Ca úp điện thoại, Thẩm Thanh Lan lặng thinh.
Chắc chắn Nhan Tịch đã bị Tần Nghiện bắt cóc, đây là điều mà cô không mong muốn nhất.
Tần Nghiên muốn làm gì, chỉ cần nghĩ một chút là cô cũng rõ ràng.
Lúc trước, Nhan Tịch bị thôi miên sâu, cộng thêm tiềm thức của cô ấy phối hợp, nên những ký ức đau khổ kia trong tình huống bình thường sẽ không thể nhớ lại, nhưng nếu như chịu kích thích lớn...
Nghĩ tới đây, tâm tình của cô ngày càng nặng nề.
Phó Hoành Dật mở cửa đi vào, Thẩm Thanh Lan nghe thấy tiếng bước chân liền tỏ ra bình tĩnh.
Phó Hoành Dật đưa con cho Thẩm Thanh Lan, sau đó đeo tạp dề vào bếp nấu cơm.
“Mẹ, uống.”
An An chỉ bình sữa trên bàn, nói.
Thẩm Thanh Lan pha sữa, chờ sữa nguội bớt mới đưa cho con trai.
An An ôm bình sữa uống, tiếng mút sữa vang lên bên tai Thẩm Thanh Lan, cô nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ của con, khuôn mặt ngày càng giống Phó Hoành Dật, khẽ cúi đầu hôn lên má con một cái, “An An, xin lỗi.”
An An cười khanh khách, học theo Thẩm Thanh Lan, cũng hôn chụt một cái lên má mẹ.
Buổi tối khi An An đã ngủ say, Thẩm Thanh Lan nhìn Phó Hoành Dật từ trong phòng tắm bước ra, do dự hồi lâu mới nói: “Phó Hoành Dật, em có chuyện muốn nói với anh.”
Phó Hoành Dật thấy vẻ mặt cô nghiêm túc, liền gật đầu: “Chúng ta ra phòng khách nói.”
Đến khi Phí Hoành Dật nghe xong kế hoạch của Thẩm Thanh Lan, sắc mặt trở nên âm trầm đáng sợ, anh nhìn thẳng vào Thẩm Thanh Lan: “Trước khi em làm vậy có nghĩ tới cái nhà này không?”
“Phó Hoành Dật, em có nghĩ đến, vì nghĩ đến nên em mới do dự, nhưng bọn họ là bạn của em, em không thể khoanh tay đứng nhìn được.”
“Thế nên em muốn dùng bản thân làm mồi nhử? Vậy em có từng nghĩ, lỡ như em xảy ra chuyện gì, thì anh và An An phải làm sao? Lẽ nào em muốn An An còn nhỏ như vậy đã mất mẹ?”
Giọng Phó Hoành Dật rất bình tĩnh, nhưng anh tỏ ra bình tĩnh như vậy càng làm cho Thẩm Thanh Lan khổ sở.
“Phó Hoành Dật, em sẽ tự bảo đảm an toàn cho bản thân.”
“Em lấy cái gì bảo đảm? Em có biết em phải đối mặt với loại người nào không? Đó là một đám điên, đặc biệt là Tần Nghiên, bà ta bây giờ hoàn toàn điên rồi, cũng là kẻ muốn em chết nhiều nhất trên thế giới này.
Mọi người trong giới đều nghĩ Mị đã chết rồi, bây giờ em định để lộ thân phận sao?”
Phó Hoành Dật không ngờ Thẩm Thanh Lan muốn dùng thân phận Mị để nhử Tần Nghiên xuất hiện.
“Nhưng Phó Hoành Dật, một khi Tần Nghiên biết Mị xuất hiện thì chắc chắn sẽ biết là em, bà ta nhất định không bỏ qua cơ hội này.”
“Nhưng nếu em lấy thân phận Thẩm Thanh Lan thì bà ta cũng sẽ xuất hiện như thế.”
“Thân phận Thẩm Thanh Lan không thể có liên quan với Mị được, càng không thể có quan hệ với Tần Nghiên”
Mị là sát thủ, dù có làm chuyện gì
- chỉ cần không ai biết là Thẩm Thanh Lan thì sẽ không có bất kỳ quan hệ nào với nhà họ Thẩm và nhà họ Phó, mà cô có bản lĩnh để tin rằng sẽ không ai liên hệ hai người với nhau.
