“Giáo chủ Đinh, có hàng ngàn người đang tập trung ở thành phố Đà Lạt. Tôi nghi ngờ rằng đó có thể là Lê Vĩnh Thiên muốn tạo phản. Ông phái một số người đến đó đi, việc quan sát bọn họ cứ để cho tôi. Nếu cậu ta thực sự có ý định tạo phản thì cứ tìm cách kiềm chế cậu ta trước, rất nhanh đội quân của tôi sẽ đến đó.” Ngụy Nghiêm nói.
Việc Đinh Điểu muốn lập công không phải giả, nhưng ông ta không muốn làm như Hồ Quý Trai, mạo hiểm đem toàn quân vào tình thế nguy hiểm, có nguy cơ bị xóa sổ toàn bộ quân đội như vậy để lập công.
Nếu như phái Chân Nguyên rơi vào nguy cơ bị diệt sạch hoặc nếu tính mạng của các tướng sĩ bị tổn hại nghiêm trọng, thì lúc ấy việc lập công cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
Bởi vì điều mà nhà họ Ngụy bọn họ coi trọng nhất chính là anh có bao nhiêu giá trị lợi dụng, mang lại bao nhiêu lợi ích cho bọn họ còn an nguy của anh ấy, bọn họ căn bản không hề quan tâm.
Lê Vĩnh Thiên tạo phản, đội quân của Lê Vĩnh Thiên còn có hàng ngàn người, còn đội quân của Đinh Điểu thì chỉ có mấy trăm người. Bây giờ nếu thực sự dẫn quân qua đó, nếu so sánh với đội quân của Lê Vĩnh Thiên thì chẳng khác gì lấy trứng chọi đá.
Thấy Đinh Điểu im lặng không nói gì, Ngụy Nghiêm lạnh lùng hỏi: “Sao, lẽ nào ông sợ Lê Vĩnh Thiên?”
“Không… không, làm sao tôi có thể sợ một tên dân thường không có quyền dùng binh gì trong tay chứ. Nhưng Thừa tướng, ông biết đấy, một khi nhóm người của tôi ra tay, chúng sẽ giống như những con ngựa hoang vừa thoát khỏi dây cương, tôi lo rằng họ sẽ giết hại người vô tội một cách bừa bãi. ” Đinh Điểu nhanh chóng tìm cách thoái thác trước lời chất vấn của Ngụy Nghiêm.
Ông ta cần gì phải lo lắng về việc thuộc hạ của mình giết người vô tội từ cơ chứ, bởi vì bản thân ông ta chưa từng làm loại chuyện này thì không có nghĩa thuộc hạ của ông ta sẽ không ra tay sát hại người vô tội.
Đương nhiên Ngụy Nghiêm biết đây chỉ là cái cớ mà Đinh Điểu, tùy ý viện ra mà thôi.
Vì thế Ngụy Nghiêm lạnh lùng đáp: “Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót. Giờ Long Quốc đang ở trong giai đoạn vô cùng đặc biệt, tôi tuyệt đối không cho phép bất kỳ một kẻ nào có hành động gây phá hoại có cơ hội sống sót. Bất cứ kẻ nào muốn phá hủy sự ổn định và thống nhất của Long Quốc, phải giết không tha.”
Đinh Điểu biết Ngụy Nghiêm nhất định sẽ rất tức giận nếu ông ta lại một lần nữa đề nghị việc từ chức. Ngụy Nghiêm nổi giận, hậu quả không cần nói cũng biết là rất nghiêm trọng, khi ấy có thể phái Chân Nguyên sẽ bị đuổi khỏi Điện Thiên Cang.
Dù sao bây giờ trong lòng Ngụy Nghiêm, Cầu Hạn chính là bảo bối lớn của ông ta, có Đao Hắc Long Thôn Nguyệt và đao Càn Khôn trong tay thì Cầu Hạn thực sự đã trở thành người số một thiên hạ, không ai địch nổi. Là một thư sinh tay trói gà không chặt, Ngụy Nghiêm cần tìm cảm giác an toàn từ sự tồn tại siêu mạnh mẽ này của Cầu Hạn.
