TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
Chương 668: Anh đang cướp chị dâu cho em đấy, sao em không biết điều chút hả?

Đã hai ngày trôi qua kể từ khi Quý Noãn gửi tin nhắn.

Mặc Cảnh Thâm vẫn không hề gửi tin hồi âm, điện thoại cũng không thèm gọi.

Trong hai ngày này, Quý Noãn tạm thời đi công tác ở tỉnh bên cạnh. Khi trở về, cô vừa định đến công ty thì bỗng nhiên nhận được điện thoại của Tiêu Lộ Dã.

***

Một giờ sau, Quý Noãn đứng bên ngoài cửa nhà hàng kiểu Pháp gần công ty, nhìn Tiêu Chấn Quân ngồi bên cửa sổ nhà hàng, rồi lại nhìn Tiêu Lộ Dã đang đứng bên cạnh chiếc xe đỗ ngoài bãi, đút một tay vào túi.

Quý Noãn bước về phía bãi đỗ xe. Tiêu Lộ Dã thấy cô bước đến, liền nhướng mày: “Thật sự không phải là anh dính lấy em không buông đâu, mà là mấy ngày qua ba anh ăn không ngon ngủ không yên. Ông ấy cứ muốn tìm em, nhưng lại sợ em không chịu gặp, chỉ đành để anh nghĩ cách hẹn em ra. Ông ấy muốn nói chuyện với em.”

“Từ khi nào anh biết tôi là em gái anh?” Quý Noãn không đáp lại những gì anh ta vừa nói, nhưng dù sao Tiêu Lộ Dã cũng đối xử với cô không tồi, Quý Noãn chẳng thể xem anh ta như kẻ thù, nên mới hỏi thẳng.

Tiêu Lộ Dã khẽ nhíu mày, đút một tay vào túi quần, cười khẽ: “Em nghĩ sao?”

“Lúc anh bỗng nhiên bắt tôi lên biệt thự ở sườn núi là đã biết rồi?”

Tiêu Lộ Dã nhìn cô một chốc rồi đáp: “Lúc đó anh chỉ đoán thôi, trước đó ba anh cũng không biết đến sự tồn tại của em. Sau này, trong nhà có mời được người thân của một ông lão giúp việc trong gia đình đến làm. Người đó từng là người giúp việc cho nhà họ Quý. Trong lúc vô tình nói đến chuyện này, ba anh mới bắt đầu nghi ngờ chuyện khi xưa mẹ ruột em đến nhà họ Quý. Trải qua hàng loạt quá trình điều tra, rồi lại biết được ngày sinh nhật của em, nên ông đã hoài nghi em không phải là con gái ruột của Quý Hoằng Văn.”

“Nhưng dù em thật sự không phải là người nhà họ Quý, thì chí ít cũng là em gái cùng cha khác mẹ với anh. Anh cũng chẳng quá để tâm đến người em gái từ trên trời rơi xuống này, nhưng em lại cứ nhảy vào họng súng của anh. Lúc anh chuẩn bị đưa Thời Niệm Ca đi, em lại thả người đẹp trong lòng anh đi mất. Em nói xem, trong lúc biết rõ em có thể là em gái của anh, anh nên làm thế nào đây?” Tiêu Lộ Dã vừa nói vừa tiện tay lấy một điếu thuốc ngậm trong miệng. Nhưng vì Quý Noãn đứng quá gần nên anh ta không châm lửa, chỉ là ánh mắt nhìn cô có hơi lưu manh: “Mặc dù đúng là anh bị em chọc tức không nhẹ, nhưng cũng chẳng thể làm gì được. Lúc đó anh chỉ có thể thuận nước đẩy thuyền mà bắt em về, tiện thể bảo người giúp việc nhặt mấy sợi tóc còn sót lại trên giường lúc em ngủ giao cho anh. Anh mang chúng đi làm giám định huyết thống thì mới khẳng định em đúng là người nhà họ Tiêu. Nếu như không phải Mặc Cảnh Thâm bất ngờ xuất hiện mang em đi thì sau khi điều tra rõ thân thế em, anh đã đưa em về nhà họ Tiêu rồi. Ai về nhà nấy, giao em cho ba thì lỗ tai anh có thể được yên tĩnh lại.” “Cho nên lúc ở Bắc Kinh, anh giúp tôi cũng bởi vì tôi là em gái anh?”

“Chứ sao nữa?” Tiêu Lộ Dã ngậm thuốc, nheo mắt, như cười như không: “Nếu em không phải em gái anh, anh việc gì phải rước lấy phiền phức vào người? Từ trước đến nay anh chẳng hề quan tâm đến phụ nữ, nếu em không phải em gái anh, thì anh mặc kệ em là Quý Noãn hay Quý Lãnh, dù cho em bị Dung Thành nuốt chửng thì anh cũng chẳng thèm lên tiếng.”

