*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Chẳng lẽ không đúng sao? Nếu mẹ tình nguyện giúp con, con sẽ bị người khác đe dọa sao? Mẹ không những không giúp con, còn ép con kết hôn, bản thân mẹ sống không hạnh phúc nên cũng phải đẩy con vào hổ lửa mới vừa lòng
sao?”
“Mày nói tiếp đi, nói hết những hận thù trong lòng mày với mẹ, người làm mẹ đây cũng muốn biết con gái mình rốt cuộc hận mẹ đến mức nào.” Vẻ mặt Daisy lạnh nhạt.
Catherine tỏ ra bướng bỉnh nhìn mẹ mình, “Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần con không đạt được yêu cầu của mẹ là mẹ sẽ lạnh mặt với con. Cho tới bây giờ, con cần cái gì, không cần cái gì đều là do mẹ tính toán, mẹ đã bao giờ hỏi ý kiến con chưa. Mẹ hoàn toàn không coi2con như con gái, mẹ coi con như món đồ chơi, vui thì chơi vài lần, không vui thì ném qua một bên, con chó trong nhà đối diện còn được mẹ đối xử tốt hơn con, mẹ có tư cách gì làm mẹ của con?!”
Daisy không hề ngờ rằng hình tượng của mình trong suy nghĩ của con gái lại là như vậy, “Nếu mày không phải con gái của mẹ, mày tốt hay xấu mẹ sẽ quan tâm sao?” “Vậy con tình nguyện mình không phải con gái của mẹ, như thể con có thể theo đuổi tình yêu của mình, mà không phải trở thành công cụ để mẹ lợi dụng kết thông gia!”
“Tình yêu của mày?” Daisy im lặng nhìn con bà, “Cái gọi là tình yêu của mày chính là theo đuổi một người đàn ông đã kết6hôn, làm kẻ thứ ba? Mày không ngại mất mặt mẹ mất mặt thay mày.” “Tình yêu không có tội, cái gì là bên thứ ba chứ? Nếu Phó Hoành Dật cũng yêu con, vậy con cũng không phải là bên thứ ba, Thẩm Thanh Lan mới là kẻ thứ ba.” “Phó Hoành Dật coi trọng mày sao?” Catherine khựng lại, nếu Phó Hoành Dật thật sự coi trọng cổ ta, cô ta cũng không trở nên thê thảm như bây giờ.
“Tự do yêu đương? Catherine, đừng có ngu ngốc nữa, trên đời này làm gì có tự do? Từ nhỏ đến lớn sống trong nhung lụa, sống như một cô công chúa, đây đều là do mẹ và ba của mày đem đến cho mày, nếu mày không phải con gái mẹ, bây giờ có lẽ mày phải sống trong khu ổ7chuột, mỗi ngày sầu khổ vì một ổ bánh mì. Tình yêu? Tự do? Thật đúng là nực cười!”
“Nói thẳng ra là do bà không yêu tôi, bà không xứng làm một người mẹ. Tôi nói cho bà biết, muốn tôi kết hôn, nằm mơ, tôi tuyệt đối tuyệt đối không đồng ý, đánh chết tôi cũng không đồng ý.” Catherine hét về phía Daisy, sau đó chạy lên tầng.
Daisy đứng trong phòng khách, sắc mặt lạnh lùng, trong mắt bà ta chứa đựng nỗi mệt mỏi vô cùng, bà ta thừa nhận, quả thật mình hơi nghiêm khắc với con gái, nhưng cũng là vì tốt cho nó, nếu không phải là nghiêm khắc thì khó mà nói được Catherine sẽ cha nó chiều chuộng thành thế nào.
Bà cũng hy vọng con gái mình hạnh phúc, nhưng người mà coi gái coi4trọng hoàn toàn không có kết quả, bà chỉ có thể độc ác cắt đứt, đây cũng là vì tốt cho Catherine. Bà đã đắn đo suy nghĩ để chọn đối tượng kết hôn với Catherine, chọn rất kỹ càng, một thanh niên tài giỏi đẹp trai chân chính, không hẳn chỉ là vì để kết thông gia.
