Chương V14: Tĩnh vương đưa sính lễ.Trong lúc người nào đó đang vô lại trêu chọc Vân Khê, thì cửa chính tướng quân phủ bỗng mở ra.
Ngoài cửa, Vân Dật cùng vương gia Nam Cung Dực theo đại môn đi vào, bên trong cửa, Long Thiên Tuyệt đang từ phía sau ôm lấy Vân Khê, thân mật khắng khít.
Cửa lớn mở ra trong nháy mắt, người đứng phía trong cùng phía ngoài đều đồng thời ngẩng đầu, nhìn nhau.
Thời gian như ngưng lại trong phút chốc.
Không khí phi thường quỷ dị.
Vân Dật nhìn thấy hai người bên trong cánh cửa, đầu tiên là kinh ngạc, sau lại thấy vết máu trên người nữ nhi, khuôn mặt lại lộ ra vẻ lo lắng. Khê nhi bị thương à? Nếu không trên người tại sao lại nhuốm đầy máu như vậy?
Nam Cung Dực thấy một màn như vậy, khuôn mặt lạnh lùng nhất thời sa sầm, khóe mắt hiện lên sợi gân xanh, có xu thế bạo giận. Nữ nhân này, cư nhiên giữa ban ngày ban mặt cùng nam nhân khác tán tỉnh trước cửa tướng quân phủ, nàng rốt cuộc đặt hắn ở chỗ nào? Chẳng lẽ nàng không nhớ rõ hôn ước của chính nàng cùng hắn lúc này còn chưa có hủy bỏ sao?
Hắn thực sự tức giận, tự ái cùng tôn nghiêm của hắn đều bị khiêu khích đến phẫn nộ!
Con ngươi thâm trầm của hắn thẳng tắp trừng Vân Khê, không hề nháy mắt, như dùng mấy ngàn vôn điện, nghĩ khoét một lỗ trên người nàng.
Vân Khê nhìn ra hai người từ ngoài cửa vào, cũng ngẩn ngơ theo, sau đó lại nhớ đến phía sau còn có một nam nhân đang áp chặt nàng, liền vội vã thoát khỏi Long Thiên Tuyệt, thần sắc có chút mất tự nhiên. Nàng không thèm để Nam Cung Dực vào mắt, nhưng để phụ thân nhìn thấy một màn mờ ám như vậy, mặt dù da mặt nàng dày, cũng không thể nào thản nhiên được.
Long Thiên Tuyệt vẫn bình tĩnh như thường, con ngươi hẹp dài hạ xuống, bày ra vẻ mặt hiểu rỏ. Trên thực tế, hắn đều nắm được toàn bộ động tĩnh bên ngoài, ôm nàng như vậy cũng là do hắn cố ý.
Ánh mắt băng lãnh có ý cười hướng về Nam Cung Dực vẫn đang trừng Vân Khê, mang theo uy hiếp vô hình, khiến cho Nam Cung Dực không thể không dời đi tầm mắt.
Vân Dật lên tiếng đầu tiên, phá vỡ bầu không khí quỷ dị này:”Khê nhi, con bị thương sao? Như thế nào trên người dính nhiều máu như vậy?”
Vân Khê cúi đầu nhìn xiêm y của mình, mỉm cười, phát ra tiếng nói kinh người:”Không có việc gì, tất cả đều là máu của kẻ khác!”
Không chỉ Vân Dật cùng Nam Cung Dực giật mình tại chỗ, ngay cả Long Thiên Tuyệt trong lòng cũng kinh hãi ít chút, nhiều máu như vậy, nếu đều là máu của người khác, vậy có bao nhiêu người vẩy máu lên người nàng?
Vân Khê lại nói thêm:”Ta ở Tây Sơn giết ba mươi tám đồ đệ của Thánh cung… Hừ, dám hạ độc ta, nhất định phải trả giá đắt!”Thời điểm nàng nói lời này, tầm mắt thản nhiên hướng về phía Long Thiên Tuyệt, muốn quan sát biến hóa trong mắt hắn, câu này là cố ý nói cho hắn nghe.
Long Thiên Tuyệt ánh mắt khẽ trầm xuống, rất nhanh liền khôi phục như thường, mép môi giương lên, thành một nụ cười hời hợt:”Làm tốt lắm! Dám đối với Khê nhi của ta hạ độc, phải trả đủ giá.”
Cho hắn một ánh mắt xem thường, Vân Khê dưới đáy lòng lầm bầm nói, gió chiều nào theo chiều nấy, chỉ biết nói lời ngon ngọt.
“Ngươi giết đệ tử của Thánh cung?!” Nam Cung Dực sau khi nghe thấy tin tức này, như bị sét đánh, thân mình đột nhiên cứng đờ, ngây ngốc một chỗ.
Thánh cung được dân chúng Ngạo Thiên đại lục tín ngưỡng, quân chủ ngũ quốc đều phải nghe theo hiệu lệnh của Thánh cung, hắn là vương gia của Nam Hi quốc đương nhiên cũng không ngoại lệ, mặc dù trong lòng không phục cũng không dám đối kháng. Nhưng nữ nhân này cư nhiên lớn mật, liên tiếp giết chết ba mươi tám mạng của Thánh cung, nàng ta rốt cuộc có mấy cái đầu, có mấy cái gan báo?
“Giết thì giết, có gì đâu? Chẳng lẽ ta chỉ có thể ngồi yên chờ bọn chúng ám sát ta?” Vân Khê nhíu mày, đối với thần sắc hoảng hốt của hắn, hết sức miệt thị.
Nam Cung Dực nhất thời không biết đáp trả như thế nào. Hắn thật sự không hiểu ngôn hành cùng cử chỉ của nàng.
Vân Dật nhìn trái nhìn phải, ngoài sợ hãi than trách nữ nhi to gan, hắn cũng không có tâm tư gì khác. Gần đây tướng quân phủ xảy ra không ít chuyện, hết việc này đến việc khác không ngừng đả kích hắn, khiến tim hắn khó mà chống đỡ được.
“Chúng ta nên vào bên trong rồi nói chuyện, không nên đứng ngoài cửa, tiếp đón hai vị khách quí không được chu đáo.”
Vân Khê gật đầu nói:”Ân, ta về phòng rửa mặt chải đầu trước.”
