Quan đối thoại giữa hoàng sam tu sĩ và tử bào lão đạo, địa điểm người của Thiết Sách săn Phệ tâm trùng là ở Thanh Phong lăng.
Thanh Phong lăng, cái tên này nghe rất bình thường nhưng nghĩ tới là Ngụy Tác lại sởn gai ốc.
Linh Nhạc thành ở phía nam Thiên Huyền đại lục, sát với Thiên khung, bản thân Linh Nhạc thành xây dựng theo thế núi, từ bắc xuống nam, Thanh Phong lăng cách phía nam Linh Nhạc thành ba nghìn dặm, coi như sát kề Thiên khung.
Nên mọi cao giai tu sĩ trong Linh Nhạc thành muốn tìm đường gần nhất rời Thiên khung đi chiêm ngưỡng vô số chủng loại cao giai yêu thú, thì cứ đi ngang Thanh Phong lăng là được. Nhưng khi họ muốn ra khỏi Thiên khung săm tìm cao cấp yêu đơn và nguyên liệu thì đều đi vòng về phía đông nam Linh Nhạc thành xử, qua Ô Kê sơn mọc rậm rì Ô kê mộc đen ngòm.
Càng gần Thiên khung, số lượng yêu thú càng nhiều, tuy nhiều loại cao giai yêu thú không thể xuyên qua Thiên khung tiến vào đại lục, nhưng yêu thú cấp thấp, không có pháp lực dao động thì lại qua được. Trừ số lượng yêu thú nhiều hơn nơi khác, Thanh Phong lăng còn là một ngôi mộ âm u quỷ khí.
Có lẽ vào thời thượng cổ, nơi này là phong thủy bảo địa, nên chôn rất nhiều đại nhân vật, trước đây Ngụy Tác đến rìa Thiên khung cũng là qua đường Ô Kê sơn tương đối an toàn, yêu thú trong đó đã bị cao giai tu sĩ săn tìm bằng sạch, chứ không đi qua Thanh Phong lăng. Bất quá chỉ qua những gì ghi chép lại, Ngụy Tác dám khẳng định địa bàn mọi ngôi lăng mộ trong địa phương phức tạp này cộng lại không hề nhỏ hơn Linh Nhạc thành.
Ở đây còn sản sinh rất đông đúc một loại tam cấp thượng giai yêu thú mà những nơi khác không có là Hủ thi trùng, kỳ thực bản thể yêu thú này là một loại giáp trùng có lớp vỏ đen nhánh, trên mình mọc ra mấy cái chân xấu xí lớn cỡ bàn tay. Yêu thú này ăn nội tạng xác chết, thế thôi dủ khiến người ta buồn nôn rồi, chúng ăn sạch mọi thứ trong xác chết rồi thì còn chui vào đầu hủ thi, khống chế hành động, biến hủ thi thành một lớp vỏ, hơn nữa lại liên tục tiết ra chất nhầy bọc lấy các xác, khiến da xác chết cũng dai như da một vài yêu thú.
Só lượng Hủ thi trùng chỉ hoạt động về đêm này tại Thanh Phong lăng rất nhiều, nhiều người không rõ nội tình nhìn thấy lại tưởng là cương thi, thực tế toàn là hủ thi bị khống chế.
Giết loại yêu thú này rất phức tạp, đại đa số Hủ thi trùng ẩn trong đầu xác chết nhưng có nhiều con có cá tính lại ẩn trong những bộ phận khác, gặp phải chỉ còn nước đập nát cái xác mới giết được Hủ thi trùng có cá tính này.
Từ Linh Nhạc thành nam đến Thanh Phong lăng phải qua hai truyền tống pháp trận, đầu tiên là truyền tống đến Quảng Lăng khư, rồi mới từ đó truyền tống đến phía bắc Thanh Phong lăng.
Trên đường từ Kim Ngọc các đến Linh Nhạc thành nam, Ngụy Tác tiếp tục phát tin trên công cáo bài, nói rõ có người muốn dùng âm mưu đối phó người của Thiết Sách tại Thanh Phong lăng, Thanh Phong lăng có linh dược hiện thế...
Còn có khiến bọn hoàng sam tu sĩ vì thấy âm mưu bại lộ mà không phát động, hoặc khiến các tu sĩ đến Thanh Phong lăng xem hay không, Ngụy Tác không dám chắc. Với gã thì an toàn nhất là thử vận may xem đến Thanh Phong lăng rồi có trực tiếp tìm được người của Thiết Sách chăng.
Bạch sắc linh quang lóe lên, Ngụy Tác từ truyền tống pháp trận ở Quảng Lăng khư bước ra.
Quảng Lăng khư trước kia cũng là trọng trấn do tu sĩ kiến lập, sau này không rõ vì sao, đột nhiên bị cả đàn cao giai yêu thú vây công, tuy sau đó đàn cao giai yêu thú bị tu sĩ ở Linh Nhạc thành và Lạc Nguyệt thành gần đó giết hết nhưng nơi này đã trở thành phế khư, bị Thiên Nhất môn coi là trạm trung chuyển của một truyền tống pháp trận.
