ, con hy vọng mẹ có thể giúp con chuyện này, ba mẹ phải tiếp xúc mới biết điểm tốt của Nhất Ninh.
Về phần ba con, bây giờ Nhất Ninh cũng không đồng ý đón nhận con, trước hết tạm thời đừng nói cho ba biết.”
Đương nhiên bà Giang sẽ không nói cho chồng biết ngay.
Giang Thần Hi đã nói thế, hiện giờ Bùi Nhất Ninh không sẵn sàng chấp nhận con trai mình, nếu sau này con bé và con trai bà cũng không có kết quả, nói ra chẳng phải tự nhiên lạy ông tôi ở bụi này sao? “Được rồi, mẹ sẽ không nói cho ba con biết chuyện này, nhưng Thần Hi à, mẹ nhất định phải cho con biết thái độ của mẹ, chuyện con và Bùi Nhất Ninh, mẹ sẽ không đồng ý.”
“Được, cảm ơn mẹ.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mật Ngọt Hôn Nhân
Chương 455
Chương 455