TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mật Ngọt Hôn Nhân
Chương 461

Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt đã cuối tháng chín Dạo này, Thẩm Quân Dục rất bận, thường nửa đêm mới về, sáng sớm đã ra khỏi cửa.

Thậm chí Ôn Hề Dao chẳng tìm được mấy cơ hội để ở riêng với anh.

Mà mỗi lần hỏi Thẩm Quân Dục thì anh bảo đang bận công việc.

Gọi điện cho thư ký của anh, thư ký cũng bảo đang bận công việc.

Điều này khiến Ôn Hề Dao rất lo lắng, không phải là lo Thẩm Quân Dục sẽ có phụ nữ ở bên ngoài mà là lo sức khỏe anh không chống đỡ nổi cường độ công việc cao như vậy.

Vì thế, Ôn Hề Dao trước nay chưa từng xuống bếp, đã đích thân xuống bếp mỗi tối để nấu bữa khuya cho Thẩm Quân Dục.

Nấu xong, giữ ẩm trong nồi, để sau khi Thẩm Quân Dục về là có thể ăn.

Mặc dù mùi vị không ngon lắm, nhưng là tấm lòng của vợ, Thẩm Quân Dục chắc chắn sẽ nhận hết, ăn sạch cả bữa khuya.

Những ngày như vậy tiếp tục chừng nửa tháng.

Sáng cuối tuần, Thẩm Thanh Lan dạy cho con trai ăn no rồi giao cu cậu cho Sở Vân Dung, sau đó ra khỏi cửa.

“Thanh Lan, em dẫn chị tới đây làm gì?”

Nhìn trung tâm làm đẹp trước mắt, Ôn Hề Dao nghi hoặc hỏi.

“Đợi lát nữa chị sẽ biết.”

Thẩm Thanh Lan làm ra vẻ bí hiểm.

“Phải tham gia hoạt động gì à? Phải ăn vận trang trọng thể sao?”

Nhìn Thẩm Thanh Lan đã thay sang một bộ lễ phục, nỗi nghi hoặc trong mắt Ôn Hề Dao càng thêm đậm.

Thẩm Thanh Lan chỉ cười không nói, ẩn Ôn Hề Dao xuống ghế, nói với thợ trang điểm: “Bắt đầu đi!”

Thợ trang điểm mỉm cười gật đầu, rồi bắt đầu tô vẽ từ trên mặt Ôn Hề Dao, cuối cùng búi cho cô ấy một búi tóc xinh đẹp.

“Thanh Lan, rốt cuộc em đang định làm gì thế?”

“Chị dâu, đừng hỏi gì hết, em sẽ không nói đâu.

Đợi lát nữa chị sẽ biết.

Chị vào thay đồ trước đã!”

Thẩm Thanh Lan đẩy Ôn Hề Dao vào phòng thử đồ.

Nhìn trang phục trong phòng, Ôn Hề Dao nhất thời ngây ra: “Thanh Lan.”

Thẩm Thanh Lan đứng ngoài, cười nói: “Chị dâu, chị mau thay đi, kẻo không kịp thời gian bây giờ.”

Nhìn váy cô dâu đơn giản nhưng lại xa hoa trước mắt, Ôn Hề Dao bụm miệng, trong chốc lát chưa có phản ứng.

Liên tưởng tới vẻ bí hiểm vừa rồi của Thẩm Thanh Lan, cô lờ mờ phỏng đoán trong lòng.

Thẩm Thanh Lan đợi hồi lâu mới thấy Ôn Hề Dao bước ra.

Khoảnh khắc nhìn thấy chị ấy, Thẩm Thanh Lan giơ ngón cái lên: “Ok rồi, chúng ta phải đi thôi, kẻo muộn mất.”

Ngồi trên xe, Ôn Hề Dao nhìn bộ váy cưới mình đang mặc, lại căng thẳng đưa mắt sang Thẩm Thanh Lan: “Thanh Lan, anh trai em đâu?”

“Chị dâu, chị đã đoán ra rồi đúng không?”

Ôn Hề Dao bụm miệng, muốn nói gì đó, nhưng đột nhiên lại phát hiện vốn từ quá nghèo nàn.

