*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thẩm Thanh Lan cười trừ, cô không nói bởi vì ngày trước mình làm nhiệm vụ nên từng ở quốc gia ấy một thời gian. “Để anh nghiên cứu lại tour này.”
“Thật ra anh có thể đi thêm vài nước bên cạnh, tất cả đều không tệ, người dân chất phác, phong tục đặc sắc, mỗi quốc gia có nét đặc sắc riêng, làm visa cũng rất dễ dàng.” Thẩm Thanh Lan thấy Thẩm Quân Dục không hài lòng lắm nên đưa thêm ý kiến.
“Cậu, chơi với cháu.” An An chạy tới kéo tay Thẩm Quân Dục, anh liền buông máy tính bảng xuống: “Được.” Thẩm Thanh Lan mới nói được một nửa đã không thấy người. Cô lắc đầu, cầm máy tính bảng,2bắt đầu lên lịch trình cho Thẩm Quân Dục, còn ghi chú thêm một số cảnh đẹp dọc đường đi. Thẩm Quân Dục ở đến tối, ăn cơm xong mới về. Lúc anh về đến nhà, Ôn Hề Dao vẫn còn chưa về. Anh thấy hơi lạ, chẳng phải cô nói hôm nay không tăng ca sao? Sao tới giờ vẫn chưa về: Thẩm Quân Dục gọi điện thoại cho Ôn Hề Dao, nhưng không có người nghe máy. Anh nhíu mày, gọi điện thoại cho thư ký của cô: “Buổi trưa Giám đốc Ôn nói sẽ đi xem công trường, sau đó thì về nhà, tính thời gian thì Giám đốc Ôn đã về nhà lâu rồi mới đúng.” Thư ký cũng thấy8lạ. “Cậu gọi điện thoại cho người phụ trách công trường hỏi Giám đốc Ôn có đến công trường không.” Thẩm Quân Dục nói. “Vâng.” Thư ký cúp điện thoại, sau đó liền gọi lại: “Người phụ trách công trường nói hôm nay Giám đốc Ôn có đến công trường, sau đó đã về rồi.” “Cô ấy chưa về nhà, tôi gọi điện thoại cho cô ấy, điện thoại tắt máy, bây giờ tôi không liên lạc được với cô ấy.” Lòng Thẩm Quân Dục chợt trầm xuống, mặt cũng biến sắc. Vẻ mặt thư ký cũng chợt biến: “Không phải là Giám đốc Ôn đã xảy ra chuyện rồi chứ?”
“Đừng cuống, bấy giờ tôi ra ngoài tìm, cậu gọi lại cho người phụ2trách công trường hỏi Hề Dao ra về lúc nào.”
“Vâng.” Thẩm Quân Dục cầm chìa khóa xe ra khỏi nhà, anh vừa lái xe đi không được bao xa thì thư ký gọi điện thoại tới: “Giám đốc Thẩm, người phụ trách công trường vừa nói xe của Giám đốc Ôn vẫn đỗ ở cổng công trường, xem ra cô ấy còn đang ở trong công trường, bây giờ tôi sẽ đến đó ngay.”
“Không cần, để tôi đi, cậu nhớ giữ liên lạc, chắc là trong công trường còn có người, cậu bảo bọn họ đi tìm xem có thấy tung tích của Hề Dao không.” Thẩm Quân Dục rẽ một cái, lái xe về hướng phía công trường đó. Anh biết nơi này,2đây là hạng mục lớn nhất của tập đoàn quốc tế Tân Hòa trong năm nay, nói đúng hơn là hạng mục lớn nhất trong hai năm qua, bên trên rất coi trọng hạng mục này. Có điều, không biết là có ma quỷ hay gì đó, mà từ khi công trường khởi công cho tới nay, luôn gặp phải chuyện không may. Tuy tất cả đều không phải chuyện lớn, nhưng bình thường tầng lớp quản lý cũng hay chạy tới công trường thị sát, người phụ trách hạng mục là Ôn Hề Dao cũng không tránh được.
Lúc Thẩm Quân Dục chạy tới công trường, đèn trên công trường đều sáng. Anh từng cùng Ôn Hề Dao tới đây một lần, người phụ6trách nơi này cũng biết anh: “Giám đốc Thẩm, anh đến rồi.”
“Giám đốc Ôn đâu, đã tìm được chưa?”
