Vân Khê nhìn bằng hữu người thân quay chung quanh giường nàng, ai nên có mặt đều có mặt, thí dụ như một nhà lão gia tử Dạ Cô Phong, Bạch Sở Mục, Dung Thiếu Hoa, Lam Mộ Hiên, Mộ Cảnh huy, Mộ Vãn Tình, Thượng Quan Như Nhi, Độc Cô Mưu, Đoan Mộc Hùng, Mộ lão, Âu Li, tứ đại hộ pháp cùng các bằng hữu cùng nhau từ Ngạo Thiên đại lục đi tới Long Tường đại lục; cũng có các bằng hữu sau khi bọn họ đi tới Long Tường đại lục quen biết, thí dụ như Chiến Thiên Dực, Long Hựu Đình, Bách Lí Song, thầy trò năm người Côn Luân lão giả, tỷ đệ Hàn Thiên Phong, tỷ muội Mục gia cùng Mặc Tam Thiếu đám người; tự nhiên còn có mấy bé khả ái Đoan Mộc Tĩnh, Sở Thiểu Dương, Long Vũ Hiên những bằng hữu rất tốt của nhi tử......
Đông đảo thân nhân cùng bằng hữu như thế, vì nàng, tụ tập ở một nơi, một phòng đứng chật kín rồi.
Trong phòng thật ấm áp, tâm Vân Khê càng thêm ấm áp.
Kiếp trước sau khi mất đi phụ thân, cũng chỉ còn lại có nàng một người cô đơn tịch mịch trông coi toàn bộ Vân gia, bên cạnh đám sói vây quanh quan sát, cơ hồ không có một người là đáng giá tín nhiệm. Mà nay, nàng lại có nhiều ấm áp cùng yêu thương như vậy, nàng càng phải quý trọng.
“Cám ơn mọi người quan tâm ta như vậy, có các người phụng bồi người một nhà chúng ta, ta thật rất cảm kích. Ngày sau nếu mọi người có khó khăn, dù thế nào cũng hãy sự khó khăn của mọi người, cũng chính là khó khăn của ta, ta nghĩa bất dung từ!” Vân Khê chân thành nói, mắt hàm lệ quang trong suốt.
Long Thiên Tuyệt nhẹ nắm tay nàng, dùng nhiệt độ của mình làm nàng ấm áp, ánh mắt chứa đầy tình ý.
Vân Tiểu Mặc thấy thế, cũng không do dự, bò lên giường, tiến gần sát đến bên người mẫu thân, cầm một bàn tay khác của mẫu thân.
“Muội tử, nói chuyện này để làm gì? Nếu là bằng hữu, thì hỗ trợ lẫn nhau, có phúc cùng hưởng, nếu cả những chi đạo cư xử bằng hữu cơ bản nhẫn đều làm không được vậy còn được xưng là bằng hữu cái gì?” Chiến Thiên Dực nói.
“Chiến đại ca nói đúng!”
“Chiến sư huynh nói đến nỗi lòng chúng ta đi.”
“Sư phụ, ngài an tâm nghỉ ngơi, có chuyện gì liền phân phó chúng ta đi làm.”
“Nha đầu, hảo hảo nghỉ ngơi bình an đem hài tử trong bụng sinh hạ, cho mọi người thêm thêm vui vẻ.”
“Vân di, ngài phải nghỉ ngơi thật tốt nha, Tiểu Tĩnh còn muốn cùng tiểu bảo bảo tương lai chơi đây.”
“......”
Mỗi người một lời xen vào.
Lúc này, Long Vương long hậu cùng Tiểu Bạch một nhà ba người từ ngoài cửa đi vào, mọi người đối với Long Vương long hậu có kính sợ bẩm sinh, rối rít tự động nhường đường, tách ra hai bên.
“Khê Nhi muội muội, ngươi cảm giác thế nào?” Long hậu giọng nói thân thiết dò hỏi.
Một đoàn bóng trắng từ trong ngực nàng chui ra, sau một khắc liền hiện ra trên giường, Tiểu Bạch lấy lòng chui vào ngực Vân Khê, cọ xát mấy cái: “Nữ ma đầu, ngươi phải nhanh lên một chút khỏe lại! Nếu không Tiểu Mặc Mặc sẽ rất thương tâm khổ sở.”
Vân Khê đưa tay, sờ sờ bộ lông Tiểu Bạch thoải mái, nhìn Long hậu nói: “Cám ơn Long tỷ tỷ quan tâm, ta cảm thấy tốt hơn rồi.”
Lại cúi đầu nhìn Tiểu Bạch giờ đang làm biếng ở trong ngực mình, sợ là hôm nay bọn họ tới nói lời từ biệt đi?
Long hậu cất bước đi tới bên giường, Long Thiên Tuyệt thối lui đến một bên.
Long hậu khom người vỗ vỗ tay Vân Khê, chần chờ nói: “Muội muội, chúng ta hôm nay, là có chuyện thương lượng với ngươi.”
Ánh mắt của nàng vừa chuyển, tầm mắt rơi vào trên người Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch bỗng nhiên cảnh giác, tròn căng tròng mắt chuyển động mấy cái, sau đó kêu một tiếng chui vào đến trong ngực Vân Tiểu Mặc, vẻ mặt tội nghiệp nhìn Long hậu, ý tứ thật giống như đang nói, nó không muốn rời đi Tiểu Mặc Mặc, đừng tách nó ra khỏi bên người Tiểu Mặc Mặc.
Vân Tiểu Mặc ôm nó thật chặt, cũng mang vẻ mặt tội nghiệp nhìn Long hậu, ánh mắt lòe lòe.
Phản ứng một người một thú cưng, khiến cho Long hậu có chút bất đắc dĩ, thở dài nói: “Chúng ta vốn định lập tức mang Tiểu Long Long trở về Long Vương cốc, nó là hài tử chúng ta lạc mất nhiều năm, chúng ta rất là đau lòng, nhưng là nó......”
