*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phó Hoành Dật kéo cô đi vào, “Mau vào thôi, bên ngoài lạnh lắm.” Thẩm Thanh Lan cười dịu dàng nhìn anh, “Biết lạnh sao còn đứng ngoài này chờ em?”
“Dù sao cũng không ngủ được.” Phó Hoành Dật khẽ cười. Mà đâu chỉ mỗi mình anh không ngủ được, cả nhóc con trong nhà cũng chưa ngủ, đang ngồi trên sô pha gật gà gật gù, rõ ràng đã rất buồn ngủ mà vẫn không chịu đi ngủ. “An An, mẹ cháu về rồi kìa.” Dì Triệu thấy Thẩm Thanh Lan về liền gọi An An.
An An thấy mẹ thì lập tức trượt xuống ghế sô pha, chạy đến trước mặt cô, gọi “Mẹ. Thẩm Thanh Lan ngồi xổm xuống, ôm con2trai, “Sao trễ thế này rồi mà còn chưa đi ngủ? Sẽ không cao được nữa đâu đấy.” “Con muốn ngủ với mẹ.” An An đưa ra yêu cầu. Thẩm Thanh Lan đồng ý không chút do dự, “Được.” “Không được.” Cùng lúc đó giọng Phó Hoành Dật cũng vang lên gần như cùng lúc. Thấy Thẩm Thanh Lan nhìn mình, mặt anh biển sắc, nói, “An An sắp hai tuổi rồi, nên ngủ một mình thôi.”
Thẩm Thanh Lan không để ý tới anh. Người đàn ông này lại bắt đầu hẹp hòi rồi. An An không chịu, ôm cổ mẹ không buông, “Mẹ, ngủ với mẹ cơ.”
Thẩm Thanh Lan không có lý do nào từ chối cả, liên tục đáp, “Buổi tối7ngủ với mẹ.” Nói xong thì nắm tay An An đi lên tầng trên. Đi nửa đường, cậu nhóc quay đầu lại lè lưỡi với Phó Hoành Dật. Anh lập tức đen mặt, thằng nhóc thối này! Đến khi Phí Hoành Dật tắm rửa xong đi ra, thằng nhóc thối kia đã thay đồ ngủ nằm ở chỗ vốn thuộc về anh. Còn Thẩm Thanh Lan thì đang cầm một quyển truyện cổ tích, kể cho An An nghe bằng giọng điệu dịu dàng.
An An đã ngủ rồi. Thẩm Thanh Lan nhìn con trai, ánh mắt đong đầy yêu thương. Hôm nay cô nghe dì Triệu nói, ngày mà cô suýt chết, Phó Hoành Dật đã mang An An vào phòng cấp cứu,1làm thằng bé hoảng sợ, mấy ngày sau đó vẫn không ngủ ngon, đến nửa đêm lại giật mình tỉnh giấc, sau đó bắt đầu khóc. Phó lão gia và Phó Tĩnh Đình cũng phải thức dỗ dành cậu bé.
Bởi vì cô còn đang trong thời gian hồi phục, nên người nhà hoàn toàn không nói chuyện này cho cô biết, ngay cả Phó Hoành Dật cũng giấu cô. Hôm nay vẫn là dì Triệu lỡ lời, cô gặng hỏi mãi nên mới biết. Cô có thể hiểu được cách làm của Phó Hoành Dật, nên không thể trách anh. Nhưng cô cũng rất xót cho con trai. Nghĩ tới đây, Thẩm Thanh Lan cúi đầu hôn lên mặt con.
Phó Hoành Dật đi7ra thì vừa vặn nhìn thấy cảnh này. Anh đi đến, định bể An An, nhưng Thẩm Thanh Lan cản lại, “Anh làm gì vậy?” “Thằng bé ngủ rồi, anh bế nó về phòng.” “Phó Hoành Dật, tối nay để con ngủ cùng chúng ta đi. Em nhớ con.” Thẩm Thanh Lan nhìn Phó Hoành Dật, ánh mắt dịu dàng.
Phó Hoành Dật cụp mắt nhìn tên nhóc đang ngủ say sưa đến không biết trời trăng gì, đành cam chịu đặt con trở lại lên giường. Thẩm Thanh Lan nở nụ cười rồi tắt đèn.
Sáng hôm sau, khi Phí Hoành Dật và Thẩm Thanh Lan tỉnh dậy, cô đang nằm trong lòng anh, còn An An nằm ngủ trong lòng cô. Anh mở0mắt, hôn lên trán cổ, “Vợ, chào buổi sáng.”
Thẩm Thanh Lan mỉm cười, “Chào buổi sáng, chồng yêu của em.” Phó Hoành Dật ôm Thẩm Thanh Lan, vùi đầu vào tóc cô, “Trời còn sớm, ngủ một lúc nữa đi.” Thật ra Thẩm Thanh Lan đã tỉnh ngủ, nhưng Phó Hoành Dật nói thế, nên cô cũng không vội rời giường mà tiếp tục vùi trong lòng anh. Anh ôm cô, nhìn con trai đang ngủ đến chảy nước miếng, cười khẽ. Cho đến giờ phút này, nhìn vợ con trong lòng mình, tâm trạng căng thẳng của anh rốt cuộc mới buông lỏng. “Thanh Lan, anh yêu em.” Phó Hoành Dật thì thầm bên tai Thẩm Thanh Lan. Anh mắt cô dịu dàng, phủ tay lên bàn tay anh.