Tại đại sảnh tướng quân phủ, từng rương sính lễ được đưa vào bên trong, rất nhanh chất đầy một nửa căn phòng. Vân gia từ lớn đến nhỏ nhìn đám sính lễ này, không khỏi mắt to mắt nhỏ trừng nhau, lâm vào trầm mặc.
Vân Mạnh Dao cùng Nhị phu nhân ngồi một chỗ không chớp mắt, nhìn Tĩnh vương gia mang đến bao nhiêu sính lễ, Vân Mạnh Dao chỉ thấy trước mắt trời đất sụp đổ, chuyện trong lòng nàng lo lắng nhất, rốt cuộc cũng xảy ra sao?
Tỷ tỷ của nàng, tựa hồ từ lúc sinh ra đã nắm mệnh hảo, được nam nhân xuất sắc nhất Nam Hi quốc-Tĩnh vương gia có hôn ước, bởi vì việc này mà khiến không biết nữ tử hâm mộ cùng ghen tị.
Nàng hận, bởi vì mẫu thân nàng không phải chính thất, nàng không thể hưởng được địa vị được tôn vinh.
Nàng ghen tị, bởi vì nàng không phải trưởng nữ của tướng quân phủ, cho nên tất cả mọi việc tốt đều không tới phiên nàng hưởng.
Tỷ tỷ của nàng từ lúc mới sinh ra đã được định là Vương phi, mà nàng chỉ là nữ thứ, tương lai cùng lắm chỉ có thể là thê tử của quan lại hoặc phu nhân của tướng quân, không thể sánh được với tỷ tỷ. Đều là tiểu thư của tướng quân phủ, vận mệnh lại khác nhau một trời một vực, nàng lam sao có thể cam tâm?
Vân Mạnh Dao ánh mắt dừng trên người Nam Cung Dực, mang theo vài phần si mê, vài phần không cam lòng, vài phần đau xót. Chẳng bao lâu sau, nam tử này cùng nàng chỉ là một giấc mộng, đẹp như vậy, cao quí như thế, nhưng cũng xa cách không thể chạm vào.
Hiện tại, hắn tự mình đến cửa cầu hôn tỷ tỷ…..Tim như kim đâm, đau đớn, thống khổ!
Long Thiên Tuyệt ngồi cách đó không xa, lẳng lặng uống trà, thần sắc biến nhác mà mê người, làm cho người khác không thể nhìn thấu tâm tư hắn. Ánh mắt hắn như lạc trong chén trà nơi tay, nhưng lại khiến người ta cảm thấy ánh mắt ấy có mặt khắp nơi, khiến người khác cảm nhận được một cỗ áp bách vô hình, khó có thể bỏ qua.
Long Thiên Thần hôm nay khó có dịp đứng cạnh bên người huynh trưởng, hung hăn trừng mắt nhìn Nam Cung Dực. Hắn thật to gan, cư nhiên nữ nhân của đại ca hắn mà cũng dám dòm ngó, quả thực không biết sống chết! Nếu theo hắn khăng khăng nghĩ, hắn dám cam đoan, ặc dù đại ca hắn không ra tay, Nam Cung Dực cũng sẽ nhận được lệnh truy sát của Lăng Thiên cung, dù hắn có chạy đến chân trời góc bể, cũng khó tránh khỏi bị đuổi tận giết tuyệt.
Bạch Sở Mục đứng cạnh Nam Cung Dực, vẻ mặt hiện lên biểu tình xem kịch vui, trong nội tâm dù biết sư huynh hắn khó mà cầu hôn thành công, nhưng dù sao cùng là huynh đệ, vào thời điểm quan trọng, hắn vẫn phải lựa chọn đứng cạnh sư huynh bên này.
Mấy người trong Vân gia liếc mắt nhìn nhau, đối với việc Tĩnh Vương gia đột nhiên tới cửa cầu hôn, thì cảm thấy hết sức bất ngờ.
” Vương gia, hôn sự của Khê nhi, chúng ta không thể định đoạt, vẫn nên chờ Khê nhi đến để ngài tự mình hỏi nàng.” Vân lão gia tử quả đoán đem quyền quyết định cho Vân Khê, hắn dù thế nào cũng làm quan nhiều năm, đối phương lại là Vương gia, hắn khó có thể cự tuyệt, nhưng hắn tin tưởng chủ ý của Vân Khê.
Nam Cung Dực sắc mặt trầm xuống, im lặng không nói, hắn cũng đang chờ đợi Vân Khê đến, bởi vì quyết định cuối cùng vẫn nằm trong tay Vân Khê.
Lúc này, Vân Khê vừa từ cửa bước vào, đúng lúc nghe được nửa câu còn lại của Vân lão tử.
“Chuyện này muốn đích thân hỏi ta?”
Vân Khê thay một bộ quần áo sạch sẽ, tóc đen như mực, áo trắng như tuyết, đôi con ngươi đen tuyền mọng nước, khuôn mặt mịn màng thản nhiên ửng hồng, lúc nàng bước vào đại đường, mùi hương thơm mắt đồng thời xông vào mũi, nàng tựa như hoa sen mới nở, xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành.
Nam Cung Dực nhìn nàng như vậy, kinh diễm làm lòng người say, ánh sáng trong đôi mắt hắn càng thêm thâm thúy, sóng nước lưu chuyển như biển rộng mênh mông.
Nữ tử như nàng, hắn làm sao có thể buông bỏ được?
Vân Mạnh Dao quay đầu, cũng nhìn thấy Vân Khê cất bước đi vào cửa, mắt đột nhiên trợn to, lộ ra vẻ kinh ngạc.
A….Đây thật sự là tỷ tỷ của nàng sao? Khí thế xuất trần, dung nhan kinh diễm khiến cả nàng cũng thật sâu chấn động! Nàng khi nào lột xác trở nên xinh đẹp động lòng người như thế?
Long Thiên Tuyệt quét ánh mắt thản nhiên lại đây, đôi con ngươi trầm tĩnh có chút ít dao động, đồng thời tản ra ý cười dìu dịu như là khen ngợi, lại như là uẩn khúc nào đó không nói thành lời, tóm lại chính là quái lạ.
Vân Khê quét một vòng nhìn người trong đại đường, sau lại đem tầm mắt dừng ở sính lễ bày hơn nửa phòng, nhàn nhạt hỏi:”Những thứ này là cái gì?”
“Sính lễ, là sính lễ của sư huynh ta đem đến cầu hôn ngươi.” Bạch Sở Mục ngại thiên hạ chưa đủ loạn, cười hì hì nói.
