TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mật Ngọt Hôn Nhân
Chương 527

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content
Vì Phó Hoành Dật ở nhà nên hôm nay hiếm khi An An không quấn lấy mẹ, mà ngồi trong lòng ba để ba đút cơm. Phó Hoành Dật vừa đút cơm cho con, vừa nói chuyện với Phó lão gia, thỉnh thoảng còn gắp thức ăn cho Thẩm Thanh Lan, bận rộn luôn tay luôn chân. Phó Hoành Dật đã trở về nên kế hoạch du lịch bị hoãn hai tháng trước cũng được bắt đầu. Sau khi bàn bạc với đám người Thẩm Quân Dục, cả nhà quyết định cuối tuần này sẽ cùng nhau đến thôn nhỏ chơi vài hôm. “Mẹ, muốn Mũm Mĩm.” Ngày đi, An An không nhìn thấy người bạn thân yêu của mình, liền kéo tay Thẩm Thanh Lan không chịu lên xe. Cô ngồi xổm xuống, “Hôm nay chúng ta đi chơi, không thể2mang theo Mũm Mĩm được, chờ khi về lại chơi cũng Mũm Mĩm có được không?” An An lắc đầu, “Không chịu, muốn Mũm Mĩm.

“An An, nghe lời nào. Ở nhà có người chăm sóc Mũm Mĩm, nó sẽ không bị đói bụng đâu.” Thẩm Thanh Lan dỗ dành con trai.

Nhưng dù Thẩm Thanh Lan dỗ thể nào An An vẫn muốn mang cho con theo, còn nhân lúc cô không chú ý mà bò đến trước chuồng chó, ngồi chồm hỗm nhìn con chó con. Chuồng chó bị khóa, Mũm Mĩm ngồi bên trong, rưng rưng nước mắt, trìu mến nhìn An An.

Thẩm Thanh Lan thấy vậy mà câm nín. Cuối cùng Phó Hoành Dật phải lên tiếng cho An An mang cho con theo. An An lập tức hớn hở, ôm Phó Hoành Dật gọi ba.

Bây giờ đã vào thu,6thôn nhỏ đang trong mùa thu hoạch lúa, khung cảnh rất bận rộn. An An lần đầu đến đây nên cực kỳ hứng thú với mọi thứ xung quanh.

Lần này vốn dĩ Bùi Nhất Ninh cũng đi cùng, nhưng vì công ty có việc đột xuất, thật sự không đi được, nên Giang Thần Hi đưa Hạo Hạo đi. Hạo Hạo bị khung cảnh nơi này thu hút, nóng lòng muốn xuống xe, “Chú Giang ơi, nơi này đẹp quá.” Tuy từ lâu Giang Thần Hi đã biết bạn tốt của mình có đầu tư phát triển một làng du lịch sinh thái, nhưng vì nhiều nguyên nhân nên anh chưa đến đây bao giờ. Anh nhìn một vùng vành óng bên ngoài, ánh mắt đầy khen ngợi.

Tất cả bọn họ đều sinh ra và lớn lên ở thành thị, chưa bao3giờ đến vùng thôn quê thế này.

“Mẹ, đẹp.” An An được Thẩm Thanh Lan bể, còn hào hứng vỗ tay. Cô nàng má con trai, “Con cũng biết cái gì đẹp à?”

An An cười khúc khích. Thẩm Thanh Lan thấy dáng vẻ của con trai thì bỗng thấy buồn cười, “Sao cười cũng trông ngốc thế này.”

Lần này đi nhiều người nên nhóm người Thẩm Thanh Lan không ở nhà dân. Thẩm Quân Dục đã đặt trước phòng ngay tại khu du lịch suối nước nóng. Mùa này ở đây rất đông khách du lịch, đặt phòng rất khó, nhưng Thẩm Quân Dục đã ra tay thì tất nhiên không thể nào không có phòng. Chia phòng xong, Phó Hoành Dật liền đưa An An ra ngoài chơi, Giang Thần Hi và Hạo Hạo cũng đi cùng, còn cả chó con Mũm9Mĩm kia nữa.

