*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thẩm Thanh Lan hoàn hồn, nhìn Bùi Nhất Ninh, lắc đầu: “Không có gì ạ. Chị họ, chị vừa nói gì với em vậy?”
Bùi Nhất Ninh đưa trang phục trong tay cho nhân viên cửa hàng: “Chị vừa nói chị không thích quần áo ở đây. Chúng ta đi chỗ khác xem tiếp đi.” Thẩm Thanh Lan gật đầu, đứng lên rồi đi theo Bùi Nhất Ninh ra ngoài. Phó Hoành Dật đi đã năm ngày mà vẫn không có tin tức gì. KA là đám liều mạng, không biết tình hình chỗ anh thế nào rồi?
Hai người vừa ra khỏi cửa hàng quần áo thì đụng phải Đoạn Lăng ở phía trước. Bên cạnh anh ta có một người phụ nữ, chính là người muốn kết thúc hợp đồng2với Thánh Huyên, Cổ Giai Giai.
Cổ Giai Giai nắm tay Đoạn Lăng, cử chỉ rất thân mật. Không biết cô ta nói gì mà cười tít mắt, còn anh ta cũng mỉm cười.
Đoạn Lăng không ngờ lại chạm mặt Bùi Nhất Ninh ở đây, vì vậy đầu tiên là mừng rỡ, sau đó để ý tới tư thế của mình với Cổ Giai Giai, liền rút tay ra. “Nhất Ninh, hôm nay em ra ngoài đi mua sắm à?”
Vẻ mặt Bùi Nhất Ninh thờ ơ, chỉ gật đầu, im lặng không đáp lời. Ngược lại Cổ Giai Giai vừa nhìn thấy Bùi Nhất Ninh thì nụ cười trên mặt liền nhạt đi. Gần đây cô ta cũng mới biết được thì ra Đoạn Lăng và Bùi Nhất Ninh lại là8mối tình đầu, hơn nữa Bùi Nhất Ninh còn có con với Đoàn Lăng. Cô ta vẫn mỉm cười dịu dàng, nhưng ánh mắt nhìn Bùi Nhất Ninh lại đầy vẻ đề phòng, nhất là khi Đoạn Lăng rút tay về, ánh mắt Cổ Giai Giai nhìn Bùi Nhất Ninh càng có ác ý hơn.
“Xin hỏi cô là?” Cổ Giai Giai giả vờ không biết. “Bùi Nhất Ninh.” Bùi Nhất Ninh thản nhiên đáp.
“À, thì ra cô chính là người mẹ đơn thân kia” Cổ Giai Giai làm như bừng tỉnh. Nói xong cô ta lại lập tức che miệng, lúng túng nói: “Xin lỗi, xin lỗi nhé, tôi không cố ý, vừa rồi chỉ lỡ nhanh mồm nhanh miệng thôi.”
Diễn xuất có thể nói là vụng về. Trong mắt6Thẩm Thanh Lan lóe lên vẻ không vui, nhìn cô ta, lạnh nhạt nói: “Xem ra cô Cố đã tìm được người trả phí vi phạm hợp đồng thay cô rồi nhỉ? Chúc mừng!”
Mặt Cổ Giai Giai biến sắc. Cô ta mới biết chuyên Thẩm Thanh Lan là cổ đông của Thánh Huyện mấy hôm trước. Ban đầu Thánh Huyên vốn không đồng ý hủy hợp đồng, với tính cách của Hàn Dịch thì kẻ phản bội như cô ta nhất định sẽ bị đóng băng cho đến khi mất hết tiếng tăm. Để anh xem còn có công ty nào muốn nhận cô ta nữa không? Có điều, sau khi Thẩm Thanh Lan biết được chuyện này thì nói, nếu Cổ Giai Giai bằng lòng bồi thường hợp đồng3với mức giá cực kỳ cao thì bọn họ sẽ thả người đi. Cũng vào lúc đó, cô ta mới biết thì ra Thẩm Thanh Lan là cổ đông lớn thứ hai của Thánh Huyên. Thảo nào tài nguyên của Vu Hiểu Huyên lại tốt như vậy. Chồng là ông chủ của Thánh Huyên, còn bạn thân là cổ đông lớn nhất, tất nhiên mọi tài nguyên tốt sẽ vào tay cô ta hết rồi. Còn những người như bọn họ chỉ có thể hưởng một vài tài nguyên mà Vu Hiểu Huyên không thèm nữa thôi.