Long hậu dừng một chút, bất đắc dĩ lắc đầu: “Muốn nó và Tiểu Mặc Mặc tạm thời tách ra, hiện tại thoạt nhìn như rất khó. Giờ chúng ta định để Tiểu Long Long sống với các ngươi thêm một thời gian nữa”
“Nga! Thật tốt quá! Ta rốt cục không phải tách khỏi Tiểu Bạch!”
“Nga! Thật tốt quá! Tiểu Mặc Mặc, chúng ta lại có thể ở cùng một chỗ.”
Lời của Long hậu chưa dứt, hai thanh âm vui vẻ cùng lúc vang lên.
Một người một thú cưng vui vẻ ở trên giường lăn lộn, thấy vậy mọi người một trận dở khóc dở cười.
Long hậu cười khổ, nhìn Vân Khê, tiếp tục nói: “Thừa dịp này, ta cùng Đại vương chuẩn bị đi phụ cận di tích chiến trường cổ một chuyến, tìm kiếm dị hỏa xếp hàng thứ nhất trên Bài xếp hạng cho tiểu Long Long. Nghe nói nơi cuối cùng loại lửa kia biến mất là ở phụ cận di tích chiến trường cổ, chúng ta cũng không biết tin đồn có phải thật vậy hay không, cho nên muốn tự mình đi trước thử một chút.”
“Dị hỏa xếp hàng thứ nhất trên Bài Hành Bảng?” Vân Khê ánh mắt đột nhiên sáng lên, quay đầu cùng Long Thiên Tuyệt nhìn một cái, giọng nói kích động, “Tiểu Bạch đã nuốt chửng chín loại mồi lửa, nhưng nếu có thể nuốt chửng một mồi lửa cuối cùng, kết quả kia thật không cách nào tưởng tượng a......”
“Đúng vậy! Tiểu Long Long sẽ trở thành kiêu ngạo cho Long Vương cốc chúng ta”. Long hậu rất là tự tin kiêu ngạo.
Long Vương thần sắc thâm trầm, lúc này khẽ nổi lên gợn sóng.
Mọi người ánh mắt nhất tề tập trung ở trên người Tiểu Bạch, Tiểu Bạch nhất thời điểm thu hút ánh mắt mọi người, tiểu bất điểm cũng có chút ít ngượng ngùng, vùi đầu vào trong ngực Tiểu Mặc Mặc, nhưng trong lòng hay là vô cùng hoan hỉ.
Long hậu tiếp tục nói: “Ta cùng Đại vương có không ít con nối dòng, Tiểu Long Long là nhỏ nhất trong đó, nhưng không có một ai có thể so sánh thiên phú cùng tiềm lực với Tiểu Long Long. Nó chắc chắn trở thành kiêu ngạo của Long Tộc chúng ta, nó thậm chí có thể vượt xa phụ vương nó, ở tương lai không xa, trở thành Tân Long Vương vĩ đại!”
Long hậu trong con ngươi xinh đẹp chiết xạ ra ánh sáng mong mỏi, chỉ một thoáng đem trọn gian phòng đều chiếu sáng.
Trong phòng những người khác cũng cảm nhận được tâm tình của nàng, nhất tề vì Tiểu Bạch cảm thấy cao hứng.
Hiện tại Tiểu Bạch, giá trị con người đã bất đồng, có hai vị Long Vương Long hậu vô cùng cường đại canh giữ ở bên cạnh của nó, làm hậu thuẫn cho nó, nó cơ hồ có thể đi ngang ở Long Tường đại lục!
Ai dám trêu chọc nó?
Mẹ ruột của nó, một Thần Long vung đuôi, liền trực tiếp đưa người sang Tây Thiên!
Cha của nó, một chưởng là có thể chụp chết người!
Còn có những cao thủ Long Tộc bọn họ, mỗi con rồng nặn ra một đống phân (sr cả nhà nhưng là nguyên văn đấy ạ), là có thể đè chết người đưa chôn sống!
Dưới gầm trời này còn có con rồng so sánh với nó uy phong hơn sao?
Tiểu Bạch cười hả hê, lại cười đắc ý.
Vân Tiểu Mặc liếc mắt nhìn Tiểu Bạch, cũng vì nó cảm thấy kiêu ngạo, người bạn nhỏ của nó phát rồi, còn vui mừng hơn so với chính nó phát lên.
Long hậu ánh mắt ôn nhu, nhìn hài tử mình yêu mến nhất, lại nói: “Tiểu Long Long trong khoảng thời gian này, ở lại bên người các ngươi, chờ chúng ta từ di tích chiến trường cổ trở về, sẽ tới đón nó về Long Vương cốc. Long Vương cốc không thể một ngày vô chủ, Tiểu Long Long cũng cần đi theo bên người chúng ta, học tập bản lĩnh của Long Tộc, xây dựng nền tảng cho nó trở thành thủ lĩnh kế tiếp Long Tộc chúng ta sau này”.
Vân Khê gật đầu, hiểu sâu ý tưởng của nàng, tương lai Tiểu Bạch dù thế nào cũng là vương giả Long Tộc, nó cần đi theo tộc nhân của nó, hảo hảo mà học tập bản lĩnh, nếu không tài năng cùng thiên phú của nó có thể thật sự bị lỡ dở mất.
“Tiểu Bạch, nghe được lời mẫu thân ngươi nói chứ? Ngươi còn cần đi theo phụ thân cùng mẫu thân ngươi, hảo hảo mà học tập bản lĩnh, nếu không nghe lời, ngươi không thể bảo vệ Tiểu Mặc Mặc tốt được.”
“Ô......” Tiểu Bạch cúi đầu mà ô ô, không nói gì cả.
