Hai tay Quý Noãn đẩy ngực anh ra, lại nghe thấy tiếng người đi ngang ngoài cửa, cô quyết định nhỏ giọng chuyển đề tài: "Em thấy lầu dưới của công ty anh có một nhà hàng lẩu mới mở, gần đây cũng có vài cái, anh ăn cay được không?"
Mặc Cảnh Thâm buông cô ra, Quý Noãn dựng thẳng người tách khỏi ngực anh, nhưng tay anh vẫn giữ eo cô, không để cô cách quá xa. Anh chỉnh Quý Noãn ngồi ngay ngắn lại trên người mình.
"Sở thích ẩm thực của anh rất đơn giản, không quá kén chọn."
Vốn dĩ Quý Noãn muốn dắt Mặc Cảnh Thâm đi tấn công món lẩu cay đặc biệt của nhà hàng mới mở, nhưng nghĩđến dạ dày của mình nên côđành thôi: "Vậy ăn lẩu than truyền thống đi, bây giờ không biết cóđông người không, em gọi điện thoại đặt chỗđã."
Vừa nói, cô vừa cầm điện thoại lên, định tra thử xem có quán lẩu nào gần công ty không.
Ngón tay cô vừa bật màn hình sáng lên thì chợt có tiếng điện thoại nội bộ reo vang. Mặc Cảnh Thâm tiện tay bắt máy, giọng nói của Thẩm Mục truyền ra từ trong điện thoại: "Mặc tổng, ông Mặc đến."
Có vẻ như Mặc Cảnh Thâm cũng không ngờông nội sẽđến bất chợt như vậy, sau một giây im lặng, anh bình tĩnh lãnh đạm hỏi lại: "Đã lên tới chưa?"
"Dạ rồi, thang máy sẽđến tầng trên cùng ngay bây giờ."
Điện thoại nội bộ cúp máy, Mặc Cảnh Thâm đảo mắt nhìn Quý Noãn vừa rồi còn định mở di động tìm chỗăn bỗng chạy đến bên cạnh, đảo một vòng sau lưng sofa da màu đen trong phòng, rồi lại đảo một vòng phía sau tủ trưng tài liệu.
"Em làm gì thế?"
"Ông nội đến, lâu rồi em không gặp ông, nếu thấy em ở trong này ảnh hưởng công việc của anh, chắc ông sẽ không vui đâu. Sắp đến đại thọ rồi, trước lúc đó em không muốn để lại ấn tượng xấu cho ông." Quý Noãn vừa nói vừa đảo mắt lùng sục xung quanh: "Em đang tìm nơi để trốn."
Mặc Cảnh Thâm buồn cười, đáy mắt hơi suy tư: "Ông nội thấy em còn mừng không kịp, sao lại không vui."
Quý Noãn nào chịu nghe. Ngoài cửa có tiếng động giống như tiếng gậy gõ xuống mặt đất, càng lúc càng gần.
Cô liếc mắt, nhìn về phía bàn làm việc rộng rãi trước mặt Mặc Cảnh Thâm, vô thức bước nhanh đến, chui xuống bàn ngay trước mắt anh.
Mặc Cảnh Thâm nhìn thấy tư thế ngồi xổm của cô thìánh mắt tối sầm lại.
Cửa mở ra.
Tuy rằng nhà họ Mặc nhiều đời cường thịnh, nhưng lúc ông cụ Mặc còn trẻđã từng đi lính tham gia kháng chiến chống Mỹ giúp Triều Tiên. Trên người ông mang quân hàm, nên cho dù sau này lui về chốn thương trường, nhưng vẫn còn mang khí chất báđạo của thủ trưởng. Ở công ty cháu mình, ông cụ chẳng cần người khác dẫn đường, đi thẳng một mạch đến cửa phòng làm việc, không thèm lên tiếng màđãđẩy cửa bước vào.
Khoảnh khắc cửa mở, Quý Noãn giơ tay về phía Mặc Cảnh Thâm ra dấu "Suỵt".
Mặc Cảnh Thâm: "…"
"Lúc vừa đến, ông có nghe Thẩm Mục bảo Quý Noãn cũng ởđây, sao giờ lại không thấy nó?" Cách bàn làm việc, giọng nói già nua của ông cụ Mặc truyền tới, lộ vẻ uy nghiêm khỏe khoắn.
Quý Noãn giơ tay đỡ trán.
Lúc nãy cô không đểýđến Thẩm Mục. Cậu ta là trợ lýđặc biệt của Tổng Giám đốc, trước giờ không phải là người nhiều chuyện. Rốt cuộc cậu ta phát hiện côđến từ lúc nào vậy, không ngờ cậu ta lại đi báo với ông nội.
Bây giờ cô cũng đã trốn rồi, nếu chui từ chỗ này ra… Cảnh tượng đó… Thật sự rất xấu hổ.
Quý Noãn do dự nhưng vẫn trốn dưới bàn làm việc không nhúc nhích. Cô ngước mắt lên, vẻ mặt trông mong, chắp hai tay trước ngực nhìn về phía Mặc Cảnh Thâm.
Mặc Cảnh Thâm nhìn cô gái bên dưới bàn làm việc, dường như khóe môi hơi nhếch lên.
"Côấy có tới, nhưng hiện giờđãđi rồi."
Lúc Mặc Cảnh Thâm nói dối, anh bình tĩnh đến nỗi ngay cả Quý Noãn cũng phải giơ ngón tay cái ra.
Dù gì côđang ngồi co ro trước mặt anh, thế mà dưới hoàn cảnh này anh vẫn bình tĩnh cứ như cô không tồn tại vậy. Nếu đổi lại là cô, chắc chắn cô sẽ lúng túng đến nỗi không thể giữđược bình tĩnh, ít nhất trong lòng sẽ rối loạn.