Đoạn Lăng vừa nghe mấy lời của Cổ Giai Giai thì nét mặt cũng lập tức không vui. Lời của cô ta không chỉ ám chỉ Bùi Nhất Ninh, mà còn có anh ta5và cả con của họ, Hạo Hạo. Nhưng anh ta chưa kịp nói gì thì Thẩm Thanh Lan đã lên tiếng trước.
Thẩm Thanh Lan là em họ của Bùi Nhất Ninh, cũng là người dì mà Hạo Hạo thích nhất, có quan hệ cực tốt với cậu bé, tất nhiên anh ta không thể nào mở mồm nói Thẩm Thanh Lan không đúng được.
“Nhất Ninh, Giai Giai còn nhỏ tuổi, không hiểu chuyện, cho nên nói chuyện không có chừng mực, em đừng để bụng nhé.” Đoạn Lăng giải thích. Những lời đó Bùi Nhất Ninh đã nghe nhiều, nên chẳng thèm quan tâm, huống chi còn là cô gái trước mặt nói ra. Cô chỉ không ngờ Đoạn Lăng vừa về nước đã hẹn hò với một nghệ sĩ nhỏ. Cô còn tưởng anh ta sẽ giữ mình cả đời vì người vợ quá cổ kia chứ. Xem ra cũng chỉ thế mà thôi.
Đoạn Lăng biết Bùi Nhất Ninh hiểu lầm quan hệ của mình và Cổ Giai Giai, vừa định mở miệng giải thích: “Nhất Ninh, đây là giai Giai, cô ấy là...”
“A Lăng, không phải anh nói đi mua quà cho dì sao? Chúng ta mau đi thôi, kẻo trễ giờ mất. Chẳng phải buổi chiều anh còn phải về công ty hợp à?” Cổ Giai Giai cắt ngang lời Đoạn Lăng. Nói xong, cô ta liền kéo anh ta định đi: “Cô Bùi, cô Thẩm, hôm nay chúng tôi còn có việc, đi trước nhé.”
“Giai Giai, em làm gì vậy?” Đoạn Lăng nổi giận. Tại sao vừa rồi lại không để anh ta nói rõ?
“Anh rể, anh đã chia tay với chị ta rồi. Chị ta cũng đã có bạn trai mới. Người ta không thương anh nữa rồi, anh còn vấn vương người ta làm gì? Dù chị ta là mẹ của con trai anh thì cũng có còn liên quan gì tới anh đâu?” Cổ Giai Giai ấm ức. Cô ta cũng chỉ muốn tốt cho anh. Người sáng suốt đều có thể nhận ra, Bùi Nhất Ninh không muốn nhìn thấy Đoạn Lăng. Cổ Giai Giai là em của Cổ Giai Mẫn, cũng chính là em vợ của Đoạn Lăng. Cô ta thích Đoạn Lăng đã rất nhiều năm. Ban đầu cô ta cứ tưởng chị mình qua đời rồi thì cô ta có thể ở bên cạnh anh ta. Không ngờ anh ta lại hoàn toàn không có chút tình cảm nào với mình, dứt khoát từ chối lời tỏ tình của cô ta. Vì quá đau lòng và thất vọng nên Cổ Giai Giai đã chọn cách về nước để phát triển, từng có ý muốn trốn tránh anh ta.
Không ngờ, Đoạn Lăng lại mở chi nhánh công ty ở thủ đô, đối với Cổ Giai Giai đây tuyệt đối là một tin tức cực kỳ tốt. Hơn nữa cũng đã nhiều năm vậy rồi mà bên cạnh anh ta lại không có người phụ nữ nào khác, như vậy chẳng phải chứng tỏ cô ta vẫn còn cơ hội sao? Dù sao cô ta thân thiết với anh ta hơn những người phụ nữ khác. Mà anh ta cũng vì Cổ Giai Mẫn nên khá quan tâm chăm sóc cô ta. Tâm tư đã bị cô ta từ bỏ lập tức bùng cháy lại sau khi Đoạn Lăng về nước.
Đoạn Lăng chỉ coi Cổ Giai Giai là em vợ chứ không có ý gì khác. Dù sao trong lòng anh ta, người mà mình yêu nhất là Bùi Nhất Ninh. Có điều anh ta cũng biết tình cảm của Cổ Giai Giai, nên mấy năm qua anh ta vẫn luôn giữ khoảng cách với cô ta. Lần này cũng là do cô ta chủ động tìm anh ta, nói rằng định rời khỏi công ty hiện tại nhưng công ty không chịu thả người, cần phải bồi thường một khoản tiền vi phạm hợp đồng rất lớn.
