“Bọn họ đi trước cũng tốt, bọn họ ở đây, ta không có cơ hội dùng Tru Tiên đan. Xin làm phiền mọi người bảo vệ ta một lúc, trước tiên ta sẽ chữa khỏi đôi mắt của mình, để tránh kéo dài thời gian của mọi người.” Vân Khê suy nghĩ cặn kẽ nói.
Không nhìn thấy gì, khiến cho thực lực của nàng giảm đáng kể, đoạn đường kế tiếp chắc chắn càng ngày càng nguy hiểm, nàng phải dốc toàn lực để đối phó.
“Hảo, chúng ta hiện tại ở chỗ này nghỉ ngơi chỉnh đốn lại. Khê Nhi, con cứ việc dùng đan dược đi.” Vân Mộ Phàm một mình đảm nhiệm chức chỉ huy mấy người, bảo vệ bảo vệ, tìm hiểu tin tức tìm hiểu tin tức, chữa thương chữa thương.
Vân Khê lấy ra một viên Tru Tiên đan từ trong nhẫn trữ vật, hương thơm của đan dược tỏa ra bốn phía, khiến cho tinh thần của người ta phấn chấn, nàng không có chần chờ, lập tức đem đan dược đưa vào miệng. Tru Tiên đan vừa vào miệng, liền tan ra lập tức từng đợt từng đợt hương thơm thuần khiết cùng với dược thủy của đan dược tràn vào thực quản của nàng, theo mạch máu lan tỏa khắp cơ thể nàng. Thân thể của nàng vừa mới thăng chức xong, lại thêm hương thơm cùng dược thủy của Tru Tiên đan tràn ngập cơ thể, khiến cho toàn thân nàng cảm thấy khoan khoái dễ chịu vô cùng.
Những dây thần kinh xung quanh đôi mắt dưới sự kích thích của đan dịch dần dần hồi phục, từng đợt nóng bỏng đánh sâu vào hai mắt… Vân Khê ngồi xuống điều tức, mí mắt không ngừng rung động.
“Tru Tiên đan thật sự hiệu quả như vậy sao? Ta thấy vẻ mặt của Khê Nhi, tựa hồ rất đau đớn.” Vân Mộ Phàm đau lòng nữ nhi.
Long Thiên Tuyệt mím môi không nói, trong lòng sự lo lắng của hắn giành cho nàng đối với nhạc phụ đại nhân không hề ít hơn. Hắn chỉ biết Tru Tiên đan chữa khỏi bệnh cho mẫu thân và đệ đệ của hắn, nhưng hắn không biết Tru Tiên đan này còn chữa được những bệnh gì, nó có thể khiến cho đôi mắt của Khê Nhi nhìn thấy lại được ánh sáng hay không, ai cũng không có cách gì cam đoan.
Đột nhiên, Vân Khê kêu sợ hãi một tiếng, đôi tay bịt trên đôi mắt, thống khổ rên rỉ đứng lên.
“Khê Nhi!”
“Khê Nhi!”
Vân Mộ Phàm và Long Thiên Tuyệt hai người cùng nhau xông lên phía trước, mỗi người đỡ lấy một bên bả vai của nàng.
“Khê Nhi, nàng làm sao vậy?” Long Thiên Tuyệt khẩn trương hỏi, đáy mắt tràn đầy tình yêu cùng đau lòng.
“Thiên Tuyệt, đôi mắt của ta đau quá! A ——” Vân Khê hai vai run run, nhiệt cay đánh sâu vào đôi mắt của nàng, nàng nhìn thấy một đốm lửa tròn tròn.
“Đừng sợ! Đừng sợ! Có ta ở đây!” Long Thiên Tuyệt ôm cổ nàng, đem nàng ôm chặt ở trong lòng mình trong, cảm nhận được sự run rẩy cùng tiếng rên rỉ vì quá đau của nàng, tim hắn như bị đao cắt.
Vân Mộ Phàm nhìn thật lâu sau đó, nhếch mày nói: ” Đôi mắt của Khê Nhi là bị khí kình gây thương tích, bản thân nó đã rất khó chữa trị, hơn nữa đôi mắt là bộ phận yếu ớt nhất trên cơ thể, việc tiến hành chữa trị càng thêm khó khăn. Tru Tiên đan tất nhiên là linh đan diệu dược (thần dược), nhưng lực tác dụng của nó quá mạnh mẽ, đôi mắt của Khê Nhi trong một chốc một lát rất khó tiếp sức mạnh mãnh liệt này đánh sâu vào. Muốn đôi mắt hoàn toàn hồi phục, còn cần thời gian để từ từ thích ứng, gấp cũng không được.”