Mãi đến khi xe đỗ lại trước nhà thờ, cô vẫn ngẩn ngơ.

Thẩm Thanh Lan xuống xe, mở cửa ghế sau: “Chị dâu, mời xuống xe.”

Cửa lớn nhà thờ bỗng mở ra, khúc nhạc hôn lễ vang lên.

Bóng dáng Thẩm Quân Dục xuất hiện trong tầm mắt của Ôn Hề Dao.

Anh đi về phía Ôn Hề Dao.

Mỗi bước chân đều chậm rãi mà vững vàng, dường như chỉ là một cái nháy mắt, lại như thể đã trải qua cả một thế kỷ dài.

Ôn Hề Dao nhìn dáng hình cao lớn kia không hề chớp mi.

Thẩm Thanh Lan nhường lại vị trí cho Thẩm Quân Dục.

Anh đi tới trước xe, đưa tay ra trước mặt Ôn Hề Dao: “Trước kia chưa thể cho em một đám cưới hoàn hảo, đó luôn là nỗi nuối tiếc trong lòng anh.

Bây giờ, anh muốn bù đắp nổi nuối tiếc này, để khi em nhớ về anh luôn là những ký ức đẹp đẽ.

Em có bằng lòng cho anh cơ hội này, lấy anh lần nữa được không?”

Giọng anh dịu dàng mang theo thâm tình vô hạn.

Ôn Hề Dao nhìn bàn tay to lớn trước mắt, khớp xương rõ ràng, thon dài mạnh mẽ.

Mắt cô nhòe đi.

Cô nhẹ nhàng vươn tay ra: “Em bằng lòng.”

Âm nhạc vang lên.

Thẩm Thanh Lan đứng bên Phó Hoành Dật, đưa mắt nhìn hai người tiến vào trong nhà thờ.

Rồi cô cùng Phó Hoành Dật đi vào theo lối cửa bền và ngồi xuống.

Trong nhà thờ không có nhiều người, nhưng những người nên đến đều đến cả.

Thẩm Thanh Lan ngồi bên dưới, dịu dàng nhìn hai người trang nghiêm tuyên thệ trên bục.

Phó Hoành Dật để ý tới ánh mắt của cô, anh nhỏ giọng: “Hôm khác chúng ta cũng tổ chức một đám cưới theo phong cách Tây đi.”

Thẩm Thanh Lan cho Phó Hoành Dật một ánh mắt không còn gì để nói.

Cô khẽ bảo: “Hiện giờ chúng ta rất ổn, không cần.”

Thẩm Quân Dục muốn cho Ôn Hề Dao một hôn lễ tuyệt vời không có gì phải nuối tiếc, do vậy mới đưa ra kế hoạch này, còn Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật thì lại khác, hôn lễ của họ lại chẳng cần phải bù đắp nuối tiếc.

Phó Hoành Dật mỉm cười, im lặng.

Vu Hiểu Huyên và Hàn Dịch cũng ngồi bên dưới.

Bụng của Vu Hiểu Huyên đã rất to.

Bên ngoài cũng đã biết tin cô ấy mang thai, các fan gửi cho cô ấy rất nhiều chúc phúc.

“Hàn Dịch, sau này chúng mình tám mươi tuổi, anh cũng tặng em một hôn lễ nhé!”

Vu Hiểu Huyên cười nói.

Hàn Dịch nắm lấy tay cô, “Đâu cần phải đợi tới tám mươi tuổi, em muốn lúc nào cũng được.”

“Không, hay thôi đi.

Đợi khi chúng mình kỷ niệm bảy mươi năm kết hôn, chúng mình lại tổ chức đám cưới.”

Hàn Dịch nhướng mày, trêu cô: “Lúc đó chúng mình già cả rồi, anh không còn đẹp trai, em cũng không xinh đẹp nữa, chụp ảnh đám cưới không đẹp thì làm thế nào?”

“Già thì già.

Đợi đến khi chúng mình tóc bạc da mồi, trong nhà thờ, lại nhớ về những dông bão chúng mình đã cùng nhau đi qua.

Chỉ cần nghĩ thôi là đã thấy lãng mạn rồi.

