*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lâm Tĩnh lắc đầu: “Giản Đan, mình hơi hoảng sợ, mình cảm thấy dường như đã xảy ra vài chuyện mà mình không thể đoán được, khiến mình rất luống cuống.” “Cậu chỉ là lo lắng vô cớ, có thể xảy ra chuyện gì chứ, đừng suy nghĩ quá nhiều, lần khác cậu lại tìm cơ hội thổ lộ với người ta đi, cứ như thế thì chờ tới khi nào.” Giản Đan nói rồi đứng dậy lau mồ hôi: “Mình nói ấy, Phó Thần Hiên nhìn thì thông minh mà EQ đúng là đủ thấp, thậm chí cả chuyện cậu thích anh ta cũng không nhìn ra.”
Ánh mắt Lâm Tĩnh u ám: “Có lẽ anh ấy chưa từng nghĩ theo hướng kia, dù3sao anh ấy vẫn luôn coi mình là bạn.” “Nói vậy cậu càng phải thổ lộ sớm một chút, nếu không với tiến độ này của hai người, đến lúc anh ta phát hiện thì hoa cải cũng chín mất rồi.” Giản Đan đúng là vỡ tim vì Lâm Tĩnh, chỉ hận không thể tỏ tình thay cô.
Lâm Tĩnh cười khổ, không phải cô không nghĩ tới, mà là vẫn không tìm được cơ hội
Mỗi lần muốn thổ lộ với Phó Thần Hiên thì đều có người khác hoặc chuyện khác xuất hiện.
“Giản Đan, cậu nói xem có phải mình và anh ấy không có duyên phận không?” Nếu không vì sao lần nào cũng không thành công?
“Chắc chắn không phải, cậu suy nghĩ1một chút, hai người xa nhau hai mươi năm còn có thể gặp lại, đây là duyên phận, bây giờ hai cậu nam chưa kết hôn nữ chưa lấy chồng, là duyên phận trời cho, Cậu ấy, nghĩ nhiều quá thôi.” Giản Đan vô tình nói
Lâm Tĩnh đúng là may mắn, gặp lại người đàn ông cực phẩm như Phó Thần Hiên mà anh ta vẫn độc thân, đúng là không thể tin được?
Nhưng Lâm Tĩnh lại không lạc quan như Giản Đan, cô không nói với Giản Đan rằng trong lòng cô có một cảm giác rất không lành, cái cảm giác không hiểu vì sao nhưng lại có thật
“Tĩnh Tĩnh, có điều cậu phải tận dụng thời gian, không nên đợi tới3lúc anh ta thích người khác mới thổ lộ, khi đó mặc kệ cậu là thanh mai trúc mã hay chu sa trong lòng thì đều muộn rồi, có hiểu không.” Giản Đan dặn
Lâm Tĩnh gật đầu: “Giản Đan, mình hơi mệt, mình đi nghỉ trước, buổi tối mình không ăn đâu.” “Ừ đi đi, mình sẽ không nấu cơm phần cậu, cậu đi nghỉ trước đi.” Giản Đan cũng nhìn ra Lâm Tĩnh đang mệt
Có đôi khi cô sẽ tự mình nấu cơm, nếu Lâm Tĩnh ở nhà thì sẽ làm luôn phần của cô
Lâm Tĩnh ngả người xuống giường lớn, cô nhắm mắt lại, gạt toàn bộ suy nghĩ lung tung trong dầu, cô đang chuẩn bị nghỉ ngơi thì di động3vang lên
Cô cầm lên nhìn thoáng qua, ánh mắt tối đi, cô không bắt máy mà cứ để tiếng chuông vang lên bên tai, điện thoại cứ reo một lần lại một lần, vẻ mặt cô ngày càng ảm đạm, đợi tới lần thứ tư, cô mới bắt máy.
“Me.”
“Tĩnh Tỉnh, là ba, ba đây.” Đầu kia điện thoại truyền đến giọng nói ấm áp của người đàn ông trung niên.
Cơ thể căng thẳng của Lâm Tĩnh lập tức thả lỏng: “Ba.” “Điện thoại ba bị hỏng, vẫn chưa mua cái mới, nên dùng điện thoại của mẹ con gọi cho con
Dạo này con sống có tốt không?” Nét mặt Lâm Tĩnh buông lỏng hơn: “Tốt ạ, ba, ba khỏe không?” “Ba rất khỏe, mẹ9con cũng khỏe, không cần lo lắng chuyện ở nhà
Con ở bên ngoài một mình phải chăm sóc cho bản thân thật tốt, muốn ăn cái gì thì mua mà ăn, đừng tiết kiệm, nếu không đủ tiền, thì ba cho con.” Ông Lâm rất quan tâm đến sinh hoạt của con gái.
