*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đồng Vận Thi khá may mắn, hôm nay Ninh Kha phải cùng nhân viên công ty đi thị sát công việc, nên ra khỏi phòng làm việc khá sớm. Đồng Vận Thi không biết đại tiểu thư của tập đoàn quốc tế Song Thành, nhưng cô ta đã nhìn thấy ảnh của Ninh Kha, vì vậy cô vừa đi xuống, thì cô ta đã nhận ra ngay. Cô ta vội đến cạnh Ninh Kha, “Chủ tịch Ninh, tôi có chuyện muốn nói với cô. “ Ninh Kha cau mày nhìn người phụ nữ trước mắt, “Cô là ai?” “Tạm thời cô không cần biết tôi là ai, nhưng tôi có một chuyện rất quan trọng muốn nói với cô. Nó có liên quan đến danh tiếng của nhà họ Ninh và cả Đinh Minh Huy, chồng của cô2nữa.” Ninh Kha nhìn cái bụng cao ngất của Đồng Vận Thi, sau đó trong lòng có một phỏng đoán. Cô gật đầu ra hiệu với thư ký, thư ký lập tức rời đi trước. “Chẳng phải cô muốn nói chuyện sao? Đi thôi.” Ninh Kha lạnh nhạt nói rồi cất bước đi trước. Đồng Vận Thi đi sau, theo cô vào một quán cà phê ở tầng dưới. “Cô muốn nói với tôi rằng cô đã qua đêm cùng Đinh Minh Huy và có con với anh ta, bây giờ muốn anh ta chịu trách nhiệm à?” Ninh Kha mở lời trước. Kịch bản này cô đã thấy nhiều trên phim truyền hình, khi Đông Vận Thi tìm đến nơi và nhắc đến Đinh Minh Huy, cô đã nghĩ tới chuyện này ngay. Đổng Vận Thi mím8môi, “Đúng.”
Nghe vậy, Ninh Kha lập tức nổi giận. Gã đàn ông chết tiệt này, cứ hết lần này đến lần khác thách thức giới hạn của cô. “Chủ tịch Ninh, tôi cũng không muốn nói vậy đâu, nhưng sự thật đúng là như vậy, cho dù cô có tin hay không, thì đứa bé trong bụng tôi cũng là của Đinh Minh Huy. Nhưng tôi không có ý định ở bên anh ta. Đêm đó tôi say, tôi không biết gì cả.” Khi nhắc đến Đinh Minh Huy, Đổng Vận Thi lập tức tỏ ra ghê tởm và căm hận. “Vì vậy, ý cô là Đinh Minh Huy thừa lúc cô say rượu rồi cưỡng ép cô à?” Trăng hoa hoàn toàn khác với cưỡng ép, tất nhiên Ninh Kha phải hỏi rõ.
Đồng Vận Thi lúng túng,6cũng không hẳn là cưỡng ép. Dù sao đếm đó là cô ta đi nhầm trong phòng trước, cô ta cũng không muốn nói rằng Đinh Minh Huy đã cưỡng ép mình.
“Nếu không phải, vậy thì là cô và anh ta là tình nguyện, cô còn đến tìm tôi làm gì? Nhưng cô đã tìm đến rồi thì tôi cũng phải nói rõ. Tình cảm của tôi và Đinh Minh Huy cũng không mấy tốt.” Biết không phải là cưỡng ép, cơn giận trong lòng Ninh Kha mới giảm một chút. Nếu có scandal phó Giám đốc của tập đoàn quốc tế Song Thành say rượu rồi cưỡng ép, làm người khác mang thai thì tình hình giá cổ phiếu của công ty sẽ biến động.