Ban đêm nên Quảng Lăng khư không có mấy tu sĩ, như một kỹ viện bị đối thủ cạnh tranh nẫng mất cô nương đầu bài, phi thường lạnh lẽo.
"Ngụy Tác?"
Ngay khi Ngụy Tác ra khỏi truyền tống pháp trận từ Linh Nhạc thành nối đến, một truyền tống pháp trận khác gần đó cũng lóe linh quang, hai người đi ra thấy gã thì cũng ngẩn người rồi hô lên kinh hỉ, là người quen của gã, huynh muội Diệp Tiêu Chính cùng Diệp Cố Vi.
Ngụy Tác sững sờ, "sao các vị lại ở đây?"
"Ngụy Tác huynh đệ!" Diệp Tiêu Chính thật thà bước lên ôm Ngụy Tác, Diệp Cố Vi hiền lành thì hơi đỏ mặt, không dám bước lên, "bọn mỗ nhận ủy thác của người ta đi bắt mấy con Dạ kiêu, qua đây định tiện đường ghé Linh Nhạc thành thăm huynh đệ, không ngờ lại gặp ở đây, muộn thế này huynh đệ còn đến đây làm gì."
"Có người định đối phó Thiết Sách, Nam Cung Vũ Tinh cũng gặp nguy hiểm." Là người khác, Ngụy Tác khẳng định không tiết lộ, nhưng Diệp Tiêu Chính cùng Diệp Cố Vi đều đã cùng kinh qua sinh tử khảo nghiệm, cũng như Nam Cung Vũ Tinh, là số ít người gã tin tưởng được. Nên gã kéo Diệp Tiêu Chính đi một đoạn rồi kể lại cho hai huynh muội những lời nghe thấy ở thành bắc tập thị, đoạn đối thoại giữa hoàng sam tu sĩ và tử bào lão đạo.
Diệp Tiêu Chính cùng Diệp Cố Vi đều biến sắc, "Ngụy Tác huynh đệ, bọn mỗ quả nhiên không kết giao nhầm bằng hữu." Thoáng nhìn Diệp Cố Vi, Diệp Tiêu Chính vội nói, "bọn mỗ cùng huynh đệ đến Thanh Phong lăng."
"Các vị đi cùng mỗ thì quá nguy hiểm. Chi bằng các vị đến Linh Nhạc thành giúp mỗ lan truyền tin tức." Ngụy Tác lắc đầu, gã nhận ra Diệp Tiêu Chính cùng Diệp Cố Vi vẫn chỉ là tu sĩ Thần hải cảnh tam trọng, với thực lực của họ đối diện tu sĩ Chu thiên cảnh thì không những không giúp được gì mà còn làm vướng chân vướng tay gã.
Diệp Tiêu Chính quả thật thật thà, nghe Ngụy Tác nói vậy thì càng cho rằng gã nghĩa bạc vân thiên, kích động bảo: "Bọn mỗ đã biết việc này sao lại để mình Ngụy huynh đệ đi liều mạng được."
Diệp Tiêu Chính như vậy càng khiến Ngụy Tác phiền lòng, không thể nói thẳng ra rằng các ngươi kém lắm chỉ tổ vướng víu ta, đành tỏ ra nghiêm túc dặn, "Diệp đại ca, các vị về Linh Nhạc thành lan truyền tin tức còn quan trọng hơn. Có thể đồn ra rồi, kẻ đó nhận ra sự tình bại lộ thì không dám động thủ. Mỗ đi báo tin cho Thiết Sách cũng không còn nguy hiểm. tất cả cũng không gặp nguy hiểm vẫn hơn hai vị đi cùng mỗ, bị mấy tu sĩ Chu thiên cảnh vây công... "
Thấy gã đưa ra cả lô lý do, Diệp Tiêu Chính cũng thấy có lý, gật đầu, "Được thôi, bọn mỗ về Linh Nhạc thành cố gắng lan tin."
"Các vị phải cẩn thận, tốt nhất đừng để người khác biết tin là do các vị đồn ra, không thì mấy tu sĩ Chu thiên cảnh đó sẽ đối phó các vị." Ngụy Tác dặn.
"Ngụy Tác huynh đệ, bảo trọng!" Diệp Tiêu Chính lại ôm chặt Ngụy Tác, "bọn mỗ không có gì hay, lần này lấy được Linh vụ châu và Ẩn thân phù, may ra hữu dụng với huynh đệ."
"Linh vụ châu? Ẩn thân phù?" Thấy Diệp Tiêu Chính cùng Diệp Cố Vi lấy ra hai thứ, Ngụy Tác trợn tròn mắt.
Linh vụ châu, phái khí luyện chế từ mắt Bạch minh ngư, có thể phát ra sương dày mịt bao phủ phạm vi trăm trượng, che mắt đối thủ, là đồ tốt để trốn chạy.