“Thừa tướng ông cứ yên tâm, trước tiên tôi sẽ điều động nội bộ qua đó thăm dò tình hình. Nếu Lê Vĩnh Thiên thật sự có gan tạo phản, tôi nhất định sẽ lấy đầu của cậu ta xuống làm bóng đá chơi.”
Không cần biết ông ta có làm được hay không, nhưng nhất định phải nói ra lời này. Đây là một trong những nguyên tắc để có thể lăn lộn trong giới giang hồ của Đinh Điểu.
Mặc dù Ngụy Nghiêm đã sắp xếp Đinh Điểu đi làm nhiệm vụ tiêu diệt Lê Vĩnh Thiên rồi nhưng trong lòng ông ta vẫn không yên, ông ta luôn cảm thấy Đinh Điểu không dám đối đầu với Lê Vĩnh Thiên.
Ngay khi ông ta đang phân vân không biết có nên gọi điện cho Bạch Bất Nhân và kêu người của Thần Đao giáo đến hay không, thì bảo vệ mặt đầy vui vẻ, vội vàng chạy đến.
“Thừa tướng, tin tốt, tin tốt.” Bảo vệ hét lên đầy phấn khích.
“Mau nói, có tin tốt gì?” Ngụy Nghiêm sốt ruột hỏi, theo ông ta suy đoán thì chắc chắn tin tốt này có liên quan đến việc Lê Vĩnh Thiên đang dẫn quân tạo phản chống lại Long Quốc cho mà xem.
“Việc hàng nghìn người tụ tập ở thành phố Đà Lạt không liên quan gì đến Lê Vĩnh Thiên hết. Đó là kế hoạch xây dựng lại cao ốc Galaxy của Tập đoàn Galaxy. Họ đang tổ chức lễ động thổ.”
“Ý xây dựng lại cao ốc Galaxy là của ai? Theo tôi nhớ rằng chủ tịch của tập đoàn Galaxy chẳng phải là vợ của Lê Vĩnh Thiên, Chu Nhược Mai hay sao. Ai,kẻ nào đã đồng ý phân bổ vốn để xây dựng lại cao ốc Galaxy?”
Ngụy Nghiêm tức giận vỗ bàn lớn tiếng chất vấn, rõ ràng ông ta đã nhấn mạnh nhiều lần rằng tất cả mọi người liên quan đến Lê Vĩnh Thiên đều là những mục tiêu cụ thể cần phải quan sát, để ý mọi hành động của bọn họ. Vậy mà bây giờ lại có người phớt lờ lời nói của ông ta mà điều động kinh phí để xây dựng cao ốc Galaxy, điều này làm ông ta có cảm giác lực lượng của Lê Vĩnh Thiên đã thâm nhập vào nội bộ người của ông ta.
“Thưa Thừa tướng, không có ai điều động kinh phí để xây dựng cao ốc Galaxy cả. Đó là quỹ do các nhân viên của Tập đoàn Galaxy quyên góp. Bọn họ đã quyên góp phần lớn tiền lương của mình.” Bảo vệ đáp lại.
Ngụy Nghiêm sửng sốt một chút, hiển nhiên ông ta không tin trên đời này còn có người ngu ngốc đến như vậy!
Thấy vậy bảo vệ vội vàng nói: “Đó là vì Chu Nhược Mai vẫn trả lương đầy đủ cho bọn họ ngay cả khi bọn họ không đi làm. Bọn họ làm như vậy hoàn toàn là vì báo đáp lại ân tình của Chu Nhược Mai.”
“Không đi làm, còn được trả lương đầy đủ? Chu Nhược Mai lấy tiền ở đâu ra để trả? Chẳng lẽ là Lê Vĩnh Thiên đã tham ô sao? Mau đi kiểm tra xem Lê Vĩnh Thiên có tham ô trong thời gian hắn làm hộ soái hay không? Nếu có, chúng ta nhất định phải dựa theo số tiền tham nhũng mà cậu ta đã nhận, để kết án tử hình cậu ta!”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Long Uy Chiến Thần
Chương 1270
Chương 1270