Lần này lúc rời nhà đi, Lâm Tĩnh đã khóc suốt trên xe lửa
Mấy năm qua, vợ ông đối xử với con gái thể nào, ông đều thấy được
Một người là vợ, một người là con gái, ông bị kẹp ở giữa cũng rất khó xử
Ông luôn không ngừng làm công tác tư tưởng cho vợ, hy vọng bà có thể quên chuyện cũ
Dù sao, đó cũng không phải lỗi của con gái ông, chỉ tiếc là chẳng mấy hiệu quả.
Lâm Tĩnh nghe những lời quan tâm của ba mà vành mắt ửng đỏ bừng: “Ba, con có đủ tiền mà, tiền lương của con không ít, ba đừng lo lắng cho con, cứ yên tâm chăm sóc cho mẹ.” “Không phải ba lo lắng, chỉ cần con sống tốt là ba yên tâm rồi
Được rồi, con và Thần Hiên vẫn ổn chứ?” Ông Lâm nhớ ra mục đích của cuộc điện thoại này, nên hỏi
Lâm Tĩnh hơi khựng lại: “Chúng con vẫn ổn ạ.”
Ông Lâm nghe vậy thì hết sức vui mừng: “Vậy thì tốt rồi, có thời gian nhớ dẫn nó về nhà gặp ba mẹ
Hoặc hôm nào ba mẹ sẽ đến thủ đô thăm các con cũng được.” “Ba, chuyện này không vội, trước mắt công việc của con và anh đều rất bộn bề, dạo này cũng không được nghỉ, đợi một thời gian nữa đi ạ.” Ông Lâm chỉ cho rằng con gái còn buồn lòng vì mấy lời nói của vợ mình, bèn thở dài: “Được, vậy để tính sau, dù sao hiện giờ các con cũng còn trẻ, không vội
Tĩnh Tĩnh, con đừng trách mẹ con, ba biết con chịu nhiều ấm ức, ba sẽ khuyên nhủ mẹ con thêm.”
Sống mũi Lâm Tĩnh cay xè: “Ba, con không trách mẹ, con sẽ cố gắng thông cảm cho mẹ mà.” Ông Lâm thở dài, mâu thuẫn giữa vợ và con gái ông, không thể nói ai đúng ai sai, sự cố năm xưa là chuyện ngoài ý muốn, không ai mong nó xảy ra cả
Vợ ông đổ hết mọi tội lỗi lên người con gái như vậy thật sự không công bằng
“Tĩnh Tĩnh, nhớ chăm sóc bản thân thật tốt, có việc gì thì phải gọi điện thoại cho bạ.” Ông Lâm không biết nói gì hơn, chỉ có thể dặn dò như thế.
Lâm Tĩnh đáp vâng, rồi cúp điện thoại, sau đó nước mắt lập tức rơi xuống chăn
Mỗi lần nghĩ đến mẹ và người em trai đã mất của mình thì tim cô lại đau như ai cào ai xé.
Trong lòng cô không oán hận ai cả, nếu có, cũng chỉ ông trời đã nhẫn tâm cướp đi mạng sống của em trai cô, khiến cô mất đi gia đình vốn dĩ rất hạnh phúc của mình
Nếu thời gian có thể quay lại, cô thật sự hy vọng người gặp tai nạn kia là mình, như vậy, mẹ sẽ không phải đau khổ như vậy, mà cô cũng sẽ được giải thoát.
Nhà họ Lâm, bà Lâm dựa trên cửa phòng ngủ, lẳng lặng nhìn người vừa cúp điện thoại
Ông Lâm quay đầu lại thì nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của vợ, bèn cau mày: “Sao bà lại đứng ở cửa?” “Hừ, thật đúng là cha con tình thâm, nó rời khỏi cái nhà này để được sống thoải mái, cần gì phải lo lắng.”
“Tĩnh Di, con bé là con gái của chúng ta, chuyện cũ đã qua hai mươi năm rồi, bà cũng nên buông xuống đi
Rốt cuộc bà còn muốn mang lỗi lần năm đó trừng phạt mình và Tĩnh Tỉnh bao lâu nữa hả? Tĩnh Tĩnh vô tội mà.” Ông Lâm cảm thấy rất bất bình trước thái độ của vợ
Không biết đã bao nhiêu lần rồi, chỉ cần ông gọi điện thoại quan tâm con gái, thì bà lại tỏ ra hằn học
“Nó vô tội?” Bà Lâm nghe vậy, thì lập tức bùng nổ, “Nếu không tại nó thì con trai tôi đã không phải chết
Chính nó cố tình nhìn con tôi bị xe tông chết, người đáng chết phải là nó chứ không phải con tôi.” “Phương Tĩnh Di, đủ rồi
Tĩnh Tĩnh không phải là đứa bé ác độc như vậy
Hơn nữa, con bé cũng là đứa con bà mang thai mười tháng sinh ra, bà giày vò nó bao nhiêu năm qua rồi, lẽ nào trong lòng không thấy xót xa chút nào sao?”
