*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Cô chờ một chút, vừa cứu được người thì con tôi đã đưa đến bệnh viện rồi. Tình hình cụ thể thế nào tôi không rõ lắm. Cô đi hỏi con tôi đi.”
“Vậy con trai của bà đang ở đâu ạ?” “Đừng vội! Hôm nay con trai tôi vừa ra ngoài, sẽ trở về nhanh thôi. Cô vào nhà ngồi một lúc nhé?” Dù Thẩm Thanh Lan rất sốt ruột nhưng cũng không từ chối liền đi vào nhà. Điều kiện của gia đình bà lão không tốt lắm, đồ đạc trong nhà rất đơn sơ. Có lẽ vì sinh sống nhờ nghề đánh bắt cá nên khắp nhà đều đầy mùi tanh của cá. Thẩm Thanh Lan vẫn tỏ vẻ như không ngửi thấy gì, ngồi trong phòng khách trò chuyện câu được câu không với bà lão, thỉnh thoảng2lại đưa mắt nhìn lên chiếc đồng hồ cũ kỹ treo trên tường. Chờ hơn một tiếng, con trai bà lão mới trở về, thấy một cô gái phương Đông xinh đẹp như tiên ngồi trong nhà mình thì vô cùng ngạc nhiên, ngẩn ngơ nhìn.
Thẩm Thanh Lan chào chàng trai mấy thứ tiếng, anh ta mới phản ứng, xấu hổ cúi đầu.
Thẩm Thanh Lan không quan tâm mấy chuyện này, lập tức hỏi về tin tức của Kim Ân Hi. Chàng trai nghe vậy thì nhìn sang Thẩm Thanh Lan, “Cô là bạn của cô gái kia à?” Thẩm Thanh Lan gật đầu, rồi lại đưa ảnh của Kim Ân Hi cho anh ta xem, “Người anh cứu là cô gái này sao? Cô ấy là một người bạn rất quan trọng của tôi, nếu anh biết cô ấy đang5ở đâu thì xin hãy nói cho tôi biết.”
Chàng trai cầm ảnh nhìn thật kỹ, khi gật đầu, khi lại lắc đầu, có vẻ rất không dám chắc.
“Tôi cũng không rõ người tôi cứu có phải là người cô muốn tìm không. Khi tôi cứu cô gái kia thì dường như cả người cô ấy đã bị bỏng nặng, khắp người đều bị thương, lại bị ngâm trong biển không biết bao lâu, không nhìn ra dáng vẻ thật của cô ấy. Ban đầu tôi còn tưởng cô ấy đã chết, làm tôi sợ hết hồn, sau đó mới phát hiện cô ấy còn sống, nên tôi đã đưa cô ấy đến bệnh viện.”
Thẩm Thanh Lan đã có thể khẳng định người bọn họ cứu chính là Kim Ân Hi, “Bây giờ cô gái đó đang ở đâu?” Không ngờ chàng6trai lại lắc đầu, “Tôi không rõ cô ấy đang ở đâu. Lúc tôi cứu cô ấy thì cô ấy đã hôn mê. Hai ngày trước tôi đến bệnh viện xem thì cô ấy vẫn chưa tỉnh lại. Hôm nay tôi đến thì bác sĩ nói ngày hôm qua cô ấy đã tỉnh, sau đó đã được người khác đưa đi.”
“Được người khác đưa đi? Bị ai đưa đi?” Thẩm Thanh Lan bỗng có dự cảm chẳng lành.
“Tôi không biết, nói là bạn của cô ấy. Cô ấy bị bỏng rất nặng, bác sĩ nói phải chữa trị rất lâu, không nên xuất viện vào lúc này, nhưng bạn của cô ấy cứ khăng khăng muốn đưa cô ấy đi.” Tâm trạng của Thẩm Thanh Lan vô cùng nặng nề, vừa tìm được manh mối thì bây giờ đã bị cắt5đứt. Cô cẩn thận hỏi thăm chàng trai về việc ngoài Kim Ân Hi ra thì còn cứu được ai không hay có phát hiện dấu vết ai khác quanh vùng biển đó không. Chàng trai lắc đầu, “Không.” Lúc Thẩm Thanh Lan ra về, thừa dịp chàng trai và bà lão không chú ý, cô đã đặt trên bàn một khoản tiền. Đến khi chàng trai phát hiện thì Thẩm Thanh Lan đã đi mất. Thẩm Thanh Lan gọi điện thoại cho Eden, “Eden, Ân Hi có liên lạc với anh không?
Eden nghe thấy mà cảm thấy khó hiểu, vẻ mặt mờ mịt, “An, em đang nói gì vậy? Em có tin tức của Ân Hi sao?”
Thẩm Thanh Lan nghe vậy thì cau mày, “Không phải là anh à? Hôm nay em nhận được một tin, Ân Hi thật sự3chưa chết. Cậu ấy được một ngư dân cứu.”