Mi tâm Nam Cung Dực nhăn lại, hướng đến người đằng sau trừng mắt, chẳng biết tại sao, vừa nghe hắn nói hai từ “Sính lễ”, đáy lòng hắn chợt không khỏi khẩn trương. Hắn rõ ràng vì đưa sính lễ mà tới, lời nói trong miệng sư đệ cũng là sự thật, nhưng hắn không biết sao lại khẩn trương, có lẽ sợ nàng từ chối, hoặc nàng trực tiếp đem sính lễ hết thảy vứt ra ngoài.
Thu hồi cái trừng mắt, hắn lại nhìn dung nhan không nhiễm bùn đất, tinh khiết vô cùng của Vân Khê, trên mặt hắn không hiện ra bất kỳ biểu tình biến hóa nào, chặt chẽ nhìn nàng chằm chằm, chờ đợi đáp án của nàng.
“Sính lễ?” Ngoài dự đoán của mọi người, Vân Khê không có lên cơn tại chỗ, mắt nàng hơi nhếch lên, đảo qua toàn bộ sính lễ một lần.
“Nhận lấy đi! Tuy lễ vật ngươi đưa tới quý giá hơn người khác rất nhiều, nhưng cũng phải báo danh trước để mười ngày sau tham gia hội chọn rể.” Lời nói kinh người phát ra, biểu tình của mọi người có mặt trong đại sảnh đều biến hóa.
Long Thiên Thần biểu hiện khoa trương nhất, trực tiếp há hốc mồm, đáy lòng phục nàng sát đất. Ngay cả sính lễ của Vương gia một quốc gia cũng dám nuốt, trên đời này chỉ sợ có mỗi Vân Khê nàng, càng khiến mọi người tán dương chính là, nàng cư nhiên thu sính lễ của người ta, lại bắt người ta đi báo danh cái chiêu thân đại hội quái quỷ gì đó, không tức chết Nam Cung Dực mới là lạ!
Tầm mắt của hắn lại chuyển, dừng ở vẻ mặt nghiêm trọng của huynh trưởng đang đứng bên cạnh, hắn thích trúng nữ nhân muốn mở lễ chọn rể, có phải cũng thực bi thảm hay không? Hắn lắc lắc đầu, không khỏi cảm thấy đồng tình với đại ca. Hắn đã nói mà, tuyệt đối không nên yêu nữ nhân này, nữ nhân này quả thật quá dũng mãnh rồi, tiểu nhân vật như hắn tuyệt đối không thể đấu lại. Hắn yên lặng cầu nguyện, hy vọng đại ca cường đại như vậy mới có thể ngăn cản được công kích của nàng.
Vượt ngoài dự liệu của hắn, sắc mặt huynh trưởng ngoài bình tĩnh cũng chỉ có bình tĩnh, thậm chí có chút bình tĩnh quá mức, bình tĩnh như thế hóa thành không bình tĩnh, thập phần không bình tĩnh.
Hắn thấy cảm thấy lạnh lẽo phía sau, có loại dự cảm bất hảo, đại ca nhìn như là muốn nổi bão, hơn nữa bão kia là loại phi thường hung mãnh!
Xem ra, hắn vẫn nên cầu nguyện cho nữ ma đầu kia đi, hy vọng nàng có thể chịu được công kích mãnh liệt của đại ca.
Bạch Sở Mục khẽ nhếch miệng, á khẩu không nói được, quả nhiên, đây không phải là lối suy nghĩ mà nữ nhân bình thường có thể có. Xem ra, sư huynh lúc này có nguy cơ tiền mất tật mang, con đường phía trước thật gian nan a.
Con ngươi Nam Cung Dực trầm xuống, nhất thời không kịp phản ứng:”Mười ngày sau đến đại hội tuyển rể?”
“Nga, việc này nương ta cùng nãi nãi một tay xử lý, tình hình báo danh, ngươi muốn biết thì hỏi các nàng. “Khóe môi Vân Khê yêu kiều cong, trực tiếp đem củ khoai lang nóng bỏng tay này cho bà nội cùng mẫu thân.
Lão phu nhân cùng Vân phu nhân hai người từ trong khiếp sợ do Vân Khê trực tiếp tạo ra, phục hồi tinh thần lại, đường đường là Vương gia hạ mình đến cửa cầu hôn, nàng đã thu sính lễ của người ta, lại bắt hắn đến hội kén rể, đây chẳng phải là tát thẳng vào mặt hắn sao?
Vân lão tử cũng sửng sốt nửa ngày,đáy lòng phát ra một thanh âm nho nhỏ, như vậy cũng được à? Khê nhi, ngươi thật kiêu ngạo!
Vân lão gia tử ho nhẹ, thay Vân phu nhân cùng lão phu nhân trả lời:”Vương gia, chuyện là thế này, Khê nhi vì lo lắng Tiểu Mặc còn nhỏ, cần phụ thân chăm sóc, nên tính toán mở một buổi kén rể tại Thẩm Dương thành, muốn tìm một người thích hợp, đến Vân gia ở rể. Con nàng cùng bà nội mấy ngày gần đây luôn rêu rao việc này, rất nhanh sẽ tuyên truyền rộng rãi bên trong Thẩm Dương thành, cần khiến hội kén rể lần này trở nên náo nhiệt, đông vui. Nữ nhi tướng quân phủ xuất giá, sao dễ dàng làm cho qua loa? Ngài nói đúng không?”
Vân lão gia tử vuốt râu, vẻ mặt hiền lành cười cười.
Vân Dật một bên vờ như không nghe thấy gì, chuyên tâm uống trà, sau lưng lại đổ ra một thân mồ hôi lạnh. Khê nhi cũng quá lớn mật đi, điều này chẳng phải không để mặt mũi cho Tĩnh vương sao?
Vân Mạnh Dao trực tiếp há hốc mồm, tuyệt đối không ngờ rằng tỷ tỷ lại phản ứng như thế, nàng nghĩ tỷ tỷ thích Tĩnh vương như vậy, nhất định sẽ mau chóng đồng ý với hôn sự này. Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra? Đây là Vân Khê tỷ tỷ nàng biết từ trước đến giờ sao?
