TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
Chương 647: “ưm! Ưm! đừng!”


Ánh mắt của Quý Noãn vẫn hơi mê man, cô chỉ có thể nhận ra người trước mắt mình là Thịnh Dịch Hàn. Nhưng sau khi tỉnh lại, bởi vì bị hôn mê trong thời gian dài mà trong cơ thể dường như có gì đó khô nóng giống như đã bị đè nén rất lâu.

Đây không phải lần đầu tiên cô bị người ta bỏ thuốc thế nên trong nháy mắt đã hiểu rõ chuyện gì xảy ra.

Quý Noãn vội vàng muốn ngồi dậy khỏi giường, nhưng có lẽ trước đó hít vào quá nhiều khí gây mê nên vừa ngồi dậy được một lát thì cả người đã mất hết sức lực, phải nằm xuống lại. Cô chỉ có thể nhìn Thịnh Dịch Hàn đang đứng ở bên giường, từ trên cao nhìn xuống cô, giống như đang nhìn một người vô cùng yếu ớt đến trói gà cũng không chặt, khổ sở giãy giụa trong lao tù.

Hai tay cô lập tức siết lấy ga trải giường dưới người, lạnh lùng liếc nhìn anh ta: “Lại còn bỏ thuốc tôi? Thịnh Dịch Hàn, tôi biết anh là tên đê tiện, bỉ ổi, nhưng hiện giờ anh bỉ ổi đến mức khiến tôi ghê tởm!”

Thịnh Dịch Hàn cong khóe môi, đón nhận lời chửi mắng này, nhưng tay lại nhẹ nhàng mơn trớn trên mặt cô. Trong nháy mắt, vì sự tiếp xúc của anh ta mà cả người Quý Noãn cứng đờ.

Rõ ràng tay của anh ta cũng nóng rẫy kinh người nhưng cô chỉ cảm thấy như có một con rắn độc lạnh lẽo đang bò trên mặt mình, thậm chí nó còn đang phun lưỡi rắn ra với cô, tuyên bố rằng đêm nay nó sẽ đạt được tất cả.

Khiến người ta sinh ra cảm giác sợ hãi.

“Loại người có thân phận như tôi, nếu không sống đê tiện, bỉ ổi một chút thì sao có thể nắm trong tay toàn bộ quyền lực của nhà họ Thịnh chứ?” Anh ta vừa gằn giọng nói nhỏ, vừa từ từ cúi người xuống: “Quý Noãn, em sớm đã nên là người phụ nữ của tôi.”

Ngay lúc tay anh ta định xoa lên bờ môi của cô thì Quý Noãn chợt há miệng, cắn một cái thật mạnh lên ngón tay anh ta.

Thịnh Dịch Hàn không cử động, cho dù bị đau, cho dù bị cô cắn chảy máu thì anh ta vẫn không vội rút tay ra mà ngược lại chen thêm một ngón tay khác sâu vào miệng cô, kiên trì trêu chọc đầu lưỡi cô.
Cô nếm được vị máu, hơn nữa cũng vì động tác vừa rồi của anh ta mà buồn nôn, nên lập tức nhả nó ra. Cô hơi gượng dậy, chỉ có đủ sức lùi về sau một khoảng, cuối cùng ngồi tựa ở đầu giường, sắc mặt khó chịu, co cụm người lại, trong mắt đầy đề phòng, xa lánh: “Tôi cảnh cáo anh, nên dừng tay thì dừng tay! Đừng có mất hết tính người như thế này. Nếu anh dám động vào tôi, tôi sẽ băm thây anh thành nghìn mảnh!”

Nhưng Quý Noãn vừa dứt lời, anh ta đã leo lên giường, giống như dã thú ngủ đông trong bóng đêm từ từ tới gần cô. Khi Quý Noãn căng cứng người, không dám tin thì anh ta đã tới sát bên cạnh cô, đồng thời cúi đầu nhìn cô đang trốn ở đầu giường. Anh ta khẽ mỉm cười, nhiệt độ nóng bỏng trong mắt chưa hề giảm bớt, thậm chí có xu thế càng lúc càng muốn bùng cháy.

“Em muốn băm tôi như thế nào? Như thế này sao?” Thịnh Dịch Hàn cúi xuống, vì Quý Noãn vội vàng ngoảnh mặt đi nên nụ hôn mới rơi xuống cằm cô. Thế rồi anh ta lại hướng lên trên, kiên quyết mà chuẩn xác hôn lên môi cô.

Cơn ác mộng gần như đã bị lãng quên giờ như từng cái kim châm đang đâm vào trong lý trí của cô. Quý Noãn sợ hãi đưa hai tay lên, dùng sức đẩy anh ta ra. Lúc mặt Thịnh Dịch Hàn kề sát cô, cô liều mạng chống lại, âm thanh trong miệng khàn khàn, run run, giống như con thú đang bị bao vây, kêu khẽ: “Đừng!”

