TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mê Vợ Không Lối Về
Chương 374

Chương 374: Thầy còn có một thân phận khác.

Tới khi xe dừng hẳn, Lâm Tân Ngôn mới nhìn kĩ bóng đen kia là gì.

Cô ta nhào lên mui xe, khóc lóc hét lên.

Lâm Tân Ngôn ngẩn người.

“Cô xuống đây cho tôi.” Người phụ nữ chỉ vào Lâm Tân Ngôn, mặt mày dữ tợn như thú đói lâu ngày.

Lâm Tân Ngôn nhìn khuôn mặt người phụ nữ, não bộ nhanh chóng vận hành, cô rất nhanh đã nhận ra cô ta, đó không phải là người hôm đó hống hách ở công viên sao?

Sao cô ta lại cản xe cô?

Lâm Tân Ngôn liền nghĩ ngay tới mấu chốt trong đó, cô lấy điện thoại ra tìm tức tức gần đây, hàng loạt tin tức trấn động hiện lên, bởi vì video của Lâm Hi Thần được đăng tải, phó chủ tịch thành phố B đã bị điểu tra, cuộc điều tra này rất nghiêm trọng…

Cô nhanh chóng lướt tới tin tức tham ô, nuôi người tình…

Các loại hành vi vi phạm pháp luật.

Cộc, cộc…!

“Tiện nhân mau mở cửa ra.” Người đàn bà không biết từ khi nào đã chạy tới bên cửa sổ, ra sức đập của, cố gắng đập vỡ cửa kính tóm Lâm Tân Ngôn.

Lâm Tân Ngôn trấn tĩnh lại, đối mặt với người phụ nữ điên cuồng này, cô bình tĩnh chuyển tới trang danh bạ, nhấn 110…

Người phụ nữ nhìn thấy màn hình điện thoại của Lâm Tân Ngôn nên chỉ bỏ lại một câu giận dữ: “Tôi chắc chắn không bỏ qua cho cô!”

Nói xong liền chạy ra ngoài.

Lâm Tân Ngôn vội vàng kết thúc cuộc gọi, khởi động xe rời đi.

Trong nhà, Trình Dục Tú đang dạy Lâm Nhụy Hi viết chữ trong phòng khách. Cô bé có năng khiếu nên trước đó không học nhà trẻ, lần đâu viết chữ cũng viết rất ngay ngắn, vừa dạy đã biết làm Trình Dục Tú rất phấn khích.

Lâm Tân Ngôn vừa đi vào, bà đã vẫy tay: “Mau qua đây.”

Lâm Tân Ngôn đặt chìa khóa xuống đi tới.

“Mau xem con gái con viết chữ.” Trình Dục Tú nói.

Lâm Tân Ngôn khom người và nhìn thấy những chữ kim, mộc thủy, hỏa, thổ con gái viết vuông vắn, ngay ngắn rất đẹp. Cô bé ngẩng đầu nhìn Lâm Tân Ngôn, chớp mắt sáng ngời, chờ cô khen ngợi.

Lâm Tân Ngôn xoa đầu con gái, rồi đặt một nụ hôn lên trán: “Con gái mẹ giỏi nhất, thông minh nhất.”

Được Lâm Tân Ngôn khen, cô bé càng thích thú học viết.

Lâm Tân Ngôn kéo áo Trình Dục Tú nói nhỏ: “Mẹ vào trong với con một lát.”

Trình Dục Tú gật đầu dịu dàng nói với cô bé: “Cháu ngoan ngoãn viết, bà đi rót sinh tố cho cháu.”

Cô bé chăm chỉ viết, đầu cũng không ngẩng lên mà đáp lại: “Dạ.”

Trình Dục Tú vào trong cùng Lâm Tân Ngôn.

Cửa phòng đóng lại, Lâm Tân Ngôn liền đi thẳng vào vấn đề: “Mấy ngày này, lúc ra ngoài mang theo mấy người đi.”

Hôm nay người phụ nữ đó xuất hiện, chưa biết chừng ngày mai còn xuất hiện, không nhìn thấy cô, chưa biết chừng sẽ chuyển thù hận sang người con trẻ.

Vẫn nên phòng bị từ trước nếu không thì cô không yên tâm.

Trình Dục Tú không biết chuyện này nên hỏi lại: “Xảy ra chuyện gì rồi sao?”

Lâm Tân Ngôn chần chừ một lúc: “Gần đây mẹ không xem tin tức sao?”

Trình Dục Tú lắc đầu, từ khi hai đứa bé sống ở đây, tâm trí bà đều ở trên người chúng, hai đứa đi nhà trẻ, bà lại ở nhà nghiên cứu đồ ăn, đợi khi tan học làm cho chúng ăn.

Cuối tuần, còn phải đưa hai đứa đi sở thú và khu vui chơi Thủy cung, thời gian biểu rất kín và không có thời gian xem tin tức.

Nghe Lâm Tân Ngôn nói vậy, bà mới cảm thấy chuyện này tám chín phần có liên quan tới thời sự nên mở điện thoại ra tìm hot search, rất nhanh sau đó, bà đã tìm thấy tin tức về phó chủ tịch thành phố kia.

Trình Dục Tú ngẩng đầu…

Lâm Tân Ngôn gật đầu: “Video của phó chủ tịch thành phố này là do Lâm Hi Thần đăng.”

Trình Dục Tú trừng mắt: “Là lần trước…”

Lần trước cô giáo mầm non gọi phụ huynh, bà mới biết hai đứa bé cãi nhau với người ta trong trường.

Cụ thể thì không rõ.