Vân Khê ho nhẹ, lại nói: “Ngươi nghĩ xem, thực lực ngươi bây giờ, còn không bằng Tiểu Phượng Phượng, lần nào bị nó đuổi theo đều chạy, bản lãnh của ngươi sao lại vậy đươc?”
Tiểu Bạch vừa nghe đến ba chữ “Tiểu Phượng Phượng”, bộ lông toàn thân lập tức không rét mà run dựng đứng lên, hai con mắt ngó nghiêng chừng nhìn quanh, rất sợ tiểu phượng hoàng không biết từ chỗ nào chui đi ra, lại bổ nhào về nó.
Tiểu hoa si gì đó đáng sợ nhất rồi!
Nhất là một con tiểu phượng hoàng lớn lên xấu xấu, cũng không biết nó trên lưng có cái gì, xấu chết đi được!
Tiểu Bạch lại là khẩn trương địa hết nhìn đông tới nhìn tây, toàn là vẻ mặt ghét bỏ.
Mọi người biết toàn bộ câu chuyện trong đó, nên không nhịn được cười lớn.
Đại đa số mọi người đều nhìn thấy cảnh tượng hai vật nhỏ đuổi nhau, cho nên hiểu Tiểu Bạch vì sao đột nhiên khẩn trương như thế, trên thực tế, đó không tính là đuổi nhau, căn bản là Tiểu Bạch đơn phương bị tiểu phượng hoàng mạnh bổ nhào mạnh đuổi theo. Chỉ cần vừa nghĩ hình ảnh như vậy, mọi người liền buồn cười, chưa từng thấy tiểu phượng hoàng háo sắc như vậy, nếu không phải có viện trưởng cùng các vị các trưởng lão học viện Vạn Hoàng nhất trí xác nhận, thì chẳng ai lại tin tưởng nó chính là thần thú học viện Vạn Hoàng.
Một con tiểu phượng hoàng háo sắc, lại là thần thú bảo vệ của học viện Vạn Hoàng, nói ra đúng là có chút buồn cười.
Kiếp trước Tiểu Bạch đoán chừng là kết oán với tiểu phượng hoàng, cho nên đời này tiểu phượng hoàng vừa thấy Tiểu Bạch, đã muốn bổ nhào đùa bỡn.
Đáng thương Tiểu Bạch a!
“Tiểu Bạch, nhưng nếu ngươi học xong bản lĩnh của Long Tộc, đến lúc đó ngươi sẽ cường đại hơn so với Tiểu Phượng Phượng, sẽ không bao giờ phải sợ Tiểu Phượng Phượng nữa” Vân Khê tiếp tục hiền lành dạy dỗ.
Tiểu Bạch con ngươi đảo quanh, hình như thấy có đạo lý, nó bỗng nhiên tinh thần phấn chấn, bộ lông dựng đứng cũng mềm mại theo.
“Ta nhất định phải trở nên cường đại!” Tiểu Bạch dùng giọng nói dõng dạc tuyên bố.
Cường đại sẽ không cần sợ tiểu phượng hoàng rồi, nó có thể phản công! Hừ hừ!
Lại là một trận cười vang.
Do nó và Tiểu Mặc Mặc là hai kẻ hài hài, không muốn cười cũng không thể, trên đời này chỉ sợ cũng chỉ có bọn họ này một đứa trẻ một thú sủng vừa đáng yêu vừa hài hước.
“Long tỷ tỷ, các ngươi tính toán khi nào thì đi?” Vân Khê hỏi.
“Hai ngày tới.” Long hậu đáp.
Vân Khê suy nghĩ một chút, bỗng nhiên đem tầm mắt rơi vào trên người Vân Tiểu Mặc, ánh mắt sáng lên nói: “Ngày kia là sinh nhật Tiểu Mặc Mặc tròn sáu tuổi, ngài cùng Long Vương bệ hạ nếu có thể vui lòng tham gia sinh nhật Tiểu Mặc Mặc, vậy thì không còn gì tốt hơn.”
“Sắp tới sinh nhật Tiểu Mặc Mặc rồi? Được! Chúng ta liền tham gia sinh nhật tiểu Mặc Mặc!” Long hậu hết sức quyết đoán đáp ứng rồi, chờ đáp ứng xong, mới quay đầu nhìn về phía Long Vương, hỏi ý kiến của hắn.
Long Vương rất bình tĩnh, vô cùng bình tĩnh, tựa hồ cũng đã sớm quen tính tình của nàng, nàng đã đáp ứng, nếu hắn không đồng ý, nàng có thể làm gì? Cẩn thận nàng phát cáu, bất mãn ngươi, vậy hắn phải chịu tội a.
Khẽ gật đầu, Long Vương đáp ứng.
“Tốt! Long phụ thân cùng Long nương nương tham gia sinh nhật ta! Thật hạnh phúc nha!”
Vân Tiểu Mặc cùng Tiểu Bạch lại lăn lộn trên giường, vui vẻ tìm không ra phương hướng.
“Tiểu Long Long, hai ngày nữa mẫu thân sẽ phải đi, có phải con nên theo bên cạnh mẫu thân nhiều hơn không?” Long hậu hướng về phía Tiểu Bạch nháy mắt mấy cái, áp dụng chính sách buồn đau dụ dỗ.
Tiểu Bạch liền kêu lên một tiếng nhảy vào trong ngực của nàng, làm nũng: “Tiểu Long Long thích nhất mẫu thân rồi!” Giọng này, làm sao giống như trộm lời của Tiểu Mặc Mặc.
Bất quá, Long hậu thoạt nhìn vô cùng hưởng thụ, vui vẻ ôm nó, cùng Long Vương rời khỏi phòng, người một nhà ấm áp đi trao đổi tình cảm.
