*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sắc mặt cô giáo Tạ tối sầm, nhà người ta có tư cách học ở đây hơn nhà các người rất nhiều
Chồng của người phụ nữ béo này chỉ là một người kinh doanh bất động sản, trong gia đình có người là họ hàng của lãnh đạo nhà trẻ, nhờ quan hệ của người đó nên con trai mới được gửi đến đây học
Hôm nay người phụ nữ béo thấy Thẩm Thanh Lan ăn mặc cũng bình thường, không nhìn ra được thân phận, thì cứ tưởng cô cũng chỉ như cô ta, cho nên không coi cô ra gì
“Cô Tạ, tôi cũng muốn biết, vì sao bọn họ không phải là con em quân nhân mà có thể được học ở nơi này?” Thẩm Thanh Lan cũng nhìn cô giáo Tạ
Ánh mắt2của cô rất bình tĩnh, nhưng sự bình tĩnh này lại có sức ảnh hưởng hơn người phụ nữ béo
“Cô Phó, chuyện này tôi cũng...” Cô giáo Tạ khó xử, muốn nói quyền hạn của mình không đủ
Dù sao cô cũng chỉ là một giáo viên bình thường của nhà trẻ, nói trắng ra chính là một người làm công ăn lương, cô không thể quyết định được chuyện này mà
Thẩm Thanh Lan nói vậy là cho người phụ nữ béo nghe, chứ không phải làm khô Cô giáo Tạ, cho nên sau khi nói xong, cô chỉ nhìn về phía người phụ nữ béo
Mặt cô ta sầm lại, vừa định lên tiếng thì có một người ở ngoài cửa đi vào, là hiệu trưởng nhà trẻ
Ánh mắt người phụ nữ béo sáng lên,9vừa định cáo trạng với viện trưởng, thì đã thấy viện trưởng áy náy nói, “Cô Phó, chỉ là chút chuyện nhỏ mà lại phiên cô đích thân đến đây, thật sự rất xin lỗi.”
Hiệu trưởng nhà trẻ vừa đi vào đã lập tức cúi đầu khom lưng trước Thẩm Thanh Lan, ăn nói vô cùng khiêm nhường nịnh nọt, khiến người phụ nữ béo trợn tròn mắt
Trước đây vì để con trai vào đây học, cô ta đã phải ăn nói khép nép nịnh bợ lấy lòng hiệu trưởng, còn tặng quà rất có giá trị, lúc này mới viện trưởng miễn cưỡng đồng ý
Người phụ nữ béo cũng không hoàn toàn ngu xuẩn, thấy thái độ của hiệu trưởng nhà trẻ thì lập tức hiểu ra, thân phận Thẩm Thanh Lan chắc6chắn không phải như mình nghĩ
Nghĩ tới đây, trong lòng cô ta liền thấy hơi lo.
Nếu có thể vào đây học mà không phải nhờ đút lót, thì chính là người nhà của quân nhân sống trong đại viện quân khu
Đụng phải bất cứ ai trong số bọn họ cô ta cũng sẽ rước họa vào thân, hơn nữa nhìn thái độ vừa rồi của hiệu trưởng thì có thể thấy rõ người phụ nữ này không phải là thân nhân của một quân nhân bình thường
Đợi dã, hình như khi nãy hiệu trưởng gọi cô ta là “cô Phó”
Chẳng lẽ là nhà họ Phó kia? Người phụ nữ nghĩ tới đây thì sau lưng lập tức toát mồ hôi lạnh.
Thẩm Thanh Lan nghe hiệu trưởng nói xong thì mỉm cười, “Chỉ là trẻ0nhỏ xích mích nhau, không phải chuyện gì lớn, hiệu trưởng không cần khách sáo như vậy.” Vừa rồi ở cửa, hiệu trưởng đã nghe rõ mọi chuyện, lúc này thấy Thẩm Thanh Lan không có ý chất vấn nhà trẻ của bọn họ, trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm
Ông nhìn sang người phụ nữ béo, “Không phải tôi đã nói bạn bè với nhau xảy ra va chạm nhẹ là bình thường sao, cô thân làm phụ huynh, không phải nên rộng lượng một chút sao? Chỉ một chuyện nhỏ mà cô lại làm ẩm lên, còn ra thể thống gì nữa!”
“Con trai cô ta đánh con tôi đánh nặng như vậy, tôi đau lòng.” Không dám kiêu căng như khi nãy nữa, người phụ nữ béo bị hiệu trưởng quở trách7một trận, cũng không dám lên tiếng, chỉ khẽ lẩm bẩm
Bằng không thì sao cô ta lại gây khó dễ với một đứa nhỏ?