Đây mới là nắm tay nhau, bên nhau trọn đời.”

Giọng Vu Hiểu Huyên mang theo mong đợi.

Hàn Dịch nở nụ cười cưng chiều: “Được, đợi đến kỷ niệm bảy mươi năm kết hôn của chúng ta, anh sẽ tặng em một hôn lễ thế kỷ.”

“Anh bắt đầu lên kế hoạch cho hôn lễ này từ khi nào vậy?”

Kết thúc nghi lễ, Ôn Hề Dao khẽ hỏi Thẩm Quân Dục.

“Một tháng.

Có điều, nửa tháng gần đây mới sắp xếp.”

Mỗi chi tiết của lễ cưới này đều do đích thân Thẩm Quân Dục thiết kế và bày trí.

“Cho nên nửa tháng nay anh bận rộn việc này?”

“Ừ.”

Thẩm Quân Dục gật đầu, “Anh muốn cho em một niềm vui bất ngờ, nên không cho em biết.

Tuy hội trường hôn lễ chưa được long trọng, nhưng mọi thứ ở đây đều là tự tay anh xếp đặt đấy.

Em thích không?”

Ôn Hề Dao gật đầu thật mạnh: “Thích ạ.

Cực kỳ thích.

Cảm ơn anh, Thẩm Quân Dục.

Anh đã tô thêm một nét bút rực rỡ trong ký ức của chúng ra.”

Nhìn đôi mắt long lanh của Ôn Hề Dao, Thẩm Quân Dục nhẹ nhàng vuốt ve gò má cô: “Ngốc ạ, cảm động thế sao? Anh muốn thay thế những điều không vui trong tâm trí em bằng tất cả những ký ức vui vẻ.”

Cuối cùng nước mắt của Ôn Hề Dao đã không thể kìm nổi trước những lời thổ lộ ấm áp của Thẩm Quân Dục.

Anh mỉm cười, lau nước mắt cho cô: “Khóc nữa là em trở thành cô dâu khó coi nhất trên thế giới đấy.”

“Anh không thể nói dễ nghe chút à?”

Ôn Hề Dao trợn mắt.

“Cho dù em trở thành cô dâu xấu xí nhất trên thế giới thì vẫn là người phụ nữ trong trái tim anh, là cô dâu duy nhất của anh.”

Một câu này đã thành công làm Ôn Hề Dao đỏ mặt.

Ôn Hề Dao và Thẩm Quân Dục bước xuống khỏi bục, nhìn cha mẹ mình: “Ba mẹ, anh, mọi người đều biết, chỉ mình con không biết đúng không ạ?”

Ôn Tư Hiền cười ha ha: “Em nghĩ oan cho anh rồi, tôi qua anh cũng mới biết.

Trước đó Quân Dục chỉ nói mời cả nhà tham gia một hôn lễ quan trọng.

Mọi người còn tưởng là đám cưới họ hàng thân thích nào đó của nhà họ Thẩm.

Sau khi đến mới biết là của em với Quân Dục.”

Ôn Bính Xuyên hiển từ nhìn con gái: “Quân Dục muốn cho con một niềm vui bất ngờ, bảo cả nhà giữ bí mật.”

Ôn Hề Dao nhìn Thẩm Quân Dục, nghĩ đến một mình anh lặng lẽ làm mọi việc, trong lòng cô trào dâng xúc động.

“Chị dâu, hạnh phúc không?”

Lúc đi thay quần áo cùng Ôn Hề Dao, Thẩm Thanh Lan hỏi.

Ôn Hề Dao gật đầu: “Hạnh phúc.

Thanh Lan, đây là thời khắc hạnh phúc nhất trong hai mươi tám năm cuộc đời của chị, không gì sánh bằng.”

Thẩm Thanh Lan nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Ôn Hề Dao trong gương: “Thấy chị và anh trai em hạnh phúc, em rất vui.”

Mong ước của cô không nhiều, một trong số đó chính là hy vọng người thân và bạn bè xung quanh mình đều có thể hạnh phúc, vui vẻ.

Buổi tối, Thẩm Quân Dục không dẫn Ôn Hề Dao về nhà mà lái xe tới khách sạn.

