TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mê Vợ Không Lối Về
Chương 338

Chương 338: Điều tra rõ quá khứ của Lưu Phi Phi.

Trình Dục Tú hờ hững “ừ” một tiếng.

“Vậy anh ta có đồng ý thu tay lại không?” Lâm Tân Ngôn vội hỏi.

Trình Dục Tú hít một hơi thật sâu mới lắc đầu: “Không có, hơn nữa cậu ta có vẻ đã phát hiện thân phận của Cảnh Hạo, có điều mẹ sẽ không để cậu ta tiếp tục điều tra.”

Lâm Tân Ngôn vừa định nói là Tông Cảnh Hạo biết, điện thoại đặt trên bàn ăn đã rung lên.

Trên màn hình hiển thị số điện thoại của Thẩm Bồi Xuyên.

Lâm Tân Ngôn nhìn Trình Dục Tú: “Con nghe máy trước.”

Cô đứng dậy đi đến cửa sổ rồi nhấn nút nghe: “A lô?”

“Là tôi đây, chuyện Cảnh Hạo nhờ tôi điều tra, tôi đã tra được rồi.”

Dây thần kinh của Lâm Tân Ngôn lập tức căng chặt, cô thẳng lưng lên: “Anh nói đi.”

“Một hai câu không thể nói rõ, chúng ta gặp nhau đi.” Thẩm Bồi Xuyên nói.

Lâm Tân Ngôn nghĩ ngợi một lúc rồi đáp: “Ừm.”

Sau khi cúp máy, cô nhét điện thoại vào túi áo và quay lại phòng ăn thì thấy Trình Dục Tú đang nhìn hải sâm trong bát của cô.

Cô cười hỏi: “Mẹ cũng đói bụng rồi nhỉ.”

Cô vừa nói vừa vào phòng bếp lấy một cái bát sạch, sau đó múc hải sâm của mình cho bà ấy: “Mẹ đừng chê, con chưa ăn nó đâu.”

Trình Dục Tú nắm lấy tay cô: “Mẹ không đói bụng, con ăn đi, trông con gầy thế kia rồi. Bạch Dận Ninh là một vũng nước bùn, con đừng dính vào.”

Lâm Tân Ngôn đáp “vâng”.

Với tính tình của Tông Cảnh Hạo, cô cũng không muốn dính líu tới Bạch Dận Ninh.

Sau khi Trình Dục Tú trở về phòng, Lâm Tân Ngôn bực bội nuốt hải sâm, uống một ngụm nước rồi mặc quần áo đi ra ngoài.

Thẩm Bồi Xuyên gửi cho cô địa chỉ gặp nhau, cô lái xe đến đó.

Đó là một quán bar, vì là ban ngày nên trong quán không nhiều người, rất yên tĩnh, Thẩm Bồi Xuyên đang ngồi trên ghế dài uống rượu.

Khi thấy Lâm Tân Ngôn đến, anh ấy hỏi: “Cô muốn uống gì?”

“Cho tôi nước trái cây là được.” Cô ngồi xuống.

Thẩm Bồi Xuyên bảo bartender pha một ly nước trái cây, Lâm Tân Ngôn liếc nhìn anh ấy: “Sao anh lại chọn nơi này?”

“Giờ này rất yên tĩnh, vả lại tôi cũng muốn uống một ly.” Anh ấy nhấp một ngụm rượu.

Khi đặt ly rượu xuống, tay anh ấy không thả ra mà xoay xoay cái ly: “Đê tiện vô sỉ, câu này không thể miêu tả sự dơ bẩn và nham hiểm của con người.”

Lâm Tân Ngôn cẩn thận hỏi: “Anh bị chọc tức hả?”

Nếu không thì sao có thể có cảm xúc như thế.

Thẩm Bồi Xuyên không đáp, mà đưa túi tài liệu đặt trên bàn cho Lâm Tân Ngôn: “Cô tự xem đi.”

Lâm Tân Ngôn đã đoán sơ sơ được trong đó là gì.

Với dáng vẻ của Thẩm Bồi Xuyên, e là những thứ bên trong không phải chuyện tốt.

Cô vừa tò mò, vừa thấp thỏm mở túi tài liệu ra.

Trong túi đựng mười mấy tờ thông tin về quá khứ của Lưu Phi Phi và một vài bức ảnh.

Có Lưu Phi Phi, có cả cảnh Lưu Phi Phi và một người đàn ông ra vào nơi hạng sang.

Cô đặt ảnh xuống rồi xem tài liệu trong túi.