“Cha, xin người hãy dùng ngân châm đâm vào huyệt vị trên mắt của ta, ta chịu không nổi nữa.” Vân Khê đau đớn thỉnh cầu nói.
Long Thiên Tuyệt ngẩng đầu, mong đợi nhìn về phía nhạc phụ đại nhân, hắn cũng hy vọng Khê Nhi có thể bớt đau một chút.
Vân Mộ Phàm suy tư trong giây lát, gật đầu nói: “Được rồi, tạm thời cũng chỉ có thể như thế.”
Vân Trung Thiên cùng Vân Mạch Thiên hai người tiếp tục làm nhiệm vụ bảo vệ, Vân Mộ Phàm vì muốn giảm đau cho Vân Khê bắt đầu tiến hành thi châm. Sau khi được thi châm, đau đớn trên mắt Vân Khê dần dần giảm xuống, cho đến khi dây thần kinh thị giác hoàn toàn không có cảm giác gì, thì Vân Mộ Phàm mới dừng thi châm lại.
Vân Khê xoa nhẹ đôi mắt của mình, tuy rằng vẫn không nhìn thấy vật gì, nhưng mà đối với cảnh vật bên ngoài thì cảm giác sâu sắc hơn chút. Nàng tin tưởng không bao lâu sau, đôi mắt của mình có thể khôi phục như lúc ban đầu, nhìn thấy lại được ánh sáng.
“Ta tốt hơn nhiều rồi, chúng ta tiếp tục lên đường đi!” Vân Khê nói.
“Nàng xác định thật sự có thể?” Long Thiên Tuyệt giơ hai ngón tay ấn nhẹ nhàng huyệt Thái Dương của nàng, ôn nhu hỏi.
“Không thành vấn đề, chúng ta đi thôi!” Vân Khê gật đầu, nở một nụ cười thật tươi với phu quân của mình ý bảo chàng yên tâm.
Mọi người thấy thế không có ý kiến gì nữa, vì thế lập tức lên đường, tiếp tục hướng về phía tế đàn mà đi.
Khi bọn hắn vừa bước vào bên trong vị trí thứ tư của tế đàn, thì thấy nơi này vừa mới trải qua một trận chiến kịch liệt, thi thể của Thiên Ma cùng thi thể của vài tên cao thủ Vân tộc nằm ngổn ngang trên mặt đất, mà Tông chủ và các cao thủ khác lại không thấy bóng dáng đâu.
Vân Mộ Phàm khom người, kiểm tra thi thể của cao thủ Vân tộc, âm thầm nhíu mày: “Vài tên cao thủ này thực lực đều là Huyền Hoàng lục phẩm, nhìn vết thương của bọn hắn là cùng Thiên Ma liều mạng, đồng quy vu tận.”
“Chẳng lẽ cũng là cao thủ bị Tông chủ từ bỏ?” Vân Trung Thiên suy đoán nói.
“Có khả năng này!” Vân Mộ Phàm ánh mắt trống rỗng, trầm ngâm nói, “Lấy thực lực của Tông chủ, nếu bà ta muốn bảo toàn thủ hạ, hoàn toàn có thể giảm bớt thương vong. Ta đoán bà ta khẳng định là nhìn thấy sự hiện diện của đoàn người của Tử Yêu ở đây, bà ta lo lắng bọn hắn nhân lúc thừa dịp bà ta ra tay cứu thủ hạ của mình, liền nhanh chóng chạy đến vị trí tế đàn tiếp theo trước bà ta, do đó đánh mất đi cơ hội, cho nên không thể không lựa chọn từ bỏ thủ hạ của mình, khiến cho bọn họ bị Thiên Ma cuốn lấy, vì đoàn người Tông chủ mở đường…”
“Suy đoán của Nhạc phụ đại nhân có đạo lý nhất định, nhưng lòng người khó dò, nói không chừng Tông chủ căn bản là không muốn cho thủ hạ nhìn thấy hồn phách của Vân Huyên.” Long Thiên Tuyệt nói một câu, khiến cho đám người Vân Mộ Phàm giật mình, ngay cả Vân Khê cũng ngẩn ra, chưa từng nghĩ tới khả năng này.
