Quả nhiên, ánh mắt của Cảnh Thâm dừng lại trên chiếc quần cô đang mặc, sau đó quan sát cô từ trên xuống dưới một lần, khóe miệng ẩn chứa ý cười.
Quý Noãn im lặng đóng cửa tủ lại, cảm thấy mình sống chung một nhà với anh không phải là việc làm sáng suốt. Bây giờ cô ăn mặc thế này, trong người không có điện thoại, không có túi xách, không có bất kỳ giấy tờ gì. Chẳng hiểu sao cô lại cảm thấy như mất đi tự do, người cũng thấp xuống một khúc, thậm chí muốn nói chuyện cũng không có khí thế.
Cô đặt tay trên cửa tủ, chợt hỏi một câu: “Anh bảo ai đi mua quần áo cho tôi vậy? Thẩm Mục sao? Mấy thứ như đồ lót mà bảo cậu ta đi mua có phải quá bất tiện rồi không?”
Người đàn ông tùy ý đáp: “Chị Trần.”
Quý Noãn bình tĩnh ồ một tiếng, định quay người ngồi xuống giường nghỉ ngơi một hồi, không hỏi nhiều nữa.
Nhưng cô vừa mới xoay người đi hai bước thì đột nhiên khựng lại, quay đầu nhìn anh: “Chị Trần?”
Anh lại nhìn vào chiếc quần dài cô đang mặc, nhìn vào gấu quần quá dài bị cô giẫm dưới chân, lạnh nhạt nói: “Con trai của chị Trần thi đậu vào Đại học Hải Thành, chị ấy từ dưới quê lên ở cùng với con, sống ở gần trường đại học, không có việc gì làm nên tôi bảo chị ấy mỗi ngày dành thời gian đến đây quét dọn.”
Sau khi rời khỏi Ngự Viên, Quý Noãn còn tưởng sau này sẽ không thể gặp lại chị Trần nữa.
Tuy nhiên, không ngờ công việc bây giờ của chị Trần vẫn không rời bỏ Mặc Cảnh Thâm và nhà họ Mặc. Như vậy cũng tốt, thứ nhất, cuộc sống và tiền lương của chị Trần sẽ được đảm bảo, thứ hai, chị Trần là người đáng để tin tưởng, thích hợp thuê mướn dài hạn.
Nếu là chị Trần đi mua quần áo thì cô cũng yên tâm, cho nên cô không nói gì nữa, ngồi ở mép giường, giơ chân lên vừa xắn ống quần vừa nói: “Có lẽ tôi vẫn phải mượn điện thoại của anh một lát. Trong túi xách của tôi có nhiều giấy tờ cần được cấp lại, rất nhiều giấy tờ to nhỏ liên quan đến công ty, không thể qua loa được. Chuyện này không thể chậm trễ.”
Nói đến đây, cô lại ngước mắt lên, nói: “Còn xe của anh nữa, ba năm trước anh vẫn không đổi, bây giờ cuối cùng cũng phải báo hỏng chứ hả?”
“Ừ.”
Nghe thấy giọng nói không hề rung động chút nào của Mặc Cảnh Thâm, Quý Noãn nhìn thì thấy anh không có ý định tiếp tục nói về chiếc xe kia nữa, mà cầm một chiếc điện thoại đến đưa cho cô.
Quý Noãn nhìn thoáng qua rồi đứng dậy nhận lấy điện thoại. Cô vừa cố gắng nhớ lại số của nhân viên công ty và Tiểu Bát, vừa nói: “Tôi còn phải đi làm lại sim điện thoại.”
“Chị Trần đã đi rồi, khi chị ấy đến đưa quần áo sẽ cầm sim theo luôn.”
Ngay cả lý do rời đi cuối cùng cũng bị mất trong nháy mắt, Quý Noãn im lặng nắm chặt điện thoại di động một lát. Sau đó cô tiếp tục cúi đầu bấm số, không nói gì nữa.
/
Lúc cô gọi điện, Mặc Cảnh Thâm quay người đi ra ngoài. Quý Noãn ngồi trên giường gọi cho Tiểu Bát, giải thích ngắn gọn nguyên nhân mình mất tích hai ngày nay, sau đó lại dặn các cô đi làm lại chứng minh thư và giấy tờ bị nước biển thấm trong túi xách của mình. Sau khi dặn xong thì cô để điện thoại xuống, nhìn chiếc điện thoại màu đen trong tay.
Tất cả những chuyện cô vẫn luôn lo lắng và ghi nhớ sau khi tỉnh lại đã được giải thích rõ rang, lòng cũng lập tức yên tĩnh trở lại.
Bên tai cô như vang lên câu nói của Mặc Cảnh Thâm khi bị anh căm hận bóp cằm và ép vào tường trong phòng tắm ở khách sạn hôm đó.
“Tôi lên kế hoạch ba năm là để thay đổi quỹ đạo cuộc sống em, để em sống thật tốt, chứ không phải để em tùy tiện đi vào chỗ chết!”