Vân Khê đưa mắt nhìn người một nhà rời đi, tâm tình cũng hết sức vui vẻ. Long Vương cùng Long hậu là bực nào thân phận, có thể hạ mình tới sinh nhật hài tử nàng, đây là vinh hạnh lớn lao cỡ nào a!
“Tiểu Mặc, con đưa Tiểu Tĩnh, Thiểu Dương cùng Vũ Hiên mấy người bọn hắn đi chơi, người lớn còn phải thương lượng đại sự.”
“Nga, vậy Tiểu Mặc đi ra ngoài trước, mẫu thân nghỉ ngơi tốt nga!” Thân ảnh nho nhỏ sán lại, hôn một cái lên má nàng, cười ngọt ngào, vui thích theo sát các bạn nhỏ đi ra ngoài.
Long Thiên Tuyệt một lần nữa trở lại vị trí của hắn, đưa tay, lau đi nước miếng nhi tử ở trên mặt thê tử. Tiểu tử thúi, sắp sáu tuổi rồi, còn thơm mặt mẫu thân?
Dấm chua phát ra ngoài nồng nặc, nếu không phải trong phòng có nhiều người như vậy, hắn cũng muốn hôn một cái. (VL: a Tuyệt đáng iu quá đi!)
Vân Khê tùy ý hắn lau, không nhịn được hé miệng cười trộm.
Mọi người thấy một màn này, rối rít muốn tự động biến mất, quá đả kích người, không biết trong bọn họ ở đây có rất nhiều độc thân sao?
“Tốt lắm, có chuyện gì, mau chóng nói đi! Sau khi nói xong, hai vợ chồng các ngươi từ từ ân ái.” Người thứ nhất lên tiếng là Dung Thiếu Hoa, không nhanh không chậm nói.
Trên mặt ửng đỏ, Vân Khê quăng cho hắn một ánh mắt, ho nhẹ nói: “Là như vậy! Hiện nay tỷ võ đã kết thúc, chuyện bên Thiên Long Thành này cũng sắp xong, ta nghĩ trong mấy ngày tới chúng ta sẽ rời khỏi Thiên Long Thành, đi về học viện Vạn Hoàng.”
Vân Khê cùng Long Thiên Tuyệt trao đổi ánh mắt, nhận được Long Thiên Tuyệt đồng tình cùng khích lệ, nàng tiếp tục nói: “Trong các ngươi có rất nhiều người vẫn đi theo chúng ta bôn ba mọi nơi, hiện tại hết thảy đã bình yên rồi, là đến thời điểm các ngươi tự do lựa chọn. Long Tường đại lục so với Ngạo Thiên đại lục chỗ chúng ta có khác biệt rất lớn, ta tin tưởng trải qua mấy ngày nay mọi người cũng cảm nhận được. Ở chỗ chúng ta, Huyền tôn chi cảnh là sát đỉnh rồi, một số gần như vô địch, nhưng là ở chỗ này, Huyền tôn chi cảnh chẳng qua chỉ là một ngưỡng cửa nhập môn cao thủ mà thôi. Nếu như mọi người muốn xông pha ở Long Tường đại lục, ngươi nhất định phải có đầy đủ thực lực, nhưng nếu thực lực của ngươi chưa đủ, ngươi rất có thể bị kỳ thị, bị áp bức, không đạt được gì. Dĩ nhiên, ngươi cũng có thể lựa chọn cuộc sống bình thường, cơm no áo ấm, bình tĩnh nhàn nhã đi chơi, cuộc sống gia đình tạm ổn, không màng chuyện giang hồ”.
“Hiện tại, ta muốn nghe một chút ý kiến của mọi người, nếu là nguyện ý tiếp tục cùng chúng ta, có thể gập ghềnh, có tinh phong huyết vũ, cũng có thể đến gần được đỉnh cao, như vậy mấy ngày sau, liền theo chúng ta cùng đi học viện Vạn Hoàng. Đến học viện Vạn Hoàng, ta sẽ sắp xếp gia quyến các ngươi thật tốt, cũng sẽ cho các ngươi cơ hội tu luyện, cho các ngươi từng bước bước trên con đường cường giả. nếu các ngươi muốn có cuộc sống an ổn, không muốn ngày nào cũng nơm nớp lo sợ, hoặc là các ngươi có sự lựa chọn và con đường đi riêng của các ngươi, các ngươi có thể lựa chọn rời đi, đi đường của chính các ngươi. Trước khi đi, ta sẽ tặng các ngươi đầy đủ ngân lượng, cho các ngươi cuộc sống tốt nhất ở Long Tường đại lục.”
“Mọi người quen biết một hồi, cũng không dễ dàng, bất kể các ngươi lựa chọn thế nào, tình nghĩa giữa chúng ta sẽ không chấm dứt. Vẫn là câu nói kia của ta, chỉ cần là bằng hữu của một nhà chúng ta, về sau chuyện của các ngươi, chính là chuyện của chúng ta, nghĩa bất dung từ!”
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.
Ngay sau đó, Dung Thiếu Hoa mở miệng đầu tiên: “Ta cùng Băng nhi tự nhiên là đi theo các ngươi, chờ tới học viện Vạn Hoàng, ta và Băng nhi cùng nhau bế quan tu luyện, không tới Huyền tôn chi cảnh, tuyệt đối không rời đi học viện Vạn Hoàng một bước.” Nói xong, hắn lôi kéo Băng hộ pháp đi tới đầu giường một bên, cho thấy lập trường của hắn.
Băng hộ pháp không có bất kỳ dị nghị, từ khi gia nhập Lăng Thiên Cung, nàng đã thề muốn đi theo tôn chủ cả đời, bất ly bất khí. Nàng không có phát biểu bất kỳ điều gì, nhưng là kiên định theo sát đứng cùng Dung Thiếu Hoa, lúc này không tiếng động thắng hơn cả lên tiếng.