Từng tờ từng tờ, càng đọc thì lòng cô càng chùng xuống.

Tô Trạm nói, Lưu Phi Phi nói với anh ấy lúc trước cô ta rời đi là vì cô ta không thể sinh con, không muốn làm liên lụy đến Tô Trạm, nhưng hãy nhìn đi, mấy năm qua cô ta đã đến bệnh viện phá thai bao nhiêu lần rồi?

“Sao da mặt của cô ta có thể dày đến vậy nhỉ? Cô ta có còn là phụ nữ không?” Thẩm Bồi Xuyên nghiến răng nghiến lợi. Nếu không nhờ chút lý trí còn sót lại nói với anh ấy rằng đàn ông tốt không đôi co với đàn bà, anh ấy sẽ đi đánh Lưu Phi Phi một trận, rồi hỏi cô ta, sao cô ta có thể không biết xấu hổ đến thế hả?

Lúc trước rời đi lại là vì một người đàn ông có tiền.

Để làm tình nhân cho người ta!

Thẩm Bồi Xuyên càng nghĩ càng tức giận.

Anh ấy không tức giận vì những chuyện Lưu Phi Phi đã làm, anh ấy tức giận vì tại sao Lưu Phi Phi đã làm vậy mà vẫn có thể trở về tìm Tô Trạm?

Để Tô Trạm làm hiệp sĩ đổ vỏ ư?

Sau khi đọc trang cuối cùng, Lâm Tân Ngôn ném tài liệu lên bàn, trong lòng cô biết tại sao Lưu Phi Phi sẽ trở về, không gì khác hơn là vì tuổi già xuống sắc, người đàn ông kia lại cưới vợ, cô ta không còn hy vọng nên mới muốn quay lại với Tô Trạm.

Thẩm Bồi Xuyên cất đồ lại vào túi: “Tôi phải đi tìm Tô Trạm một chuyến, để anh ta khỏi bị người lừa dối.”

“Đợi đã.” Lâm Tân Ngôn gọi anh ấy lại.

“Anh đi nói với anh ấy sẽ không khắc cốt ghi tâm bằng chính anh ấy tự mình phát hiện!” Lâm Tân Ngôn nheo mắt lại, người đàn ông kia có vẻ rất giàu, nếu không thì sẽ không thể bao nuôi tình nhân lâu như vậy, phải biết là bao nuôi phụ nữ rất tốn tiền.

Cô nghĩ, Tông Cảnh Hạo quen biết một số kẻ có tiền, chắc hẳn anh cũng biết người này.

Sau khi nghĩ ra cách trả đũa, cô nhìn Thẩm Bồi Xuyên: “Tôi đi trước đây.”

Thẩm Bồi Xuyên gọi cô: “Đừng quên rủ tôi theo.”

Anh ấy cũng muốn xem Tô Trạm sẽ trông như thế nào khi biết khuôn mặt thật của Lưu Phi Phi.

Lâm Tân Ngôn đáp “đã biết”.

Sau khi lên xe, cô không đến cửa hàng mà đi tìm Tông Cảnh Hạo.

Tông Cảnh Hạo đang họp, cô tới phòng làm việc của anh để đợi.

Không gian rộng rãi, ánh nắng dồi dào thoải mái khiến người ở trong nó cảm thấy thoải mái. Cô bước tới cửa sổ sát đất và nhìn xuống khu vực sầm uất nhất thành phố. Ngay cả vào ban ngày không có ánh đèn neon, nó vẫn rực rỡ như cầu vồng.

Một quầng sáng chiếu xuống từ bên ngoài, Lâm Tân Ngôn đưa tay chạm vào nó, nhưng đáng tiếc, không ai có thể bắt được ánh sáng.

Tông Cảnh Hạo kết thúc cuộc họp, vừa đẩy cửa phòng làm việc ra đã thấy người phụ nữ đang đứng trong quầng sáng, bóng lưng gầy gò của cô trông như nhân vật nữ chính trong manga.

Anh nhẹ bước lại gần rồi ôm chặt lấy eo cô từ phía sau, hạ thấp cằm xuống vai cô: “Nhớ anh sao?”

Lâm Tân Ngôn không nhúc nhích: “Anh có biết người tên Lục Uyên không?”

Tông Cảnh Hạo không biết Lục Uyên, nhưng có nghe nói về ba của anh ta.

Tông Cảnh Hạo vùi mặt vào mái tóc dài của cô, rồi nói với giọng rầu rĩ: “Em hỏi anh ta làm gì?”