Mà điểm mấu chốt khiến cô lấy thân phận Mị xuất hiện chính là Phó Hoành Dật.
Phó Hoành Dật là sĩ quan cao cấp, tuyệt đối không thể có quan hệ với sát thủ được.
Thế nên hành động lần này cô phải đi một mình, nói một cách chính xác là Phó Hoành Dật không được tham dự dù chỉ một chút.
“Thẩm Thanh Lan, em làm gì cũng vì muốn tốt cho anh, nhưng em chưa bao giờ nghĩ tới cảm nhận của anh.
Lần trước đã như vậy, lần này cũng thế.
Em luôn muốn anh trơ mắt nhìn em mạo hiểm, chỉ cần sơ sẩy một chút là không thể nào trở về được nữa, em có biết trong lòng anh khó chịu thế nào không?”
Phó Hoành Dật bình tĩnh hỏi, nhưng những câu này tựa như dao cắm sâu vào ngực Thẩm Thanh Lan.
“Phó Hoành Dật, anh...”
Cô muốn nắm tay Phó Hoành Dật, lại bị anh gạt ra.
“Thẩm Thanh Lan, lần hành động này nếu em không để anh tham gia thì anh tuyệt đối không cho em đi, nếu em lại giấu anh lần nữa, vậy chúng ta ly hôn đi.”
Thẩm Thanh Lan sững sờ nhìn Phó Hoành Dật: “Phó Hoành Dật, anh mới nói gì?”
Ánh mắt Phó Hoành Dật tràn đầy đau khổ: “Thẩm Thanh Lan, câu đó cả đời này anh chỉ nói một lần, em suy nghĩ cho kỹ đi.”
Anh xoay người, bước hai bước rồi dừng lại: “Thanh Lan, anh có thể che mưa chắn gió, gánh giúp em mọi chuyện, nhưng tại sao em lại không muốn tin tưởng anh một lần? Trong lòng anh, em mới là người quan trọng nhất.
Sự nghiệp, thân phận, thậm chí là con cũng không quan trọng bằng.”
Anh quay lưng về phía Thẩm Thanh Lan, thế nên Thẩm Thanh Lan không nhìn thấy viền mắt đỏ hoe của Phó Hoành Dật.
Thẩm Thanh Lan kinh ngạc nhìn theo bóng lưng Phó Hoành Dật, mãi tới khi Phó Hoành Dật vào phòng ngủ rồi cô vẫn chưa hồi phục tinh thần, một lúc lâu sau cổ mới ngồi xuống ghế sô-pha, lẳng lặng nhìn sàn nhà, một đêm không ngủ.
Mà Phó Hoành Dật cũng ngồi cạnh nôi của con trai, im lặng nhìn An An cũng một đêm không ngủ.
“An An, con nghĩ ba nói như vậy với mẹ, mẹ có giận không? Nhưng làm sao bây giờ, mẹ con cố chấp như vậy, nếu mẹ con thực sự quyết tâm làm chuyện gì thì ba cũng chưa chắc thuyết phục được, ba không muốn mẹ con giấu ba đi làm chuyện nguy hiểm, vì thể con cũng hiểu cho ba mà, phải không?”
Khóe miệng An An chảy nước miếng, không biết mơ tới cái gì, miệng cong cong, dường như rất vui vẻ.
Mà Phó Hoành Dật cũng ngồi nhìn suốt một đêm.
Sáng hôm sau, Phó Hoành Dật đi ra khỏi phòng nhìn thấy vẻ mặt tiều tụy của Thẩm Thanh Lan, mắt cô thâm quầng, trong lòng Phó Hoành Dật đau xót, anh rất muốn đến ôm lấy cô, nhưng cuối cùng lại nắm chặt tay, đi ngang qua Thẩm Thanh Lan.
Thẩm Thanh Lan mở miệng, muốn nói gì đó nhưng lại không thốt nên lời, chỉ nhìn Phó Hoành Dật đi vào nhà bếp.
Cô nghĩ suốt một đêm, vẫn không muốn liên lụy đến Phó Hoành Dật.
Lần trước cô hóa trang cho Phó Hoành Dật thành phụ nữ, Tần Nghiên không nhận ra, nhưng lần này chưa chắc may mắn như vậy.