Nếu như trước mặt cô là người khác thì cô đã không sợ đến mức hoảng loạn như vậy. Nhưng người này lại là Thịnh Dịch Hàn, là Thịnh Dịch Hàn đã suýt cưỡng hiếp cô trên ghế sofa ở nhà họ Quý!

Là Thịnh Dịch Hàn đã dọa cô sợ tới mức phải chạy tới gốc cây ở suốt một đêm đông, cuối cùng cơ thể bị mắc chứng hàn!

“Anh cút đi!” Quý Noãn vừa đẩy anh ta, vừa nỗ lực thoát khỏi giường, nhưng Thịnh Dịch Hàn hoàn toàn không để ý tới sự chống cự của cô mà cúi người, đè xuống. Quý Noãn hoảng sợ, ngay lúc anh ta vừa đè người xuống, cô dùng hết sức lực lăn ra một đoạn. Khi anh ta đưa tay phải ra định tóm lấy thì cô lại tiếp tục lăn ra ngoài.Cuối cùng cô lăn tới mép giường, rơi bịch xuống đất. Trong nháy mắt, cô đau tới mức phải cắn chặt môi, rồi cố gắng hết sức chống cánh tay bị đau, từ từ ngồi dậy. Nhưng vừa chống người lên, cô lại nhìn thấy Thịnh Dịch Hàn đang mặc áo tắm ngồi trên giường nhìn mình. Ánh mắt ấy mang theo sự nghiền ngẫm, nóng bỏng, cũng pha lẫn tia thưởng thức dáng vẻ hoảng loạn bất lực như thể tối nay có chạy thế nào cũng không thoát của cô.

Anh ta giống như đang xem một hồi kịch hay vậy. Sự nghiền ngẫm trong mắt anh ta làm cơn phẫn nộ trong lòng Quý Noãn bộc phát. Cô cầm lấy chiếc giày cao gót ở trên sàn không biết do ai đã cởi cho mình, ném mạnh vào mặt anh ta.

Thịnh Dịch Hàn không tránh, cũng không né, chiếc giày đập lên vai anh ta rồi rơi thẳng xuống giường, tạo ra tiếng vang trầm, không nặng, không nhẹ.

Nhìn thấy mình hoàn toàn không gây ra được chút uy hiếp nào, Quý Noãn lảo đảo đứng dậy, chống tay lên giường rồi xoay người, rồi lại chống vào cái bàn bên cạnh, đưa mắt tìm hướng ra cửa, chỉ muốn đi về phía trước để chạy trốn.

Nhưng ngay lúc Quý Noãn mới đi được vài bước thì eo cô bỗng bị siết chặt. Thịnh Dịch Hàn kéo giật cả người cô lại, đồng thời ôm cô vào lòng. Đôi môi phả ra hơi thở nóng rực của anh ta kề sát sau gáy cô, khàn giọng nói: “Đừng giãy giụa nữa! Nếu tôi nói cửa phòng đã bị người ta khóa ở bên ngoài rồi, em có tin hay không?”

“Thả tôi ra!” Quý Noãn liều mạng giãy giụa khỏi người anh ta: “Đừng động vào tôi! Anh buông ra! Buông ra!”

“Ưm! Ưm ưm!” Khi cảm thấy phía sau gáy, rồi đến phần lưng và vai lộ ra đều bị môi của Thịnh Dịch Hàn chạm tới, dạ dày Quý Noãn lại cuồn cuộn lên muốn nôn. Cô không ngừng giãy giụa, miệng bị bịt kín không thốt lên lời. Có mấy lần cô muốn há miệng cắn anh ta, nhưng miệng đã bịt chặt nên không thể mở ra nổi.

“Ưm! Ưm!”

Khóa kéo sau lưng chợt vang lên tiếng “Xoẹt”, là tiếng bị kéo xuống, người Quý Noãn run lên, cô vội vàng bắt đầu một đợt giãy giụa mới. Kết quả, cô đột nhiên bị Thịnh Dịch Hàn ném lên giường. Vừa rơi xuống giường, cô vội vàng bò sang bên cạnh thì lại bị anh ta túm mắt cá chân, lôi trở lại rồi lại cúi người, đè cô xuống.

“Thịch Dịch Hàn! Anh không thể làm thế này với tôi!” Quý Noãn trợn mắt lên, sự sợ hãi trong mắt dần dâng trào, nhưng cơn khô nóng trong cơ thể lại làm cho cô mất hết khả năng phản kháng. Khi anh ta cúi đầu xuống muốn hôn lên xương quai xanh và cổ cô thì Quý Noãn ngẩng đầu lên, phát ra tiếng gào khóc đầy khổ sở: “Đừng, đừng đụng vào tôi, cút ngay!”

| Tải iWin