Lâm Tân Ngôn quay đầu lại nhìn anh và nói rất nghiêm túc: “Em muốn anh ta đến gặp Lưu Phi Phi.”

Hai người họ đã ở bên nhau lâu như vậy, khi gặp nhau đương nhiên sẽ có tương tác.

Nếu Tô Trạm nhìn thấy tận mắt sẽ có sức thuyết phục hơn bất kỳ chứng cứ nào.

Tông Cảnh Hạo nhanh chóng hiểu ra: “Thẩm Bồi Xuyên đã điều tra được rồi à?”

Lâm Tân Ngôn “ừm” một tiếng, sau đó kể lại chuyện Thẩm Bồi Xuyên điều tra được. Tông Cảnh Hạo không hề thay đổi cảm xúc gì, chỉ hờ hững đáp: “Anh sẽ sắp xếp.”

Anh không thích xử lý những chuyện như vậy, nhưng một bên là bạn của Lâm Tân Ngôn, một bên khác là bạn thân của anh, anh không thể không nhúng tay vào.

Lâm Tân Ngôn tin rằng anh sẽ sắp xếp ổn thỏa, bèn nghiêm túc nói: “Cảm ơn anh.”

Tông Cảnh Hạo thò tay vào trong quần áo của cô và nhẹ nhàng véo thịt trên eo cô, khàn giọng nói: “Em muốn cảm ơn thế nào?”

Lâm Tân Ngôn thấy ngứa bèn vặn vẹo cơ thể, nghiêm túc nhắc nhở anh: “Nơi đây là phòng làm việc của anh ở công ty, lỡ như bị người khác nhìn thấy, anh có xấu hổ hay không?”

“Không ai vào bất ngờ đâu.” Tông Cảnh Hạo nhếch mép: “Em có bằng lòng làm với anh ở nơi này không?”

Lâm Tân Ngôn: “…”

Sao anh có thể không biết xấu hổ đến thế cơ chứ?

Lâm Tân Ngôn không muốn làm, bèn đẩy anh ra: “Anh đừng có vô sỉ, em vẫn cần giữ thể diện.”

Tông Cảnh Hạo cố tình cắn mạnh vào cổ cô, Lâm Tân Ngôn gần như kêu lên theo bản năng: “Ah!”

Ngay sau đó cô ngậm miệng lại, hai tay nắm thành quyền và liên tục đấm vào ngực anh. Tông Cảnh Hạo không động đậy, trông y hệt một ngọn núi lớn không thể bị rung chuyển. Đột nhiên, anh giữ hai tay không yên phận của cô lại và nâng chúng cao qua đầu, sau đó áp cô sát vào lớp kính của cửa sổ sát đất, khom người xuống, rồi hôn lên môi cô…

Lâm Tân Ngôn mà vùng vẫy là anh sẽ cắn cô, hơn nữa cắn rất mạnh, Lâm Tân Ngôn phải kêu lên vì đau.

Anh cười: “Em cứ kêu đi.”

Lâm Tân Ngôn biết anh cố tình, thế là cô nhìn anh chằm chằm.

Tông Cảnh Hạo hôn lên mắt cô làm lông mi cô ướt sũng.

Một bên khác, Tần Nhã bị nôn khá nhiều, gần như là ăn gì nôn đó, trong bụng không có gì là nôn ra nước chua, cả người không còn chút sức lực nào. Cô không có cách nào khác là phải đến bệnh viện để bác sĩ kiểm tra xem có thể kê đơn thuốc gì chống nôn không.

Bác sĩ đã kê đơn vitamin B6 cho cô để chống nôn. Khi Tần Nhã cầm tờ đơn đi tới hiệu thuốc ở tầng dưới để lấy thuốc, cô đã đi ngang qua khoa chỉnh hình và thấy Tô Trạm dìu Lưu Phi Phi bước ra khỏi phòng khám khoa chỉnh hình.

Hành lang trống rỗng, ngay cả một chỗ núp cũng không có, cô muốn tránh đi cũng không được.

“Có còn đau không?” Tô Trạm quan tâm hỏi.

Lưu Phi Phi lắc đầu: “Đã làm phiền anh…” Khi nhìn thấy Tần Nhã, cô ta lập tức nuốt lại những lời kế tiếp và giữ chặt cánh tay Tô Trạm hơn.

Tô Trạm thấy cô ta cứ nhìn về phía trước bèn ngẩng đầu lên, sau đó thấy Tần Nhã đang đứng đó.

| Tải iWin