Nhưng những điều này, Catherine cũng không hiểu, mà bà lại là người lạnh lùng, dành thời gian để giải thích cho con gái hiểu không phải là tác phong của bà. Chính vì thế mà khoảng cách giữa hai mẹ con càng lúc càng lớn.
***
Không quá hai ngày, Thẩm Thanh Lan nhận được một tấm chi phiếu mười triệu, không nghĩ cũng biết là ai gửi, quả thật Daisy thông minh hơn Catherine nhiều. Mà người phụ nữ bị cảnh sát dẫn đi, mặc dù6không thể biết chủ mưu từ miệng của cô ta, nhưng lại tìm ra bức tranh của Thẩm Thanh Lan bị trộm từ chỗ ở của cô ta, điều này cũng chứng minh được sự thật. Người phụ nữ nhìn thấy bức tranh kia, rốt cuộc mở miệng nói thật, rằng có người cho cô ta số tiền một trăm nghìn tệ để cô ta làm như vậy, người kia nói, nếu chuyện này có thể thành công, sau đó lại cô ta thêm một trăm nghìn tệ nữa.
Về người trộm bức tranh, người phụ nữ này cũng không biết, lúc trước bức tranh này được gửi cho cô ta sau khi đã thỏa thuận xong xuôi vụ này, gửi kèm theo còn có bức tranh bị làm củ kia. Thẩm Thanh Lan hiện người phụ nữ này với tội danh vu khống, cũng coi là giết gà dọa khỉ, về khoản bồi thường mười triệu tệ do Daisy gửi thì cô lấy đi quyên tặng.
Trong buổi triển lãm thiếu mất ba bức tranh, Thẩm Thanh Lan cũng không chọn ba bức khác trong số tác phẩm còn lại để thêm vào mà vẫn để trống. Chút việc nhỏ trong ngày triển lãm tranh đầu tiên cũng không ảnh hưởng đến số lượng người đến thưởng thức tác phẩm sau đó.
Daniel ở lại thủ đô vài ngày, hầu hết thời gian đều ở cùng với Từ Hướng Tiền, cũng coi là tiến hành bàn giao công việc. Lúc anh rời đi Thẩm Thanh Lan tự mình tiễn anh đến sân bay, trước khi lên máy bay, Daniel nhìn Thẩm Thanh Lan do dự như muốn nói gì đó.
Thẩm Thanh Lan nhíu mày, “Có lời thì cứ nói.” “Thanh lan, cô ấy... vẫn ổn chứ?”
Đương nhiên Thẩm Thanh Lan biết cô ấy trong miệng Daniel là ai, “Daniel, anh là động lực để cậu ấy tiếp tục gắng sức, anh ổn thì cậu ấy mới có thể ổn.”
Nghe vậy, Daniel chầm chậm nở nụ cười, “Vậy nhờ em nói với cô ấy, anh rất khỏe.” “Em sẽ chuyển lời.” Thẩm Thanh Lan trịnh trọng gật đầu. Thẩm Thanh Lan về đến nhà, đã thấy An An đang cùng con chó nhỏ Mập Mạp lăn trên bãi cỏ, Thẩm Thanh Lan đi qua bể con trai lên, “Con xem bộ dạng con kìa, lấm lem bùn hết rồi này.” An An nhếch miệng cười, vẻ mặt vô tội. Mập Mạp đi theo sau, Thẩm Thanh Lan dẫn người và chó đi tắm rửa, nghe thấy điện thoại di động đổ chuông, An An chạy tới giúp Thẩm Thanh Lan lấy di động, “Mẹ, cho.”
Người gọi đến là Vu Hiểu Huyên, cô mới từ đoàn làm phim trở về, nói là muốn tới thăm An An.
“Vậy tớ đi đón cậu?”
“Không cần đâu, biết cậu ở nhà là được rồi, tớ mang theo ít đồ chơi cho An An, lát nữa sẽ đến.” Vu Hiểu Huyên nói xong cũng cúp điện thoại. “An An, em gái sắp tới đây, con có vui không?” Thẩm Thanh Lan cúi đầu nhìn con trai đang chơi với Mập Mạp.