Quay đầu lại nhìn vẻ mặt cứng đờ của Tĩnh vương, sắc mặt hắn thập phần khó chịu, giống như ăn phải ruồi bọ, xám xám trắng trắng, khóe mắt không nhịn được run run. Nhìn thấy vẻ mặt như thế của hắn, lòng nàng cũng đau đớn theo.
Vân Khê, cái tiện nhân này! Cho dù ngươi thật sự thay đổi lòng, không còn thích Tĩnh vương, cũng không cần sỉ nhục hắn như thế! Chẳng lẽ giẫm lên tự tôn của hắn, nhìn thấy hắn mất mặt, im lặng chống đỡ, ngươi liền vui vẻ sao? Nàng bỗng nhiên đứng dậy, bước đến trước mặt Nam Cung Dực, quỳ gối xuống nói:”Vương gia, tỷ tỷ nhất thời lỡ lời, mới có thể xúc phạm ngài. Sính lễ hoàng gia, sao có thể tùy tiện thu? Nếu nàng thu, đó là nhận chỉ, nếu không thu, tức kháng chỉ. Tỷ tỷ thu sính lễ, sẽ trở thành người của Vương gia, về cái đại hội chiêu thân gì đó, chỉ là tỷ tỷ cùng người nhà nhất thời nói đùa, xin Vương gia đừng để trong lòng.” Nàng hơi hơi nâng mặt, một đôi mắt mọng nước si ngốc nhìn Nam Cung Dực, hiền hòa nhu thuận, quyến rũ động lòng người.
Mí mắt Nam Cung Dực hơi hơi nhắm lại, đuôi lông mày nhếch lên, con ngươi thâm thúy nổi lên ánh sáng, không biết đang suy tư gì, trầm mặc im lặng. Coi như nghe được lời nói nực cười nhất thế gian, Vân Khê phá lên cười, cười đến co thắt bụng lại.
Vân Mạnh Dao kinh ngạc quay đầu nhìn nàng, đáy mắt nổi lên ánh sáng tàn nhẫn, không biết nàng đến tột cùng là có ý gì, rốt cuộc tại sao lại cười.
Vân gia toàn bộ hiện ra sắc mặt khác thường, quay trái quay phải nhìn hai người các nàng, có chút khó tin.
Rõ ràng là hai tỷ muội, tính tình các nàng sao lại có khác biệt lớn đến thế?
Nhìn Vân Mạnh Dao từ bỏ tôn nghiêm quỳ gối trước mặt Tĩnh vương gia, bọn họ khó lòng nén được thất vọng, người của Vân gia đứng phải đường đường chính chính, quỳ cũng phải quỳ một thân ngông nghênh.
Mà nàng, thật sự khiến Vân gia mất mặt.
“Tỷ tỷ, ngươi tại sao cười?” Vân Mạnh Dao có chút nhịn không được, vẫn quỳ gối trước mặt Nam Cung Dực, quay đầu trầm giọng hỏi.
Vân Khê dần dần dừng lại tiếng cười, lồng ngực vẫn không ngừng phập phồng, mang theo cười khang nói:”Ta đang cười—-đang cười cha có phải hay không nhận nhầm nữ nhi? Ngươi thật sự là Vân gia tiểu thư sao? Ta hiện tại đang rất hoài nghi!”
“Ba!”
Tiếng thanh thúy do đồ sứ vỡ vụn đột nhiên vang lên, thần sắc Nhị phu nhân có chút khẩn trương, không cẩn thận làm rơi chén trà.
“Khê nhi, ngươi…..ngươi nói gì vậy? Dao nhi tất nhiên là người của Vân gia? Nàng là muội muội của ngươi, vì chuyện của ngươi, thay ngươi cầu tình, ngươi không biết ơn đã không tính, như thế nào còn chửi bới nàng, nói nàng không phải do cha ngươi sinh ra?” Nhị phu nhân ra vẻ trấn định nói.
Vân Khê nhíu mày, dễ dàng nhìn thấu khẩn trương trong mắt nàng, trong lòng không khỏi sinh ra hoài nghi, chẳng lẽ bị ta nói trúng rồi, Vân Mạnh Dao căn bản không phải là nữ nhi cùng cha khác mẹ với nàng?
Đúng rồi, nàng thấy rằng, phụ thân cùng mẫu thân tình cảm rất tốt, tương kính như tân. Khi Nhị phu nhân rời khỏi tướng quân phủ, phụ thân nàng cũng không thèm đi đón, chẳng phải cho biết tình cảm phụ thân cùng Nhị phu nhân vốn rất nhạt nhẽo…
Tạm thời áp chế nghi hoặc trong lòng, Vân Khê lạnh lùng cong môi, tựa tiếu phi tiếu:”Vì ta nói chuyện, thay ta cầu tình? Mẹ con các ngươi không phải có lối suy nghĩ rất khác người sao? Cư nhiên đem lời ta cùng ông nội xuyên tạc đến mức này? Đến tột cùng là đầu óc các ngươi có vấn đề, nghe không hiểu tiếng người, hay là tai ta sinh ra ảo giác?”
Từng đạo tinh quang mãnh liệt bỗng dưng phụt ra từ đáy mắt nàng, thẳng tắp bắn về phía Vân Mạnh Dao đang quỳ gối trước Nam Cung Dực, nữ nhân này nảy ra chủ ý gì, nàng sao có thể không biết? Muốn châm ngòi ly gián sao?
Ta đường đường chính chính là người của Vân gia, khí khái đương nhiên sắt bén như kiếm. Ngươi không biết thẹn quỳ xuống trước mặt một nam nhân, quả thực làm mất hết thể diện của Vân gia. Ngươi tốt nhất đừng là nữ nhi phụ thân ta sinh ra, để khi đó, đối phó với ngươi, ta cũng không cần cố kỵ điều gì.
Đuổi dần tinh quan thị huyết dưới đáy mắt, Vân Khê nhếch môi, lạnh lùng nở nụ cười.
“Ta thiếu chút nữa quên, còn có vị muội muội sùng bái Tĩnh vương gia, đối với ngài trong lòng ngưỡng mộ đã lâu. Thậm chí vì sợ ta tranh đoạt ngươi, không tiếc phái sát thủ đuổi giết ta, nữ tử có tình có nghĩa như thế, mới là người đáng để Tĩnh vương gia quý trọng.”