Đương nhiên Đồng Vân Thi biết tình cảm của Ninh Kha và Đinh3Minh Huy không tốt, nhưng Ninh Kha là đại tiểu thư của nhà họ Ninh, là chủ tịch của tập đoàn quốc tế Song Thành, còn Đinh Minh Huy chỉ là một kẻ ăn bám, còn bị vợ tước hết quyền hành, hoàn toàn không có chút quyền lực nào. Ngẫm lại, chắc tài chính và quyền hạn trong nhà cũng không nằm trong tay của hắn ta. Nếu cô ta muốn được bồi thường thì chỉ có thể tìm đến Ninh Kha. Sau khi thấy được Đinh Minh Huy là hạng người như thế nào, Đồng Vận Thi đã lập tức nhận ra không thể giữ đứa bé trong bụng lại được, nhưng cô ta không thể để mình chịu thiệt vô ích như vậy. Đồng Vận Thi nói thẳng, “Tôi muốn hai mươi triệu tệ. Đứa5bé này là của chồng cô, vợ chồng cô phải chịu trách nhiệm về chuyện này.” Ninh Kha nghe thấy con số hai mươi triệu tệ thì chỉ nhíu mày chứ không có phản ứng đặc biệt nào khác, nhưng khi nghe câu nói tiếp theo của Đồng Vận Thi thì lại mỉm cười, “Vậy thì sao?” Đồng Vận Thi thẩm tức giận, như vậy mà vẫn cần cô ta nói ra sao? Người phụ nữ này là ngu ngốc thật hay giả ngu vậy? “Tôi sẽ không giữ lại đứa bé này, tôi sẽ phá thai, nhưng đứa bé này là của chồng cô. Bây giờ nó đã năm tháng, nếu tôi phá thai thì sẽ ảnh hưởng rất xấu đến sức khỏe của tôi. Khoản bồi thường hai mươi triệu tệ cũng không tính là đắt mà phải không.”
Ninh Kha cười lạnh, “Cô Đồng có phải không? Làm sao tôi có thể tin đứa bé này là của Đinh Minh Huy được?”
Đồng Vận Thi đặt báo cáo xét nghiệm DNA đến trước mặt Ninh Kha, “Đây là bằng chứng.” Ninh Kha cẩm lên nhìn sơ qua rồi trả lại, “Nếu đứa bé này là của Đinh Minh Huy, thì cô nên tìm anh ta đòi bồi thường, tìm tôi cũng vô ích thôi.” Đồng Vận Thi sững sờ, “Không phải cô nên.” “Tôi nên làm gì? Chi tiền cho hành vi của Đinh Minh Huy à? Cô Đồng, mặc dù tôi và Đinh Minh Huy có quan hệ vợ chồng, nhưng tôi không có nghĩa vụ phải chi tiền cho anh ta.” Ninh Kha đứng dậy bỏ đi. Cô cảm thấy bây giờ mình đang rất lãng phí thời gian. Thay vì nghe mấy chuyện nhảm nhí này, trở về xem hai tập tài liệu còn có ích hơn. “Cô không sợ tôi sẽ nói với phóng viên chuyện này rồi làm ảnh hưởng đến danh tiếng của tập đoàn quốc tế Song Thành của cô sao?” Đồng Vận Thi nói,
Ninh Kha dừng bước và quay lại, bình tĩnh nhìn Đông Vận Thi, “Tùy cô.”
Ninh Kha không phải là người dễ bị uy hiếp. Nếu hôm nay Đồng Vận Thi nói chuyện đàng hoàng với cô, có thể cô sẽ thông cảm, bố thí cho cô ta chút đỉnh. Nhưng người phụ nữ này hết đòi hỏi quá đáng thì lại uy hiếp, điều này làm cô rất không thoải mái, tất nhiên sẽ chẳng tài nào vui nổi. Đồng Vận Thi không ngờ Ninh Kha lại không bị uy hiếp bởi chuyện này. Thầy cô đi, cô ta lập tức luống cuống, không biết làm sao. Ninh Kha đi thẳng về nhà, không thấy Đinh Minh Huy ở nhà, hỏi người làm mới biết, thì ra mấy ngày qua hắn hoàn toàn không trở về. Vẻ mặt cô rất khó coi, gọi điện thoại yêu cầu hắn về nhà ngay lập tức.