“Chưa tìm thấy, buổi chiều Giám đốc Ôn thị sát xong rồi rời đi, mọi người đều tưởng Giám đốc Ôn đã ra về. Nếu không phải vừa rồi thư ký của Giám đốc Ôn gọi điện thoại tới nói không thấy Giám đốc Ôn, thì chúng tôi còn không biết. Sau nữa, chúng tôi phát hiện xe của Giám đốc Ôn vẫn còn đỗ ở cổng công trường, cho nên triệu tập mọi người đi tìm.” “Mau đi tìm!” Thẩm Quân Dục trầm giọng, nói: “Cho tôi một cái đèn pin.” Người phụ trách vội lấy đèn pin của người đứng bên cạnh đưa cho Thẩm Quân Dục: “Giám đốc Thẩm yên tâm, chỉ cần Giám đốc Ôn vẫn ở trong công trường thì chúng ta chắc chắn có thể tìm thấy.” Thẩm Quân Dục không yên tâm nổi, bây giờ anh sốt ruột muốn chết. Diện tích khu vui chơi này rất rộng, sau khi hoàn thành công trình, nó sẽ là khu vui chơi lớn nhất Thành Tây, thậm chí là lớn nhất thủ đô. Muốn tìm một người trong công trường lớn thế này, hơn nữa còn tìm vào buổi tối, thật sự rất khó.
Bây giờ là buổi tối, rất nhiều công nhân đã về nhà, còn rất ít công nhân ở lại công trường, muốn tìm người khó càng thêm khó.
“Anh qua bên kia tìm, tôi tìm bên đây, chúng ta chia nhau tìm sẽ nhanh hơn.” Thẩm Quân Dục nói. Người phụ trách lắc đầu: “Như vậy không được, hai người cùng đi tìm sẽ dễ hỗ trợ nhau.” Lúc này không biết Ôn Hề Dao đã xảy ra chuyện gì, nếu Thẩm Quân Dục cũng xảy ra chuyện thì thật sự phiền phức. “Đừng nói nhảm, một người đàn ông như tôi có thể xảy ra chuyện gì, bây giờ chuyện quan trọng nhất là tìm được Hồ Dao. Nếu anh tìm được trước thì gọi điện thoại cho tôi. Anh nhớ số điện thoại của tôi chưa?” “Nhớ rồi.” Người phụ trách thấy Thẩm Quân Dục khăng khăng thì chỉ có thể đồng ý với đề nghị của anh: “Giám đốc Thẩm, một mình anh phải cẩn thận.” Thẩm Quân Dục khoát khoát tay, ý bảo anh ta đi nhanh lên.
“Hề Dao, Ôn Hề Dao!” Thẩm Quân Dục gọi to tên Ôn Hề Dao, chắc là cô bị kẹt ở một nơi nào đó trong công trường rồi, sớm biết vậy thì chiều nay anh nên đi cùng cô tới đây.
Nhưng, bây giờ nói những điều này cũng đã muộn, quan trọng nhất là nhanh chóng tìm được cô.
Ánh sáng đèn pin không mạnh, chiếu trong bóng đêm không nhìn được xa, chỉ có thể nhìn được một khoảng dưới chân.
“Hề Dao, Ôn Hề Dao!” Thẩm Quân Dục lớn tiếng hô, nhưng vẫn không có ai trả lời. Ở góc hẻo lánh nào đó trong công trường, Ôn Hề Dao tỉnh lại trong bóng tối, sờ sờ trán của mình, nơi đó sưng lên một cục to. Ôn Hề Dao rên lên đau đớn, hít vào một hơi. Cô cố gắng đứng dậy, lại phát hiện cổ chân truyền đến cơn đau buốt, nhất định là trẹo chân rồi, cô đành phải ngồi lại.
Bốn phía tối đen, cô nhìn không rõ xung quanh, chỉ có thể đoán mình vẫn ở trong công trường: “Có ai không?” Ôn Hề Dao hét lớn. Bên ngoài yên tĩnh, hoàn toàn không có người. Cô thoáng ngẫm nghĩ, tính gọi điện thoại, túi vẫn còn bên cạnh, cô với tay là cầm được. Cô lấy điện thoại ra, vừa định gọi thì phát hiện điện thoại hết pin. Cô sầm mặt, trong mắt có chút lo lắng. Không biết mấy giờ rồi, sắc trời đã hoàn toàn tối đen, đến giờ cô còn chưa về nhà, chắc chắn Thẩm Quân Dục sẽ sốt ruột. Hiện giờ Ôn Hề Dao cũng sốt ruột, điện thoại của cô hết pin, không gọi được cho Thẩm Quân Dục, la hét cũng không có ai trả lời, chân cô lại bị treo, không thể nhúc nhích. Chẳng lẽ phải đợi đến sáng mai, công nhân đi làm rồi mới phát hiện ra cô sao? Nêu thật sự như thế thì chắc rằng Thâm Quân Dục sẽ phát điên mất.