Vân Mạnh Dao sắc mặt trắng bệch, ánh mắt kinh hoàng nhìn về phía Nam Cung Dực, lắc đầu nói:”Vương gia, ngài ngàn vạn lần đừng tin lời nàng, tiểu nữ đích xác mến mộ Vương gia, đối với Vương gia quý trọng đã lâu, nhưng tuyệt đối không có phái sát thủ đuổi giết nàng! Tiểu nữ không có thế lực, lại càng không hiểu võ nghệ như thế nào sai người khác làm việc này? Vương gia, ngài nhất định phải tin tưởng tiểu nữ, tiểu nữ tuyệt đối không làm ra chuyện như vậy.”
Nam Cung Dực từ đầu đến cuối vẫn trầm mặt không nói, tuy nhìn bình tĩnh như vậy, kì thực có một cỗ lốc xoáy cực lớn đang xoay chuyển dưới đáy mắt hắn, hơi thở nồng đậm băng lãnh tản ra, cách xa hắn ba trượng, cũng có thể cảm nhận được hàn khí ấy.
Không khí bùng nổ trong im lặng, tiêu tán trong im lặng, hắn cũng im lặng.
Vẻ mặt của hắn nhận được một chút tán thưởng của Vân Khê, cũng chỉ có người giống hắn, mới có đủ tư cách bước lên ngôi vị hoàng đế kia! Bởi vì muốn ngồi trên vị trí đó, nhất định phải nhẫn nhịn được những chuyện người thường không thể nhẫn nhịn.
Bầu không khí toàn bộ đại đường hết sức quỷ dị, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Nam Cung Dực, chờ đợi phản ứng của hắn.
Sau một lúc lâu, hắn rốt cuộc mở miệng trong sự mong chờ của người người.
Thanh âm lạnh lùng trầm ấm vang lên:”Nếu Vân đại tiểu thư không muốn gả cho bổn vương, bổn vương cũng không miễn cưỡng….Nhị tiểu thư vốn cùng ta tình thâm nghĩa trọng, khiến bổn vương rất cảm động, sính lễ hôm nay, coi như bổn vương cấp cho nàng, không biết nhị tiểu thư có nguyện ý gả cho bổn vương hay không, trở thành trắc phi của bổn vương? ”
Hắn chìa tay, đưa về phía Vân Mạnh Dao đang quỳ gối trước mặt, phản ứng của hắn, vượt ngoài dự liệu của mọi người.
Vân Mạnh Dao ban đầu sửng sốt, sau đó mừng như điên, nàng không có nghe nhầm chứ? Tĩnh vương gia hướng nàng hạ sính lễ, muốn nàng kết hôn cùng hắn?
Tuy rằng không phải Vương phi mà chỉ là trắc phi, nhưng nàng không chút ngại! Người nam nhân nào chả có tam thê tứ thiếp? Nàng có thể trở thành trắc phi của hắn đã là đại ân với nàng, tin tưởng rằng, chỉ cần nàng cố gắng một chút, có lẽ ngày kia nàng có thể danh chính ngôn thuận ngồi trên vị trí chính thất.
Chỉ cần có thể gả cho hắn, mỗi ngày được nhìn hắn, được hắn yêu thương, đó là giấc mộng lớn nhất của nàng, bảo nàng làm cái gì nàng cũng nguyện ý.
Nhìn nữ nhân trước mắt lộ rõ vẻ vui mừng, kích động trên khuôn mặt, lông mi hắn hơi rũ xuống, che đi thần sắc trào phúng cùng khinh thường. Hôm nay nếu không phải Vân Khê làm hắn mất mặt, mà hắn còn phải cấp cho phụ hoàng một câu trả lời đích đáng, thông qua cưới hỏi để gắn bó cùng Vân gia, thì hắn cũng không thèm liếc mắt nhìn người trước mặt. Nàng cùng Vân Khê vốn cùng một cha nhưng không hề có một điểm tương đồng, căn bản không thể so sánh họ với nhau được.
“Được không?” Nam Cung Dực lạnh lùng nhíu mày, tay phải vẫn chìa ra trước mắt như cũ, trên cao cúi đầu nhìn xuống, xem hắn như thượng đế cao quí bố thí cho nàng đại ân điển.
Vân Mạnh Dao sau khi mừng như điên thì từ từ bình tĩnh lại, một đôi bàn tay trắng nõn run rẩy đưa về phía hắn, để vào trong lòng bàn tay lạnh lẽo của hắn, trong lòng bùng nổ, giống như muốn hét lớn khỏi miệng.
Giấc mộng bấy lâu nay, hôm nay biến thành sự thật, chẳng lẽ ông trời ban ân cho nàng, vì cảm động với lòng nàng sao?
“Nguyện ý, ta nguyện ý! Chỉ cần có thể đi theo hầu hạ vương gia, tiểu nữ dù làm nô tỳ cũng nguyện ý, suốt đời ở cạnh ngài.”
Nhị phu nhân lúc này cũng giật mình hoàn hồn, thần sắc cũng kích động giống nữ nhi, tay chân luống cuống. Nàng “bùm” một tiếng quỳ xuống trước mặt Nam Cung Dực, bái tạ nói:”Đa tạ Vương gia cưới nàng làm phi, về sau hạnh phúc của Dao nhi đều dựa vào vương gia!”
Vân Dật nhìn đến ngôn hành của Nhị phu nhân, không khỏi khó chịu nhăn mày, trên mặt hiện lên vẻ chán ghét. Hắn quay đầu nhìn về phía phu nhân của mình, nàng cao quý, thanh nhã, thông minh hơn người, tuyệt đối không làm ra việc làm mất mặt như thế. Hắn đưa tay, kìm lòng không đậu nắm chặt tay phu nhân, bỗng nhiên hối hận việc hoang đường năm đó mình vô tình thực hiện.
Vân phu nhân kinh ngạc ngước mắt, nhìn thẳng hắn, chỉ liếc mắt một cái đã hiểu thấu tâm tư của hắn. Nàng dịu dàng cười, thanh khiết như hoa sen vừa nở, đẹp không sao tả xiết.
Vân lão gia tử cùng lão phu nhân liếc mắt nhìn nhau, chán ghét nhíu mày, đối với ngôn hành cùng cử chỉ của Vân Mạnh Dao và Nhị phu nhân hết sức thất vọng.
Vân Khê nhếch mày, biểu tình xem kịch vui, không nhịn được cười nhẹ.
Quả nhiên là trai tài gái sắc, trời sinh một đôi a!
