- Có quen biết.
Đường Thanh Thanh gật gật đầu, hiển nhiên là nàng biết không thể giấu diếm chuyện này được:
- Cục trưởng, Đường Kim là em trai kết nghĩa của tôi, nó đến nơi này tìm tôi có chút chuyện mà thôi.
Nhâm Chính Kiệt gật gật đầu:
- Tốt lắm, tiểu Đường, nếu mà có người khác hỏi cháu vấn đề giống như chú thì cháu nhớ rõ là cũng trả lời như vậy
- Hả?
Đường Thanh Thanh có chút kinh ngạc nhìn Nhâm Chính Kiệt.
- Tiểu Đường, có một số việc mà chú không có cách nào khác để nói cho cháu hiêu rõ được.
Nhâm Chính Kiệt thở dài một hơi:
- Nhưng mà chú hy vọng hiểu được rằng là có lẽ chú không xứng đáng ngồi lên chức cục trưởng này nhưng mà tuyệt đối cháu không phải là kẻ địch của chú, có một số việc chú cũng muốn làm nhưng mà lại hữu tâm vô lực.
Đường Thanh Thanh trầm mặc, lúc này nàng cũng không biết nên nói gì nữa, nàng tất nhiên là sẽ không tin những lời này của Nhâm Chính Kiệt, cho nên nàng cảm thấy chính mình vẫn còn chút điểm này là còn khá.
- Không còn việc gì nữa rồi, cháu ra ngoài làm việc đi.
Nhâm Chính Kiệt còn nói thêm.
- Vâng, cục trưởng.
Đường Thanh Thanh đứng dậy rồi đi ra khỏi văn phòng của Nhâm Chính Kiệt nhưng mà trong lòng vẫn có chút mơ hồ như cũ. Chuyện này hôm qua cứ như vậy mà trôi qua không một tiếng động nào sao?
Đột nhiên lúc này chuông điện thoại di động của Đường Thanh Thanh lại vang lên, Đường Thanh Thanh lấy điện thoại ra thì thấy số gọi đến là một số lạ.
- Alo, tôi là Đường Thanh Thanh đây.
Cảnh sát thấy số lại gọi đến cũng không ngạc nhiên cho nên Đường Thanh Thanh liền bấm nút nghe máy.
- Chị Thanh là em, Đường Kim đây.
Đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói quen thuộc với Đường Thanh Thanh, đó là giọng của Đường Kim: Bạn đang đọc chuyện tại
- Em vừa mới mua xong một cái di động, sau này nếu muốn tìm em thì chị hãy gọi vào số này nha.
- Tiểu đệ là cậu a?
Đường Thanh Thanh vội vàng đi đến một nơi yên lặng rồi nói nhỏ giọng:
- Chị nói cho cậu nè, bọn người Hà Vĩ Minh vẫn chưa tỉnh lại, bất quá dường như là cục trưởng đã ra mặt giúp chúng ta thu xếp chuyện này. Tạm thời sẽ không có người tìm chúng ta để gây phiền toái nhưng mà chị cũng không rõ vì sao cục trưởng phải giúp chúng ta?
- Không cần phải quan tâm đến ông ta, tóm lại là sau này nếu chị có phiền toái gì thì em sẽ bảo vệ cho chị, cứ yên tâm đi.
Đường Kim liền nói.
- Ừ, nếu như thế thì được rồi.
Đường Thanh Thanh liền đồng ý, sau khi trải qua chuyện tối qua thì nàng đã có sự tín nhiệm không rõ từ đâu vào cậu em trai kết nghĩa mời một ngày này.
Lúc này Đường Kim đang ở trong một cửa hang điện thoại, sau khi dùng 999 đồng để mua chiếc điện thoại đi động thì hắn liền gọi cho Đường Thanh Thanh, sau đó hắn cũng không gọi cho ai khác. Lúc này hắn đang tính toán đi trở về trường học bởi vì hôm nay trừ lên lớp ra thì dường như cũng không có chuyện gì phải làm cho nên tạm thời hắn không cần phải đi kiếm tiền. Chuyện mà hắn muốn làm chính là tìm thức ăn cho Hoa Hoa.