“Tôi giày vò nó? Rõ ràng là nó giày vò tôi
Mỗi khi thấy nó, tôi đều nhớ tới đứa con trai vô tội của tôi.” Bà Lâm kích động, đã qua nhiều năm như thế mà cảnh tượng ngày đó vẫn như rành rành trước mắt bà.
Năm đó, ngày xảy ra tai nạn, ông Lâm không có ở nhà, không tận mắt nhìn thấy cảnh tượng đó, nhưng ông có thể hiểu được nỗi đau của vợ mình
Đó cũng là con ông, ông cũng đau chẳng kém gì bà: “Tĩnh Di, nếu thật sự phải truy cứu, thì ngày đó bà cũng ở nhà, bà trách Tĩnh Tĩnh không trông em trai cẩn thận, vậy còn bà thì sao? Người làm mẹ là bà lúc đó đang làm gì?” Ông thật sự không muốn nói ra những lời này
Ông biết một khi nói thì sẽ làm tổn thương vợ mình, nhưng nghĩ đến đứa con gái vô tội, ông lại không nhịn được hơi oán giận bà
Trước kia, Lâm Tĩnh là một đứa bé vui tươi cỡ nào, vậy mà hiện giờ thì sao, áp lực suốt nhiều năm qua đã khiến con gái ông đã trở nên thể nào? Ngay cả chính ông cũng nhớ không rõ đã bao lâu rồi không thấy nụ cười xuất hiện trên gương mặt con gái ông nữa.
Ông vẫn luôn hy vọng con gái có thể thật vui vẻ, kết quả con bé lại phải chịu đựng nhiều như vậy, nghĩ kỹ lại, ông cũng không phải một người cha tốt
Mặt mày bà Lâm trắng bệch, nhìn chồng với ánh mắt ngỡ ngàng, như thể không ngờ ông lại nói ra những lời như vậy
Ông Lâm thấy dáng vẻ này của vợ, thì lập tức hối vì đã hơi nặng lời
Ông đưa tay muốn kéo bà, nhưng lại bị bà Lâm né tránh
“Mấy năm qua tôi cũng rất hận tôi, tại sao tôi lại không giữ con trai cẩn thận, tại sao người chết lại không phải là tôi, tại sao không phải là tôi!” Bà nắm tóc mình, gào lên
Ông Lâm hoảng hốt, ôm chặt lấy vợ: “Tĩnh Di, bà bình tĩnh lại đi, bình tĩnh lại đi, đừng như vậy
Chuyện này không phải là lỗi lầm của bất cứ ai cả, bà đừng tự dằn vặt mình, cũng đừng dằn vặt Tĩnh Tỉnh nữa
Chuyện đã mười mấy năm, đủ lãm rối, bà hãy để quá khứ trôi qua đi, được không?”
“Không thể qua được, làm qua được đây? Con trai tôi đã mất rồi, không thể trở về nữa
Một sinh mạng đẹp đẽ cứ thể kết thúc ngay trước mặt tôi, làm sao tôi để mọi chuyện trôi qua được? Ngày xưa tại sao tôi lại theo ông rời thủ đô kia chứ, nếu không rời thủ đô, con trai tôi đã không chết, nó đã không phải chết.
Bà Lâm đau đớn tột cùng
Vành mắt ông Lâm đỏ au, rõ ràng đau lòng đến không thể thở được, nhưng lại không biết phải giãi bày cùng ai
Chuyện này chính là một vòng luẩn quẩn không cách nào thay đổi được, thời gian không thể quay lại, bi kịch không thể vãn hồi, truy cứu đến cùng cũng không có kết quả
Gia đình họ cứ bị mắc kẹt trong cơn ác mộng của quá khứ, không thể cứu vãn được
Ông vô cùng hiểu và ủng hộ việc Lâm Tĩnh khi rời nhà đi
Ở trong một gia đình có bầu không khí thế này, người bình thường cũng sẽ bị ép điên thôi
Ông chỉ có một đứa con gái là cô, cho nên rất mong cuộc sống về sau của cô sẽ luôn thật hạnh phúc, còn về phần ông..
Ông thoáng nhìn xuống người vợ đang suy sụp tinh thần trong lòng mình
Ông sẽ cùng vợ đi hết quãng đường này
Nếu bà không đi nổi nữa thì ông sẽ chăm sóc bà cả đời, không để bà chịu đau khổ một mình
Ông nhè nhẹ vỗ lên lưng vợ: “Tĩnh Di, đừng nghĩ nữa, đừng nghĩ ngợi gì nữa
Bà còn có tôi mà, tôi sẽ mãi mãi ở bên bà, không rời khỏi bà.” Tôi sẽ tưởng nhớ con trai cùng với bà, cho nên, hãy để con gái đi đi, để con bé tự do đi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mật Ngọt Hôn Nhân
Chương 823: Cậu chủ phó kiêu ngạo lại tri kỷ (1)
Chương 823: Cậu chủ phó kiêu ngạo lại tri kỷ (1)