TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mê Vợ Không Lối Về
Chương 554

Chương 554: Tôi từ từ hầu hạ anh

Tô Trạm ngay lập tức mở cửa xuống xe: “Rốt cuộc có chuyện gì? Sao Cố Bắc lại bắt Tần Nhã? Bây giờ cô ấy sao rồi? Cố Bắc không làm hại cô ấy chứ?”

Suốt chặng đường, Tô Trạm liên tục hỏi.

Thẩm Bồi Xuyên nhìn anh rồi nói: “Cậu bình tĩnh trước đã?”

Tô Trạm xoay cổ: “Tôi không bình tĩnh được.”

Tần Nhã không biết thế nào rồi, sao anh có thể bình tĩnh được?

“Cậu đừng có kích động, bây giờ chúng ta đã có manh mối, đang đi về hướng đó, nếu như cậu cứ như vậy thì xuống xe đi.”

Nói rồi, Thẩm Bồi Xuyên dừng xe bên đường.

Tô Trạm quay đầu nhìn Tông Cảnh Hạo rồi lại nhìn Thẩm Bồi Xuyên, nói nhỏ: “Tôi giữ im lặng.”

“Không phải giữ im lặng mà là giữ bình tĩnh.” Thẩm Bồi Xuyên nói.

Tô Trạm vội vàng: “Tôi giữ bình tĩnh.”

Anh sợ bị đuổi xuống xe, anh buộc phải đi cứu Tần Nhã.

Thẩm Bồi Xuyên nhìn anh than thở rồi lại lái xe tiếp.

Đường Bách Dầu tới chùa Nam Sơn mặc dù rất rộng những lại hiểm trở, khúc khuỷu, không thể nào đi nhanh.

Vậy mà lão tứ dẫn họ tới phòng bao uống một chút rượu với mấy anh em đã rời khỏi hộp đêm tới chùa Nam Sơn.

Chùa Nam Sơn đúng là nơi giam Tần Nhã. Cố Bắc cũng cần thận, sợ Tông Cảnh Hạo phát hiện ra manh mối nên mới không giấu cô ở thành phố mà ở trong chùa.

Lão Tứ uống mấy ly rượu nổi cơn dâm dê mới giấu Cố Bắc một mình lên núi.

Cố Bắc không cho phép bất cứ ai lên, sợ Tông Cảnh Hạo phát hiện ra tung tích của Tần Nhã, lão Tứ đang nổi máu nên đã đắc ý quá mức, cảm thấy mình làm gì Tần Nhã thì Cố Bắc cũng không làm gì mình mới dám không coi lời Cố Bắc nói ra gì.

Xe dừng bên ngoài chùa, lão Tứ xuống xe vào trong, chính giữa sân là một hồ nước vuông rộng, nước trong như pha lê, đáy lấp ló những viên sỏi, trong đó có những con cá chép koi trắng và đỏ. Nước chảy ra ào ào, chính giữa bể là tượng Phật Bà Quan Âm bằng đá, nghệ thuật điêu khắc trên đá rất sống động, thể hiện tài nghệ của người thợ.

Lão Tứ đi qua bể bơi và bước lên bậc thang để đi qua chùa Kim Bảo, từ hành lang bên phải quay ra sau, chùa Nam Sơn nằm trên ngọn núi cao nhất phía nam thành phố B nên mọi người gọi là chùa Nam Sơn.

Ở đây có sư thầy, sư thầy bây giờ không giống như trước đây phải cạo đầu, nghe đâu trong nhà còn có vợ con, trình độ văn hóa cũng rất cao.

Không phải ai cũng có thể làm sư.

Lão tứ bước tới kho chứa đồ ở phía sau chùa, nơi có đống đồ lặt vặt, kho được xây ở bên phải của chùa, cạnh bức tường sân, ở một vị trí cực kỳ kín đáo, nơi thường ít người lui tới.

Cố Bắc dám nhốt người ở trong, đã nghe ngóng được sẽ không có ai dám để lộ tin tức ra ngoài, anh ta đã sắp xếp hai người canh ở trong đó, mỗi ngày ba bữa.

Lão tứ mở cửa phòng chứa đồ, bên trong có một cái bàn gỗ, trên bàn có chai rượu, đậu phộng, hộp cơm dùng một lần, tàn thuốc khắp nơi, trong phòng có mùi khó chịu.

Thấy lão Tứ vào, hai người canh gác lập tức đứng dậy cười nói: “Anh tứ.”

Bây giờ lão tứ là người thân cận bên cạnh Cố Bắc, mọi người đều tôn trọng gọi anh ta một tiếng: “Anh”, anh ta nhếch mày bằng lòng với cách gọi này. Thấy căn phòng lộn xộn đinh mắng nhưng tiếng “anh tứ” này đã khiến tâm trạng anh ta tốt lên, anh ta xua tay: “Các cậu ra ngoài hết đi, tôi trông cô ta.”

Hai người canh gác nhìn nhau nói: “Tổng giám đốc Cố không phải đã dặn dò không được tới thăm cô ta sao?”

Anh tứ chau mày, không vui nói: “Chính là tổng giám đốc Cố sai tôi tới, sao, không thì hai người gọi điện thoại hỏi xem?”