Hàn khí âm trầm bao phủ quanh Nam Cung Dực, đồng thời đóng băng tướng quân phủ ba lớp, cho đến khi hắn xoay người bực bội rời đi, tướng quân phủ mới khôi phục lại nhiệt độ như thường.
Nhị phu nhân cùng nữ nhi vui vẻ vô cùng, Nam Cung Dực vừa đi, các nàng liền háo hức lo chuyện xuất giá, không để ý đến sắc mặt khó coi của những người xung quanh, chỉ có thể là hai kẻ dở hơi như mẹ con nàng mới có thể khiến họ bực dọc như thế.
Không ít người rời khỏi đại đường, chỉ còn lại người trong Vân gia cùng hai huynh đệ Long Thiên Tuyệt.
Long Thiên Tuyệt từ đầu đến cuối vẫn duy trì trầm mặt, lẳng lặng uống trà, hoặc là lấy tay gõ gõ mặt bàn, im lặng đến bất bình thường. Mà Long Thiên Thần chuyên chú xem náo nhiệt, mới vừa rồi Bạch Sở Mục ngoắc hắn, ý bảo hắn nên ra ngoài, hắn cũng không thèm để ý.
Vân Khê tùy tiện chọn một chỗ, ngồi xuống, nhấp trà, đột nhiên mở miệng nói:”Phụ thân, ngươi xác định Vân Mạnh Dao là nữ nhi của người cùng Nhị phu nhân?”
Vân Dật bị nàng hỏi như mặt, khuôn mặt già nua không khỏi đỏ lên.
Vẫn là Vân phu nhân chu đáo, trừng mắt liếc nữ nhi, thanh âm dịu dàng nói:”Khê nhi, không nên dùng giọng điệu như thế nói chuyện cùng phụ thân, Dao nhi đích thực là con của phụ thân ngươi, là muội muội của ngươi.”
“Có bằng chứng gì?” Vân Khê hỏi ngược lại:”Trên đời này không hiếm chuyện trộm long tráo phượng, có thể phát sinh hay không? Ta đề nghị, để bảo đảm, phụ thân nên cùng nàng giám định, xác định quan hệ huyết thống không có nhầm lẫn. Vân Mạnh Dao kia nhìn đi nhìn lại cũng không thấy giống người Vân gia ta, người của Vân gia sao có thể nhu nhược như vậy, đối với một vị Vương gia khúm núm, hết sức lấy lòng?”
“Chuyện này….” Vân phu nhân khó xử nhìn phu quân.
Trong lòng Vân Dật cũng không ngừng giãy giụa, tuy rằng trong lòng nhận định con gái của mình nhất định không sai, nhưng biểu hiện lúc nãy của nàng thật sự khiến hắn thất vọng, thậm chí trong phút chốc, hắn thậm chí hy vọng đó chỉ là nhầm lẫn, nàng căn bản không phải nữ nhi thân sinh của hắn.
Thấy bọn họ do dự, Vân Khê lại thêm một liều thuốc mạnh:” Mọi người vừa rồi có phát hiện hay không, khi ta nghi ngờ Vân Mạnh Dao không phải nữ nhi của phụ thân, Nhị phu nhân thật khẩn trương, còn lỡ tay đánh vỡ chén trà. Nàng nếu không phải có tật giật mình, sao lại có thể căng thẳng như thế? Các ngươi muốn sáng tỏ mọi chuyện, kiểm tra lại, tra hỏi lại những người tiếp xúc cùng Nhị phu nhân trước khi sinh ra Vân Mạnh Dao, nhất là bà đỡ của nàng, trong lúc nàng mang thai có cùng nam nhân khác tiếp xúc thân mật không. Chỉ cần tra rõ từ đầu đến cuối, sự thật ắt hẳn phơi bày. Nếu vẫn không phát hiện được đầu mối gì, biện pháp cuối cùng, cũng là biện pháp nhanh chóng và hữu hiệu nhất, chính là chích máu nhận thân! ”
“Tóm lại, ta không hi vọng Vân gia xuất hiện ngoại nhân, bôi nhọ danh dự mấy đời Vân gia kiến tạo! Thân là người của Vân gia, không phân biệt nam nữ, đều phải một thân ngông nghênh, không sợ cường quyền, không sợ gian khổ, đội trời đạp đất.”
Lời của nàng như tát nước vào mặt, thánh thót như ngọc chạm vào nhau, khiến lòng người Vân gia bùng lửa, ai cũng kiêu ngạo ngẩng cao đầu, đưa mắt nhìn về xa xa.
Một thân ngông nghênh,không sợ cường quyền, không sợ gian khổ, đội trời đạp đất.
Đây mới xứng là người Vân gia!
Thế hệ trước, Vân gia đẫm máu hăng hái chiến đấu, giành được vinh quang nhờ đánh đuổi giặc ngoại xâm, há dễ dàng để hoàng quyền khinh thường cùng ức hiếp? Bọn họ không e ngại hoàng quyền, cũng không mưu đồ phản loạn mà chỉ muốn sống như một quân nhân kiên cường, sẵn dàng hi sinh vì dân, oai vệ hơn người, tinh thần bất khuất.
Trong đại đường, kể cả hạ nhân của Vân gia, cũng bị lời nói hùng hồn, tinh thần sôi trào này cuốn hút, người người cũng ngẩng cao đầu, vì có thể cùng Vân gia đứng chung một chỗ mà cảm thấy tự hào.
Long Thiên Tuyệt hơi nâng con ngươi, ánh mắt nóng bỏng nhìn Vân Khê, đáy mắt thoáng lóe lên tia sáng rồi biến mắt. Nữ nhân trước mắt, chói sáng như mặt trời, làm người ta không dám nhìn thẳng, lãnh ngạo như mặt trăng, khiến người khác mê say. Nữ tử như vậy, hắn sao có thể dễ dàng buông tay?
Nhận thấy ánh mắt chăm chú của hắn, Vân Khê khẽ vuốt tóc, hướng về phía hắn nhìn lại.
Cái nhìn này, triền miên giao nhau, vô số hình ảnh xẹt qua trước mắt, khiến người ta thật sâu quyến luyến, có chút không nỡ rời đi tầm mắt.
Ánh mắt hắn sáng rực, chiếu thẳng đến nội tâm của nàng.
Trong lòng nhẹ nhàng kích thích, hắn biết rõ nàng, thấu hiểu lòng nàng, cho nên hắn mới có cảm giác mãnh liệt như vậy.