Eden đứng bật dậy từ trên ghế, “Chắc chứ? Em tìm được cô ấy không?” “Không, người ngư dân kia nói ngay ngày hôm qua Ân Hi đã tỉnh lại, nhưng bị một người khác đưa đi rồi. Qua lời nói của ngư dân kia thì Ân Hi đã chủ động liên lạc với người đó. Em cứ tưởng là anh.” Eden lắc đầu, trầm giọng nói, “Không phải anh. Nếu anh có tin tức của Ân Hi thì chắc chắn anh đã nói cho em biết trước rồi.”
“Eden, trước tiên anh hãy nghĩ xem Ân Hi quen biết với những ai, có thể liên lạc với ai. Còn em sẽ đi tìm Daniel.” Thẩm Thanh Lan nói. “Được, có tin gì thì lập tức báo cho nhau biết nhé.”
Thẩm Thanh Lan lái xe đến gia tộc nhà Daniel. Từ khi Kim Ân Hi gặp nạn, Daniel liền trở về gia tộc mình, còn phòng trưng bày tranh và tranh vẽ của Thẩm Thanh Lan đều giao hết cho người anh tin tưởng.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Thanh Lan gặp Daniel sau khi xảy ra tai nạn đó. Daniel nghe người làm thông báo thì khá ngạc nhiên, Thanh Lan, sao cô lại tới đây?” Daniel gầy đi rất nhiều, nhìn thấy Thẩm Thanh Lan cũng không còn vẻ tươi cười như trước. Cô hỏi, “Daniel, dạo này anh khỏe chứ?” Daniel nhếch môi, “Tôi vẫn ổn.”
Dù ngoài miệng nói vẫn ổn nhưng Thẩm Thanh Lan nhận ra trong mắt anh đầy vẻ lo lắng và đau buồn. Cô hơi do dự rồi thử thăm dò, “Daniel, một tháng nay anh có tin tức gì của Ân Hi không?” Daniel lắc đầu, vuốt mặt một cái, “Nhưng tôi sẽ không từ bỏ việc tìm kiếm cô ấy. Tôi tin mình nhất định có thể tìm được cô ấy. Có điều rất xin lỗi, Thanh Lan à, tôi không thể tiếp tục làm người đại diện của cô nữa. Tôi đã hứa với cha tôi, chỉ cần ông ấy có thể tiếp tục tìm Ân Hi giúp tôi, thì tôi sẽ trở về làm người thừa kế đủ tư cách theo yêu cầu.”
Thẩm Thanh Lan khẽ cười, vỗ vai Daniel, “Daniel, đừng nói xin lỗi với tôi. Tôi mới là người phải xin lỗi anh, về chuyện của Ân Hi, tôi nợ anh một câu xin lỗi.”
“Thanh Lan, tôi biết rõ quan hệ của mọi người. Chuyện này thật ra cũng không liên quan gì đến cô, suy cho cùng đều là lỗi của những kẻ đó.”
Rốt cuộc Thẩm Thanh Lan vẫn không nói với Daniel về tin của Kim Ân Hi. Theo miêu tả của chàng trai kia, thì chắc chắn gương mặt của Kim Ân Hi đã bị hủy, có thể trên người còn nhiều tổn thương nghiêm trọng khác. Đây có lẽ cũng là nguyên nhân khi tỉnh lại, Kim Ân Hi lại không liên lạc với bọn cô.
“Daniel, chúng tôi cũng sẽ không từ bỏ chuyện tìm kiếm Ân Hi. Nhưng anh cũng nên chăm sóc bản thân mình, đừng để chưa tìm được Ân Hi thì anh đã ngã xuống.” Thẩm Thanh Lan rất lo lắng cho tình trạng hiện giờ của Daniel. Daniel mỉm cười, “Thanh Lan, trước khi chưa tìm được Ân Hi, tôi sẽ không để mình gặp chuyện gì. Nếu cô có tin tức của Ân Hi thì đừng quên báo với tôi nhé.”
“Được.”
Thẩm Thanh Lan ra khỏi nhà của Daniel liền đi tìm Eden, bây giờ anh đang ở cùng Andrew. Cô đi thăm Sicily trước, lúc cổ đến thì Andrew đang bên cạnh cô ấy.
“Andrew.”
Andrew nhìn thấy Thẩm Thanh Lan thì rất ngạc nhiên, “An, sao em lại ở đây?”