Ôn Hề Dao hơi hoảng, cô không biết bây giờ là mấy giờ, cũng không biết cô mất tích đã bao lâu, mà dù cô có mất tích bao lâu thì lúc này Thẩm Quân Dục cũng đã phát hiện cô mất tích, chắc chắn anh đang trên đường tới đây, cũng có thể đã đến rồi. Cô tỉnh táo lại, cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên ngoài, nhưng không nghe thấy bất cứ tiếng động nào.
Ôn Hề Dao lại cố gắng đứng dậy, thế nhưng cổ chân thật sự rất đau, cô không thể cử động được, cuối cùng chỉ có thể lựa chọn ngồi xuống.
Đang lúc cô không biết phải làm sao, hình như cô nghe có ai gọi tên của mình, mắt cô sáng lên: “Tôi ở đây! Có ai không?” Cô lớn tiếng hét ra bên ngoài, cố gắng thu hút sự chú ý của những người khác. Thế nhưng tiếng nói kia càng lúc càng xa, mãi cho đến khi cô không nghe thấy nữa, cô suy sụp tinh thần, gục đầu, bây giờ nên làm gì? “Hề Dao, em đang ở đâu? Nghe được thì trả lời anh, Hề Dao!” Giọng nói vang vang của Thẩm Quân Dục bay trong trời đêm, loáng thoáng chui vào tai Ôn Hề Dao, ánh mắt cô bỗng sáng ngời: “Quân Dục, em ở đây!” Cô dùng hết sức toàn thân hét lên.
Đang lúc Thẩm Quân Dục vô cùng nóng ruột, tiếng của Ôn Hề Dao chợt vang vọng trong thế giới của anh, anh cẩn thận phân biệt phương hướng rồi bước nhanh tới. Khi ánh sáng đèn pin xuất hiện trước mắt Ôn Hề Dao, cô còn có chút không dám tin người đàn ông xuất hiện trước mắt mình thật sự là Thẩm Quân Dục. “Quân Dục, thật sự là anh.” Ôn Hề Dao vui mừng nói.
Lúc này, dáng vẻ cô hơi chật vật, quần áo đều dính bụi bặm, tóc tai rối loạn, trên trán còn vết máu. Thẩm Quân Dục nhìn vệt máu trên trán cô, ánh mắt chợt biển: “Em bị thương.”
Ôn Hề Dao tưởng anh nói chân cô: “Em bị treo chân, không sao cả, không bị thương nơi nào nữa.” Thẩm Quân Dục nhanh chóng đi tới, lấy đèn pin xem kỹ trán của cô, thấy chỉ rách chút da mới thoáng yên tâm. “Ngoài trán và chân, còn bị thương ở đâu không?” Thẩm Quân Dục hỏi. Ôn Hề Dao lắc đầu: “Không có” Thẩm Quân Dục không hỏi cô xảy ra chuyện gì, đưa đèn pin cho cô cầm, sau đó bế cô lên, về rồi hẵng nói. Tìm được Ôn Hề Dao là một chuyện tốt, Thẩm Quân Dục cám ơn người phụ trách công trường, để anh ta xử lý các việc sau đó, còn mình thì dẫn Ôn Hề Dao về. Suốt cả chặng đường, sắc mặt anh đều nặng nề, Ôn Hề Dao không dám
mở miệng, chỉ yên lặng ngồi một bên. Thẩm Quân Dục đưa Ôn Hề Dao đến bệnh viện trước, ngoại trừ vết thương ở chân và trán, thì tay và đùi còn bị trầy xước nhẹ.
“Mấy ngày tới đừng để vết thương dính nước.” Bác sĩ dặn dò. Thẩm Quân Dục gật đầu: “Cảm ơn bác sĩ.” Anh ôm Ôn Hề Dao quay lại xe rồi lái xe về nhà.
Quần áo Ôn Hề Dao đã bẩn, phải đi tắm ngay.
Thẩm Quân Dục không nói một lời giúp cô tắm rửa, mấy lần Ôn Hề Dao muốn giải thích, nhưng thấy khuôn mặt âm trầm của anh, cô lại không mở miệng được. “Quân Dục, anh còn giận em à?” Tắm rửa xong, Ôn Hề Dao yếu ớt kéo góc áo Thẩm Quân Dục nói, vẻ mặt anh vẫn rất khó coi. Nghe cô hỏi, anh lạnh nhạt trả lời: “Không phải hôm nay em đến công trường thị sát à? Tại sao lại bị thương?” Nhắc tới chuyện này, Ôn Hề Dao thầm than xui xẻo, cô cũng không ngờ chỉ đi thị sát bình thường thôi, sao lại thành ra thế này chứ?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mật Ngọt Hôn Nhân
Chương 607
Chương 607