Ẩn thân phù, có thể phát ra linh quang quang tráo bỏ cong ánh sáng, tạo ra hiệu quả che giấu tung tích, thời gian duy trì được nửa tuần hương.
Linh vụ châu không hiếm, nhưng Ẩn thân phù có công dụng đặc thù lại là cổ phù đã thất truyền, chỉ ngẫu nhiên lấy được trong thượng cổ di tích và trên mình di thể thượng cổ tu sĩ.
"Bảo trọng!"
Lúc chia tay Diệp Tiêu Chính và Diệp Cố Vi, Ngụy Tác lại ôm Diệp Cố Vi đã đỏ mặt, bất quá lần này gã không thấy mình vô lương. Gã ngay cả nữ hài tử còn chưa ôm ai được hai lần, lần này không may xong đời thì kiếp này thật xui tận mạng.
"Biết thế tối qua đến Liễu hạ hạng mới phải."
Lúc linh quang trong truyền tống pháp trận xuất hiện tại Thanh Phong lăng, Ngụy Tác không nhịn được, gào lên trong lòng.
Cảnh tượng trước mắt quả thật là chốn cùng sơn ác thủy, hung thần ác sát. Truyền tống pháp trận ở những nơi khác chí ít còn có công trình gì đó, nơi này mới bước ra đã thấy khí tức hung hiểm xộc đến. Truyền tống pháp trận cách Thanh Phong lăng không xa lại được bố trí trong khe ở lòng núi, bên ngoài còn bày pháp trận che mắt. Phải làm vậy vì gần đây không chỉ số lượng yêu thú nhiều mà có khả năng có cả cao giai yêu thú ghé qua, không che giấu không được. Trấn thủ pháp trận cũng là một đệ tử Thiên Nhất môn tu vi Thần hải cảnh ngũ trọng, đệ tử còn cầm sẵn mấy viên linh thạch, trông đầy cảnh giác, tựa hồ thấy không ổn là sẽ thông qua pháp trận bỏ chạy.
...
Thanh Phong lăng giống như một ngôi mộ khổng lồ, đá núi và mặt đất xám xịt, cây cối cong queo kỳ hình quái trạng, quỷ khí trầm trầm, mé nam còn có một đầm lầy lớn, trên mặt nổi đầy cành cây và xương đã thối rữa. Không làm sao liên tưởng được nơi này với một chốn phong thủy bảo địa.
Bóng Ngụy Tác vừa khuất khỏi sơn đạo dẫn vào Thanh Phong lăng, bảy tám danh tu sĩ đột nhiên từ bụng núi có bố trí truyền tống pháp trận đi ra, dẫn đầu lại là hoàng sam trung niên tu sĩ cùng tử bào lão đạo.
"Theo tướng mạo mà đệ tử Thiên Nhất môn miêu tả, kẻ để lộ tin tức của chúng ta là tiểu tử đã gặp ở thành bắc tập thị!"
Mấy thân ảnh vừ từ bụng núi đi ra, hoàng sam trung niên tu sĩ đã cực kỳ lạnh lùng nói với bọn tử bào lão đạo, "Hiện tại đánh làm cho rốt ráo! Tiểu tử đó không thể nào gặp được người của Thiết Sách ngay, Tử Tiêu đạo huynh, ta và Lưu đạo hữu chi ra đi bắt tiểu tử đó!"
"Văn đạo hữu, các vị giả thành người của Thiết Sách, bảo là Thiết Sách vây giết một yêu thú lợi hại, ở đây, phong tỏa nơi này, trừ chúng ta ra không cho ai vào!"
...
Thinh không ngoài xa đã hơi tang tảng sáng, mé nam Thanh Phong lăng tựa hồ là một vùng man hoang hoang dã mênh mông, nhưng trong đó lại có một màn sáng màu trắng trong suốt nối liền với thiên địa, căn bản không thấy tận đầu, hình thành giới hạn giữa man hoang hoang ở bên ngoài và Thanh Phong lăng.
Trong Thanh Phong âm u quỷ khí vẫn còn u ám, Ngụy Tác lúc này đang mặt mũi nhăn nhó đi bên cạnh đầm nước.
Tình huống cực kỳ tệ hại.
Chưa từng đến Thanh Phong lăng, lại không có địa đồ, nên vào đây rồi gã cứ đi lung tung, đến nỗi lạc đường, hơn nửa canh giờ trôi quá mà gã căn bản không gặp bất kỳ người nào của Thiết Sách.
Trong hơn nửa canh giờ này, gã ít nhất đã năm, sáu lần dồn chân nguyên vào truyền tấn ngọc phù, nhưng trừ tấm được gã dồn chân nguyên vào sáng lên thì mấy tấm còn lại trên mình vẫn im lìm.
Tức là gã chưa đạt đến cự ly cách Nam Cung Vũ Tinh ba trăm dặm.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thông Thiên Chi Lộ
Chương 57: Tự bộc lộ vị trí
Chương 57: Tự bộc lộ vị trí