Nếu thân phận Phó Hoành Dật bị bại lộ, thì không đơn giản chỉ bị nước Z cấm cửa, mà còn bị đưa ra tòa án quân sự, cô thực sự không dám mạo hiểm.
Mặc dù Phó Hoành Dật vẫn giận vì Thẩm Thanh Lan ngang bướng, nhưng vẫn nấu bữa sáng mà Thẩm Thanh Lan thích ăn nhất.
Lúc ăn cơm, Thẩm Thanh Lan do dự rất lâu cuối cùng cũng mở miệng nói: “Đợi em đi rồi, An An giao cho anh.”
Phó Hoành Dật đặt đũa lên bàn, nhìn thẳng vào Thẩm Thanh Lan: “Vậy, em định ly hôn với anh?”
“Phó Hoành Dật, anh biết em không có ý đó.”
Thẩm Thanh Lan nhìn vào mắt Phó Hoành Dật: “Anh là quân nhân, nếu người khác biết được anh dính líu với người trong giới này, lại còn là người nước ngoài, lúc đó sẽ bị khép vào tội gián điệp, lúc đó anh muốn em làm thế nào? Nhà họ Phó và nhà họ Thẩm phải làm sao bây giờ?”
Đương nhiên Phó Hoành Dật biết mức độ nghiêm trọng của chuyện này, cũng vì biết nên anh càng rõ ràng lần này nguy hiểm ra sao, thậm chí nguy hiểm hơn lần trước rất nhiều.
Lần này Tần Nghiên tuyệt đối dốc hết toàn lực.
“Phó Hoành Dật, em thật sự không sao đâu, những chuyện thể này em quá quen rồi, năm xưa em còn sống sót được, giờ vì anh vì con em cũng tuyệt đối không cho phép mình xảy ra chuyện.
Hơn nữa em đã nhờ Austin giúp rồi.”
“Thế nên khi gặp khó khăn, em thà xin người ngoài giúp đỡ cũng không muốn để anh giúp em? Thẩm Thanh Lan, trong mắt em rốt cuộc anh là gì?”
Ánh mắt Phó Hoành Dật đầy vẻ thất vọng.
“Không phải, em không có ý đó.”
Thẩm Thanh Lan giải thích, nhưng nhìn thấy vẻ thất vọng trong mắt anh, tim giống như bị kim đâm vậy: “Phó Hoành Dật, em chỉ không muốn anh bị thương.”
“Ừ, không muốn anh bị thương, nhưng lại bắt anh trơ mắt nhìn em đi vào chỗ nguy hiểm, Thẩm Thanh Lan, đã nói là tin tưởng nhau, nương tựa nhau là như vậy hả? Nếu đổi lại hôm nay anh muốn đi làm chuyện như vậy, trong lòng em có cảm giác gì?”
Thẩm Thanh Lan im lặng, cũng đúng, cô vì muốn tốt cho Phó Hoành Dật, nhưng Phó Hoành Dật thì chưa chắc đã thấy cô làm vậy là tốt cho anh.
“Phó Hoành Dật, em...”
Phó Hoành Dật cắt ngang lời cô: “Không cần nói nữa.
Thẩm Thanh Lan, chuyện này không có cửa để thương lượng.
Em muốn cứu người anh cũng không ngăn cản em, nhưng em nhất định phải đi cùng với anh.”
Nói xong, Phó Hoành Dật đi vào phòng, lúc này chắc An An cũng đã dậy rồi.
Thẩm Thanh Lan vô cùng kinh ngạc.
Lúc Phó Hoành Dật ôm An An ra đã không thấy bóng dáng Thẩm Thanh Lan đâu, mặt anh khẽ biển, trong mắt chỉ còn lại một tờ giấy trên bàn.
Anh đi nhanh tới, cầm tờ giấy đó lên, trên đó chỉ có một câu xin lỗi.
“Thẩm Thanh Lan!”
Ánh mắt của Phó Hoành Dật vô cùng nặng nề.
An An ôm cổ ba, đưa mắt nhìn xung quanh, không thấy mẹ đâu thì nhướng mày: “Mẹ.”
“Mẹ con bỏ chúng ta đi rồi.”