“Chúng ta cũng vậy! Dạo này ta đã xao nhãng võ công không ít, là nên hảo hảo mà bế quan tu luyện một chút.” Lam Mộ Hiên cười nói, nắm tay Mộ Vãn Tình, đứng ở bên người Dung Thiếu Hoa.
“Lão phu cũng tính toán hảo hảo tìm một chỗ, dốc lòng nghiên cứu một chút thuật luyện đan.” Mộ lão cười dẫn Tôn Tử Mộ Cảnh Huy, dứt khoát đi theo bọn hắn đứng ở một bên.
Vân Khê mỉm cười, trong lòng tự nhiên hiểu Mộ lão có chủ ý gì, còn không phải là nhìn trúng độc môn luyện đan bí phương của nàng, muốn trộm từ chỗ nàng sao?
“Mộ lão, ngài yêu tha thiết thuật luyện đan như vậy, bản thân ta có thể đề nghị viện trưởng, mở ra một học viện luyện đan ở học viện Vạn Hoàng, để cho tất cả đệ tử có thiên phú luyện đan đến đây ghi danh học tập, khuếch trương sức ảnh hưởng của học viện Vạn Hoàng, ngài cảm thấy như thế nào?”
“Cái này......” Mộ lão cười đến có chút da đầu tê tê, trách nhiệm này cũng quá nặng nề hắn chịu không nổi a. Nghĩ hắn cả đời này cũng không thu cái gì đồ đệ, còn không phải là bởi vì ngại phiền toái?
“Ta thấy cứ định như vậy!” Long Thiên Tuyệt giải quyết dứt khoát, thay hắn quyết định.
“Ách......” Mộ lão đầu đầy mồ hôi lạnh, hắn đã có thể tưởng tượng đến phiền toái sau này rồi.
“Chỉ cần ngài đem đan học viện làm tốt lắm, ta sẽ cho ngài chút ít độc môn luyện đan bí phương, làm thù lao.” Vân Khê quyết đoán ném ra mồi thơm ngào ngạt.
Mộ lão ánh mắt nhất thời sáng, hít một hơi thật sâu, hạ quyết tâm: “Tốt! Một lời đã định!”
“Gia gia, ngài yên tâm đi, ta sẽ giúp cho ngài!” Lam Mộ Hiên cười cười nói.
Mộ lão rất hài lòng cháu rể tương lai này, vỗ vỗ đầu vai hắn: “Chờ đến Vạn Hoàng học viện, chọn ngày lành, tiến hành hôn lễ cho ngươi và Vãn Tình.”
“Cái chủ ý này rất hay! Là chuyện vui nên làm, náo nhiệt thì phải sôi động rồi.” Vân Khê vô cùng đồng ý.
Một đôi tiểu tình nhân nhất thời ngượng ngùng rồi.
“Lo liệu chuyện vui tốt quá! Chuyện tốt phải thành đôi, hôn sự của ta và Băng nhi cùng cử hành với các ngươi.” Khuôn mặt tươi cười của Dung Thiếu Hoa hướng về Băng hộ pháp, hỏi ý kiến của nàng.
Liếc hắn một cái, Băng hộ pháp lạnh lùng quay đầu, không có ý kiến, gấp đến độ Dung Thiếu Hoa không ngừng lôi kéo ống tay áo của nàng, cô nãi nãi, ngươi vẫn chưa nói dứt khoát? Rốt cuộc là gả hay là không gả?
Mọi người cười lớn.
Dung Thiếu Hoa rất mất mặt, quyết định sau đó sẽ hảo hảo mà thống nhất nội bộ.
Lúc này Bách Lí Song đi ra khỏi đám người, bước đến trước giường: “Sư phụ, nếu các ngài muốn đi, nhất định phải đưa ta theo! Ta muốn theo các ngài đi học viện Vạn Hoàng!”
“Phụ mẫu ngươi có thể đáp ứng sao?” Vân Khê mỉm cười.
Bách Lí song cong lên cái miệng nhỏ nhắn: “Ta sẽ thuyết phục bọn họ! đúng rồi, ta sẽ đi ngay bây giờ!”
Nói xong, nàng hấp tấp chạy ra khỏi phòng. Nói liền làm, thật đúng là nóng nảy.
Vân Khê khẽ mỉm cười, nhưng không có ôm hy vọng quá lớn, Bách Lí Song muốn cùng bọn họ rời Thiên Long Thành, sợ rằng chưa chắc có thể như ý nguyện đây. Nàng là nữ nhi bảo bối của thành chủ, tôn nữ bảo bối của viện trưởng Thiên Long học viện, nơi này có người nhà của nàng, bọn họ làm sao chịu để nàng rời đi, rời xa bọn hắn đây? Nói không chừng lần này nàng rời đi có lẽ bị người nhà cấm túc rồi..
Đồng thời, Đoan Mộc Hùng từ trong đám người bước ra, đi tới trước giường, nói: “Khê Nhi nha đầu, lão phu định đưa Tiểu Tĩnh đi tìm đại bản doanh Đoan Mộc gia tộc, để cho Tiểu Tĩnh nhận tổ quy tông. Có lẽ các ngươi hiểu rất rõ là thập đại gia tộc chúng ta khởi nguyên chính từ Long Tường đại lục, chỉ bởi vì một chút duyên cớ, phần lớn người gia tộc rời đi, chỉ có một số ít gia tộc lưu lại. Trong số ít gia tộc này có Đoan Mộc gia tộc chúng ta, chỉ có ít người chúng ta di rời đi, phần lớn thành viên gia tộc vẫn là đang lưu lại nơi này. Cho nên lão phu định đưa tiểu Tĩnh đi tìm tộc nhân... Tiệc nào cũng đến lúc chia ly, tin tưởng một ngày không xa, mọi người còn có thể đoàn tụ”
Vân Khê cùng Long Thiên Tuyệt nhìn nhau một cái, cũng không cảm thấy quá kinh ngạc, mọi người là phải tìm lại gốc gác, Đoan Mộc Hùng làm như thế, là hoàn toàn có thể lý giải, chỉ là vừa nghĩ đến Tiểu Tĩnh khả ái rời đi, trong lòng khó tránh khỏi có chút sầu não. Thời gian này chung đụng, bọn họ đối xử với nàng như con gái của mình.