“Thiên Tuyệt, ý của chàng là, Tông chủ căn bản không muốn cho những người đồng hành cùng bà ta nhìn thấy hồn phách của Vân Huyên? Như vậy bà ta mang đến nhiều cao thủ Vân tộc như vậy, để làm gì?” Vân Khê bỗng nhiên cảm thấy chuyện này trở nên vô cùng đáng sợ, nếu đúng như suy đoán của Thiên Tuyệt, Tông chủ mang nhiều cao thủ đến như vậy, không phải vì mang bọn hắn cùng nhau đi tìm kiếm hồn phách của Vân Huyên, như vậy mục đích của bà ta chỉ có một, đó là dùng tính mạng của những người này, giúp bà ta xông vào cơ quan thành công!
Nhiều cao thủ Vân tộc như vậy, bao gồm cả bọn họ, vô cùng có khả năng đều chỉ là một quân cờ của Tông chủ giúp bà ta xông vào cơ quan thành công, một khi bà ta đạt được mục đích của mình, như vậy quân cờ như bọn họ đã không có tác dụng, bọn họ lập tức biến thành quân cờ bất cứ lúc nào cũng có thể vứt bỏ… điều này thật đáng sợ!
Thực lực của bọn họ làm sao có thể cùng Tông chủ so sánh? Bà ta nếu muốn lấy tính mạng của bọn họ, dễ như trở bàn tay.
Nếu sự tình thật sự là vậy, như vậy sự có mặt của đoàn người Tử Yêu ở đây, ngược lại lại thành chuyện ngoài ý muốn, bàn cờ trong tay của Tông chủ thêm ba quân cờ bên ngoài ngoài ý muốn, lập tức thành ba người làm xáo trộn mọi chuyện của Tông chủ.
Nghĩ đến điều này, Vân Khê sau lưng mồ hô nhỏ ròng ròng, trong lòng bàn tay lạnh cả người.
Quyền lợi, thân là Tông chủ của bộ tộc, như thế nào lại có thể là một người lương thiện được? Dựa vào hiểu biết của nàng đối với Tông chủ, sự khoan dung của bà, sự khẳng khái của bà, sự cảm tính của bà, so với hình tượng là Tông chủ của bộ tộc còn kém xa, thiếu uy nghiêm, lại hơn chút lòng dạ đàn bà.
Đó mới thật sự là tính cách của bà ta, hay vẫn là suy nghĩ của nàng về Tông chủ?
Tay Long Thiên Tuyệt chạm đến lòng bàn tay đầy mồ hôi của nàng, lên tiếng an ủi nói: “Tùy cơ ứng biến, đó cũng chỉ là suy đoán của ta thôi. Không nên có lòng hại người, nhưng lòng phòng bị người thì nên có, chúng ta cẩn thận một chút là được.”
Vân Khê nhẹ nhàng gật đầu, cũng chỉ có thể như thế.
“Không biết Tiểu Ban bọn họ thế nào, Tông chủ trước mắt chắc là còn cần bọn họ, sẽ không đối bọn họ gây khó dễ đi.” Lúc bọn họ quay lại cứu ba vị Liên sứ, tình thế rất khẩn cấp, không có lưu ý chuyện của ba người Tiểu Ban, như vậy chắc là bọn họ đã đi theo Tông chủ đi đến vị trí tế đàn tiếp theo.
“Khê Nhi, đôi mắt của nàng bây giờ còn chưa có nhìn thấy lại được, cho nên không có nhìn thấy tình trạng của ba người tiểu Lạt ma. Ta nói cho nàng biết, lấy thực lực của ba người bọn họ, Thiên Ma tầm thường căn bản không thể gây ra guy hiểm gì cho bọn họ được. Trên thân của bọn họ tỏa ra hào quang của phật pháp, chính là khắc tinh của Thiên Ma, về cơ bản Thiên Ma sẽ không dám đi tấn công bọn họ. Ta nghĩ Tông chủ khẳng định cũng nhìn thấy rõ điểm này, cho nên mới trăm phương nghìn kế mời cho bằng được bọn họ đến Vân tộc.” Long Thiên Tuyệt là người có tâm tư quan sát tỉ mỉ, mặc dù đang trong trận chiến kịch liệt, hắn cũng không quên nhìn xung, quan sát tình trạng của người khác.