Họ không dám nên vội vàng cười gượng: “Không dám, chúng em ra ngoài.”

Anh tứ đã dặn dò: “Canh gác chúng tôi.”

Hai người canh gác nhìn nhau, rồi lại nhìn anh tứ, như biết anh ta gặp Tần Nhã làm gì nhưng không dám lên tiếng, chỉ lặng lẽ ra ngoài đóng cửa lại.

Anh tứ nhìn cánh cửa đang đóng, tay trỏ sờ lên môi đi vào trong mở cánh cửa gỗ ra, cọt kẹt một tiếng, tiếng động này làm Tần Nhã đang bị trói tỉnh dậy. Sau khi bị bắt tới đây, cô không dám nhắm mắt, thực ra là không chịu được nên mới ngủ, cô ngủ không sâu nên chỉ một chút tiếng động đã tỉnh, nhìn ra ngoài cửa đầy cảnh giác.

Nhìn thấy một gã đàn ông lùn gầy, trong lòng liền thấp thỏm không yên.

Anh tứ đi tới, ánh mắt dò xét người cô từ trên xuống dưới.

Hôm đó cô bị bắt vào buổi tối, cô đã tắm rửa và chuẩn bị mặc đồ ngủ, kết quả tiếng chuông cửa reo lên, cô mở cửa ra, đã bị anh tứ dẫn đám đàn ông xông vào phòng.

Không nói lời nói liền lật tung khắp nhà, mới được mấy phòng đã tìm thấy người bắt được cô.

Tần Nhã mặc một bộ đồ ngủ hai mảnh, bên trong là một chiếc áo hai dây bằng lụa màu tím, bên ngoài là một chiếc áo choàng bằng lụa cùng màu, có một chiếc thắt lưng quấn quanh eo, hôm đó khi bị bắt, cô vùng vẫy nên rơi mất. Bộ đồ ngủ không còn gọn gàng, xộc xệch để lộ ra mảng da trắng lớn trên người.

Anh tứ ngồi xổm ở trước mặt cô, từ dưới chân nhìn lên từng chút một, đôi chân gầy guộc, gốc đùi có thể bị góc áo che khuất, eo gầy như rắn nước, vừa nhìn đã biết. Cảm giác mình sắp bị nổ tung, anh ta nuốt nước bọt: “Chết tiệt, thân thể này quá tuyệt rồi.”

Tần Nhã mở to mắt hoan mang vô cùng. Cô hiểu rõ ý của anh ta, cô bị trói, không thể cử động được, không có chút năng lực phản kháng nào.

Muốn chạy thoát là không thể nào, hy vọng duy nhất chính là được anh ta tin tưởng, để anh ta cởi trói, cô mới có cơ hội chạy thoát.

Anh tứ đưa tay lên bờ vai tròn trịa và tinh tế của cô, vuốt ve làn da mơn mởn của cô, anh ta không nhịn được, giống như sói đói, anh vội vàng chạy tới, hôn ngấu nghiến.

Tần Nhã kìm nén nỗi hoảng hốt và buồn nôn, không phản kháng mà cố tỏ ra rất hưởng thụ, phối hợp thở hổn hển.

Anh tứ bị kích thích muốn xông trận ngay, anh ta còn muốn xé rách đống quần áo thừa thãi trên người mình, quần áo mùa hè còn dễ, xé một tí là hết.

Nhìn cơ thể bẩn thỉu của anh ta, Tần Nhã buồn nôn ghê gớm.

“U u…”

Miệng cô bị dính, không thể nói được chỉ có thể dùng ánh mắt truyền tải mong muốn và lời cô muốn nói với anh ta.

Anh tứ ngừng lại hỏi: “Cô, cô đồng ý với tôi?”

Tần Nhã gật đầu.

Anh tứ chép miệng, lấy tay xé băng keo cho cô cười nói: “Có phải cảm thấy tôi rất hấp dẫn?”

Tần Nhã cố nén cơn buồn nôn cười mê hoặc, đưa chân dụ dỗ anh ta, nói khẽ: “Anh là người đàn ông hấp dẫn nhất tôi từng gặp.”

Anh tứ liếc nhìn đôi chân nuột nà của cô, sờ mó dưới váy cô. Tần Nhã nắm chặt tay mới nhịn được nỗi đau khổ trong nội tâm, tỏ ra hưởng thụ: “Anh cởi dây trói cho tôi, tôi từ từ hầu hạ anh.”

“Tôi cảm thấy như vậy càng thú vị.” Anh tứ vồ lấy người cô, chuẩn bị cưỡng đoạt Tần Nhã.

Tần Nhã ở dưới người anh ta khẽ cử động, dùng cơ thể lay anh ta: “Dây thừng trói tôi rất đau, anh cởi trói cho tôi, tôi cũng dễ phối hợp với anh, ừm, được không?”

Anh tứ lửa nóng toàn thân, sắp bị cô giày vò tới chết, đầu óc chỉ toàn là cảnh tượng nóng bỏng giữa nam nữ, không nghĩ được nhiều mà cởi dây trói cho cô.

Anh ta vứt dây trói sang một bên, lại xông lên tách hai chân của cô ra định sàm sỡ.

| Tải iWin