“Nghĩa phụ, ta chúc các ngươi lên đường xuôi gió, sớm ngày đạt thành tâm nguyện. Nhưng mà cứ chờ qua sinh nhật tiểu Mặc rồi báo tin tức các ngươi muốn đi cho tiểu Mặc đi. Tiểu Mặc cùng Tiểu Tĩnh tình cảm thâm sâu, nếu như biết phải chia lìa nhau, bọn họ nhất định sẽ rất thương tâm khổ sở, ta hi vọng Tiểu Mặc có thể có một sinh nhật vui vẻ”.
“Được!” Đoan Mộc Hùng lập tức đồng ý.
Vân Khê lần nữa ngước mắt, nhìn những người khác, Vân hộ pháp, Phong hộ pháp cùng Viêm hộ pháp, cộng thêm Thượng Quan Như Nhi một nửa người nhà, bốn người lặng yên đứng ở bên cạnh Dung Thiếu Hoa.
Năm người thầy trò của Côn Luân lão giả, Âu Li tiên sinh, còn có Độc Cô Mưu im lặng không lên tiếng, mấy người bọn họ đứng làm một bên, mặc dù không tỏ rõ nói ra muốn đi theo, nhưng ý nghĩ không khác gì Dung Thiếu Hoa.
Năm người thầy trò Côn Luân lão giả có ý đồ khác, khi còn chưa đạt được mục đích bọn họ không thể rời đi, mà Âu Li tiên sinh còn lại là muốn hảo hảo mà bồi dưỡng Vân Tiểu Mặc, hiện tại Vân Tiểu Mặc không thể rời bỏ phụ mẫu của mình, hắn cũng chỉ có nhân nhượng, đi theo toàn gia bọn họ.
Độc Cô Mưu vốn là một thân một mình, không có gì mục đích, hiện tại thật vất vả tìm được một nơi để cho hắn cảm giác được tình cảm, hắn không muốn có điều thay đổi. Đi theo một nhà bọn họ, cảm giác cũng không tệ lắm!
Lúc này, Bạch Sở Mục đột nhiên chen lời: “Đáng tiếc ông nội của ta bọn họ tính toán ở lại Thiên Long Thành phát triển lâu dài, bằng không, ta cũng có thể đi theo các ngươi đi học viện Vạn Hoàng dạo một chút”.
Hắn sờ sờ cằm, lông mày nhíu lại, hơi có vẻ rối rắm.
Dạ Cô Phong, sâu kín thở dài nói: “Tam đại Thánh Địa chúng ta tương trợ lẫn nhau là một thể thống nhất, Bạch đảo chủ cùng Độc Cô lĩnh bọn họ cũng muốn ở lại Thiên Long Thành tìm đường phát triển, lão phu cũng chỉ có thể hưởng ứng nguyện vọng của bọn họ, trước tiên ở lại Thiên Long Thành xem một chút xem có thể tìm kiếm một lối thoát cho tam đại Thánh Địa hay không.”
“Dạ tiền bối, nói như thế, cao thủ tam đại Thánh Địa các ngài, chuẩn bị ở lại Thiên Long Thành rồi?” Long Thiên Tuyệt nói.
“Không sai! Xem trước mắt, đây là một đường duy nhất có thể làm cho tam đại Thánh Địa đồng tâm hiệp lực”. vẻ mặt Dạ cô Phong bất đắc dĩ và nặng nề, thật ra thì hắn cũng biết tam đại Thánh Địa ngày càng tệ hại, lòng người tan rã, đã sớm không còn sự huy hoàng và đồng tâm hiệp lực năm đó nữa.
“Gia gia, ngài cần gì cố chấp như thế? Bạch gia bọn họ đã sớm tại tìm đường khác rồi cho mình rồi, chưa chắc đã đồng lòng với chúng ta. Còn có Độc Cô gia bọn họ, cũng mong đợi kết quan hệ thông gia với Hoa gia, sau này dễ dàng nhờ cậy Hoa gia, tìm đường phát triển tốt hơn. Cũng chính là ngài còn một bên tình nguyện muốn đoàn kết nhất trí Tam Đại Thánh Địa, khôi phục vinh quang huy hoàng ngày xưa”, Dạ Hàn Tinh không nhịn được xen vào nói.
“Phụ thân! Hàn Tinh nói lời này không sai! Ta thấy cái gì Tam Đại Thánh Địa, căn bản không cần thiết tồn tại nữa rồi! Dạ gia chúng ta có nhân tài, muốn tiền tài có tiền tài, đợi một thời gian, có thể tự lập môn hộ, khai sáng một phái mới ở Long Tường đại lục. Dù sao xen lẫn với Bạch Sa đảo và Độc Cô lĩnh, chẳng những không có bất kỳ chỗ ích lợi, ngược lại còn phải đề phòng tiểu nhân thời thời khắc khắc, không biết lúc nào bọn họ sẽ bắn trộm sau lưng chúng ta. Ngài muốn theo chân đoàn bọn họ, bọn họ chưa hẳn cùng ngài một lòng, một chút cũng không đáng giá!”
Dạ Tử Hi lạnh lùng ôm kiếm mà đứng, có khí thế hơn so với bất kỳ ai trong ba huynh đệ của Dạ gia, nếu nói là người rất có dã tâm ở Dạ gia, không phải là nàng thì là ai?
Người ta nói nam nhi chí tại bốn phương, còn nàng lại là nữ nhi chí ở bốn phương!