Nhưng mà thức ăn cho Hoa Hoa thì hiện tại hắn cũng biết nên đi tới đâu để tìm, trước kia lúc hắn còn ở với sư phụ ở nông thôn thì hắn có thể lên núi rừng tìm những con độc trùng, độc xà… cho Hoa Hoa ăn. Nhưng mà ở đây là thành phố thì lấy đâu ra núi với rừng, muốn tìm thức ăn cho Hoa Hoa cũng không phải là một việc dễ dàng.
Đường Kim đang bước ở trên đường thì đột nhiên một chiếc xe bus dừng lại ở bên cạnh hắn, lúc này thấy được chiếc xe bus đang đứng ở chỗ này thì theo bản năng Đường Kim liền liếc mắt nhìn một cái. Sau đó từ trên chiếc xe bus này thì hắn phát hiện ra được một nơi gọi là công viên Ninh An.
Công viên?
Đường Kim hơi suy nghĩ một chút, rốt cuộc hành đành phải thay đổi kế hoạch về trường của mình. Hắn liền lên xe bus, trong thành phố Ninh Sơn này thì công viên cũng tương đối nhiều, cho nên hắn cảm thấy được có lẽ ở những nơi như công viên thì có thể tìm được thức ăn cho Hoa Hoa.
Lúc này, khi lên xe bus thì hắn thấy trong này đã hết chỗ, cho nên Đường Kim không thể tìm được chỗ ngồi, hắn chỉ có thể đứng.
Quảng đường đi từ đây đến công viên Ninh Sơn cũng không xa, khi xe ra khỏi đường số 5, tới trước công công viên Ninh An thì ít nhất có mười mấy người cùng đứng dậy chuẩn bị xuống xe. Đường Kim cũng chuẩn bị đi xuống nhưng mà đúng vào lúc này thì hắn có cảm giác có một bàn tay đang móc vào túi quần của hắn, phát giác được điểm này thì đột nhiên hắn liền bỏ tay của mình vào túi, nắm lấy cánh tay của đối phương.
Hắn quay đầu lại thì thấy được phía sau mình chính là một nữ nhân trẻ tuổi, bộ dạng của nữ nhân này cũng không tệ lắm, cách ăn mặc cũng rất gợi cảm, thậm chí là mỗi động tác nhấc tay nhấc chân của nàng đều có thể làm cho người khác mơ tưởng hảo huyền. Bởi vì một bàn tay của nàng đã bỏ vào túi quần của Đường Kim cho nên trong ánh mắt của mọi người thì dường như nàng và Đường Kim đang làm một chuyện mập mờ gì đó.
- Vô lễ a, có sắc lang.
Nữ nhân trẻ tuổi này dùng sức muốn đem tay của mình thoát khỏi cánh tay của Đường Kim nhưng đáng tiếc là nàng không thể làm được. Sau đó đột nhiên nàng la lớn lên một tiếng, lúc la lên thì đồng thời một tay còn lại của nàng cũng vung lên hướng về mặt của Đường Kim mà tát một cái, đang làm ra bộ muốn đánh một tên sắc lang.
Mọi người vốn chuẩn bị xuống xe lúc này nghe nữ nhân trẻ tuổi này kêu lên như thế thì liền nhìn qua phía bên này. Sau đó ánh mắt của bọn họ liền tỏ ra khinh bỉ khi nhìn vào Đường Kim.
- Tuổi còn trẻ như vậy mà không chịu học hành tử tế a.
Có một ông cụ già nhìn lại, lắc lắc đầu than thở.
"Bốp"
Lúc này đột nhiên một tiếng bạt vang vang lên, truyền vào tai của mọi người. Gương mặt bên phải của nữ nhân trẻ tuổi này xuất hiện dấu 5 ngón tay nhưng đây cũng không phải là kiệt tác của Đường Kim mà là do bàn tay trái của nàng làm. Sau đó, đột nhiên bàn tay trái của nàng cứ như vậy mà tát vào mặt mình.
- Đây là do tự chính cô đánh a, cái này cũng không thể gọi là do tôi sử dụng bạo lực được nha.