Thẩm Thanh Lan ở lại trong phòng giới thiệu về thôn nhỏ với hai ông cụ, “Hai ông, mẹ, lần này chúng ta thật may mắn, giờ đang là mùa thu hoạch. Đây là thời điểm thân nhỏ đẹp nhất đấy.”

“Ha ha, tốt quá, vậy ngày mai chúng ta hãy đi dạo một chút đi.” Phó lão gia cười sảng khoái. Từ sau khi con trai và con dâu qua đời, đây là lần đầu tiên trong nhiều năm qua cả nhà cùng đi du lịch, nến tâm trạng của ông cụ cũng giống như An An. Ngày hôm sau, Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật dậy sớm đến nhà chị Hứa mượn đồ dùng và nguyên liệu nấu ăn, sau đó cùng Phó Hoành Dật đến bên bờ sông ngày trước họ từng đến.

Bên bờ sông có rất4nhiều tảng đá to nhỏ khác nhau, ngày qua ngày bị nước suối mài mòn nên bề mặt đá nhẵn bóng, dù đi chân trần trên đó cũng không thấy đau. Phó Hoành Dật đã đi tìm than củi. Thẩm Thanh Lan bỏ nguyên liệu nấu ăn xuống suối rửa sạch. Nước suối nơi này trong vắt thấy đáy, rất sạch sẽ, có vài người dân còn múc nước suối lên uống luôn.

Không lâu sau, Thẩm Quân Dục theo chỉ thị của Thẩm Thanh Lan mà dẫn mọi người đi tới. “Thanh Lan, thơm quá.” Từ xa, Ôn Hề Dao đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm nức mũi. Thẩm Thanh Lan mỉm cười, lấy một xâu thịt nướng đưa cho Ôn Hề Dao, “Đã lâu em không nướng thịt chị dâu nếm giúp em xem mùi vị thế nào đi.” Ôn Hề Dao nhận lấy, còn chưa ăn thì thấy An An mở to mắt nhìn mình. Cô ấy ngửi mùi thịt nướng tỏa khắp không khí, lại nhìn nước bọt bên miệng An An, sau đó thổi thổi xấu thịt nướng và đưa tới miệng bé, “Coi chừng nóng.”

An An mở to miệng, học theo Ôn Hề Dao thổi phù phù mấy cái rồi mới cẩn thận cắn một miếng nhỏ. Lúc nướng thịt, Thẩm Thanh Lan không bỏ nhiều gia vị chính là vì lo nghĩ cho khẩu vị của mấy đứa bé.

An An híp đôi mắt to tròn, ra sức nhai thịt nướng. Dù bé không nói gì, nhưng mọi người đều nhận thấy sự hài lòng trong mắt bé.

Trước tiên Thẩm Thanh Lan nướng cho Hạo Hạo một xâu cánh gà, sau đó mới chia thức ăn cho người lớn. “Thanh Lan, tay nghề nướng thịt của em thật giỏi, ngon hơn nấu ăn rất nhiều.” Ôn Hề Dao ăn một xấu tôm nướng, sau đó khen ngợi tay nghề của Thẩm Thanh Lan. Mọi người ở đây đều rất tán thành với lời nói của cô. Thẩm Thanh Lan mù nấu ăn, ở đây ngoài Giang Thần Hi ra thì ai cũng từng “được” nếm trải, đến hai bạn nhỏ cũng không ngoại lệ.

An An cực kỳ không thích đồ ăn mẹ nấu, nhà họ Phó ai cũng biết, vì chuyện này, Thẩm Thanh Lan còn buồn bực suốt mấy ngày. “Ba, cái kia.” An An chỉ xâu cánh gà nướng. Phó Hoành Dật đưa cho con, để cậu nhóc tự cầm ăn, “Ăn hết xấu này thì thôi nhé.” Anh còn không quên nói một câu. An An đã ăn liên tục hai xâu, không thể ăn thêm nữa.

