TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thông Thiên Chi Lộ
Chương 144: Chết cũng muốn giao dịch

Ngụy Tác hiện tại vừa khẩn trương vừa hưng phấn, không khác gì lúc ngắm ngọc thể của nữ tu tuyệt sắc ở sơn cốc cực âm cực hàn.
Ngay cả đệ tử Bạch Khô môn bị đè dưới đống đá thì gã cũng không tha, nghe thấy bên ngoài còn vang lên tiếng giao chiến sinh tử, gã thập thập thò thò chui ra ngoài.
"Không sao! Chắc không sao đâu! Chúng đang giao chiến ác liệt. Địa hỏa tiên liên hiện tại đã nằm trong tay ngươi! Cả yêu đơn Xích dực viêm ma, nhục thân của nó nữa. Cẩn thận một chút, đừng để bị phát hiện, lén trốn ra là được!" Lục bào lão đầu cũng khẩn trương kêu gào trong tai gã.
"Không ngờ liều chết với nhau, cuối cùng lại tiện nghi cho tiểu oa oa." Một giọng nói âm u đột nhiên vang lên.
"Quỷ!" Ngụy Tác sợ toát mồ hôi lạnh, phát ra thanh âm đó lại là Kim bà bà bị đánh thủng cả ngực và đầu.
"Đừng sợ, ta chỉ tu luyện một đạo tục mệnh bí thuật, giữ cho sau khi đoạn khí còn chưa chết ngay." Kim bà bà bất động, tiếp tục cất giọng âm u khiến người ta sởn gai ốc, "Không ngờ ngươi có thủ đoạn này, qua mặt hết bọn ta, Phong lão quái và bọn ta tranh giành sống chết, đều mất mạng ở đây để cho ngươi chiếm tiện nghi. Bất quá nếu lúc này ta kêu to khiến bên ngoài nghe rõ thì họ có về ngay không nhỉ?"
"Lão thái thái không định làm thế chứ?" Ngụy Tác muốn khóc mà không có nước mắt nói, "Ban nãy lão thái thái còn nói là rất hân thưởng, muốn thu tại hạ làm đồ đệ, giờ sắp chết rồi sao còn muốn kéo tại hạ xuống nước?"
"Ta đương nhiên không làm thế, tiện nghi bọn chúng thà để ngươi tiện nghi." Kim bà bà thở dài: "Bất quá nếu ngươi không giao dịch với ta thì đành để ngươi bồi táng vậy."
"Điều kiện gì, cứ thương lượng thôi." Ngụy Tác thầm nhủ ngươi chết đến nơi rồi còn lải nhải gì nữa, gã chỉ mong có thể móc ra pháp khí gì đó cho bà ta một đòn, đã "chết" rồi, đâu thể tính là sát nhân diệt khẩu?
"Kỳ thực ta không phải là phổ thông tán tu, Kim gia chúng ta rất nổi danh tại Tê Phượng thành, ta cần viên yêu đơn Xích dực viêm ma vì muốn cứu tôn nữ. Nó tên Kim Xảo Nhi, thập phần thông tuệ, chỉ là trời sinh tuyệt mạch, nếu không có yêu đơn Xích dực viêm ma, không đầy ba năm nữa nó sẽ chết vì tinh huyết khô kiệt. Chỉ có yêu đơn này mới cứu được." Kim bà bà cười khổ: "Chỉ cần ngươi thề sẽ cứu tôn nữ, ta sẽ cho ngươi hai mươi vạn viên hạ phẩm linh thạch làm thù lao."
"Hai mươi vạn viên hạ phẩm linh thạch?" Ngụy Tác giật mình, con số đó không nhỏ.
Cũng chỉ còn cách đáp ứng mà thôi, nên gã gật đầu: "Được, tại hạ đồng ý điều kiện. Lão thái bà có cần tại hạ thề không?"
"Ta muốn ngươi thề, nếu ngươi đồng ý rồi mà không cứu tôn nữ Kim Xảo Nhi của ta thì không chỉ kiếp này vĩnh viễn không tu luyện đến Phân niệm kỳ, mà mọi nữ tử ngươi thích đều gặp họa, chết trước mắt ngươi."
"Không phải chứ?" Ngụy Tác rợn tóc gáy, "Đều là việc của tại hạ đâu có liên quan gì đến nữ tử tại hạ thích."
"Có lúc lời thề độc đó rất linh nghiệm. Lúc trẻ ta từng thề như thế rồi nuốt lời, kết quả đến chết quả nhiên không tu luyện đến Phân niệm kỳ, mà mọi nam tử ta thích đều gặp họa, chết trước mắt." Kim bà bà nói: "Nếu ngươi chân tâm đáp ứng, mau thề độc đi, bằng không thì dù ta không hô, chúng cũng sẽ phân thắng bại mà vào đây."
"Được!" Ngụy Tác muốn khóc mà không được, nghiến răng thề: "Nếu mỗ không giữ lời hứa hôm nay, kiếp này vĩnh viễn không tu luyện đến Phân niệm kỳ, mà mọi nữ tử mỗ thích đều gặp họa, chết trước mắt."