“Em sang thăm Sicily. Chị ấy có khỏe không? “Cô ấy khỏe, chỉ là hơi ham ngủ. Bây giờ vẫn đang ngủ.” Thẩm Thanh Lan nghe vậy thì suýt nữa đã rơi lệ. Cô chớp mắt mấy cái, nhìn Sicily, gật đầu mỉm cười, “Đúng vậy, lần này Sicily thật lười, ngủ lâu như vậy. Đợi chị ấy thức dậy phải phạt không cho chị ấy ngủ ba ngày.” “Có lẽ bây giờ cô ấy đang dậm chân đấy.” Andrew cười nói, ánh mắt bình tĩnh, yêu chiều nhìn Sicily. Andrew đã biết được tin tức của Kim Ân Hi từ Eden, nên nghiêm túc nói, “Không phải Ân Hi được Daniel đưa đi à?”
Thẩm Thanh Lan ừ một tiếng, “Daniel không có chút tin tức gì về Ân Hi cả, bây giờ vẫn đang tìm kiếm. Andrew, em cũng không biết có nên nói cho Daniel rằng chúng ta đã có tin tức về Ân Hi không. Nếu người kia không phải là Ân Hi thì Daniel sẽ không chịu đựng được mất.” Tuy cô khá chắc chắn người đó chính là Ân Hi, nhưng nếu không phải thì sao?
Andrew hiểu rõ suy nghĩ của Thẩm Thanh Lan, “An, bây giờ chúng ta đã có thể khẳng định Ân Hi còn sống, vậy sớm muộn gì cũng sẽ tìm được cô ấy thôi. Em đừng lo lắng quá, Ân Hi sẽ không có chuyện gì đâu.”
Thẩm Thanh Lan gật đầu, “Ừ. Andrew, anh cũng vậy nhé, nhất định Sicily sẽ tỉnh lại. Em tin là như vậy.”
“Anh cũng tin tưởng như em.”
Lúc này Eden đến, “An, anh đã gọi điện cho tất cả bạn bè của Ân Hi mà anh biết, bọn họ cũng không có tin tức của Ân Hi.” Thật ra nghĩ lại, bạn bè thân thiết nhất của Kim Ân Hi chính là bọn họ, cho dù liên lạc thì cô ấy cũng sẽ liên lạc với bọn họ trước. Nhưng tỉnh lại cô ấy lại không liên lạc với bọn họ. “An, em nói có khi nào người kia không phải là Ân Hi không?” Eden nghĩ mãi cũng không ra. Nếu người kia thật sự là Ân Hi thì tại sao lại không liên lạc với bọn họ? Thẩm Thanh Lan trả lời rất kiên định, “Không đâu, chắc chắn người đó là Ân Hi. Đúng rồi, các anh có gặp Peter không?”
Eden và Andrew nhìn nhau rồi cùng lắc đầu. Từ sau ngày rút khỏi bờ biển thì bọn họ chưa từng gặp lại Peter. Anh ta cứ như đã bốc hơi vậy.
“Nghĩ cách liên lạc với anh ta đi. Nếu Ân Hi còn sống thì em nghĩ Allen cũng còn sống, có thể cũng đã được người khác cứu rồi.” “An, liệu có khả năng sao?” May mắn đến mức cả hai đều sống sót. “Cứ thử xem, nếu thật sự còn sống thì xem như trả được một món nợ ân tình.” Thẩm Thanh Lan không dám khẳng định. Trong hành động lần này, người của Allen đã bị hao tổn gần như toàn bộ, chỉ còn lại mấy người, nhưng vì Allen chưa rõ sống chết ra sao, nên họ cũng tan đàn xẻ nghé, không biết đã phân tán nơi nào.
Nghe vậy, Eden và Andrew đều trầm mặc. Eden suy nghĩ một lúc rồi nói, “An, anh đã nghĩ ra cách liên lạc với Peter, có điều chưa chắc sẽ thành công.” Thẩm Thanh Lan gật đầu rồi lại đến bãi biển kia.
Cô thuê một nhóm ngư dân gần hòn đảo nhỏ kia, nhờ bọn họ tìm người giúp. Căn cứ vào địa điểm chàng trai cứu Kim Ân Hi, cô mở rộng phạm vi tìm kiếm rất nhiều. Người dân địa phương thấy vậy còn đi đến hỏi chuyện.
Liên tục bốn ngày, cho đến khi cách sinh nhật An An ba ngày, vẫn không có bất cứ thu hoạch nào, Thẩm Thanh Lan đành phải từ bỏ.
“Eden, em về trước, nếu có tin của Kim Ân Hi thì anh nhất định phải báo em biết.” Eden gật đầu, “Ừ, lần này không thể tham dự sinh nhật của con trai em, sau này anh nhất định sẽ bù.”
Thẩm Thanh Lan mỉm cười.
Trở về thủ đô cũng không có ai hỏi mấy ngày qua Thẩm Thanh Lan đã đi đâu. An An không gặp mẹ mấy ngày, nhìn thấy Thẩm Thanh Lan thì vô cùng mừng rỡ. Có lẽ thời gian qua Thẩm Thanh Lan thường xuyên không ở bên cạnh, nên An An đã quen, lần này thức dậy không thấy cô, chỉ khóc một lúc rồi thôi.