Hắn là Lăng Thiên cung tôn chủ, là tà ma trong mắt nhân sĩ chính phái, theo hắn, sẽ gặp vô số cường địch. Mà nàng, là nữ nhi của tướng quân phủ, là mẫu nhân của một đứa bé, chỉ thầm nghĩ cùng đứa bé trải qua cuộc sống vô tư vô lự.
Là hắn vô tình xâm nhập thế giới của nàng, đảo loạn lòng nàng, nàng rốt cuộc nên làm gì bây giờ?
Nhận thức hắn, cũng phải chấp nhận hết thảy, chấp nhận tương lai có thể đối mặt tinh phong huyết vũ!
Nhưng mà, đó không phải hy vọng của nàng, nàng chỉ muốn cho con nàng một cuộc sống an ổn và khoái hoạt.
Nàng lại lâm vào mơ màng cùng hoang mang.
Mẹ con Vân Mạnh Dao về tới gian phòng của mình, liền lục tung đem tất cả trang sức cùng quần áo của mình, thật vất vả mới có thể vào được tướng quân phủ, mẹ con họ đều mừng rỡ như điên.
Vân Mạnh Dao vì giấc mộng thành hiện thực mà sung sướng, Nhị phu nhân vì mẫu bằng tử quí, khiến nàng từ nay về sau vươn mình, ngẩng cao đầu. Nàng tin rằng chỉ cần con gái mình gia nhập Vương phủ, như vậy ngài không cần e ngại Đại phu nhân, cũng không cần ăn nói khép nép hay thỉnh an nàng ta.
Đắc tội mẫu thân của trắc phi Vương phủ, nàng chỉ là một giang hồ nữ tử không rõ lai lịch, như thế nào gánh đỡ hậu quả được?
Nhị phu nhân càng nghĩ càng hài lòng, lôi kéo nữ nhi nói:”Dao nhi, ngươi lúc này thật khiến mẫu thân tự hào, nếu không phải ngươi cái khó ló cái khôn, nghĩ ra chiêu như vậy, chỉ sợ Tĩnh vương vẫn cố chấp lấy nữ nhân kia. Tiện nhân ấy có điểm nào tốt, chẳng qua là có khuôn mặt đẹp, liền vô liêm sỉ câu dẫn hết kẻ này đến kẻ khác. Ta nghe bọn hạ nhân nói, nam tử mặc hắc y kia chính là phụ thân đứa nhỏ con nàng. Hừ, nàng dẫn dã nam nhân kia về đây, cư nhiên còn muốn mở cái gì chiêu thân đại hội, thực sự là cực kỳ buồn cười. Cũng không nghĩ xem, nàng ta đã có một đứa con, không còn là thiếu nữ trong trắng, ai mà thèm coi trọng nàng? Dao nhi, ngươi đợi đi, đến lúc đó mở chiêu thân đại hội, nhất định sẽ không ai đến, biến nàng thành trò cười lớn nhất thiên hạ!”
Vân Mạnh Dao cười lạnh nói:”Tiện nhân kia tự cho mình là thiên tiên hạ phàm sao? Tĩnh vương gia bất quá xem trọng hôn ước trước đây cùng nàng, mới có thể đến cửa cầu hôn. Nàng cư nhiên còn lạt mềm buột chặt, nghĩ rằng cự tuyệt Vương gia, Vương gia vẫn kiên quyết lấy nàng, nhưng nàng nghĩ sai rồi, Vương gia căn bản không cần nàng. Ta vừa hiện ra trước mặt Vương gia, ngài liền chú ý đến ta, nhận ra ta hoàn mĩ hơn tiện nhân kia gấp ngàn lần.”(nghe mà muốn ói….)
“Tất nhiên, Dao nhi của ta phải tốt hơn nàng ta nhiều, ít nhất ngươi còn là một nữ tử trong trắng. Người nam nhân nào không e ngại nữ nhân của mình còn giữ được thân trong sạch hay không? Tĩnh vương chọn ngươi, là hắn tinh mắt, nếu hắn chọn nữ nhân kia, chẳng khác nào người mù.”
“Hừ! Ta chỉ cần nhìn thấy nữ nhân kia cùng con của nàng, đã cảm thấy chán ghét! Bất quá cũng kỳ quái, ngày đó ta rõ ràng tìm một nam nhân xấu xí, để hắn chờ nàng trong nhà gỗ, như thế nào lại biến thành hắc y nam nhân kia?” Ánh mắt ác độc của Vân Mạnh Dao lóe lên, giận giữ nói:”Thật tiện nghi cho nàng! Tiện nhân như nàng, nên cùng nam nhân xấu nhất thiên hạ giao hợp, khiến nàng thống khổ!”
“Dao nhi, ngươi nói chính là sự kiện sáu năm trước sao? Sự kiện ấy chẳng lẽ do ngươi an bài?” Nhị phu nhân đè thấp thanh âm, có chút kinh ngạc.
Vân Mạnh Dao lạnh lùng nở nụ cười:”Đúng vậy, là ta an bài! Tiện nhân kia cực kì dại dột, ta tùy tiện gửi cho nàng một phong thư cùng lọ mật, nàng liền tin. Nàng nghĩ Tĩnh vương gia đang ở nhà gỗ chờ nàng, cùng nàng bày tỏ nỗi lòng, còn nghĩ mật kia là do Tĩnh vương gia đưa, liền điềm điềm mật mật uống ngay, không hề biết rằng, ta hạ xuân dược vào đó, chỉ cần nhìn thấy nam nhân là sẽ nổi điên, phát cuồng…Ha ha ha! Nhớ tới thời điểm phụ thân bước vào nhà gỗ, ta liền trút được nỗi oán hận, bất quá tiếc rằng, nam nhân xấu xí kia không hiểu sao không thấy, cũng không biết đến tột cùng là xảy ra chuyện gì….”
Mẹ con họ đang nhiệt tình tán gẫu, đột nhiên lúc đó, cửa phòng bị đá văng.
Ngược chiều ánh sáng, một thân ảnh mảnh dẻ hiện ở ngoài cửa phòng, thấy không rõ mặt của nàng, lại có thể cảm nhận được lãnh ý dày đặc từ trên người nàng truyền ra.
“Ai? Ai lớn mật như thế?” Vân Mạnh Dao lớn tiếng quát, thái độ hoàn toàn bất đồng với người điềm đạm đáng yêu trước mặt Nam Cung Dực lúc nãy.