Lâm Tân Ngôn giải thích cho bà: “Lần trước, Tiểu Nhụy mâu thuẫn với đứa bé gái, là con riêng của phó chủ tịch thành phố…”

Trình Dục Tú liền hiểu ra vấn đề, đó là con gái riêng của phó chủ tịch, vậy thì mẹ đứa bé không phải là người tình sao?

Chính vì Lâm Hi Thần đăng tải clip đó mà phó chủ tịch đó bị điều tra, bây giờ đã tra ra hành vi phạm tội, người phụ nữ đó thẹn quá hóa giận?

“Con yên tâm.” Trong lòng Trình Dục Tú có tính toán nên sẽ chuẩn bị tốt.

Lâm Tân Ngôn gật đầu: “Phiền phức quá, mấy hôm nay đừng tới nhà trẻ nữa.”

Tới khi chuyển này được ổn thỏa, nơi nên đi đều bị bắt đi, chuyện này kết thúc hãy đi, nếu không hai đứa bé ở trong nhà trẻ cô không yên tâm.

Trình Dục Tú đồng ý: “Mẹ dạy chúng ở nhà cũng vậy.” Nói về chuyện này, Trình Dục Tú nghĩ tới Lâm Hi Thần: “Tiểu Hi sớm đã không muốn tới nhà trẻ rồi, bản thân nó mới là một đứa trẻ mà lại chê bạn trong trường ấu trĩ nhưng mà cũng tốt, không lâu nữa chúng đều vào lớp một rồi.”

Lâm Hi Thần rất chững chạc, Lâm Tân Ngôn cũng biết.

Nói tới Lâm Hi Thần, Trình Dục Tú nói: “Con đi xem thằng bé đi, mấy hôm nay vừa về nhà đã vào trong phòng.”

Lâm Tân Ngôn gật đầu, mở cửa đi ra.

Tới phòng Lâm Hi Thần, Lâm Tân Ngôn gõ cửa.

Bên trong không có tiếng động, cô vặn tay cầm, cửa không khóa, nhẹ nhàng ấn khóa xuống mở ra, cô đẩy cửa ra, trong phòng thắp một ngọn đèn ngủ màu vàng nhạt, Lâm Hi Thần đang nằm trên giường đọc gì đó rất tập trung, thậm chí còn không nghe thấy tiếng gõ cửa, Lâm Tân Ngôn nhẹ nhàng bước tới.

Trên màn hình cậu bé hiện lên những con số chi chít.

Những số này Lâm Tân Ngôn không hiểu.

Cô nhẹ nhàng gọi con trai: “Tiểu Hi.”

Lúc này Lâm Hi Thần mới phát hiện có người vào phòng, cậu bé quay đầu nhín thấy Lâm Tân Ngôn gọi: “Mami.”

Lâm Tân Ngôn cười: “Tiểu Hi làm gì chăm chú vậy, mami vào mà cũng không nghe thấy?”

Lâm Hi Thần cười híp mắt: “Thầy của AC gửi cho con một dãy số bảo con giải, con cảm thấy rất thú vị.”

Cậu thích thú chỉ cho Lâm Tân Ngôn xem: “Mami xem, những số này có quy luật gì?”

Lâm Tân Ngôn không hiểu mấy con số này nên lắc đầu.

“Mẹ xem.” Lâm Hi Thần chỉ một dấu gạch chéo: “Các con số trên đều là số tổng hợp, trong khi các đường ngang là số lẻ. Chúng tuân theo quy luật. Chỉ cần tìm ra quy luật là có thể biết được câu trả lời của chúng.”

Vừa nói tới sở trường của mình, gương mặt của Lâm Hi Thần lại sáng rực.

Lâm Tân Ngôn ngồi ở bên giường, ôm bé vào lòng: “Có phải không muốn tới nhà trẻ nữa?”

Lâm Tân Ngôn thành thật gật đầu: “Quá ấu trĩ, cô giáo dỗ dành con như trẻ con.”

Lâm Tân Ngôn hôn má cậu, ôm chặt lấy con trai: “Vậy con muốn đi học ở đâu?”

Đôi mắt Lâm Hi Thần rủ xuống, đôi lông mi dài chớp chớp, nhỏ tiếng nói: “Con muốn đi AC.”

Không phải Lâm Tân Ngôn không muốn con trai đi, nhưng cậu còn nhỏ, ở AC cũng chỉ là học một nửa.

“Tiểu Hi, con có năng khiếu nhưng con còn nhỏ, nếu như con đường nên đi, con chưa từng được đi thì sau này sẽ hối hận. Mỗi một giai đoạn đều có niềm vui của nó, nếu như con chưa trải nghiệm sẽ mất đi một mảnh ký ức, đoạn ký ức đó sẽ trống rỗng, lúc nên viết nội dung vào đã không viết. Con muốn đi, mami chắc chắn sẽ ủng hộ con, chỉ cần thành tích tốt, cho dù là tiểu học hay trung học đều có thể vượt cấp, học tiểu học với trung học, phổ thông vài năm, đi hết con đường này con cũng trưởng thành rồi, lúc đó có thể học hết thời gian ở AC, không phải càng tốt sao?

Lâm Hi Thần nghĩ kỹ thấy cũng có lý.

“Mami, con nghe mami.” Lâm Hi Thần dựa vào lòng cô: “Mami.”

“Hả?”

Lâm Tân Ngôn cúi xuống nhìn con trai.

Lâm Hi Thần cười hi hi: “Mami biết không, thầy giáo của con tới thành phố B rồi.”

Lâm Tân Ngôn ngưng lại một lúc như có chút ngạc nhiên: “Thầy giáo nào của AC.”

Lâm Hi Thần gật đầu: “Thầy còn có một thân phận khác đó.”

| Tải iWin