An An cau mày, nhìn chó con, “Vậy còn Mũm Mĩm?” Nó dùng ánh mắt mong chờ nhìn xâu gà nướng trong tay An An.

“Mũm Mĩm không thể ăn thịt, ba có mang theo thức ăn cho nó rồi.” Phó Hoành Dật thản nhiên nói.

An An biết chó con phải ăn thức ăn của chó, nên ăn xong cánh gà liền ồn ào đòi Phó Hoành Dật cho chó ăn. Còn Giang Thần Hi thì dẫn Hạo Hạo ra bờ suối bắt cá. Tuy suối này không có cá lớn nhưng vẫn có cá nhỏ.

“Chú Giang, chú xem con bắt được cá này.” Hạo Hạo nâng hai tay lên, bên trong là một con cá không lớn hơn đầu đũa là bao. Giang Thần Hi vội đưa thùng qua, “Nào, bỏ vào đây đi.” “Chú Giang, cháu có thể mang con cá này về nhà nuôi không?” Hạo Hạo ngồi xổm dưới đất, nhìn con cá nhỏ trong thùng nước, hỏi Giang Thần Hi đang xắn ống quần, đứng trong dòng suối. Giang Thần Hi quay lại, cười nhìn Hạo Hạo, “Tất nhiên được rồi, trở về chú sẽ mua cho cháu một chậu cá lớn, để con cá nhỏ có thể thoải mái lớn lên.”

Hạo Hạo nghe vậy thì lập tức mừng rỡ, “Tốt quá, cảm ơn chú Giang.” “Tách.” Âm thanh vang lên cách đó không xa, Thẩm Thanh Lan nhìn ảnh trong điện thoại, nghĩ ngợi một lúc rồi gửi cho Bùi Nhất Ninh.

Bùi Nhất Ninh đang họp thì nghe âm báo tin nhắn. Cô nhìn thoáng về phía lãnh đạo đang đọc diễn văn trên bục, thấy không có ai chú ý đến mình, mới len lén đưa điện thoại xuống dưới bàn mở lên, sau đó ánh mắt lập tức ấm áp.

“Bùi Nhất Ninh.” Lãnh đạo trên bục gọi tên cô.

Người ngồi cạnh kéo góc áo Bùi Nhất Ninh một cái, cô mới ngước lên, bắt gặp ánh mắt sắc bén của lãnh đạo, cô cười xin lỗi rồi đặt điện thoại lên bàn.

Kết thúc cuộc họp, Bùi Nhất Ninh bị lãnh đạo gọi riêng đến phòng làm việc. Cô hơi rũ mặt, “Tổng giám đốc, rất xin lỗi, vừa rồi nhận được tin nhắn của người nhà, tôi tưởng là con tôi xảy ra chuyện gì nên...” Lãnh đạo xua tay rồi nghiêm túc nói, “Được rồi, tôi tìm cô không phải vì việc này. Sau này khi họp đừng mất tập trung như vậy nữa. Đêm nay có một buổi xã giao, cô và tôi sẽ cùng tham gia.”

Bùi Nhất Ninh cau mày. Hôm nay cổ vốn định xong việc thì đến thăm nhà Thẩm Thanh Lan, nhưng thế này thì không thể đi được rồi.

Tổng giám đốc, đêm nay nhà tôi có việc quan trọng.” “Bùi Nhất Ninh, đêm nay phải gặp mấy khách hàng lớn, có khả năng sẽ cùng hợp tác, không thể làm mất lòng họ được. Cô tham gia sẽ có lợi cho cô, có thể quen biết với nhiều người, mở rộng giao thiệp.” Tổng giám đốc nói. Bùi Nhất Ninh là trợ thủ đắc lực của ông, nếu không phải vì vậy, ông đã không phí tâm bồi dưỡng cô.