Ba người Tiểu Ban ở trong chiến đấu vẫn không có tiếng tăm gì, cũng là nhóm người từ đầu đến cuối luôn trong trạng thái an toàn nhất, bởi vì có rất ít Thiên Ma tới gần bọn họ, cho nên bọn họ thường thường bị mọi người xem nhẹ. Trên thực tế, ba người bọn họ mới chân chính là thâm tàng bất lộ (không để lộ tài năng)!
“Thì ra là thế.” Vân Khê một bên gật đầu, một bên lẩm bẩm.
Lúc này, vài tiếng la kinh sợ liên tiếp xuất hiện, quấy nhiễu mấy người.
“Cứu mạng a! Tay của ta sắp bị phế đi, nhanh nhanh đến cứu ta!”
“Chạy mau!”
“Cứu mạng —— ”
Lối vào vị trí Tế đàn tiếp theo, có vài tên cao thủ nội tông của Vân tộc đi mà quay lại, thất tha thất thểu theo lối vào chạy thoát đi ra, cả người chật vật, sắc mặt trắng bệch, trong đó có một người chính là Chi trưởng lão.
Chỉ thấy Chi trưởng lão một cái cánh tay cứng ngắc, mặt trên cánh tay không biết được bao phủ bởi cái quái gì, chỉ thấy hiện rõ là màu sắc của kim loại, tay bà ta cứ như vậy thẳng tắp cứng ngắc ở bên người, trên mặt lộ vẻ hoảng sợ. Còn lại vài tên cao thủ, tình trạng không thể so với bà ta tốt hơn, trên thân mỗi người nhiều nơi đều bị bao phủ một tầng màu sắc kim loại, thảm nhất một người, ngoài cái đầu và phía ngoài của đùi phải, là không việc gì còn lại trên thân thể của hắn đều bị bao phủ bởi một tầng màu sắc kim loại. Hắn nhảy lên liên hồi, giống như cương thi, đi lại khó khăn, từng bộ phận trên thân thể của hắn giống như là rỉ sắt, mất đi chức năng bình thường của con người.
“Chi trưởng lão, xảy ra chuyện gì? Ngài làm sao lại biến thành bộ dạng này?” Vân Mộ Phàm ngạc nhiên, tiến lên hỏi.
Chi trưởng lão vẻ mặt biểu lộ đau đớn mà hoảng sợ, nhìn cái cánh tay bị cứng ngắc nói: “Chúng ta gặp phải một đám Thiên Ma, cư nhiên là Thiên Ma thuộc tính kim loại, trong miệng chúng nó phun một loại chất lỏng kỳ quái, một khi bị dính chất lỏng này, bộ phận trên thân thể sẽ biến thành bộ dạng giống cánh tay này của ta. Cánh tay của ta hiện tại có hay không có cũng không có gì khác biệt, thật đáng sợ!”
“Đâu chỉ có vậy? Chúng ta trong quá trình cùng Thiên Ma đánh nhau, người chỉ cần thoáng đụng tới chúng nó, thân thể lập tức sẽ biến thành như vậy.”
“Ta còn không có đụng tới chúng nó, chỉ cách chúng nó có ba bước, lập tức cũng biến thành như vậy. Thật đáng sợ! Ta không dám xông vào đó nữa đâu!”
Đám cao thủ tranh nhau nói, trên mặt một đám cao thủ, đều lộ vẻ hoảng sợ, có thể thấy điều bọn họ trải qua thật đáng sợ.
“Cứu mạng a! Ta chịu không nổi, ta cảm giác máu trên thân ta sắp ngừng lưu thông.” Một tên cao thủ bị thương nghiêm trọng nhất kêu cứu, bùm một tiếng, cả người hắn liền ngã xuống đất, đau đớn run rẩy.
“Cho ta nhìn xem!” Vân Khê ở bên Long Thiên Tuyệt kéo góc áo, sờ soạng phía trước tiến lên, ngồi xuống trước mặt người nọ.
Tay của nàng vừa chạm đến chỗ thân thể của hắn bị kim loại bao phủ, lập tức đầu ngón tay của Vân Khê truyền đến một trận lạnh thấu xương, nàng vừa nhẹ nhàng chạm vào, liền lập tức thu tay về, đầu ngón tay bị dính một chút kim loại, cảm giác ở đầu ngón tay cũng không nhanh nhạy như trước.