Ôn Hề Dao nhìn ra ngoài cửa sổ xe: “Không về nhà sao?”

Thẩm Quân Dục mỉm cười: “Hôm nay là đêm tân hôn của chúng ta, đương nhiên không thể về nhà rồi.”

Dừng xe, Thẩm Quân Dục dẫn Ôn Hề Dao đến phòng khách sạn.

Đứng ở cửa, anh dịu dàng nói: “Nhắm mắt lại đi!”

“Còn niềm vui bất ngờ nữa sao?”

“Ngoan, nhắm mắt lại nào.”

Ôn Hệ Dao cũng muốn biết rốt cuộc Thẩm Quân Dục đã chuẩn bị những gì.

Cô ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Thẩm Quân Dục dắt tay Ôn Hề Dao vào phòng.

Để đề phòng cô bị ngã, chốc chốc anh lại nhắc cô chú ý dưới chân.

“Được rồi, em mở mắt ra đi!”

Ôn Hề Dao mở mắt, một phòng đầy bóng bay với đủ màu sắc và hình dạng, trên mỗi quả bóng bay đều có chữ.

Ôn Hề Dao thả tay Thẩm Quân Dục ra, cầm lấy một quả bóng bay màu trắng

- “Gặp được em là điều bất ngờ đẹp đẽ nhất trong cuộc đời anh.”

Cô lại cầm lấy một quả bóng bay màu hồng

- “Ba mươi tuổi gặp em, từ đó nguyện bầu bạn đến chín mươi tuổi, chúng ta vẫn có thể nắm tay nhau đi bộ dưới hoàng hôn như thế này.”

Ôn Hệ Dao cầm từng quả bóng bay, trên mỗi quả đều có lời tâm tình.

Nét chữ trên mỗi quả bóng bay đều rất quen thuộc với cô, nói cho cô biết tất cả những điều này là do tự tay Thẩm Quân Dục chuẩn bị.

Căn phòng thoang thoảng mùi hương hoa.

Đợi đến khi Ôn Hề Dao xem hết những quả bóng bay thì đã là hai tiếng sau.

Thẩm Quân Dục luôn đứng một bên, lặng lẽ nhìn cô.

Ôn Hề Dao đi tới cạnh Thẩm Quân Dục, nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng anh, “Thẩm Quân Dục, em nghĩ kiếp trước nhất định em đã làm rất nhiều việc tốt nên kiếp này em mới gặp được anh.

Em muốn kiếp sau vẫn sẽ ở bên anh, liệu có tham lam quá không anh?”

Thẩm Quân Dục mỉm cười: “Anh cho phép em tham lam.”

Anh nâng cằm cô lên, buộc cô nhìn vào mắt mình: “Ôn Hề Dao, kiếp này em là của anh, kiếp sau, kiếp sau nữa, em cũng là của anh.

Em tham lam, anh càng tham lam hơn em.”

“Vâng.

Vậy chúng ta đã hứa rồi nhé, kiếp sau, kiếp sau nữa đều sẽ ở bên nhau.”

Đêm nay, nhất định là dịu dàng như nước.

Sau hôn lễ của Ôn Hề Dao, Ôn Bính Xuyên và vợ định ở lại thủ đô mấy ngày, Ôn Tư Hiền và Ôn Tư Hãn thì về thành phố Hải trước.

Hôm nay, Thẩm Thanh Lan nhận được điện thoại của Ôn Bính Xuyên: “Thanh Lan, chú muốn hỏi cháu mộ của Đỗ Hồng Hải ở đâu.

Chú muốn đi thăm ông ấy.”

Thẩm Thanh Lan nói địa chỉ: “Hồi trước không tìm thấy thi thể của ông ấy, nên cháu chỉ có thể lập bia mộ cho ông ấy, chôn cùng với vợ ông ấy ạ.”

“Thế là đủ rồi.

Nếu Đỗ Hồng Hải biết cũng sẽ rất thanh thản.”

Ôn Bính Xuyên dịu giọng nói.

Có thế nào ông cũng không ngờ tới mọi chuyện sẽ lại đi đến bước này.

“Chú Ôn, chú cần cháu đi cùng không ạ?”