Sắc mặt Dạ Cô Phong biến hóa, lặng yên mà không nói.
Hai nhà Bạch Sa đảo và Độc Cô lĩnh ngầm mờ ám, hắn đều nhìn ở trong mắt, lòng dạ biết rõ, nhất là người Bạch Sa đảo, bọn họ có quan hệ sâu sa với Bạch gia ở Long Tường đại lục, mấy ngày trước đây ngầm cùng người của Bạch gia liên lạc, rồi có ý nghĩ thoát khỏi tam đại Thánh Địa. Hắn ẩn nhẫn không phát, chính là không muốn mọi người vạch ra bộ mặt thật, nếu không phải đi tới một bước cuối cùng, hắn cũng không muốn buông tha.
Dạ Hàn Nhật nhìn gia gia như thế, thật sự không đành lòng.
“Gia gia, mặc kệ hai nhà khác như thế nào, ta cùng bọn đệ đệ nhất định sẽ đứng về phía ngài, cùng tiến cùng lui với ngài”. Hắn nhẹ nhàng nói.
Dạ Hàn Nguyệt khả ái gật gật đầu: “Ừ, chúng ta vĩnh viễn ủng hộ gia gia! Gia gia vĩnh viễn là tấm gương trong lòng ta!”
Dạ Hàn Tinh cùng Dạ Tử Hi đồng thời buông tiếng thở dài, không có nói cái gì nữa, cũng là kiên quyết cùng bọn họ đứng chung một chỗ.
Người một nhà có thể không cùng ý kiến, nhưng một khi quyết định, sẽ đoàn kết, cuối cùng đồng sức đồng lòng.
Đây chính là tính cách đặc biệt của Dạ gia
Long Thiên Tuyệt lẳng lặng nhìn bọn họ, mở miệng nói: “Dạ tiền bối, có thể không có tâm hại người, nhưng không được không có tâm phòng người, ngài vẫn là nên lưu ý nhiều hơn”.
Lại nhìn Bạch Sở Mục, thực ra mọi người trong Bạch Sa đảo, chỉ sợ cũng chỉ có một mình Bạch Sở Mục hắn nhìn thuận mắt, những người khác căn bản không vào được mắt của hắn.
Bạch Sở Mục đứng ở một bên, nghe bọn họ chê tộc nhân của mình, bĩu môi, tâm tình có chút khó chịu, nhưng là hắn không cãi lại.
“Cũng không biết tiểu tử Thiên Thần kia lúc nào mới trở về, hắn không có ở đây, ta một người rất buồn bực a.” Hắn cố ý dời đi đề tài, nói thật ra, thật sự hắn là có chút tưởng niệm bạn của mình.
Hắn chợt phát hiện mình với ai ở cùng nơi, cũng không bằng cùng Long Thiên Thần thoải mái tự tại, ai bảo bọn họ ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, chí hướng giống nhau đây? Hắn thậm chí còn từng thầm suy nghĩ qua, nếu là Long Thiên Thần vẫn cô độc, thật là tốt biết bao, hắn có thể có bạn phụng bồi hắn lưu lạc giang hồ, tiêu dao tự tại. (VL: Hắc hắc, đọc đoạn này, trong đầu ta hiện lên hỉnh anh cặp đôi LLT – BSM, haha) Chỉ tiếc, dường như tiểu tử Long Thiên Thần này hoa đào hơi nhiều, muốn cho hai người hắn cùng nhau vẫn độc thân cô độc, tựa hồ có chút khó khăn, trừ phi...... Hắn hắc hắc cười xấu xa dưới, có chút thô bỉ.
“Đúng vậy a, cũng không biết Thiên Thần hiện tại thế nào.” Vân Khê than nhỏ liễu thanh âm, liếc nhìn nụ cười thô bỉ của Bạch Sở Mục, phần gáy nàng đột nhiên có chút lạnh, vì sao cảm giác, cảm thấy quan hệ hai người này có chút không tầm thường, có quá mức không?
“Vân sư muội, tỷ võ đã kết thúc, ngày mai mấy người chúng ta muốn trở về học viện Vạn Hoàng. Để sớm báo tin cho viện trưởng, nói rõ một chút tình huống của nơi này, mọi người sẽ ở chỗ này lâu một chút”. Hàn Thiên Phong lên tiếng nói, theo lời nàng “mấy người chúng ta”, cũng chính là tỷ đệ bọn họ, tỷ muội Mục Tiêu Tiêu và mấy người Mặc Tam Thiếu rồi, lúc tới bọn họ chính là một đạo, lúc đi nên cùng đường.
Nói xong, nàng theo bản năng nhìn về phía Long Hựu Đình, muốn biết hắn có theo bọn họ đi không, trong nội tâm, nàng vẫn là rất chờ đợi.
“Hàn sư muội, các ngươi về trước đi. Ta cùng Thiên Tuyệt bọn họ cùng nhau trở về.” Long Hựu Đình cho nàng một nụ cười ôn nhu.
Hàn Thiên Phong cảm thấy thất vọng, nhưng là không có biện pháp, nàng cần sớm trở lại học viện, tự mình bẩm báo cụ thể công việc ở Đại bỉ võ lên viện trưởng, không thể kéo dài được.
Vân Khê gật đầu, đã có bọn họ đi trước bẩm báo viện trưởng, nàng cũng không cần vội vã đi trở về.
Cuối cùng nàng nhìn thoáng qua Chiến Thiên Dực, khẽ gật đầu với hắn, sau đó quay đầu đối với mọi người nói: “Tất cả mọi người có việc bận thì đi làm đi, không cần ở lại nơi này với ta. Ngày kia chúng ta sẽ tổ chức sinh nhật cho Tiểu Mặc, còn hi vọng các vị vui lòng tới”.
Mọi người hàn huyên mấy câu với nàng, rồi rối rít tản đi.