“Được, tôi đi. Bây giờ tôi phải thay quần áo đã.” “Đi đi. Sáu giờ tối nay tại khách sạn Kim Đố, đừng đến muộn.” Trên đường về, Bùi Nhất Ninh gọi cho Giang Thần Hi, giải thích, “Xin lỗi Thần Hi, đêm nay em không đến được.”

Tuy Giang Thần Hi trong lòng hơi thất vọng nhưng cũng không nói gì, chỉ dịu dàng nói, “Không sao, công việc quan trọng hơn. Nhưng em đừng làm quá sức, nhớ phải nghỉ ngơi. Đêm nay trước khi đi xã giao hãy uống thuốc giả rượu trước. Nếu dạ dày khó chịu thì uống một ly sữa nóng.”

Bùi Nhất Ninh yên lặng lắng nghe Giang Thần Hi dặn dò đủ điều, ánh mắt rạng rỡ, vô cùng xinh đẹp.

“Được, em biết rồi. Hạo Hạo ổn chứ?”

Giang Thần Hi nhìn sang Hạo Hạo đang giỡn với An An và Mũm Mĩm đến nỗi đổ đầy mồ hôi, nhếch môi cười, “Hạo Hạo rất ngoan, đang chơi với An An.” “Vậy được rồi, ngày mai em sẽ cố gắng tranh thủ đến.”

“Được.”

Sau khi cúp máy, Bùi Nhất Ninh về nhà thay đồ rồi đến chỗ hẹn. Hạo Hạo và An An chạy tới chạy lui chơi trên cánh đồng lúa đã thu hoạch xong của người ta. Hạo Hạo còn cầm một con diều, chạy băng băng. An An chập chững chạy theo phía sau, liên tục gọi anh ơi. Bên chân An An là con chó con đốm đen trắng mập ú.

Hạo Hạo chạy một lúc, thấy An An không đuổi kịp nên dừng lại. Hai đứa bé ở đó thả diều một lúc lâu, nhưng vẫn không thể khiến con diều bay lên trời. Sau khi Giang Thần Hi nói chuyện điện thoại với Bùi Nhất Ninh xong thì đi đến, nhặt con diều lên, “Để chú.”

Một người lớn và hai đứa bé chơi hăng say. “Bay, cao.” An An ngẩng đầu nhìn con diều bay cao, gương mặt nhỏ nhắn đã đỏ bừng.

Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật ở xa xa nhìn thấy cảnh này, bèn nhìn nhau cười. Hai người tay trong tay đi bên bờ sông. Cô đi chân trần, cảm nhận mặt đá nhẵn bóng dưới chân.

“Cẩn thận.” Phó Hoành Dật chốc chốc lại nhìn xuống chân cô, nếu thấy vật gì sắc nhọn sẽ nhanh chóng dọn đường ngay.

Thẩm Thanh Lan bỗng đứng lên mu bàn chân của Phó Hoành Dật, ôm chặt cổ tay anh. Cô cố ý nói khẽ, chất giọng vừa mỏng vừa quyến rũ, “Phó Hoành Dật, anh thật sự không định cho An An có một đứa em gái à?”

Phó Hoành Dật ôm eo cô, đề phòng cô ngã, làm như không nhìn thấy vẻ đẹp chết người của cô, “Chẳng phải An An đã có một anh trai và một em gái rồi sao?” Thẩm Thanh Lan nghe vậy liền xị mặt xuống, “Anh đừng có giả ngu với em.” Lần này Phó Hoành Dật thật sự giả ngu tới cùng, chỉ là không ngờ tiếp theo, Thẩm Thanh Lan lại không có cách nào khác nên lườm anh một cái rồi xoay người bỏ đi. Anh liền theo sau nịnh bợ, “Bà xã, em đi chậm một chút, cẩn thận làm chân bị thương đó.”

| Tải iWin