“Ngươi nói xem ta là ai?” Thanh âm lạnh lẽo truyền tới, thân ảnh nọ cũng từ từ bước đến từng bước một, lộ ra khuôn mặt của nàng, khóe môi hiện lên ý cười, khiến hai mẹ con họ sợ đến mức run cả người.
“Vân, Vân Khê! Như thế nào lại là ngươi? Ngươi đến làm gì?” Vân Mạnh Dao đột nhiên nhớ tới lời mẹ con họ vừa nói, lòng nàng đột nhiên căng thẳng, không phải đều nghe được họ nói gì chứ, đã biết hết chuyện xảy ra sáu năm trước sao?
Nghĩ đến chuyện này, sắc mặt nàng trắng bệch, đáy lòng cảm thấy sợ hãi.
Nhị phu nhân thấy Vân Khê lớn mật xông vào phòng nữ nhi, không khỏi ưỡn ngực, dùng giọng trưởng bối khiển trách:”Vân Khê, nơi này là khuê phòng của muội muội ngươi, sao ngươi có thể vô lễ thế, tùy tiện xâm nhập? Còn có, ta là Nhị nương của ngươi, ngươi thấy trưởng bối, sao không hành lễ? Tu dưỡng của ngươi đều để ở đâu? ”
“Tu dưỡng?” Vân Khê lạnh lùng nhếch môi, tựa tiếu phi tiếu:”Với loại người như bọn ngươi cũng cần biểu lộ tu dưỡng? Chớ quá mất mặt ta sao? Nhị-nương!”
Nàng cố ý nhấn mạnh hai chữ “Nhị nương”, nghiến răng nghiến lợi, uy hiếp nồng đậm bên trong đó.
Nhị phu nhân ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt sắc bén của nàng, không khỏi kinh hồn táng đảm rút lui từng bước.
“Ngươi, ngươi muốn làm cái gì? Muội muội của ngươi rất nhanh sẽ trở thành trắc phi của Tĩnh vương, nếu ngươi vô lễ với nàng, cẩn thận Vương gia trị tội ngươi!”
Vân Khê lắc lắc đầu, bày ra bộ dáng thông cảm nhìn mẹ con họ, chuyện trước mắt, các nàng không có nửa điểm giác ngộ, chẳng lẽ họ thật sự nghĩ chuyện vào Tĩnh vương phủ chính là chuyện tốt sao?
“Đối với chuyện khác, ta không thèm phí thời gian với các ngươi. Ta chỉ hỏi các ngươi một câu, chuyện sáu năm trước, có đúng như lời các ngươi vừa nói hay không, là do ngươi hạ dược trong mật, sau đó dụ ta đến nhà gỗ?” Ánh mắt Vân Khê trừng trừng tập trung trên người Vân Mạnh Dao, nhìn gần nàng, khiến nàng không thể không nói thật.
Vân Mạnh Dao bị ánh mắt lạnh như băng của nàng nhìn chăm chú, có chút lảo đảo đứng không vững, nàng chậm rãi lắc đầu nói:”Không phải! Không liên quan tới ta, là ngươi nghe lầm!”
“Ngươi còn dám nói láo sao?” Vân Khê tiến lên từng bước, bắt lấy cổ tay của nàng, kéo tay nàng về phía sau, để trên mặt bàn, đề cao âm điệu chất vấn:”Nói, ngươi vừa nói chuyện gì không phải sự thật?”
“A, đau! Nương, cứu ta a! Đau!” Vân Mạnh Dao thống khổ kêu gào, nước mắt cũng chảy ra.
Nhị phu nhân thấy thế, vội vàng xông lên phía trước giúp nữ nhi.
Vân Khê đưa chân, kéo cái ghế ra, ném về phía Nhị phu nhân khiến nàng ta ngã trên mặt đất, che ngực lại, đau đến mức không nhịn được mà rên rỉ.
“Nói!” Tay Vân Khê nắm lại càng thêm chặt.
Vân Mạnh Dao thống khổ, rốt cuộc thừa nhận, vừa khóc vừa nói:”Đúng vậy, là do ta làm! Cầu ngươi buông tha ta đi! Ta thật vất vả mới có thể bước vào Tĩnh vương phủ, xin ngươi tha cho ta, thành toàn ta đi! Ta tốt xấu gì cũng là muội muội của ngươi, có quan hệ huyết thống cùng ngươi, ngươi không thể ra tay tàn nhẫn với ta!”
“Quan hệ huyết thống? Ngươi hiện tại đã nghĩ đến quan hệ huyết thống? Như vậy, lúc trước khi ngươi gài bẫy ta có từng nghĩ chúng ta chảy cùng một dòng máu không?”Vân Khê siết chặt tay, rút từ trên đầu nàng một cái trâm ngọc, cúi đầu nở nụ cười:”Ngươi yên tâm, ta sẽ không lấy mạng ngươi, ta sẽ cho ngươi thực hiện nguyện vọng của mình, để ngươi thuận lợi gia nhập Tĩnh vương phủ, trở thành trắc phi của hắn…”
“Thật, thật sự?” Mái tóc đen như gỗ mun của Vân Mạnh dao trợt xuống vai, nàng thập phần kinh ngạc nhìn về Vân Khê đứng sau, khó mà tin được Vân Khê có thể cho nàng nhập Vương phủ. Trong lòng đang vui sướng, bên tai lại truyền đến một thanh âm ma mị.
“Đúng vậy! Ta sẽ để cho ngươi gia nhập Tĩnh vương phủ, chẳng qua…..ta muốn trước đó hủy đi dung nhan của ngươi, khiến người người trong vương phủ nhìn thấy ngươi đều chán ghét. Ta để ngươi có thể đến đó, nhưng không thể được ai chú ý đến, chết già trong vương phủ, sống không bằng chết! ”
Vân Mạnh Dao cả người đều giật mình kinh sợ, quên mất phản ứng, thậm chí cũng quên đi đau đớn. Nàng chỉ thấy trước mặt một mảnh u ám, bầu trời đen tối bao phủ quanh nàng, lời nói bên tai biến thành thanh âm nguyền rủa, âm thanh ma mị.
“Đừng….”
Tiếng thét thê lương chói tai vang lên, xé rách trời cao!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc
Quyển 2 - Chương 14
Quyển 2 - Chương 14