“Trẻ nhỏ đánh nhau có thể nặng đến mức nào chứ? Trầy xước một chút, về nhà thoa thuốc vài ngày là khỏi rồi
Hơn nữa, An An cũng đã xin lỗi, chẳng lẽ cô làm người lớn mà còn không bằng một đứa bé sao?” Hiệu trưởng nghiêm mặt quở trách người phụ nữ béo
Cô ta vẫn không dám trả lời, chỉ yên lặng nghe.
Hiệu trưởng quở trách người phụ nữ béo xong thì quay sang Thẩm Thanh Lan, tươi cười nịnh hót, “Cô Phỏ, người này là họ hàng xa của tôi, chồng cô ta kinh doanh bất động sản, nhờ tôi chăm sóc mẹ con họ
Đứa bé đã đến tuổi đi học, tôi chỉ nghĩ nếu học ở đây thì tôi sẽ tiện chăm sóc hơn nên mới cho thằng bé đến học, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy
Là tại tôi quản lý không tốt, tôi sẽ bảo cô ta xin lỗi cô.”
Nói xong, hiệu trưởng nhìn sang người phụ nữ béo, “Mau xin lỗi đi.” Mặt này người phụ nữ béo hết sức ngượng ngùng
Thẩm Thanh Lan thờ ơ, nhìn không ra tâm trạng, “Không cần
Lời xin lỗi phải xuất phát từ tấm lòng chân thành, chứ không phải nói cho có lệ
Tôi sẽ trả tiền thuốc men của đứa bé, con tôi đánh người và cũng đã xin lỗi
Chuyện này thế nào, tôi nghĩ hiệu trưởng cũng đã hiểu rõ, ai đúng ai sai, trong lòng mọi người tự biết, tôi không muốn nói nhiều nữa
Hôm nay tranh cãi ầm ĩ như vậy là đủ rồi, tôi dẫn con tôi về trước.”
“Cô Phó, chuyện hôm nay rất xin lỗi cô, là tôi không làm tròn trách nhiệm, trở về tôi nhất định giáo dục lại bọn họ
Mong cô thông cảm.” Thẩm Thanh Lan khoát tay, dắt con trai ra khỏi nhà trẻ.
Trên đường trở về, An An vẫn cúi đầu, không dám nói lời nào, Thẩm Thanh Lan cũng không lên tiếng
Khi về đến cổng đại viện quân khu, An An dừng bước, Thẩm Thanh Lan đứng lại, cúi đầu nhìn cậu bé, “Con sao vậy?”
An An ngửa đầu, “Mẹ, mẹ giận con sao?” “Sao con lại hỏi vậy?” “Mẹ không nói gì nãy giờ, mẹ giận con phải không? Hôm nay con không có ý đánh nhau, chỉ tại Tiểu Bàn bắt nạt người thôi.” Thẩm Thanh Lan ngồi xuống, để đối diện với tầm mắt con trai, “An An, mẹ biết con là một cậu bé tốt bụng, thấy bạn bị bắt nạt, nên mới tức giận đánh người khác, đúng không?”
An An gật đầu
“Nhưng An An à, thấy bạn bị bắt nạt, con có thể giải quyết bằng cách khác mà, ví dụ như ngăn cản, nói cho cậu ấy biết không được bắt nạt bạn bè, hoặc là di tố cáo với cô giáo, sau đó cô sẽ đến xử lý, chứ không phải tự ra tay đánh người
Không nói đâu xa, hôm nay con cũng thấy thái độ của mẹ bạn kia rồi đó, nếu con không đánh bạn, thì mẹ của bạn đã không có lý do gì mắng rồi, có đúng hay không?”
An An cái hiểu cái không, “Nhưng mẹ ơi, Tĩnh Tỉnh là bạn nữ mà
Ba nói phải bảo vệ bạn nữ.”
“Ba nói không sai, nên bảo vệ bạn nữ, nhưng bảo vệ bạn không nhất định phải đánh người, như mẹ vừa nói, con có thể đi nói cho thấy cô biết, hoặc giải thích đúng sai với bạn kia, đánh người là không đúng.”
Thẩm Thanh Lan không muốn nuôi dạy con mình thành người ngang ngược hay đánh người khác, nên nhẫn nại giải thích cho cậu bé hiểu
Có câu An An vẫn chưa hiểu, nhưng vẫn hiểu được đại ý
“Mẹ, con biết lỗi rồi, sau này con sẽ không đánh nhau với bạn, mẹ đừng giận con nữa có được không?” “Mẹ không giận con, mẹ chỉ đang giải thích đúng sai với con thôi.” Thẩm Thanh Lan dịu giọng lại, nhẹ nhàng nói
“Mẹ, mẹ thật sự không giận sao?” Thẩm Thanh Lan lắc đầu, “Không giận, đây là lần đầu tiên con đánh nhau, mẹ sẽ tha lỗi cho con, nhưng tuyệt đối không được có lần sau, nếu tái phạm thì mẹ sẽ giận thật đấy, hiểu chưa?”