Phó Hoành Dật thấp giọng nói một câu, nhìn con trai một cái rồi đứng dậy gọi điện cho Thẩm lão gia.
“Được rồi, cháu mang thằng bé về đây đi”
Cuối cùng, Thẩm lão gia bình tĩnh nói một câu.
Lúc Phó Hoành Dật trở về, đúng lúc Thẩm Khiêm đang nghỉ ngơi ở nhà.
Ông thấy Phó Hoành Dật ôm con về nhưng không thấy Thẩm Thanh Lan thì cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
Phó Hoành Dật gọi người, đưa An An mình cho Sở Vân Dung rối đến phòng sách tìm Thấm lão gia.
Ông cụ đang đứng trước cửa sổ nhìn cảnh vật trong vườn hoa, nghe tiếng bước chân cũng không quay đầu lại: “Nghĩ kỹ chưa?”
Phó Hoành Dật đứng lại, giọng điệu vô cùng kiên quyết: “Rồi ạ.”
Thẩm lão gia thở dài một tiếng: “Cuối cùng lại có một ngày thế này, nếu muốn đi thì đi đi.
Hoành Dật, ông chỉ có một yêu cầu duy nhất, cháu và Lan Lan đều phải còn sống trở về.”
Tính cách của cháu gái mình thế nào, Thẩm lão gia vẫn hiểu, một khi nó đã muốn làm chuyện gì thì không ai có thể ngăn cản được: “Hoành Dật, bảo vệ Lan Lan và bản thân thật tốt, ông đợi hai đứa trở về.”
“Ông nội, cảm ơn ông.”
“Người nhà với nhau cả, cảm ơn cái gì.”
Thẩm lão gia xoay người, vẻ mặt hiền từ nhìn Phó Hoành Dật rồi nói một câu.
Phó Hoành Dật khom người chào ông cụ, sau đó rời khỏi phòng sách, bước đi cực kỳ kiên định.
Thẩm lão gia nhìn bóng lưng Phó Hoành Dật, yên lặng lắc đầu rồi nhìn về phía di ảnh của Thẩm lão phu nhân: “Bà xã, bà nhất định phải phù hộ cho Lan Lan và Hoành Dật được bình an.
Hai đứa trẻ này đã chịu đựng nhiều đau khổ lắm rồi, khó khăn lắm mới được hạnh phúc, không thể để mất như vậy được.”
Vẻ mặt của Thẩm lão gia đượm vẻ đau buồn, thật ra Thẩm Thanh Lan quay về nhiều năm như vậy, không phải ông cụ không có cảm giác gì, chỉ là có một số chuyện ông không muốn nói rõ mà thôi.
Cho dù Thẩm Thanh Lan đã trải qua những gì trong quá khứ thì cô vẫn là cháu gái ruột của ông.
“Hoành Dật, Thanh Lan đầu?”
Thấy Phó Hoành Dật xuống lầu, Sở Vân Dung hỏi.
Bình thường đều là Thẩm Thanh Lan ôm con về, hoặc cả nhà ba người cùng về, thế mà hôm nay lại không thấy Thẩm Thanh Lan, đúng là hơi kỳ lạ.
Phó Hoành Dật mỉm cười: “Lúc về có nhận được điện thoại của bạn, nói là muốn mời cô ấy ăn bữa cơm.”
“À.”
Sở Vân Dung không chút nghi ngờ: “Vậy giờ con định đi đâu?”
“Mẹ, con và Thanh Lan có việc phải đi mấy ngày, bây giờ con sẽ đến nhà hàng đón cô ấy, phiền mẹ chăm sóc An An giúp chúng con.”
Vừa nghe thấy định đi đâu, Sở Vân Dung đã cảm thấy vô cùng hốt hoảng, bà gọi Phó Hoành Dật lại: “Chờ đã, các con định đi đâu?”
“Mẹ, đừng căng thẳng thể, một người bạn của con sắp kết hôn, ở khá xa, chúng con định đi máy bay, An An vẫn còn nhỏ, đi máy bay không tốt.”
Sở Vân Dung nghe hai người định đi tham dự hôn lễ thì an tâm hơn nhiều, phất phất tay: “Đi đi, cứ yên tâm giao An An cho mẹ.”
“Vậy, ba mẹ, con đi trước đây.”