"Cái con bé nhà họ Quý này, đến nhanh, đi cũng nhanh."Ông cụ Mặc hừ một tiếng, chống gậy bước tới bàn làm việc: "Cuối tuần này, cháu có dẫn Quý Noãn về nhà họ Mặc không?"
Cuối tuần làđại thọ tám mươi của ông cụ Mặc. Đã lâu rồi ông cụ không gặp cháu dâu, sợ rằng hôm đó vẫn không thấy người, cho nên ông mới đi thẳng đến đây thám thính tình hình.
Mặc Cảnh Thâm như cười như không: "Nửa năm nay ông vẫn dán mắt vào động tĩnh của Ngự Viên, nắm rõ tình hình như lòng bàn tay. Chắc ông cũng biết tình cảm vợ chồng chúng cháu không hề lạnh nhạt, dĩ nhiên côấy sẽđến dựđại thọ của ông."
Nghe Mặc Cảnh Thâm nói như vậy, nhất thời ông cụ Mặc giống nhưđược uống thuốc an thần, gật đầu: "Được, được! Vậy thì tốt!"
Ông cụ Mặc đảo mắt một cái, lại nhướng mày trách cứ: "Cái gì mà dán mắt vào động tĩnh của Ngự Viên hả? Tiểu Trần thấy tình cảm hai đứa hòa thuận cho nên mới báo với ông một tiếng! Kết hôn lâu rồi mà còn chưa thấy trong bụng con bé nhà họ Quý cóđộng tĩnh gì! Ông đây đã làông lão tám mươi rồi, nằm mơ cũng muốn ôm chắt trai! Thằng nhóc như cháu vốn không hiểu tâm trạng đã bước nửa chân xuống mồ của ông đâu!"
Quý Noãn đột nhiên thầm than, khó trách chị Trần lại quan tâm tình cảm giữa hai người bọn họ như vậy, thì ra là do ông nội ngầm cài vào.
May mà chị Trần là người của ông nội, chứ nếu đổi thành người của những kẻ có mục đích bất chính, chắc chắn Mặc Cảnh Thâm sẽ không để chịấy ở lại lâu như vậy.
Mặc Cảnh Thâm lạnh nhạt liếc mắt nhìn ông nội một cái, tiện tay đùa nghịch chiếc bút máy trên bàn. Bút máy trên bàn dừng lại, anh mở miệng, giọng điệu vô cùng lãnh đạm: "Tám mươi tuổi còn có thể giơ gậy rượt tên trộm chạy khắp thế giới, cháu thấy hai mươi năm nữa, ông cũng chưa nhập thổ nổi đâu."
Nhắc tới chiến tích vĩđại tiện tay bắt được tên trộm hai tháng trước, mắt ông cụ Mặc sáng ngời rạng rỡ, vô cùng đắc ý: "Đúng vậy, nếu cháu không mau chóng sinh chắt trai cho ông, vậy nếu hai mươi năm sau ông không còn nữa thì làm sao ông tìm vợ cho chắt trai hả?"
Quý Noãn ở dưới bàn làm việc: "…"
Mặc Cảnh Thâm lạnh nhạt nhìn ông một cái.
Hai tay ông cụ Mặc gõ gậy xuống đất, mặt mày hớn hở: "Chắt gái cũng được, sinh nam sinh nữđều tốt hết. Dù sao tần suất thấp nhất cũng phải cho ông ba năm ôm hai đứa, năm năm ôm ba đứa, càng nhiều càng tốt."
Mặc Cảnh Thâm như cười như không, ánh mắt sâu xa liếc nhìn xuống dưới bàn.
Quý Noãn giơ tay lên che nửa bên mắt, không biết nên khóc hay nên cười.
Chẳng lẽông nội định để cô sinh cả một đội bóng sao? Lại còn năm năm ôm ba đứa…
Ông cụ nói rất hào hứng, không cóýđịnh kết thúc đề tài. Quý Noãn cầm điện thoại di động nhìn đồng hồ, một giờ rồi, đã qua thời gian nghỉ trưa rồi.
Không biết nồi lẩu này cóăn được không.
"Gần đây họ hàng từ các nơi đổ về nhà họ Mặc không ít, sao ông có thời gian rảnh rỗi ra cửa thế?" Mặc Cảnh Thâm thuận miệng hỏi.
Ông cụ Mặc hừ cười: "Họ hàng? Cái lũ mặt dày cách xa cả tám trăm trượng mà cứ một mực muốn làm thân với nhà họ Mặc ấy hả? Ông đây muốn trải qua đại thọ náo nhiệt nên cũng mặc kệ chúng. Hôm nay chiến hữu cũđi ngang qua Hải Thành, ông ta muốn mời ông uống trà nên ông sẵn tiện đi dạo một chút, hòng được yên tĩnh."
Bất chợt, cửa phòng làm việc có tiếng gõ cửa, Mặc Cảnh Thâm lãnh đạm mở miệng: "Vào đi."
Quý Noãn ở dưới bàn nên không biết là ai tới, nhưng cô mơ hồ nghe được tiếng giày cao gót gõ lên sàn.
"Mặc tổng, tài liệu hội nghị buổi sáng đã sắp xếp xong, bên kia đã giao bảng báo cáo tài vụ hàng tháng cho phòng thư ký, tôi đã mang hết lên đây cho anh rồi ạ."
Giọng nói ấy mềm mại dễ nghe, dịu dàng điềm tĩnh.
Là nữ thư ký vừa rồi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
Chương 69: Cô chui xuống bàn làm việc ngay trước mắt anh
Chương 69: Cô chui xuống bàn làm việc ngay trước mắt anh