Cái này thật đáng sợ, nàng chỉ chạm nhẹ nhàng một cái, ngón tay suýt chút nữa bị kim loại hóa, nếu như thật sự bị chất lỏng của Thiên Ma phun đến, hoặc là tới gần Thiên Ma, còn không biết sẽ rơi vào tình trạng đáng sợ như thế nào nữa.
Trong lúc nàng đang suy nghĩ tìm kế sách đối phó, kiếm Kinh Hồng đột nhiên hưng phấn mà vù vù chui ra khỏi vỏ, mũi kiếm chuyển động, chạm đến đầu ngón tay của nàng, đem đầu ngón tay của nàng bị dính một chút kim loại hút không còn một mảnh.
Cảm giác ở đầu ngón tay của Vân Khê rất nhanh liền khôi phục, nàng giật mình, nàng như thế nào lại quên mất, kiếm Kinh Hồng thích nhất chính là hấp thu kim loại a? Nói ngắn gọn, kiếm Kinh Hồng chính là khắc tinh của Thiên Ma thuộc tính kim loại!
“Kinh Hồng, cái này rất hợp khẩu vị của ngươi a, đi giúp bọn họ đi!”
Kiếm Kinh Hồng đã không thể chờ được nữa, lúc trước không rõ ý chủ nhân có muốn cứu cao thủ của Vân tộc hay không, cho nên không dám hành động thiếu suy nghĩ, hiện tại chủ nhân nói như thế, nó liền vui vẻ chạy về phía các cao thủ Vân tộc.
Các cao thủ Vân tộc nào biết được ý đồ của nó, nhìn thấy bảo kiếm hướng về phía bọn họ bay tới, một đám giống như nhìn thấy kẻ thù.
“Vân Khê cô nương, ngươi làm cái gì vậy? Chúng ta đều là người trong Vân tộc, ngươi làm sao có thể lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn?”
“Vân Khê, ngươi muốn làm gì? Ngươi cũng biết hậu quả của việc người trong tộc giết lẫn nhau?”
“Tông chủ sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
“Vân Khê cô nương, ngươi hãy bình tĩnh cân nhắc!”
Vân Khê cười lạnh, ý tốt của nàng lại như lòng lang dạ sói, mệt nàng còn quá thiện lương, muốn giúp bọn họ, bọn họ cư nhiên coi nàng giống như kẻ lấy chuyện giết người làm niềm vui. Cho nên nói, làm người không thể quá thiện lương, làm chuyện tốt cũng không hẳn có người cảm kích.
Đợi sau khi các cao thủ Vân tộc thấy rõ ý đồ thật sự của kiếm Kinh Hồng, thanh âm oán giận dần dần biến mất, thay vào đó là thanh âm kinh hỉ cùng sợ hãi.
“Tốt quá! Cánh tay của ta có thể cử động lại được!”
“Kiếm có thể hấp thu kim loại? Rất thần kỳ! Trên thân của ta tất cả kim loại đều không còn nữa.”
“Ta cũng rất tốt! Ta có thể cử động!”
“Vân Khê cô nương, là chúng ta hiểu lầm ngươi, đa tạ ân cứu mạng của ngươi.”
“Vân Khê cô nương, chúng ta mới vừa rồi đã nói oan cho ngươi, xin ngươi đừng để ở trong lòng…”
Sau khi các cao thủ Vân tộc kinh hỉ cùng sợ hãi qua đi, liền cảm thấy vô cùng xấu hổ, bọn hắn tự biết mình đã hiểu lầm ý tốt của Vân Khê, rất là hổ thẹn.
Vân Khê không muốn so đo với bọn họ, dù sao bị người hiểu lầm cũng không phải một lần hai lần, nàng đã quen rồi.
“Tông chủ bọn họ đâu?” Nàng hỏi.
Chi trưởng lão mang vẻ mặt xấu hổ, trả lời: “Tông chủ lệnh cho chúng ta cản phía sau, ngài ấy đã mang theo một bộ phận cao thủ đi đến vị trí tế đàn tiếp theo.”