Vẻ mặt Phó Hoành Dật vô cùng tự nhiên, không nhìn ra chút kỳ lạ nào.
*** Nước M, bóng đêm phủ xuống, cả thành phố đều bị màn đêm bao phủ, ánh đèn lấp lánh.
Trong một quán rượu, một cô gái khá thanh lịch bước vào, mái tóc thẳng dài, dáng người cao gầy, mặc một chiếc váy màu trắng, mặt không trang điểm, cô vừa bước vào đã thu hút ánh mắt của người trong này, nhất là một số đàn ông.
Bọn họ nhìn cô gái này, ánh mắt sáng quắc, rõ ràng là một em gái lần đầu đến quán bar mà, mặc dù là gương mặt phương Đông, nhưng rất phù hợp với thẩm mỹ của người phương Tây.
Cô gái có vẻ không quen với cảnh tượng thế này, nhíu mày, nhìn trái nhìn phải như đang tìm ai đó.
Một người đàn ông lưng hùm vai gấu, vóc người to con đặt chén rượu xuống, đi tới cạnh Thẩm Thanh Lan: “Hi, em gái, tới một mình sao?”
Cô gái lắc đầu: “Không phải, tôi đến tìm người, xin lỗi, mời nhường đường.”
Người đàn ông đứng chặn trước mặt cô gái, không hề tránh ra mà còn bước thêm một bước, định đưa tay ôm vai cô gái: “Anh tìm giúp em, anh rất quen quán này.”
Cánh tay của hắn ta còn chưa đặt lên vai cô gái, cô đã làm như vô ý lùi về sau một bước, tay của người đàn ông rơi vào khoảng không.
“Không cần, tự tôi tìm được.”
Vẻ mặt cô gái có chút luống cuống, dường như không biết xử lý tình huống này ra sao.
Ánh sáng trong mắt người đàn ông kia càng mạnh mẽ, một cô gái trong sáng ở trong một nơi như vậy quả thực khác biệt, nhìn mấy cô diêm dúa lòe loẹt nhiều, đột nhiên nhìn thấy một cô bé thế này, quả thực khiến người ta không thể chống lại.
Bỗng nhiên, mắt cô gái sáng lên, nhìn về một hướng khác, người đàn ông vô thức quay lại nhìn theo, lập tức nhìn thấy ở góc quán bar xuất hiện một người đẹp tóc xoăn, mặc quần áo rất thoải mái, tay cầm một ly cocktail, chỉ nhìn nhưng không uống.
Cô gái này rất giống cô bé trước mặt, không hề trang điểm nhưng lại quyến rũ hơn cô bé này nhiều.
Cô gái nhanh chóng bước tới chỗ người đẹp kia, người đàn ông thấy thế cũng đi theo.
“Người đẹp này, thì ra hai người đến cùng nhau hả, tôi là Mike, khách quen ở đây, có hứng thú uống với tôi một ly không?”
Người đàn ông làm bộ trí thức nói.
Cô gái ngước mặt, liếc một cái, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng khiến người đàn ông vô thức ưỡn ngực, giống như một binh lính chào đội trưởng, ý nghĩ này vừa xuất hiện, hắn liền run rẩy không thôi.
Người phụ nữ khẽ hé đôi môi đỏ mọng: “Cút.”
Người đàn ông cực kỳ tức giận, đang định mở miệng thì nhìn thấy ánh mắt lạnh bằng của cô.
Cặp mắt đó rất đẹp, nhưng lại ẩn chứa sự đen tối tĩnh mịch, người như vậy không hề dễ trêu vào.
Người đàn ông quanh năm cắm chốt trong quán bar này cũng biết hai người này rất khó chơi, hắn không nói gì nữa mà vội chuồn mất.
Cô gái liếc mắt đánh giá người trước mắt này, đây không phải Thẩm Thanh Lan thì là ai? Ngoài việc khuôn mặt còn chút dáng vẻ lúc trước, đâu ai có thể nhận ra được Thẩm Thanh Lan nữa.
Thẩm Thanh Lan lạnh nhạt mở miệng: “Chơi đủ chưa? Đủ rồi thì đưa đồ cho tôi, tôi không có thời gian.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mật Ngọt Hôn Nhân
Chương 494
Chương 494