An An ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn mẹ, rõ ràng đã quên sự tồn tại của con gái nhỏ nhà họ Hàn. Quả Quả đã được năm tháng tuổi, Vu Hiểu Huyên đã cho Quả Quả bú thôi uống sữa mẹ khi bé được bốn tháng rưỡi, vốn dĩ cô không có nhiều sữa, Quả Quả luôn uống một nửa sữa mẹ một nửa sữa bột. Sau đó Hàn Dịch liền cho con gái thôi uống sữa mẹ, vì vậy mà cũng giúp Vụ Hiểu Huyên không cần ở bên con gái cả ngày. Sau khi Quả Quả thôi uống sữa mẹ, Vu Hiểu Huyên trở lại với công việc, chẳng qua là do con còn nhỏ, nên bây giờ cô dành rất ít thời gian ở lại đoàn làm phim.
Chỉ chốc lát sau Vu Hiểu Huyền đã tới, trong tay còn xách theo túi lớn túi nhỏ, “Thanh Lan, giúp tớ cảm với nào.”
Thẩm Thanh Lan đón lấy đồ, “Cậu mang đồ nhiều như vậy làm gì?” “Đây là tớ cho An An, còn có của ông nội Phó và Thẩm nữa. Trước đó tớ đi đến nước R một chuyến, thấy những thứ này nên mua.” Vu Hiểu Huyên nói.
Hàn Dịch đi sau Vu Hiểu Huyên, Hàn Dịch bế con trên tay, Vu Hiểu Huyên thấy An An thì hai mắt liền sáng lên, ôm An An mãnh liệt một lúc lâu. An An cau mày, cuối cùng thật sự không thể nhịn được nữa, đưa tay đẩy Vu Hiểu Huyên đang định hôn cậu nhóc một lần nữa ra, “Không muốn.”
Vu Hiểu Huyên nhìn An An với vẻ mặt đáng thương, “An An, mới một thời gian không gặp mà con đã ghét mẹ nuôi sao?”
An An nhìn dáng vẻ của cô, do dự một chút, chủ động hôn lên mặt cô một cái, còn đưa tay sờ mặt cô, “Không khóc.”
Vu Hiểu Huyên cười ha ha, ôm lấy An An và dùng sức có mặt của cậu nhóc, “An An, con đáng yêu quá đi mất, thật sự muốn bế con về nhà nuôi quá.”
An An nhìn về phía mẹ mình với vẻ mặt cầu cứu, Thẩm Thanh Lan mỉm cười với con trai, Vu Hiểu Huyên chỉ con gái trong ngực Hàn Dịch, nói, “An An, con còn nhớ cô vợ nhỏ của con không?” Vẻ mặt An An ngây thơ, Hàn Dịch và Thẩm Thanh Lan đều cạn lời.
Hàn Dịch nhìn thoáng qua con gái trong ngực mình, trong lòng âm thầm quệt dòng nước mắt chua xót. Con gái, con xem kìa, mẹ con sợ con không gả đi được biết nhường nào, nhỏ như thể đã tìm nhà chồng tương lai cho con xong xuôi rồi.
Vu Hiểu Huyên bể con gái tới cho An An nhìn, “Con nhìn đi, đây là cô vợ nhỏ của con, em ấy là Quả Quả.” An An cúi đầu nhìn con gái nhỏ nhà họ Hàn, “Quả Quả, em gái.”
“Không phải em gái, là vợ.”
“Em gái.”
“Vợ.”
“Em gái.” Hàn Dịch và Thẩm Thanh Lan nhìn Vu Hiểu Huyên và An An đang tranh luận rốt cuộc là em gái hay là cô vợ nhỏ, cuối cùng Vu Hiểu Huyên đành phải bỏ cuộc.
“Được rồi, em gái thì em gái.” Cô tỏ vẻ ủ rũ, nhìn về phía Thẩm Thanh Lan, “Tính cách của An An sao bướng bỉnh thế này chứ?” Thẩm Thanh Lan chỉ cười không nói, đừng nhìn tuổi An An còn nhỏ, những người khác rất khó sửa đổi nhận thức của cậu nhóc.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mật Ngọt Hôn Nhân
Chương 544: Hạo hạo dính giang thần hi (1)
Chương 544: Hạo hạo dính giang thần hi (1)