Nghe vậy, Vân Mộ Phàm mày rõ ràng nhăn lại, nghĩ đến suy đoán của Long Thiên Tuyệt lúc trước, nội tâm của ông đột nhiên trầm xuống.
Vân Khê cười nhạo, xem ra vị Tông chủ này thật sự rất biết diễn trò, trước thì giả bộ thành một người có lòng khoan dung, có tình người, đến lúc nguy cấp, lại đem chính cấp dưới của mình coi như đá kê chân (bàn đạp), thân là thủ lĩnh lại tổn hại tính mạng cấp dưới của mình, làm cho cấp dưới cản phía sau, cũng chỉ có bà ta mới có thể phát ra mệnh lệnh như vậy.
Chi trưởng lão cùng đám cao thủ nhìn thấy phản ứng của hai cha con Vân Khê, một đám cũng liền ủ rũ, lúc ấy nhận được mệnh lệnh của Tông chủ, lệnh cho bọn họ cản phía sau, bọn họ không kịp nghĩ nhiều, mệnh lệnh của Tông chủ, bọn họ nào dám nghi ngờ cùng phản đối?
Nhưng mà, hiện tại nghĩ lại, bọn họ lại cảm thấy vô cùng bi thương.
Nếu không đám người Vân Khê cùng một thanh kiếm Kinh Hồng có thể hấp thu kim loại, bọn hắn đã sớm mất mạng?
Tông chủ dùng tính mạng của bọn họ, làm đá kê chân cho bà ta a…
Hiện trường không khí lập tức trở nên trầm thấp đi rất nhiều, Vân Trung Thiên tiến lên một bước, nhìn quanh mọi người nói: “Các vị, các ngài lần này sống sót sau tai nạn, ta tin tưởng các ngài cũng đã thấy rõ lòng người đi? Mệnh của các ngài là muội muội của ta cứu, kể từ hôm nay trở đi, các ngài nên nghe theo mệnh lệnh của muội muội ta!”
Vân Trung Thiên bên trong giọng nói thanh nhã, lộ ra uy nghiêm, khiến cho người ta không dám ngắt lời.
Hắn lựa chọn giờ phút này đứng ra, chính là vì muốn giúp muội muội tạo dựng thế lực. Lúc trước nàng khiến cho ba vị Liên sứ của Vân Huyễn điện, cam tâm đi theo nàng, vậy vì sao không thể làm cho cao thủ của nội tông Vân tộc cũng đi theo nàng?
Trong thân thể của muội muội chảy xuôi dòng máu thuần khiết nhất của Vân tộc, nàng sớm hay muộn sẽ là người đứng ở vị trí cao nhất của Vân tộc, chỉ bằng lực lượng mấy người bọn họ không đủ để trở thành lực lượng cường đại có thể giúp đỡ nàng, nàng cần sức lực chống đỡ càng cường đại càng tốt.
Như vậy, liền bắt đầu từ những người này đi.
Vân Khê hơi hơi kinh ngạc, trong lòng đối huynh trưởng tràn ngập cảm kích, ca ca làm như thế, là thật lòng muốn giúp mình.
Các cao thủ nội tông của Vân tộc nghe thấy lời nói của hắn, cùng nhau sửng sốt, bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới sẽ nghe theo mệnh lệnh của một hậu bối của ngoại tông Vân tộc mới chỉ có hơn hai mươi tuổi? Đề nghị như vậy, không khỏi có chút đường đột.
Bọn họ tệ nhất cũng là cao thủ của Vân tộc thành danh đã lâu, bọn họ có thân phận đặc thù như vậy, mà lại đi nghe lời một cái tiểu nha đầu, nói như thế nào đều không được.
Nhưng mà, suy nghĩ cẩn thận lại, nếu như không có nàng cùng kiếm của nàng, bọn họ ngay cả tính mạng cũng không còn, làm sao còn có tâm trạng đi lo lắng chuyện nghe lời có phù hợp quy tắc hay không đây?
Hơn nữa, nàng là người mà Tông chủ tự mình chỉ định người tiếp theo kế nhiệm chức Tông chủ, ngay cả Tông chủ đều nói như thế, bọn họ nghe lệnh của nàng cũng không tính là tổn hại thân phận của bọn họ. Dù sao bọn họ sớm muộn gì đều phải nghe theo mệnh lệnh của nàng, sớm một ngày hay chậm một ngày, cũng không có gì khác biệt.