Tiền vi phạm hợp đồng đến mấy ngàn vạn, tất nhiên Cổ Giai Giai không có nhiều như vậy. Đoạn Lăng thì lại thấy thật ra Thánh Huyện rất được, mà bây giờ Cổ Giai Giai phát triển cũng không tệ, không nên rời khỏi đó. Nhưng Cố Giai Giai cứ ầm ĩ đòi rời đi, anh ta cũng hết còn cách.
Hơn nữa bây giờ chuyện cũng đã vỡ lở, cho dù Cổ Giai Giai ở lại Thanh Huyền thì chắc chắn cũng sẽ bị “đóng băng”. Cô ta lại là em gái duy nhất của Cổ Giai Mẫn, anh ta không thể bỏ mặc được, vì vậy liền đồng ý bồi thường khoản vi phạm hợp đồng này cho cô ta. Hôm nay Cổ Giai Giai lấy cái cớ này để mời anh ta dùng cơm. Trên danh nghĩa là để cảm ơn anh ta đã giúp đỡ, cô ta hẹn anh ta ra ngoài, không ngờ lại trùng hợp như vậy, bị Bùi Nhất Ninh nhìn thấy, còn khiến cô hiểu lầm quan hệ giữa họ. “Giai Giai, anh đã nói với em rất nhiều lần rồi, chuyện này không liên quan tới em, cũng không cần em xen vào.” Đoạn Lăng nghiêm túc nói. Đây là chuyện của anh ta và Bùi Nhất Ninh.
“Anh rể, sao anh còn không chịu hiểu vậy? Phụ nữ một khi đã thay lòng thì không giống như khi đàn ông thay lòng, không thể xoay chuyển được đâu. Dù anh chờ đợi chị ta bao lâu đi chăng nữa thì cũng chỉ có thể đổi lấy sự đau khổ thôi, tội gì anh phải làm vậy? Lẽ nào trên đời này chỉ có mình chị ta là phụ nữ?” Cố Giai Giai thật sự không hiểu, người phụ nữ Bùi Nhất Ninh này có gì tốt đẹp mà đáng để Đoạn Lăng yêu cô ta đến thế. Lẽ nào vì bọn họ đã có con với nhau sao? Nếu anh thích trẻ con thì cô ta cũng có thể sinh cho anh mà.
Ánh mắt Đoạn Lăng khó dò: “Trên đời này tất nhiên không chỉ có mình cô ấy là phụ nữ, nhưng anh chỉ yêu người phụ nữ này. Giai Giai, hôm nay anh còn có việc, không dùng cơm với em được. Em tự mình đi đi.” Nói xong, Đoạn Lăng quay người bỏ đi không hề do dự. Cố Giai Giai nhìn theo bóng lưng anh, hậm hực giậm chân. Cô ta cứ tưởng rằng tình cảm của Đoạn Lăng dành cho chị mình mới là tình yêu thật sự, sau đó mới biết trong lòng anh có người phụ nữ khác, tình cảm còn sâu đậm và lâu dài hơn cả với chị mình. Mà giữa bọn họ thậm chí còn có một đứa trẻ ràng buộc.
Có sự ràng buộc này thì cho dù sau này bọn họ có gia đình riêng, thì quan hệ của họ cũng không cắt đứt được. Huống chi bây giờ Bùi Nhất Ninh còn chưa kết hôn. Tuy rằng cô ta đã có bạn trai, nhưng nếu lỡ muốn nối lại tình xưa với anh rể mình thì sao?
Nghĩ đến đây, trong lòng Cổ Giai Giai liền rất căm ghét Bùi Nhất Ninh. Trên đời này tại sao lại có người phụ nữ không biết xấu hổ như thế? Đã bị đàn ông bỏ rơi để kết hôn với người phụ nữ khác rồi, vậy mà cô ta vẫn còn sinh con cho anh ta. Làm vậy là muốn dùng con cái để trói buộc người ta sao?
Đương nhiên Bùi Nhất Ninh không biết suy nghĩ trong lòng của Cổ Giai Giai. Đợi đến khi bọn họ đi khỏi, cô lại cùng Thẩm Thanh Lan tiếp tục mua sắm. Cô cũng chẳng vì để tâm tới hai kẻ không đâu kia mà làm ảnh hưởng đến tâm trạng của mình. “Thanh Lan, em thấy bộ này thế nào?” Trên tay Bùi Nhất Ninh đang cầm một bộ đồ nam. Thẩm Thanh Lan nhìn sơ qua: “Chị định mua cho anh rể?” Vừa nhìn đã thấy bộ đồ này không phải dành cho độ tuổi của Giang Thần Hi. Bùi Nhất Ninh lắc đầu, “Không phải, chị định mua cho cha của Thần Hi. Mấy ngày nữa là sinh nhật ông ấy, chị định mua cho cha mẹ anh ấy mỗi người một bộ quần áo. Em thấy sao?”