“Đại ca, huynh ở lại, ta có lời nói với huynh.” Mọi người rời đi, Vân Khê gọi Chiến Thiên Dực ở lại.
“Muội tử, là muốn hỏi chuyện một nửa bản đồ?” Chiến Thiên Dực móc một hộp gấm từ trong lòng ngực ra, trước mặt Vân Khê cùng Long Thiên Tuyệt, tự mình mở ra.
Sau khi tỷ võ chấm dứt, bởi vì Vân Khê lâm vào trong hôn mê, hiện trường tương đối hỗn loạn, Chiến Thiên Dực liền đại biểu cho Vạn Hoàng học viện đi nhận lấy phần thưởng vô địch Đại Bỉ Võ.
Hắn hiện tại trước mặt hai người, lấy bản đồ ra, chính là không muốn bọn họ hiểu lầm hắn.
Đây giống với một bản đồ kho báu, hắn một lòng muốn nhận được nó, thậm chí thiếu chút nữa đánh mất tánh mạng, hắn tâm tình khẩn cấp như thế, không hy vọng người bên cạnh hắn hiểu lầm hắn, cho hắn là một người coi tiền tài như mạng.
Khi hộp gấm được mở ra, ánh mắt ba người đồng thời tập trung trên nửa bản đồ hiện ra vẻ cổ xưa, dọc theo bản đồ có dấu vết bị kiếm cắt qua, khắp nơi lộ ra sự thần bí.
“Đại ca, nửa bản đồ này là của huynh rồi.” Vân Khê khẳng định, đem quyền sở hữu bản đồ một lần nữa khẳng định lại, “Ta chỉ là tò mò, huynh thực sự muốn nhận được bản đồ như vậy, đến tột cùng là vì cái gì? Chúng ta không phải là muốn can thiệp chuyện riêng của ngươi, chẳng qua là cảm thấy chuyện này không tầm thường, nếu như ngươi có chuyện gì khó xử lời, không ngại nói cho chúng ta biết, chúng ta có thể cùng nhau nghĩ biện pháp giải quyết.”
“Nghe nói Phiêu Miểu Địa phủ ẩn giấu rất nhiều bảo vật trân quý, nhưng cũng là một chỗ nguy hiểm, không phải là bất luận kẻ nào cũng có thể thuận lợi tiến vào. Chiến huynh thực sự muốn nhận được bản đồ như thế, nói vậy tương lai là muốn một mình xông vào, nhưng là ngươi nhân đan thế bạc (chỉ có một người), rất có thể cửu tử nhất sinh, cũng không thể đi vào đến bên trong Phiêu Miểu Địa phủ. Nếu Chiến huynh tín nhiệm vợ chồng chúng ta, không ngại nói thẳng.” Long Thiên Tuyệt khẩu khí trầm tĩnh nói.
Chiến Thiên Dực lông mày từ từ nhíu lại, tầm mắt tự do rơi vào vị trí bụng Vân Khê. Ánh mắt càng thêm do dự, hắn từ từ thu hồi tầm mắt, thở dài nói: “Chuyện này không vội, có cơ hội ta nhất định sẽ nói cho các ngươi biết. Bây giờ còn chỉ có một nửa bản đồ, ta sẽ không tùy tiện làm gì, chờ nhận được nửa bản đồ sau, ta sẽ nói cho các ngươi biết ngọn nguồn.”
“Muội tử, ngươi hảo hảo địa điều dưỡng thân thể, ta đi trước một bước.”
Chiến Thiên Dực thu hồi bản đồ, rời khỏi phòng, Vân Khê cùng Long Thiên Tuyệt hai người liếc mắt nhìn nhau, cũng là không hề hỏi hắn nữa. Từ ánh mắt hắn vừa rồi, bọn họ cũng nhìn ra được, hắn lo lắng chuyện của hắn có dính líu đến bọn họ, sợ ảnh hưởng đến thai nhi trong bụng nàng, cho nên mới nhịn xuống không nói.
“Tâm tư của đại ca quá nặng, ta thật hy vọng có thể giúp được hắn.” Vân Khê thở dài nói.
“Hiện tại hắn chỉ có một nửa bản đồ, cho dù muốn đi Phiêu Miểu Địa phủ cũng không thể, nàng cũng đừng lo lắng hắn, an tâm điều dưỡng tốt thân thể quan trọng hơn, ta còn mong mỏi cục cưng chúng ta sớm ngày ra đời đấy.” Long Thiên Tuyệt đưa tay, ôm nàng vào trong ngực, cuối cùng cả phòng chỉ còn lại có hai người vợ chồng bọn họ, bọn họ có thể hảo hảo mà âu yếm một chút.
“Không biết Thiên Thần hiện tại thế nào? Trước lúc chúng ta trở về học viện Vạn Hoàng, có đi xem tình hình hắn trước không?” Vân Khê nói.
“Chờ ta đưa nàng và Tiểu Mặc về tới học viện Vạn Hoàng an toàn rồi một mình ta đi đón hắn. Bây giờ nàng cần tĩnh dưỡng, không thích hợp bôn ba, vẫn là ngoan ngoãn về học viện Vạn Hoàng đi, được chứ?” Long Thiên Tuyệt tận lực dùng giọng nói dụ dỗ, hắn thật sự rất sợ lại một lần nữa chứng kiến nàng té xỉu tại chỗ, trời mới biết khi hắn thấy nàng té xỉu ở sân tỷ võ, tim của hắn có bao nhiêu bối rối.
Vân Khê mấp máy môi, không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn gật đầu đồng ý, cúi đầu nhìn bụng của mình, nàng cũng hi vọng cục cưng nhanh chóng ra đời, nếu không tự do của nàng thực sự biến mất.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc
Quyển 4 - Chương 136: Lựa chọn của riêng mình
Quyển 4 - Chương 136: Lựa chọn của riêng mình