“Đương nhiên! Vân Khê cô nương là ân nhân cứu mạng của chúng ta, chúng ta nguyện ý nghe theo mệnh lệnh của nàng mà làm việc.” Lấy Chi trưởng lão cầm đầu, còn lại các cao thủ từng cái phụ họa, tỏ vẻ nguyện ý nghe theo mệnh lệnh của Vân Khê.
Lúc này, Long Thiên Tuyệt lại đứng ra nói: “Nghe theo mệnh lệnh chỉ là thứ yếu, điều quan trọng là, khi các ngài đối mặt Vân Khê cô nương và Tông chủ cùng một thời điểm, các ngài đến tột cùng muốn nghe theo mệnh lệnh của ai?”
Lời nói của Long Thiên Tuyệt, nói trúng điểm mấu chốt.
Trong lòng đám người Chi trưởng lão thất kinh, lập tức rõ ràng ý tứ của hắn, hắn nói như thế, muốn làm cho bọn hắn phản bội Tông chủ, từ nay về sau chọn chủ mà làm việc. Nói cách khác, bọn hắn từ nay về sau không cần lấy làm việc vì Vân tộc, mà chỉ cần nghe theo mệnh lệnh của Vân Khê, đây là hai vấn đề khác nhau.
Trong nội tâm, bọn hắn dao động, chần chờ.
“Nếu các ngài không muốn, ta cũng không miễn cưỡng. Ta muốn là một người trung thành tuyệt đối, những thứ khác vẫn là quên đi. Các ngài giờ phút này nói muốn nghe theo mệnh lệnh của ta, khi nhìn thấy Tông chủ, các ngài lại quay đầu nghe theo mệnh lệnh của bà ta, đến lúc đó, ta không phải là tự đánh mất mặt mình hay sao, vì người khác mà chịu tổn thất?” Vân Khê bên ngoài nói quên đi, không miễn cưỡng, kỳ thật là nói kích bọn họ. Nàng cũng biết các cao thủ đó rất có ý nghĩa với nàng, bọn họ không phải cao thủ Vân tộc tầm thường, không phải là Liên sứ của Vân Huyễn điện có thể so sánh với, có được bọn họ, nàng chẳng khác nào là một chân bước vào nội tông Vân tộc.
Đám người Chi trưởng lão nghe vậy, lâm vào trầm tư.
Một bên là Tông chủ, người đứng đầu hiện tại của nội tông Vân tộc, cao thủ đệ nhất Vân tộc; một bên là người có huyết thống thuần khiết nhất của Vân tộc, Tông chủ tự mình chỉ định là người tiếp theo nhậm chức Tông chủ.
Một người vừa mới bỏ rơi bọn họ, lấy tính mạng của bọn họ làm đá kê chân; một người vừa mới cứu tính mạng bọn họ… hai người như vậy, bọn hắn phải lựa chọn một người để nghe theo mệnh lệnh. Suy nghĩ cẩn thận, bọn họ vẫn nên lựa chọn người sau, bởi vì hành động của Tông chủ thật sự làm cho bọn họ rất thất vọng.
Đau lòng lộ ra, rốt cuộc khó có thể khép lại.
Mấy vị cao thủ nhìn lẫn nhau, cùng nhau ra quyết định, quỳ gối hướng Vân Khê thâm trầm cúi đầu: “Vân Khê cô nương, từ nay về sau, chúng ta chỉ nghe theo mệnh lệnh của ngài!”
Leng keng thanh âm, tiếng vọng bên trong huyệt động, khiến cho lòng người phấn chấn.
Vân Khê hơi hơi câu môi, lộ ra tươi cười vừa lòng.
Theo trên thân lấy ra mấy viên Thiên Tâm quả, từng cái phân phát cho các cao thủ, nói: “Các ngài vừa mới bị thương, nguyên khí chưa khôi phục, trước đem Linh quả ăn vào, chờ sau khi điều trị xong, cùng đi với nhóm bọn ta.”
Đối với người một nhà, Vân Khê vẫn là rất hào phóng, vừa ra tay liền là Thiên Tâm quả vô cùng hiếm thấy, Linh quả loại tốt nhất, ngàn vàng khó mua.