"Được. Ngươi chỉ càn cho nó biết hai chữ 'Mỹ Linh' thì nó sẽ biết là ta sai ngươi đến tìm, sẽ cho ngươi hai mươi vạn viên hạ phẩm linh thạch." Kim bà bà đã xong tâm nguyện, nói được câu đó thì miệng phun bạch khí, ô hôi ai tai.
Ngụy Tác lau mồ hôi, không ngoái lại, chui ra theo thông đạo cực hẹp đó.
Bên ngoài vẫn dày đặc sương mù, rải rác một số mảnh phướn trắng, cách đó chừng hơn hai trăm trượng rực rỡ quang hoa, tiếng ầm ầm vang lên không ngớt, còn cả tiếng Lôi Tín Tôn cười vang.
Gã lấy làm may mắn, lén đi theo hướng ngược lại, thoáng sau đã khuất bóng vào sơn cốc.
...
Lúc Ngụy Tác lén từ sơn cốc đi ra, bọn Hà Thác Đối ba đấu một mà vẫn không địch nổi.
Đại Ngu Cuồng Sinh lúc trước bị Lôi Tín Tôn trốn ở cửa động cho một đòn đả thương một tay, thi pháp thập phần bất tiện, hiện tại lão sử dụng Nhược thủy châu của Hà Thác Đối, phối hợp với pháp bảo hình trang giấy vàng của Thịnh Toàn, gần như ngăn được linh cấp trung giai kim sắc trường thương của Lôi Tín Tôn.
Hà Thác Đối kích phát thuật pháp và pháp bảo, nhất thời không phá được linh cấp trung giai kim sắc khôi giáp của y, bị Lôi Tín Tôn kích phát một đạo lôi hệ thuật pháp và Chấn thiên tử dồn ép tơi tả.
"Ngoan ngoãn giao ra, trong kia có địa hỏa nham tương trì, các ngươi lại liều chết với nhau thế này thì ta thấy không lấy được Địa hỏa tiên liên cũng là Cửu đầu xích thủ ô, không thì là Hỏa phục linh. Xem ra các ngươi còn bắt được lục cấp yêu thú nhỉ?" Lôi Tín Tôn ha ha cuồng tiếu, tuy nhiên một hữu thân nhãn kiến đáo, đảo dã sai liễu cá bát cửu bất ly thập.
Biết không đánh lại Lôi Tín Tôn, Đại Ngu Cuồng Sinh nghiến răng ra hiệu cho Thịnh Toàn. Y kích một tấm ngọc phù có bạch sắc vân văn.
"Chát" một tiếng, ngọc phù lóe sáng, hóa thành bột. Bạn đang đọc truyện tại - http://
Thấy vậy, Hà Thác Đối chân nguyên tổn hao thập phần kịch liệt nhợt nhạt mặt mày, bắn ra một đạo ngân sắc quang diễm.
Ngân sắc quang diễm bắn lên trăm trượng, nổ tung thành hình Bắc đẩu thất tinh, đuôi chỉ thẳng vào chỗ bọn Hà Thác Đối, ngân quang tụ mãi không tan.
"Cách lão tử!"
Thấy Thịnh Toàn và Hà Thác Đối làm thế, Lôi Tín Tôn tức thì buột ra một câu thô bạo, "Thế nào, đánh không lại thì tìm trợ thủ hả? Mất mặt thật, Tụ Tinh tông và Thiên Nhất môn đều vô dụng thế hả, các ngươi gọi trợ thủ, chả lẽ ta lại không?" Tiếp đó Ngụy Tác toát mồ hôi vì Lôi Tín Tôn gọi to: "Có ai không! Có người Lôi Tiêu tông không? Có ba tên nhát chết đánh không lại đang tìm người đến vây đánh lão tử, mau về đây giúp!"
Y lại không mang theo truyền tấn pháp khí, chi dồn chân nguyên lá miệng quát vang như sấm, trong vòng mấy chục dặm đều nghe rõ.
Hú vang một lúc quả thật có hiệu quả, trợ thủ đến còn nhanh hơn Thiên Nhất môn và Tụ Tinh tông, thinh không phía tây rực lên hai luồng kim quang, chính thị phi độn pháp khí lchiêu bài của Lôi Tiêu tông: Lôi tiêu chiến xa.
Bất quá trong tích tắc bọn Hà Thác Đối biến sắc, mấy đạo quang hoa từ các hướng bắn tới.
"Ai dám đả thương đệ tử Thiên Nhất môn, ta sẽ chẻ làm mười bảy, mười tám đoạn!"
Ầm một tiếng vang vọng, một hoàng bào lão giả mặt tím rực sát khí cùng uy áp kinh nhân như tảng vẫn thạch từ trên không giáng xuống.
"Cách lão tử, Xích Mi lão đầu!" Thấy lão giả, Lôi Tín Tôn cũng giật mình, thu tay nhảy lui lại.