“Không cần đâu, chú đi một mình là được rồi.”

Hôm sau, Ôn Bính Xuyên tự lái xe đến nghĩa trang mà Thẩm Thanh Lan đã nói.

Trên đường, ông thấy một người bọc kín cả người trong chiếc áo khoác dày, đầu đội mũ, đeo khẩu trang, không nhìn rõ mặt, bước đi vội vã.

Ôn Bính Xuyên liếc đổi phương một cái rồi nhanh chóng thu lại tầm mắt.

Ông đi tới trước mộ Đỗ Hồng Hải: “Hồng Hải, không ngờ lần này gặp lại vậy mà đã âm dương cách biệt.

Tôi chưa bao giờ nghĩ ông sẽ lựa chọn tự kết thúc cuộc đời mình như thế.

Lựa chọn của ông khiến tôi thật sự kinh ngạc.

Lúc tôi nghe được tin ông tự sát, một thời gian dài mà vẫn không lấy lại được tinh thần.

Vô số lần giữa đêm khuya, tôi nghĩ lúc trước có phải tôi đã làm sai rồi không? Nếu tôi đồng ý giúp ông thì có lẽ ông cũng sẽ không đi tới bước đường cùng thế này.”

Ôn Bính Xuyên ở lại nghĩa trang rất lâu, chuyện trò với bia mộ của Đỗ Hồng Hải.

Trước khi Đỗ Hồng Hải chưa xảy ra chuyện, quan hệ của ông và Đỗ Hồng Hải quả thực là bạn bè tốt, xưng huynh gọi đệ, rất thân thiết.

Nhưng chỉ vì chuyện tình cảm với con gái không có kết quả, khiến hai nhà dần dần xa cách.

Cuối cùng gây nên bi kịch nhà họ Đỗ.

“Hồng Hải à, đã đi rồi thì yên tâm an nghỉ! Tôi sẽ chăm sóc Đỗ Nam giúp ông.”

Ôn Bính Xuyên thở dài.

Chuyện tới nước này, dù từng có bao nhiêu ân oán cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Giờ nhà họ Đỗ chỉ còn lại một mình Đỗ Nam.

Nếu hắn ta đã biết sai thì Ôn Bính Xuyên cũng không muốn làm căng nữa.

Trên đường về, Ôn Bính Xuyên lại gặp người nọ dưới chân núi, vẫn ăn mặc như lần gặp đầu, chẳng qua lần này có thêm một bó cúc trắng trên tay.

Hình như người nọ liếc qua Ôn Bính Xuyên, rồi đi lên núi.

Lần này, gã đi rất chậm, còn Ôn Bính Xuyên không nhìn gã.

Sau khi ông rời đi, người nọ mới đăm đăm nhìn theo bóng lưng ông.

Rời khỏi nơi này, Ôn Bính Xuyên vốn định tới bệnh viện tâm thần thăm Đỗ Nam, nhưng lái xe được nửa đường thì nhận được điện thoại của Thẩm Khiêm.

Ôn Bính Xuyên liền quay xe đến nhà họ Thẩm.

Trong phòng khách nhà họ Thẩm, bà Ôn và Sở Vân Dung đang chơi với An An.

Sàn nhà bày một tấm nệm dày, An An trèo lên nệm, ngẩng đầu nhìn bà Ôn và Sở Vân Dung rồi lại cúi đầu nghịch chiếc trống bỏi trong tay.

Hai ngày trước, Phương Đồng nhờ Thẩm Thanh Lan vẽ cho bức tranh.

Thẩm Thanh Lan vẫn chưa hề động bút.

Hôm nay có cảm hứng, sau khi giao con trai cho Sở Vân Dung, cô liền vào phòng tranh.

Hiện giờ, thỉnh thoảng An An không thấy Thẩm Thanh Lan cũng sẽ không khóc suốt nữa.

Những người khác cũng có thể giúp cô trông cậu nhóc, khiển Thẩm Thanh Lan thảnh thơi hơn nhiều.

Khi cô từ phòng tranh đi ra, An An vẫn đang chơi trống bỏi.

Trông thấy mẹ, cu cậu vứt luôn cái trống, vươn tay ra.