Đám người Chi trưởng lão nhìn thấy nàng phân phát Thiên Tâm quả đến trong tay mình, một đám đôi mắt tỏa sáng, lộ ra kinh hỉ cùng cảm kích. Linh quả loại tốt nhất như thế, bọn hắn thân ở trong nội tông cũng khó có thể nhìn thấy, càng miễn bàn có thể chính miệng nếm thử. Vân Khê hào phóng như thế, đem Thiên Tâm quả phân phát cho bọn họ, khiến bọn họ cảm động vô cùng, càng thêm tin tưởng vững chắc quyết định của chính mình.
Không hề lưu lại, phân phó Chi trưởng lão đám người vài câu, nhóm năm người Vân Khê tiếp tục hướng tới lối vào vị trí tế đàn tiếp theo đi đến.
Thanh âm đánh nhau đã muốn ngừng lại, cuộc chiến đấu ở vị trí tế đàn thứ năm chấm dứt, người nên đi đã muốn đi xa, lưu lại cũng liền để lại, mất đi sức sống.
Vân Khê nhớ lại Tông chủ từng nói qua, bà ta xông vào quan một lần chính là đến vị trí tế đàn thứ năm, bị Vân Huyên đưa ra khỏi tế đàn, mới có thể lưu lại tính mạng. Nói cách khác, tình trạng của bốn vị trí tế đàn phía trước, Tông chủ hiểu biết rất rõ, về phần tình trạng vị trí tế đàn thứ năm, bà ta không hề biết trước điều gì.
Theo một góc độ khác mà nói, hồn phách Vân Huyên hẳn là tại vị trí tế đàn thứ năm mới bị trấn áp, về phần là nguyên nhân gì, cái dạng lực lượng đáng sợ gì, có thể đem hồn phách của cao thủ Vân Huyên trấn áp như vậy, đáng giá để cho nàng tìm tòi nghiên cứu.
“Kinh Hồng, đi thôi! Đến lúc ngươi phát ra đại thần uy rồi!”
Vân Khê lôi ra kiếm Kinh Hồng, tùy ý nó một mình bay đến vị trí tế đàn thứ năm, vì bọn họ mở đường.
Chỉ trong nháy mắt, Thiên Ma đang yên lặng bị kinh động điên cuồng nhảy múa, bay về phía kiếm Kinh Hồng xâm nhập vào lãnh địa của chúng nó.
Đám người Vân Khê đứng ở gần lối vào, không dám tiến lên, nhìn nhóm Thiên Ma thuộc tính kim loại phun chất lỏng kim loại, bất giác, năm người cùng nhau rùng mình một cái.
Chả trách nội tông Vân tộc nhiều cao thủ như vậy đều không chống đỡ được, tình trạng như vậy, muốn tránh Thiên Ma trực tiếp hoặc là gián tiếp công kích đều là vô cùng khó khăn.
Vân Khê cũng dần dần hiểu rõ ràng, vì sao Tông chủ không có cách nào thuận lợi thông qua cửa này.
Chỉ có dưới tình trạng nhiều người, nhóm Thiên Ma mới có thể phân tán lực chú ý, nếu như chỉ một hai người xông vào, căn bản không có khả năng tránh Thiên Ma trực tiếp hoặc gián tiếp công kích. Một khi trên thân dính chất lỏng kim loại, hoặc là bị Thiên Ma đến gần thân thể, bọn họ lập tức bỏ mạng tại chỗ.
Trong không gian, kiếm Kinh Hồng hưng phấn mà kêu to, như là một đứa nhỏ tham ăn nhào vào biển đồ ăn ngon.
Không có kiềm chế, tham lam, kiếm Kinh Hồng ra sức hút lấy kim loại, một bữa cuồng ăn!
Nhóm Thiên Ma lúc trước còn điên cuồng mà đánh về phía nó, muốn đem nó cắn nuốt, không bao lâu, nhóm Thiên Ma đó chứng kiến một màn như vậy đều kinh sợ nó, một đám kinh sợ bay tán loạn.
Nhưng mà, chúng nó càng liều mạng tránh né, Kinh Hồng kiếm càng hưng phấn.
Thân kiếm cũng tùy theo càng đổi càng dài, càng đổi càng rộng, bất tri bất giác đã lột xác…
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc
Quyển 6 - Chương 5: Kiếm Kinh Hồng đại phát thần uy
Quyển 6 - Chương 5: Kiếm Kinh Hồng đại phát thần uy