"Điều đó dĩ nhiên em biết, anh đường đường là một Tổng tư lệnh mạnh mẽ nắm quyền lực vô biên trong tay, anh chưa từng thua trước đối thủ nào. Nhưng chính vì thế nên việc đối phó với đám tép riu nàyanh không cần phải nhúng tay vào, cứ để em tự mình làm điều đó." Thiên Thành nói.
"Không được, người bọn chúng giết là cha tôi. Vấn đề này, tôi phải tự mình giải quyết, tự đôi bàn tay này phải băm vằn chúng ra để tế bố tôi, có như vậy thì cơn giận trong lòng mới hả được!" Lê Uy Longquả quyết nói.
"....Anh Thiên, còn một điều rất quan trọng nữa mà em chưa nói với anh." Thiên Thành sực nhớ ra điều gì đó và nói ngay.
"Chuyện gì vậy? Mau nói đi!!" Lê Uy Long cũng hồi hộp.
"Em vừa nhận được một tài liệu mật được gửi từ cấp trên." Thiên Thành nói.
"Tài liệu tuyệt mật nào?" Lê Uy Long ngạc nhiên hỏi.
"Cấp trên của chúng ta cũng nhận thấy rằng Thành phố Đà Lạt này quá hỗn loạn và đang có rất nhiều vấn đề. Nhiều người ở các vị trí cốt cán trong ban lãnh đạo thành phố có tình trạng nhũng và tư cách chưa tốt. Vì vậy, cấp trênđã ra quyết định thành lập một đoàn điều tra bí mật." Thiên Thành nói.
"Ra là chuyện này. Nhưng tôi chỉ là một người quanh năm chinh chiến, chuyện đó có liên quan gìđến tôi đâu?" Lê Uy Long hỏi.
"Có đấy! Nó liên quan trực tiếp đến anh. Bên trên đã biết rằng anh là người gốc Đà Lạt, sinh ra và lớn lên ở đây. Hiện giờ anh lại đang nghỉ phép tại quê nhà. Vì vậy, họ đã bổ nhiệm anh làm chỉ huy trưởng của đoàn kiểm tra." Thiên Thành nói.
"Cái gì? Tôi vẫn phải làm việc trong kỳ nghỉ à? Thế này thì đâu còn được gọi là kỳ nghỉ nữa?" Lê Uy Long nhăn nhó nói với vẻ không hài lòng.
"Anh ơi, vậy anh có muốn chấp nhận chức trách này không? Hiện giờ biên giới vẫn hòa bình yên ổn. Nếu anh chấp nhận nhiệm vụ này, kỳ nghỉ của anh sẽ được kéo dài thêm rất nhiều." Thiên Thành hớn hở nói.
"Này, có phải là chỉ huy của đoàn kiểm tra thì ở cấp độ thấp hơn so với một Tổng tư lệnh không? Vậy là tôi đã bị giáng chức à?" Lê Uy Long bỗng ngây ngốc nói.
"Tất nhiên đó không phải là giáng chức. Anh có rất nhiều công lao. Ai dám hạ cấp anh chứ? Chỉ huy trưởng của đoàn kiểm tra chỉ là một công việc bán thời gian. Nhưng anh đừng đánh giá thấp vị trí này. Chỉ cần có danh xưng đó, anh sẽ có quyền lực vượt trên tất cả mọi người ở thành phố này!" Thiên Thành ôn tồn.
"Tôi không rảnh vậy đâu." Lê Uy Long nói.
"Nếu anh chấp nhận nhiệm vụ này, anh sẽ được ban cho đặc quyền xử trí những người có tội. Chẳng phải anh muốn truy tìm kẻ giết người thực sự và trả thù cho cha mình sao? Đặc quyền này chính là thứ anh đang cần còn gì! Nếu bọn chúng dám kháng cự, anh có thể tùy ý giết ngay mà không cần ân xá. Nó chính là thứ quyền lực được thiết kế riêng cho anh đấy!" Thiên Thành hồ hởi nói.
"Được rồi, sao cũng được, lần trước Đại tướng đã tặngtôi một chiếc áo choàng thêu hổ, coi như cũng được ưu ái phần nào. Bây giờ nhận thêm trọng trách này, âu cũng là có đi có lại!" Mặc dù Lê Uy Long nói như vậy, nhưng trong lòng anh ta đã lập sẵn một kế hoạch.
"Dù là anh đã có chiếc áo choàng bảo vệ đó, nhưng vì sự an toàn của anh, cấp trên đã bố trí một nhóm đặc nhiệm đi bên cạnh để bảo vệ anh, và một sư đoàn tinh nhuệđược đóng quân bí mật bên ngoài thành phố sẵn sàng để anh phái đi khi cần." Thiên Thành nói.
"Đội đặc nhiệm thì chắc không cần đâu. Bên cạnh tôi có cậu là đủ rồi. Quá nhiều người sẽ dễthu hút sự chú ý, như vậy sẽ gây khó khăn cho việc điều tra." Vĩnh Thiên nói.
"Vậy còn sư đoàn tinh nhuệ kia thì sao?" Thiên Thành hỏi.
"Hãy để họ đóng quân bên ngoài thành phố trước, hiện giờ cứ án binh bất động đã, tôi sẽ gọi họ khi cần." Vĩnh Thiên điềm đạm.
"Nói vậy là, anh đã chấp nhận nhiệm vụ này?" Thiên Thành dè dặt hỏi.
"Không lý nào tôi lại bỏ lỡ một cơ hội như thế cả!" Lê Uy Long cười lớn.
"Haha, vậy tốt quá rồi. Thế, anh tính chúng ta sẽ làm gì tiếp theo đây?" Thiên Thành bắt đầu nghiêm túc.
"Tôi định sẽ chơi một ván cờ lớn với các thế lực lãnh đạo của Thành phố Đà Lạt." Lê Uy Long nói, môi anh khẽ nhếch lên thành một nụ cười.
"Ván cờ lớn? Là sao? Anh định chơi thế nào?" Thiên Thành ngạc nhiên.
Lê Uy Long khẽ mỉm cười liếc nhìn Thiên Thành, rồi ghé sát tai anh ta thì thầm điều gì đó........
Sau khi nghe Vĩnh Thiên nói xong, Thiên Thành đột nhiên đổi sắc mặt và nói lớn: "Không thể được! Anh là trụ cột của quân đội quốc gia, sao em có thể để anh gặp nguy hiểm như thế!"
"Làm sao cậu có thể dụ một con rắn ra khỏi hang mà không chịu mạo hiểm? Thế lực đám nhà giàu của thành phố này rất phức tạp. Tôi phải trải sẵn ra một ván cờ lớn, một tấm lưới thật vĩ đại, chờ bọn chúng thò đầu ra, rồi bắt gọn một lượt!" Lê Uy Long mỉm cười nói.