Lão đầu đến đầu tiến là chấp pháp trưởng lão Yến Xích Mi của Thiên Nhất môn, sát khí cực nặng, tu vi Phân niệm cảnh tam trọng.
Bất quá Lôi Tín Tôn cũng ưỡn ngực hừ một tiếng.
Vì trong hai người Lôi Tiêu tông vừa đến có một người là sư thúc Khương Đạo Viễn của y, thực lực còn cao hơn Thiên Nhất môn Yến Xích Mi.
"Hà Thác Đối, việc gì hả?"
Một dải ngân quang như thác nước đổ xuống, một trưởng lão Phân niệm cảnh lưỡng trọng của Tụ Tinh tông cũng đến nơi.
"Chuyện gì hả, chuyện gì?"
"Lôi Tiêu tông định khai chiến với bọn ta hả?"
"Lão quỷ, nhìn gì mà nhìn, lẽ nào ngươi sợ đơn đối đơn, ta một đấu với hai."
"..."
Thoáng sau, người ba phe càng lúc đến càng đâu, tình cảnh càng hỗn loạn nhưng chưa giao chiến.
"Mặc lão quái, Minh lão quái!"
Mấy tu sĩ Phân niệm cảnh đều lạnh cả cõi lòng vì bạch khí phun trào, lại có thêm hai tu sĩ xuất hiện trước mắt chúng nhân.
Một người mặc bạch sắc cốt bào, sắc mặt xám xịt xem ra thụ thương không nhẹ, chính là Mặc lão quái mới thoát thân ban nãy, người còn lại chừng hơn năm mươi tuổi, mặc lục sắc bào tử, mặt mũi gầy khô, cả tóc cũng xanh biếc, tạo cho người ta cảm giác quỷ mị.
Dù những tu sĩ tại trường không thân phận lão, nghe thấy tiếng hô khẽ thì lòng đều lạnh buốt, lão là trưởng lão có tu vi tối cao của Bạch Khô môn Minh Thanh Mị, đã đạt tới Phân niệm cảnh tứ trọng.
"Phong lão quái đâu?" Vừa xuất hiện, kẻ đó âm u hỏi.
Ánh mắt kẻ đó nhìn Hà Thác Đối chằm chằm nhưng Hà Thác Đối chỉ cười lạnh không đáp.
"Ngươi cười cái gì, bằng vào ngươi cũng định giết trưởng lão Bạch Khô môn. Sau này ta sẽ nghxi cách bắt ngươi tính nợ, trừ phi ngươi trốn tránh trong Tụ Tinh tông không ló mặt ra." Minh Thanh Mị toàn thân xanh ngắt lạnh lùng nói với Hà Thác Đối.
Hà Thác Đối rùng mình, ngân bào lão giả của Tụ Tinh môn đứng sau lưng y chợt nổi giận, "Minh Thanh Mị, người khác sợ ngươi chứ Chương mỗ thì không, ngươi dám nói thế trước mặt ta, lẽ nào tưởng Bạch Khô môn có thể sánh với Tụ Tinh tông?"
"Lôi Tín Tôn, Khương Đạo Viễn, chúng ta liên thủ giết chúng rồi chia đều lục phẩm Địa hỏa tiên liên và Xích dực viêm ma được không?" Minh Thanh Mị ngó lơ lão giả, quay sang hỏi Lôi Tín Tôn và Khương Đạo Viễn mặc kim sắc lôi văn pháp bào, trông chỉ mới hơn bốn mươi tuổi.
"Minh Thanh Mị, chỉ bằng câu này của ngươi, Thiên Nhất môn sẽ khiến ngươi phải trả giá." Cao thủ Thiên Nhất môn có tu vi tối cao Yến Xích Mi cũng nổi giận.
"Thế nào, lẽ nào chỉ có chuyện người Thiên Nhất môn ám toán trưởng lão Bạch Khô môn. Bọn ta lại không được phản kháng?" Minh Thanh Mị lập tức khiến Yến Xích Mi nghẹn họng.
"Là Địa hỏa tiên liên và Xích dực viêm ma." Hai cái tên này khiến mọi tu sĩ đến nơi đều động lòng.
"Trong Di Thiên cốc, giết nhau vì linh dược nhi là việc ai cũng hiểu, Minh lão quái ngươi dừng có vin cớ. Ngươi nói ra được Địa hỏa tiên liên và Xích dực viêm ma, tức là ngươi muốn được chia." Lôi Tiêu môn Khương Đạo Viễn chợt lên tiếng, "Tình hình này thì bên nào cũng có phần, thời gian Di Thiên cốc mở chỉ hữu hạn, không nên lãng phí thời gian, Minh lão quái, theo ngươi thì phân chia thế nào?"
"Địa hỏa tiên liên do bọn ta phát hiện trước, bọn ta cần ba cánh cũng không có gì quá."
"Không được, hiện tại Địa hỏa tiên liên nằm trong tay bọn ta, tối đa là chia đều."
"..."

| Tải iWin