“An An quả nhiên thật hiểu chuyện, giỏi quá.” Biết con trai không quấy khóc, Thẩm Thanh Lan cúi đầu hôn lên gương mặt nhỏ nhắn của con trai. Ngửi mùi sữa thơm trên người con, trái tim bất an của cô dần bình tĩnh lại.
Tiệc mừng một tuổi của An An tổ chức ở nhà mới của Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật. Đa số khách mời đều là bạn bè thân thiết và một vài người bạn của hai ông cụ. Tất nhiên cũng có một số người tới nịnh bợ, tới dự mà không có thiệp mời. Nhưng vì số lượng không nhiều, hơn nữa hôm nay lại là ngày vui, nên Thẩm Thanh Lan cũng không từ chối. Hôm nay An An ăn mặc rất sáng sủa đáng yêu, mặc một bộ đường trang màu đỏ, trên đầu còn đội mũ, xinh xắn y như búp bê trong tranh Tết. Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật cũng mặc trang phục giống An An, một nhà ba người mặc như nhau, đứng bên nhau, trai tài gái sắc, lại thêm một đứa bé đáng yêu, trông vô cùng thu hút. Sở Vân Dung nhìn thấy hình ảnh ấm áp của gia đình ba người thì cười đền mãn nguyện. Sở Vân Cẩn cười tủm tỉm, “Chị, bây giờ chị yên tâm rồi nhé.”
Sở Vân Dung gật đầu, “Yên tâm, yên tâm rồi. Haiz, trước đây thế nào chị cũng không ngờ rằng Hoành Dật và Thanh Lan sẽ ở bên nhau.”
“Duyên phận là thứ không thể nào ngăn cản được. Chị xem hai đứa thật xứng đôi. Hoành Dật là một người nghiêm túc chững chạc, không ngờ lại yêu thương vợ như vậy.” Sở Vân Dung vô cùng đồng tình với lời nói của em gái. Nhất là sau khi biết những chuyện đã xảy ra, bà càng hiểu Phó Hoành Dật đã âm thầm làm rất nhiều chuyện cho Thẩm Thanh Lan, ngay cả người làm mẹ như bà biết được cũng rất cảm động.
“Bây giờ chị không bận lòng về Thanh Lan nữa, chỉ còn Quân Dục.” Sở Vân Dung nói với vẻ đầy mãn nguyện. “Nhắc tới Quân Dục, nó và Hề Dao kết hôn cũng được một thời gian rồi, có kế hoạch sinh con chưa?” Sở Vân Dung cười tủm tỉm, “Việc này không vội, người trẻ tuổi mà, luôn thích tự do. Hề Dao cũng là một người có chính kiến, hai đứa sẽ tự có kế hoạch thôi. Hiện giờ chị chăm An An là đủ rồi.” Sở Vân Cẩn vạch trần chị mình, “Sao chị có thể không vội được? Em thấy chị chăm An An bận quá thì có.” Sở Vân Dung không phản bác. “Bác cả.” Thẩm Quân Trạch nhìn thấy Sở Vân Dung từ xa, liền đi đến chào hỏi. Sở Vân Dung quan sát cả người cậu ta rồi gật đầu, “Bây giờ Quân Trạch càng ngày càng giỏi giang.”
Thẩm Quân Trạch xấu hổ cười nói, “Đều nhờ anh hai dạy bảo chu đáo.” Nói xong cậu ta lại nhìn xung quanh, “Sao hôm nay không thấy anh hai ạ?”
“Đi đón cha mẹ của Hề Dao rồi, sẽ tới nhanh thôi. Còn cháu, bây giờ cháu đã quen với công việc ở công ty chưa?” “Rất tốt ạ. Không ai biết cháu là em trai của anh hai cả, cháu chỉ là Thẩm Quân Trạch, tất cả đều bắt đầu lại từ đầu, kiếm tiền bằng chính đôi tay của mình, cố gắng làm việc, cháu cảm thấy cuộc sống rất phong phú cũng học hỏi được rất nhiều điều.”
Sở Vấn Dung nghe vậy thì rất vui mừng, “Vậy thì tốt, như vậy ba cháu cũng có thể yên tâm. Sau này rảnh rỗi thì nhớ về nhà thăm ông nội nhé.”
Truyện đang hot VỢ YÊU CON CƯNG CỦA TỔNG TÀI
Mỗi comment Của Bạn Là Động Lực Để Converter Tiếp Tục Cố Gắng
Cảm Ơn Các Bạn Đọc Đã Ủng Hộ.
Mời mọi người đọc truyện khác của vietwriter tại link dưới.
Truyện hot nhất VIETWRITER.COM
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mật Ngọt Hôn Nhân
Chương 510
Chương 510