Địa điểm phát sinh sự việc là bãi mìn trong khu rừng gần biển hồ Tonle Sap. Dali và mấy tên thuộc hạ đã hộ tống A Cát Bố đến đây, bắt mấy đứa trẻ trong thôn trang lân cận. Đúng như lời Phong Lăng kể, tám đứa bé, đã chết một đứa.
Lúc tiếng nổ vang lên, bảy đứa trẻ còn lại đều hoảng sợ. Chúng ngơ ngác nhìn người bạn nhỏ bỗng nhiên bay lên trời, máu văng khắp nơi, rồi rơi xuống đất như một khúc gỗ đen bị thiêu rụi.
Rõ ràng là bạn bè cùng nhau lớn lên, vài ngày trước còn cùng nhau cười đùa hi hi ha ha, vậy mà hôm nay, cậu bé lại trở thành một khối thịt nằm trong ngọn lửa, toàn thân đen kịt, nằm im bất động, bên dưới còn có máu đang chảy ra…
Phía cảnh sát yêu cầu thả bọn trẻ và đàm phán điều kiện. Nhưng điều kiện duy nhất của A Cát Bố chính là muốn Mặc Cảnh Thâm đích thân đến gặp mặt nói chuyện.
Bảo là gặp mặt nói chuyện, chi bằng nói rằng thẻ bài của bảy đứa trẻ này không đủ lớn. Cái thẻ bài lớn nhất mà bọn chúng muốn có chính là Mặc Cảnh Thâm.
Hoặc là dùng Mặc Cảnh Thâm đổi lấy tính mạng bảy đứa trẻ, hoặc là bảy đứa trẻ này cùng chết chung với chúng trong bãi mìn. Hơn nữa, bọn chúng đã chôn xong ngòi nổ gần bãi mìn, một khi không thỏa thuận được, bất cứ người nào tiến vào khu vực này đều không thể chạy thoát. Cả bãi mìn trong cánh rừng sẽ liên tiếp phát nổ. Phạm vi mấy dặm quanh biển hồ Tonle Sap sẽ bị bom mìn san bằng.
Lúc Quý Noãn và Phong Lăng chạy đến hiện trường, cảnh sát của Sĩ quan đặc công Ân và người của căn cứ XI đã kéo dây cảnh giới bốn phía, khu biệt bãi mìn và khu vực an toàn.
Đám người A Cát Bố và Dali đã bị bao vây bên trong, nhưng vì tính mạng bảy đứa trẻ vẫn còn nằm trong tay chúng nên không ai dám tùy tiện xông lên.
Vì nhìn thấy người là do Phong Lăng đưa đến nên Sĩ quan đặc công Ân cũng không hỏi tới. Bây giờ anh ta không rảnh để ý đến bất kỳ ai, thậm chí còn sắp nổi nóng, đẩy cấp dưới đang nhỏ giọng đề nghị gì đó bên tai ra, nhìn chằm chằm vào vẻ mặt tràn đầy hoảng sợ của bảy đứa trẻ, vắt óc tìm cách.
Quý Noãn không đi qua quấy rầy các sĩ quan cảnh sát, cô nhìn những chiếc trực thăng đỗ ở phía sau bọn họ, nhưng vẫn không nhìn thấy Mặc Cảnh Thâm đâu. Trong lòng vô cùng sốt ruột, cô bước đến gần những người trong căn cứ XI đứng gần đấy, hòng nắm bắt tin tức.
Hỏi một hồi lâu, cuối cùng cô cũng tổng kết được đáp án muốn biết.
Quả nhiên một đứa trẻ đã chết, còn lại bảy đứa, có khả năng sẽ không cứu được. Nhưng bọn họ cũng không thể vứt bỏ bọn trẻ vô tội như vậy.
Sau khi cảnh sát Campuchia nghe tin thì báo sẽ lập tức chi viện, nhưng đến giờ vẫn bặt vô âm tín. Đoán chừng bọn họ định đợi bãi mìn này phát nổ xong sau đó mới tỏ vẻ tốt bụng chạy đến, chứ không định thí mạng.
Trên người bảy đứa trẻ đều là máu. Những ngày qua, bọn trẻ không bị đánh thì cũng bị mắng, nếu đói quá ngất xỉu thì sẽ bị bọn chúng đánh cho tỉnh lại. Bây giờ tất cả bọn trẻ đều bị đẩy về bên cạnh A Cát Bố, cho dù bọn họ có dùng cách nào cũng sẽ có khả năng gây thương tổn cho bọn trẻ.
Đứa bé vừa mới bị nổ chết chỉ sáu tuổi thôi. Vì luôn khóc lóc ồn ào, cố gắng chạy trốn nên cậu bé mới giẫm phải mìn, hơn nữa còn bị bọn người A Cát Bố xả súng, cuối cùng vừa trúng đạn vừa bị nổ tung.
***
/
Bên ngoài dây cảnh giới không thể nhìn thấy tình hình cụ thể bên trong, cũng không nhìn thấy đám người A Cát Bố, tuy chỉ nghe kể, nhưng cảnh tượng đó như hiện rõ trong đầu Quý Noãn, nghĩ thôi đã thấy đáng sợ rồi.
Ở bên kia, Mặc Cảnh Thâm vẫn bình tĩnh nhìn những người vẫn luôn sống chết canh chừng bên ngoài khoang trực thăng. Bọn họ đều là thuộc hạ của Nam Hành, đã phòng thủ bên ngoài rất lâu, ngăn cản anh chạy đến chỗ A Cát Bố.