Bộ dạng của Đường Kim tỏ ra uể oải nói:
- Vừa rồi tay của cô bỏ vào trong quần của tôi muốn móc túi, tôi còn chưa kêu cô trộm của tôi thế mà cô lại còn kêu rằng tôi vô lễ với cô, cô đáng để tôi phải vô lễ sao? Nếu cô thích người khác vô lễ với cô như vậy thì tại sao cô phải làm một kẻ móc túi, không dứt khoác đi làm tiểu thư đi?
Đường Kim nắm lấy cánh tay của nữ nhân trẻ tuổi kia lôi từ trong túi của mình ra. Sau đó, mọi người trên xe bus liền thấy được lúc này đây trên bàn tay của nàng còn nắm một chiếc điện thoại di động.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người trên xe bus liền ngẩn ngơ như cây cơ. Hiện tại vào lúc này thì ngay cả là người ngu cũng hiểu được nữ nhân trẻ tuổi này đúng là một kẻ móc túi, nói cách khác, có người nào bị tâm thần mà đem điện thoại di động của mình nhét vào trong túi quần của người khác không?
Ông cụ ngồi ở phía trước kia lại thở dài rồi lên tiếng:
- Người còn trẻ như vậy mà cái gì không học lại học thói xấu như vậy.
- Mắt ông mờ rồi, đừng có nói lung tung lang tang nữa.
Lúc này với ông cụ kia thì Đường Kim cũng có chút khó chịu rồi, để lại những lời này rồi thì hắn liền xuống xe nhưng mà khi xuống xe thì hắn cũng nắm lấy cánh tay của tên móc túi kia, đem nàng kéo xuống xe luôn.
Đưa tay cầm lấy lại cái điện thoại di động của mình, Đường Kim liền bấm số điện thoại của Đường Thanh Thanh.
- Có chuyện gì thế?
Rất nhanh trong điện thoại liền truyền ra giọng nói của Đường Thanh Thanh nhưng mà lúc này dường như giọng nói của Đường Thanh Thanh có chút buồn bực, dù sao lần này Đường Kim cũng gọi cách lần trước chưa đến mười phút a.
- Chị Thanh, em lại bắt được một tên trộm, chị có muốn không?
Đường Kim nói thẳng vào vấn đề.
- Hả? Cậu lại bắt được một tên trộm sao?
Đường Thanh Thanh nghe được Đường Kim bắt được một tên trộm thì ngẩn ra sau đó nàng liền tỏ ra hưng phấn, hỏi:
- Hiện tại cậu đang ở nơi nào đó? Chị sẽ lập tức tới ngay.
- Em đang ở trạm xe bus tại công viên Ninh An.
Đường Kim nhìn quanh bốn phía rồi trả lời.
- Biết rồi, chị sẽ đến ngay.
Đường Thanh Thanh lập tức cúp điện thoại.
Đường Kim thấy Đường Thanh Thanh tắt mắt thì liền lấy điện thoại bỏ lại vào trong túi quần của mình rồi nhìn vào nữ nhân trẻ tuổi này, bắt đầu giáo dục nàng:
- Trộm cũng trộm không đúng chỗ, muốn trộm thì trước hết phải coi thử đối tượng mình muốn trộm là ai. Hiện tại thì cô xem thử tôi là người tùy tiện mà cô muốn trộm là trộm sao?
- Thả cái tay chóa của mày ra.
Lúc này đây không đợi nữ nhân trẻ tuổi này lên tiếng thì đột nhiên một tiếng tức giận ở bên cạnh truyền đến. Đường Kim quay đầu lại nhìn thì thấy một nam tử gầy yếu xuất hiện trước mặt của mình, vẻ mặt của tên nam tử này vô cùng hung hác, nhìn chằm chằm vào Đường Kim:
- Đệt con mja mày, mau thả lão bà của tao ra, nếu không thì lão tử sẽ làm thịt mày.
Trên tay của tên nam tử này chính là một con dao bấm, đinh một tiếng, lưỡi dao đã xuất hiện, quang mang bắn ra xung quanh.