Thẩm Thanh Lan không giơ tay ôm con.

An An nhìn mẹ một lúc, thấy mẹ không bể mình, đôi mày nhăn lại như thể rất hoài nghi nhưng lại mau chóng giãn ra, mỉm cười với Thẩm Thanh Lan.

“Ôi chao, An An, cháu thế này là phạm quy nhé, ấy thế mà tỏ ra cute với mẹ nhé.”

Ôn Hề Dao vừa vặn trông thấy cảnh này, cô cười trêu chọc, chỉ tiếc rằng bạn nhỏ An An không hiểu “cute”

có nghĩa là gì, vẫn tiếp tục cười với Thẩm Thanh Lan.

Thẩm Thanh Lan bị nụ cười của con trai mê hoặc, cô bế cu cậu lên.

An An dụi vào trước ngực cô.

Thẩm Thanh Lan biết con trai đã đói, “Mẹ, con đưa An An về trước đây!”

“Ừ, đi đi!”

Ôn Bính Xuyên và Thẩm Khiêm đã ôn xong chuyện cũ, từ phòng sách đi ra, đang định tìm Thẩm Thanh Lan thì mới biết cô đã về nhà.

“Ba, ba tìm Thanh Lan có chuyện gì ạ?”

Ôn Hệ Dao rất tò mò.

Ôn Bính Xuyên cũng không định giấu con gái, ông kể chuyện mình muốn đón Đỗ Nam ra viện.

Ôn Hề Dao lạnh nhạt nói: “Ba, nếu là chuyện này thì ba không cần tìm Thanh Lan nữa, Thanh Lan sẽ không đồng ý đâu.

Giờ Đỗ Nam là một kẻ điện, hoàn toàn không biết lý lẽ, khó mà nói được hắn sẽ làm ra chuyện gì.”

Ôn Bính Xuyên cau mày: “Giờ nó đã trở thành như vậy rồi sao?”

“Ba, con biết lòng ba áy náy với chú Đỗ, nhưng chúng ta không làm gì sai cả.

Con cũng cảm thấy rất tiếc với chuyện của chú Đỗ.

Nhưng về Đỗ Nam, cho dù Thanh Lan đồng ý để anh ta ra ngoài, con cũng không đồng ý.”

Sau chuyện xảy ra với Đỗ Hồng Hải, Ôn Hề Dao từng đi thăm Đỗ Nam.

Tuy không giáp mặt với hắn, mà Đỗ Nam cũng không thấy cô, nhưng cô lại tận mắt nhìn thấy Đỗ Nam tàn nhẫn giết một con mèo vô tình chui vào phòng hắn.

Cô tận mắt trông thấy nụ cười của hắn, và cũng không quên ánh mắt u ám, đáng sợ của hắn khi đó.

Người như vậy đã không còn là Đỗ Nam mà Ôn Hề Dao từng biết, cũng khiến cô lo lắng.

Nói cô ích kỷ cũng được, tàn nhẫn cũng được, cô rất trân trong cuộc sống hiện tại, không muốn bất cứ ai đến phá hoại nó.

Nghe vậy, Ôn Bính Xuyên thở dài thườn thượt: “Bỏ đi, bỏ đi, cứ theo ý con vậy!”

Nếu Đỗ Nam đúng là một phần tử nguy hiểm, có lẽ ở trong đó cũng không phải chuyện xấu.

“Ba, ngày mai con dẫn ba với mẹ đi dạo chơi thủ đô nhé! Ôn Hề Dao chuyển chủ đề.

Ôn Bính Xuyên xua tay: “Không cần, mai ba với mẹ con về rồi.”

Ôn Hề Dao nhíu mày: “Sao vội thế ạ?”

“Ba với mẹ con đăng ký theo một đoàn du lịch đến nước T, ngày mai đoàn tập trung.

Khi còn trẻ cứ bận rộn công việc suốt, không có thời gian ở bên mẹ con cho tử tế, giờ già rồi, tranh thủ còn đi được thì ra ngoài thăm thú nhiều hơn.”

“Vậy mau con và Quân Dục tiễn ba mẹ ra sân bay.”

“Được.”

| Tải iWin