“Được đấy. Có điều bộ này không hợp lắm, bộ kia đi.” Thẩm Thanh Lan chỉ một bộ đồ khác, là một bộ Đường trang, còn bộ trên tay Bùi Nhất Ninh khá bình thường.
“Đường trang à?” Bùi Nhất Ninh do dự. Thẩm Thanh Lan gật đầu, “Vâng, cha của anh ấy nhất định sẽ thích.” Bùi Nhất Ninh nghĩ ngợi, cuối cùng vẫn nghe theo ý kiến của Thẩm Thanh Lan. Kết quả khi hai người ra khỏi trung tâm mua sắm thì trong tay cầm đầy túi lớn túi bé, đa số đều là của Bùi Nhất Ninh. Thẩm Thanh Lan chỉ mua cho hai ông cụ và Phó Hoành Dật mỗi người một bộ quần áo. Bùi Nhất Ninh ngoài mua quần áo cho ông bà Giang, cho cha mẹ mình và Giang Thần Hi. Ngoài ra cô hầu như không hề mua món gì cho mình. “Đi mua sắm mệt thật.” Bùi Nhất Ninh ngồi ghế sau, hoàn toàn không muốn động đậy. Bên cạnh và dưới chân cô chất đầy những túi đồ vừa mua. Thẩm Thanh Lan lắc đầu bật cười. Thảo nào mấy người kinh doanh thường nói rất dễ kiếm tiền từ phụ nữ. Vừa rồi, nếu không phải cô ngăn cản thì chắc Bùi Nhất Ninh vẫn còn muốn mua tiếp.
Xe chạy nửa đường thì điện thoại của Thẩm Thanh Lan nhận được một tin nhắn, đúng lúc đèn đỏ, cô cầm điện thoại lên xem, là tin nhắn của Phó Hoành Dật, [Đã bình an trở về, đừng lo.] Thần kinh của Thẩm Thanh Lan lập tức thả lỏng, cả người đều nhẹ nhõm, cong môi cười khẽ. Cô nói với Bùi Nhất Ninh: “Chị họ, em đưa chị về nhà trước nhé.” Bùi Nhất Ninh ngẩng đầu lên: “Không phải em nói sẽ đến nhà chị chơi một lúc sao?” “Tạm thời em không đi được. Đợi đến cuối tuần chúng ta dẫn Hạo Hạo và cả An An ra ngoài chơi luôn.” Cũng đã lâu rồi cô không đưa An An đến khu vui chơi. Lần trước thằng bé còn nhắc đến chuyện này đấy. “Cuối tuần không được. Cuối tuần này Hạo Hạo phải theo Đoạn Lăng đi gặp cha mẹ anh ta.” Bùi Nhất Ninh nói.
Nghe vậy, Thẩm Thanh Lan khẽ nhíu mày: “Đi gặp cha mẹ anh ta? Anh ta đề nghị à?” “Ừ, Hạo Hạo cũng đã đồng ý.” Bùi Nhất Ninh vốn không muốn đồng ý, nhưng Hạo Hạo muốn đi, cô cũng không phản đối. Mấy năm qua, Đoạn Lăng thật sự không đòi tiếp xúc nhiều với Hạo Hạo. Cậu bé biết mình có ông bà nội, nhưng chưa đi thăm. Bây giờ cậu bé cũng đã lớn, hiểu chuyện hơn trước kia nhiều, có một số chuyện cậu cũng đã hiểu được.
Bùi Nhất Ninh hy vọng sau này con trai khôn lớn có thể trở thành người có giáo dục tốt, hiểu rõ ơn nghĩa, biết rõ phải trái. Cho nên chuyện này cô giao toàn quyền quyết định cho con.
Nhắc tới Hạo Hạo, phải thừa nhận mặc dù ông bà Giang vẫn không mặn không nhạt với Bùi Nhất Ninh, nhưng lại đối xử rất tốt với cậu bé. Tuy không thể nói là yêu thương như cháu ruột, nhưng cũng không khiến người khác cảm thấy xa cách. Về điểm này thì ông bà Giang rất tốt.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mật Ngọt Hôn Nhân
Chương 618: Mục liên thành nhờ vả (2)
Chương 618: Mục liên thành nhờ vả (2)