An An gật đầu: “Mẹ, con biết lỗi rồi, sau này con sẽ không bao giờ tái phạm nữa.” “Hôm nay con đánh Tiểu Bàn, nên ngày mai con phải xin lỗi bạn nhé.” “Mẹ, hôm nay con đã xin lỗi rồi mà.” “Mẹ biết, nhưng con chưa nói chuyện đàng hoàng với bạn, có phải không?” An An nghĩ ngợi rồi gật đầu, “Được rồi, vậy ngày mai con sẽ mua cho Tiểu Bàn kẹo sữa cậu ấy thích nhất, có được không ạ?” “Được.” Thẩm Thanh Lan cười gật đầu
“Vậy mẹ ơi, hôm nay mẹ Tiểu Bàn mắng con, có phải cũng nên xin lỗi con không?” Gương mặt bé nhỏ của An An rất nghiêm túc
“Đúng vậy, hôm nay mẹ Tiểu Bàn mắng chửi người khác là không đúng, nhưng là chúng ta rộng lượng, tha lỗi cho bà ấy có được không?” An An nhíu mày, “Được rồi.” Thẩm Thanh Lan sờ vết trầy trên mặt con trai, đau lòng hỏi, “Có đau không con?” An An gật đầu, “Tiểu Bàn đẩy con, con bị ngã xuống đất.” Thẩm Thanh Lan nhớ tới gương mặt bị đánh sưng vù của Tiểu Bàn, bèn cầm tay con trai xem, bàn tay nhỏ bé trắng nõn như củ sen, sao khi đánh nhau lại hổ báo như thế không biết
“Mẹ, tay con không đau đâu.” An An nói
Thẩm Thanh Lan dở khóc dở cười, “Sau này không được đánh nhau nữa, nếu không thì mẹ sẽ phải phạt con.”
“Mẹ, con biết rồi.”
Quần áo An An bị rách, trên mặt còn bị trầy nhẹ, không thể giấu được, phải có một lời giải thích mới được
Về đến nhà, Phó lão gia thấy bộ dạng của cháu cứ như thế, thì lập tức nóng nảy, “An An làm sao vậy? Sao lại ra nông nỗi này? Có phải ở nhà trẻ bị bạn nhỏ bắt nạt không, mau nói cho ông cô nghe.” Thẩm Thanh Lan cạn lời, cháu cố ngài không phải bị bắt nạt, mà là thằng bé bắt nạt người khác thì có.
“Ông nội, không có chuyện gì đâu, thằng bé chỉ bị ngã ở nhà trẻ, trẻ con nghịch ngợm mà, va chạm là chuyện bình thường.” Vừa rồi Thẩm Thanh Lan đã dặn An An, không thể để Phó lão gia biết chuyện thằng bé đánh người khác
Ông cụ rất cưng chiều cháu cố, ngày thường đau một chút là ông đã đau lòng, nếu như biết bị người khác đánh, không biết sẽ phản ứng thế nào nữa?
Phó lão gia nghe xong càng đau lòng hơn, “Vậy tại sao lại ngã? Sao ngã nặng như vậy, nhìn xem gương mặt nhỏ bé bị trầy cả rồi
Còn bị thương chỗ nào nữa không? Thanh Lan, cháu kiểm tra thằng bé xem, rốt cuộc có nghiêm trọng không hả? Hay là bây giờ chúng ta gọi bác sĩ đến đi.” Thẩm Thanh Lan vội trấn an ông cụ, “Ông nội, ông đừng lo lắng quá, thật sự chỉ bị trầy nhẹ thôi, không sao đâu, trẻ con da dày thịt béo mà
Cháu đã kiểm tra rồi, chỉ trầy da, không bị thương nặng chỗ nào nữa đâu ạ.” Phó lão gia không tin, nhìn sang An An, “An An, cháu nói cho ông cố biết, trên người cháu còn có chỗ nào đau không?” An An lắc đầu, “Ông cổ, không đau ạ, cháu tự ngã thôi.” “Có thật là cháu tự ngã, chứ không phải bị người khác bắt nạt không?” “Cháu tự ngã ạ.” An An gật đầu
Mẹ nói, nếu ông có biết cậu bé đánh người khác thì sẽ lo lắng.
“Thằng bé này, sao lại bất cẩn như vậy, để bản thân ngã thành như vậy? Ông cổ nhìn mà thật đau lòng.” Ông cụ ôm An An, liên tục gọi cục cưng, bảo bối
Thẩm Thanh Lan lên tiếng, “Ông nội, cháu dẫn An An đi thay quần áo trước đã.” Phó lão gia gật đầu, “Đi đi, tốt nhất là gọi bác sĩ đến xem vết thương trên mặt thằng bé.” Trên mặt trắng trẻo hồng hào có vết thương thế kia, thật sự là làm người khác đau lòng
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mật Ngọt Hôn Nhân
Chương 668: Thanh lan dạy con (3)
Chương 668: Thanh lan dạy con (3)