Xung quanh trực thăng và sâu trong rừng rậm, đâu đâu cũng thấy thảm cỏ và bụi cây tươi tốt. Vùng đất xanh biếc yên bình giờ đây đã bị đốt trụi nham nhở, không khí xơ xác tiêu điều bao trùm khắp nơi.
Bên trong cánh rừng bị tầng tầng lớp lớp cảnh sát bao vây, có thể lờ mờ thấy được bóng người nhốn nháo của bọn A Cát Bố.
Vì vấn đề an toàn của bọn trẻ nên không ai dám xông lên.
“Nam Hành.” Mặc Cảnh Thâm nhìn Nam Hành vừa mới trở về: “Bảo người của cậu lui xuống.”
Nam Hành còn chưa kịp đáp lại, đột nhiên tầng tầng lớp lớp cảnh sát bỗng rút lui về phía sau, từ một vòng vây nhỏ biến thành một vòng vây lớn. Bước chân bọn họ vừa nhanh vừa vội.
Nguyên nhân là bởi vì bỗng nhiên có một đứa bé lại chạy ra ngoài. Một đứa chạy thì những đứa khác cũng hốt hoảng chạy theo. Bảy đứa trẻ la hét hoảng sợ, thuộc hạ A Cát Bố lập tức giơ súng lên trời bắn chỉ thiên mấy phát liền. Lũ trẻ sợ hãi quỳ sụp xuống đất, không dám cử động nữa. Tình hình hết sức hỗn loạn.
Trong tích tắc, bọn chúng lập tức lôi bọn trẻ trở về, thẳng tay chĩa họng súng lên đầu bọn trẻ.
Bọn trẻ khóc lóc.
Cánh sát không ngừng kêu gọi đầu hàng, cố gắng trấn an bọn trẻ, đồng thời trấn an A Cát Bố và đám thuộc hạ đang nóng nảy tức giận.
Thuộc hạ của A Cát Bố lớn tiếng ra lệnh bọn trẻ ngồi xổm xuống, không được chạy loạn. Lũ trẻ sợ run cầm cập, lập tức ngồi xuống. Từng cơ thể nhỏ bé cuộn tròn thành một cục, dính đầy máu đen bẩn thỉu.
Bọn chúng vẫn còn đang đàm phán với Sĩ quan đặc công Ân. Thấy ánh mắt tuyệt vọng và ngập tràn sợ hãi của bọn trẻ, anh ta đành ra hiệu nới lỏng vòng vây, từ từ lùi ra ngoài.
Trực thăng của Mặc Cảnh Thâm chỉ cách vòng vây bọn họ mười mấy mét, cửa khoang trực thăng bị người của Nam Hành canh giữ chặt chẽ. Ngay khi bọn chúng lên cò, chĩa súng vào đầu của bọn trẻ, Mặc Cảnh Thâm đã không hề nghĩ ngợi, mở cửa khoang trực thăng muốn chạy tới.
Mặc Cảnh Thâm không biết Quý Noãn cũng đứng sau trực thăng không xa. Anh cũng không biết rằng cảnh mình bước xuống trực thăng đã lọt vào mắt cô.
Vì vậy khi A Cát Bố mất kiên nhẫn, nhả một phát đạn lên chân một đứa bé thì Quý Noãn nhìn thấy Mặc Cảnh Thâm bỗng đẩy đám người vẫn đang ngăn cản phía trước ra.
Cô nghe được tiếng súng, nhưng tầm nhìn bị che chắn nên chỉ có thể nhìn thấy bóng Mặc Cảnh Thâm bên kia lóe lên. Dù chỉ là một thoáng vội vã nhưng cũng đủ để Quý Noãn thấy được lưng áo màu trắng của anh đã bắt đầu rướm máu.
Chắc vì vừa rồi anh dùng lực quá mạnh để đẩy những người kia, vết thương sau lưng anh không chịu được cử động mạnh chắc lại rách ra rồi.
Vết thương tối qua bác sĩ vừa mới xử lý lần nữa, hẳn là bây giờ lại càng nghiêm trọng…
Sĩ quan đặc công Ân cầm bộ đàm nói chuyện với đám người Nam Hành, để phía căn cứ XI có thể nắm bắt thông tin kịp thời mà đưa ra phán đoán.
Quý Noãn không có cách nào tiếp cận. Nhưng cho dù đứng đây, cô vẫn nghe thấy được đại khái tình huống bên trong.
Tin tức nói chân đứa bé bị đạn bắn, máu chảy lênh láng, đám trẻ còn lại sợ đến choáng váng, không dám mở miệng khóc một tiếng. Cả đám ngồi xổm xuống, câm như hến, sợ sệt nhìn chằm chằm vào dòng máu chảy ra từ chân cậu bé kia.
Lại có tin tức nói rằng, dưới chân của A Cát Bố là nơi bọn chúng chôn kíp nổ mai phục. Nếu như họ không thả bọn chúng đi, hoặc bảo Mặc Cảnh Thâm đến đây trực tiếp đàm phán, hắn ta sẽ lập tức cho nổ tung nơi này, cùng chết với mấy trăm người ở đây.
Quyết sách cuối cùng của thành viên căn cứ XI đưa ra chính là, họ cần nhanh chóng tìm ra kíp nổ bị chôn dưới đất. Nếu không, cho dù có thể tạm thời trấn an A Cát Bố, thì những người trong rừng vẫn có khả năng lâm vào nguy hiểm.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
Chương 308: “bảo người của cậu lui xuống.”
Chương 308: “bảo người của cậu lui xuống.”