Một tiếng sau, cả nhà ba người mới rời giường. Thẩm Thanh Lan vừa khỏi bệnh, tất nhiên phải được bồi bổ, nên sáng sớm dì Triệu đã hầm canh, đặt trước mặt cô. Mặc dù cô không muốn ăn, nhưng vẫn không từ chối. Lần này cô đã khiển cả nhà rất lo lắng. “Ông nội, cháu đưa ông và ông nội cháu đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe nhé.” Lúc ăn cơm, Thẩm Thanh Lan bỗng nói với Phó lão gia.
Phó lão gia xua tay, “Không cần đến bệnh viện đâu, sức khỏe ông rất tốt.” “Ông nội, đi đi mà, coi như cho cháu yên tâm.” Cô nằm viện bao lâu thì hai ông cụ phải lo lắng bấy lâu, thậm chí còn đổ bệnh, khiến cô vừa cảm động vừa áy náy.
“Ông nội, đi đi, Thanh Lan rất lo cho sức khỏe của hai ông.” Phó Hoành Dật cũng khuyên nhủ.
Phó lão gia đình nghe theo, “Được rồi, được rồi, lát nữa đi ngay. Nhưng thực sự sức khỏe của ông vô cùng tốt, không cần kiểm tra cũng không hề gì.” Thẩm Thanh Lan mỉm cười, gắp một cái bánh bao chiên cho ông, “Ông nội, cháu biết ông rất khỏe mà.”
Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật đưa hai ông cụ đi kiểm tra sức khỏe. An An nhất quyết đòi đi theo, không còn cách nào khác, cô đành dẫn con theo. May mà con trai rất ngoan, suốt đường đi đều ở bên cạnh hai ông cụ, không khóc không quấy. Có điều, đã đến bệnh viện nên Thẩm Thanh Lan liền dẫn An An đi tiêm vắc xin phòng bệnh luôn. An An không ngờ sẽ thế này, cậu bé chỉ muốn ở bên cạnh ba mẹ, kết quả lại bị bắt tiêm, nên lập tức khóc rung trời. “Mẹ” An An vô cùng ấm ức nhìn mẹ mình. Thẩm Thanh Lan buồn cười, cúi đầu hôn lên má con trai, “Không đau đâu.” An An lau nước mắt, nhưng nước mắt vẫn rơi như mưa. Thẩm Thanh Lan chỉ sang bạn nhỏ cũng đang tiêm bên cạnh, “Con xem bạn nhỏ kia kìa, người ta còn nhỏ hơn con mà tiêm cũng không khóc.” An An nước mắt lưng tròng. Cậu bé đau, vì sao không được khóc? Có điều nhìn thấy bạn nhỏ kia, cậu quyết định không khóc nữa, chỉ ôm cổ mẹ không nói lời nào.
Trở lại trung tâm kiểm tra sức khỏe ở tầng ba, Phó Hoành Dật thấy mắt con trai ướt nhẹp thì biết ngay nhóc con này đã khóc, bèn thẩm thở dài. Sao con trai anh lại yếu ớt như vậy, đến tiêm phòng mà cũng khóc.
Về sau, Phó Hoành Dật hay mang chuyện này ra trêu chọc An An, kết quả Phó lão gia nghe thấy thì không khách sáo vạch trần anh, “Cháu còn dám trêu An An à. Lúc cháu còn bé, mẹ cháu dẫn cháu đi tiêm, cháu còn khóc dữ dội hơn An An, gào khóc ầm ĩ.”
An An nhìn ba, nét mặt ấm ức, hy vọng ba sẽ bênh mình. Kết quả Phó Hoành Dật chỉ nhìn thoáng qua rồi dời mắt đi. An An lại nhìn hai ông cụ, hai ông cụ cũng chỉ cười ha ha nhìn cậu bé, không hề có ý định nói giúp. Vì vậy, cậu bé lập tức hiểu ra, khóc không có tác dụng gì cả, dù có khóc thì vẫn phải tiềm thổi. Cậu bé lau nước mắt, nước mắt lập tức ngừng rơi.
Thẩm Thanh Lan vẫn chăm chú nhìn An An, thấy động tác mờ ám của con trai thì không khỏi buồn cười. Đừng thấy nhóc con này còn bé, thực tế cậu nhóc chính là một tên tiểu quỷ lém lỉnh đấy. Thẩm Thanh Lan đặt An An xuống đất, “Ông nội, mọi người khám xong rồi ạ?” Phó lão gia gật đầu, “Xong rồi, đã có thể về, bây giờ về nhà thôi.” Thẩm Thanh Lan nói, “Cháu đến phòng làm việc của bác sĩ hỏi rõ tình trạng của mọi người đã.” “Ôi chao, ông với ông cháu rất khỏe, không có vấn đề gì lớn cả, cứ về nhà đi.” Phó lão gia tỏ ra không hề để tâm.
Thẩm Thanh Lan không yên tâm nên dứt khoát đến phòng làm việc của bác sĩ. Ngoại trừ bệnh cũ như huyết áp và lượng mỡ trong máu hơi cao thì sức khỏe của Phó lão gia cũng không có vấn đề gì. “Vậy còn ông nội của tôi thì sao, bác sĩ?” Thẩm Thanh Lan hỏi.
Bác sĩ do dự một chút rồi trả lời, “Dù gì Thẩm lão gia cũng đã lớn tuổi, thời gian trước lại bệnh nặng một trận nên các chỉ số sức khỏe đều sụt giảm, nhất là vấn đề tim mạch. Ngày thường người nhà nên quan tâm nhiều hơn, cố gắng để tinh thần ông được thoải mái, ít lo nghĩ.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mật Ngọt Hôn Nhân
Chương 573
Chương 573