Đinh Minh Huy vốn định về nhà đòi Ninh Kha phí sinh hoạt. Vì vậy, khi nhận được điện thoại của cô, thì hắn lập tức vui vẻ trở về. Ninh Kha nhìn thấy hắn ta say bí tỉ trở lại thì sắc mặt hoàn toàn đen như đáy nồi, cầm lấy cái ly ở bên cạnh, hất thẳng vào người hẳn. Đinh Minh Huy không kịp để phòng, bị hắt nước vào mặt, nên lập tức gào lên, “Ninh Kha, cô làm gì vậy? Cô bị điên à?”
Ninh Kha hừ lạnh, “Bây giờ đã tỉnh chưa?”
“Cô bị bệnh nặng lắm rồi phải không?” Mặt mày và trên đầu, trên cổ Đinh Minh Huy bị hắt đầy nước, hắn ta điên tiết gầm lên.
“Hôm nay, một cô gái ễnh bụng đã để công ty để tìm tôi, nói đã mang thai con của anh. Không phải anh nên cho tôi một lời giải thích về chuyện này sao?”
Đinh Minh Huy sửng sốt, không ngờ Đổng Vận Thi lại thật sự tìm đến công ty, “Chẳng có gì phải giải thích cả, chỉ là một cô ả điên khùng, đừng quan tâm tới cô ta.” “Đinh Minh Huy, ký vào thỏa thuận này đi.” Ninh Kha lại lấy đơn ly hôn ra một lần nữa. Lần trước không giải quyết chuyện ly hôn được là vì điều kiện của Ninh Minh Huy quá cao. Nhưng giờ đây Ninh Kha đã quyết tâm muốn ly hôn với anh ta.
“Tại sao cô lại bắt đầu nói về chuyện này nữa? Không phải cô vẫn luôn biết tôi có phụ nữ ở bên ngoài sao, bây giờ cô muốn mượn chuyện này để gây sự à?”
“Đinh Minh Huy, anh đã quên điều ba trong hợp đồng của chúng ta rồi à? Vậy để tôi nhắc lại cho anh nhở, điều thứ ba trong hợp đồng, anh có thể tùy ý vui chơi bên ngoài, có bao nhiêu phụ nữ tối không quan tâm, nhưng nếu có người phụ nữ nào có liên quan đến anh tìm tòi và làm ảnh hưởng đến danh tiếng của tập đoàn quốc tế Long Thành thì anh phải cút khỏi nhà họ Ninh.” Ninh Kha nhấn mạnh từng câu từng chữ.
“Ninh Kha, tôi biết cô chỉ muốn mượn chuyện này để gây sự thôi.” Đinh Minh Huy bực bội, trước kia cũng không phải chưa từng có người phụ nữ nào đến tìm Ninh Kha, nhưng tất cả đều bị cô giải quyết chỉ trong vài câu. Bây giờ chỉ đổi thành Đồng Vận Thi đã không được, Đinh Minh Huy thấy cô chỉ vì không muốn chia cổ phần của công ty cho mình nên mới làm thế này. Ninh Kha thờ ơ nhìn hắn, “Anh định ra tòa với tôi sao?” “Dù cô có nói gì đi nữa thì tôi cũng sẽ không ly hôn. Nếu muốn ly hôn thì phải cho tôi 3% cổ phần công ty. Còn không thì đừng nói gì cả.” “Vậy thì hãy đợi thư của luật sư đi. Tôi cũng rất muốn biết một kẻ vi phạm hợp đồng như anh cuối cùng sẽ bị tòa xử thế nào.” Đinh Minh Huy không thèm quan tâm, ra tòa thì ra tòa. Dù sao thì mấy năm qua Ninh Kha cũng kiếm được rất nhiều tiền, tất cả đều là tài sản sau hôn nhân của họ, chia đều ra, không chừng hắn cũng được hơn năm mươi triệu.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mật Ngọt Hôn Nhân
Chương 640: Trời sinh một cặp (2)
Chương 640: Trời sinh một cặp (2)