Cô cụp mắt, bỏ điện thoại di động xuống, sau đó ngồi trên giường trong chốc lát, cuối cùng vẫn đứng dậy đi ra ngoài.
Cô đã xắn ống quần lên rất nhiều, bây giờ đương nhiên không còn giẫm lên nữa, bước đi cũng thuận tiện hơn. Cô cứ mặc áo sơ mi và quần dài của anh bước ra khỏi phòng ngủ.
Không tìm được dép lê trong phòng ngủ, khi nãy xuống giường cũng là được Mặc Cảnh Thâm bế đi ăn cơm, vì thế lúc này cô đi chân trần ra ngoài.
Sau khi đi ra, cô vừa định gặng hỏi thì giọng nói lạnh nhạt trầm thấp của anh bỗng vọng xuống trên đỉnh đầu: “Mang dép vào.”
Quý Noãn sững sờ, vừa định nói ba năm trước cô đã dọn hết tất cả giày dép của mình ở đây, làm gì còn đôi nào để mang nữa?
Anh chỉ hất cằm về phía trước cửa, cô nhìn theo, thấy anh đã lấy ra một đôi dép nam màu xám từ lúc nào, là của anh, mới tinh, chưa từng xỏ qua.
Cô trầm ngâm nhìn một lát rồi đi đến mang vào, sau đó lê đôi dép to hơn chân mình rất nhiều đi về chỗ cũ.
Mấy năm gần đây, vì làm việc trong môi trường công sở nên cô rất chú trọng cách ăn mặc. Lúc này cô mặc áo sơ mi dài rộng, quần dài rộng thùng thình, dưới chân lại xỏ một đôi dép nam, nhìn tùy tiện không tưởng tượng nổi. Lại thêm tóc cô chỉ dài ngang vai, không hề tạo kiểu, trông như học sinh cấp ba lén mặc quần áo người lớn, dở dở ương ương, nhưng lại có sức quyến rũ khác biệt.
Thấy dáng vẻ này của cô, anh chỉ khẽ mỉm cười.
Trong hoàn cảnh quen thuộc nào đó, con người sẽ vô thức đắm chìm trong ký ức của hoàn cảnh đó, thậm chí cảm giác như tất cả chưa từng thay đổi. Nhưng giờ phút này, trông thấy Mặc Cảnh Thâm mỉm cười, trong lòng Quý Noãn muốn bình tĩnh cũng không thể nào bình tĩnh nổi.
Cô gắng gượng quay đầu qua, vẻ mặt rất nghiêm túc: “Mặc Cảnh Thâm.”
Anh ngồi xuống ghế sofa ở đối diện, cầm ấm nước thủy tinh trên bàn trà, rót cho cô một cốc nước ấm: “Em muốn hỏi gì?”
“Tôi hỏi anh chuyện gì thì anh sẽ trả lời chuyện đó đúng không? Không gạt tôi?”
Anh để cốc tới gần cô, nhìn cô, không nói gì.
Cô lại đến gần lần nữa, nhìn chằm chằm vào mắt anh: “Tôi vẫn còn nhiều chỗ chưa hiểu được. Nếu nói cuộc sống có thể lặp lại một lần nữa, nhưng không thể tùy tiện thay đổi quỹ đạo ban đầu, nếu không làm gì, vậy tôi vẫn có thể sẽ chết trong vài năm sau cho đến khi tôi ba mươi tuổi sao?”
Dường như anh không mấy để ý đến quá trình chưa hiểu của cô, chỉ thuận miệng nói: “Bây giờ chỉ cần em sống tốt, đừng vì ai mà không muốn sống, ăn uống đầy đủ ngày ba bữa theo đúng quy luật, kiên trì tập thể dục, tôi cam đoan em sẽ sống lâu trăm tuổi.”
“Vậy cái chết của Tô Tri Lam và chuyện Quý Mộng Nhiên mất tích trong vòng một hai năm, đều có liên quan đến anh?”
Anh chỉ nhìn cô, chờ cô nói tiếp.
“Anh đã làm điều đó như thế nào? Anh đã biết những gì? Vậy là anh đã chết rồi sao? Anh cũng đã từng chết một lần như tôi sao? Hay chỉ là sau khi tỉnh lại anh đã có những ký ức đó? Anh còn biết những gì mà tôi không biết?”
Mặc Cảnh Thâm không vội giải thích. Khi nghe thấy cô hỏi anh đã từng chết sao, ý cười trong mắt anh chợt lóe lên, nhưng anh vẫn không hề rung động sợ hãi mà cặp mắt đen như mực chỉ nhìn cô chằm chằm một lúc lâu: “Sống hay chết thế nào cũng được, chí ít bây giờ tất cả đều vẫn còn kịp. Tôi sẽ không trơ mắt nhìn mọi thứ phát triển đến tình trạng không thể ngăn được. Ít nhất bây giờ em đang sống rất tốt, không phải sao?”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
Chương 516: Là của anh, mới tinh, chưa từng xỏ qua…
Chương 516: Là của anh, mới tinh, chưa từng xỏ qua…