Quý Noãn: “… Nói như vậy, nếu tôi không đội ơn anh là tôi đây quá đáng rồi.”

Tiêu Lộ Dã cười khẽ: “Đội ơn thì không cần. Sau này đều là người trong nhà, anh là anh trai em, em làm tốt bổn phận em gái là được.”

“… Bổn phận em gái là gì?”

“Ví dụ như trong chuyện tranh giành phụ nữ, em ít bênh vực tên Tần Tư Đình kia đi. Anh đoạt chị dâu về cho em, sao em không biết điều chút hả?”
Quý Noãn: “…”

“Vậy e rằng phải làm anh thất vọng rồi. Chuyện anh trai em gái gì đó tính sau đi. Tôi vốn không định nhận nhà họ Tiêu các người, nhưng vì Tiêu tổng anh đã từng giúp đỡ nên giữa tôi với anh vốn như thế nào thì như thế đó, còn về ba anh…” Quý Noãn ngừng một lát, đảo mắt nhìn ông Tiêu ngồi trong nhà hàng.

Tiêu Lộ Dã không khó chịu vì sự lạnh lùng của Quý Noãn, chỉ mỉm cười chẳng để ý: “Anh hiểu, ông ấy bạc tình bạc nghĩa với mẹ anh, lại nặng tình nhiều năm với mẹ ruột em. Đến cuối cùng, con trai không thương, con gái không nhận, đều là do ông ấy tự chuốc lấy. Nếu anh không phải là con trai nhà họ Tiêu, e rằng anh cũng chẳng ở lại đất nước này. Suy cho cùng thì trách nhiệm gia tộc nhà họ Tiêu vẫn còn đó. Hôm nay anh cũng chỉ có thể làm hết trách nhiệm của người làm anh, còn về những chuyện khác, anh tôn trọng sự lựa chọn của em.”

Sở dĩ hôm nay Quý Noãn đồng ý đến đây là bởi vì lần đó ở nhà họ Quý, cô cảm thấy chưa thỏa mãn với việc hai người kia nói qua loa vài câu mà đã khái quát cả cuộc đời của mẹ.

Có một số việc, dù sao đối mặt vẫn tốt hơn. Hiện giờ đã đến lúc mọi người phải thẳng thắn với nhau.

Quý Noãn xoay người bước vào nhà hàng.

Tiêu Chấn Quân còn nhớ lần trước mời Quý Noãn đi ăn cơm riêng, thái độ của cô rất không hòa nhã. Lần này hai người gặp nhau sau khi thân thế đã phơi bày, sự bình lặng của Quý Noãn lại khiến ông có phần đoán không ra.

“Ông Tiêu.” Quý Noãn chẳng chào hỏi mà đã ngồi luôn xuống trước mặt ông, đặt túi qua một bên, hờ hững nói: “Tôi đồng ý đến đây gặp ông là vì dù sao ông cũng có ơn sinh thành, nhưng quan hệ giữa tôi và ông cũng chỉ dừng lại ở đó, hi vọng ông hiểu điều này. Tôi là con gái nhà họ Quý, tôi họ Quý. Ngoài ra, tôi xin ông sau này hạn chế quấy rầy ba tôi, xin ông nhớ đến lời thề nước sông không phạm nước giếng của hai nhà.”

Thấy Quý Noãn ngồi xuống, đồng thời điều chỉnh thái độ và thân phận của mình, Tiêu Chấn Quân im lặng không lên tiếng. Quý Noãn cũng đã thẳng thắn rồi, không muốn nhiều lời hơn nữa.

“Ba biết con trách ba, ba cũng biết trước kia mẹ ruột con chết là vì bệnh trầm cảm nặng. Nhưng nếu bà ấy không hề có chút tình cảm nào với ba như lời Quý Hoằng Văn nói thì cuối cùng bà ấy cũng sẽ không rối rắm nhiều năm như vậy để rồi giày vò cơ thể đến suy kiệt.” Tiêu Chấn Quân thầm than: “Lúc còn trẻ, mẹ con cũng xinh đẹp tài giỏi giống như con vậy. Bà ấy dựa vào khoản vay trợ cấp học tập và học bổng để du học bên Mỹ, trùng hợp là ba và Quý Hoằng Văn đều học ở Học viện Quản lý kinh doanh. Từ lúc ba mẹ quen biết, tìm hiểu, đến lúc yêu nhau, đều là một quá trình rất lãng mãn. Trong quá trình đó cũng trải qua rất nhiều đau khổ giằng xé, nhưng chỉ càng khiến tình cảm của ba dành cho mẹ con thêm sắc son không đổi. Tuy nhiên vài chục năm trước, ba của ba và ông nội của ba nắm quyền nhà họ Tiêu, họ sử dụng mọi quyền lực để ép ba về nước. Vì để đảm bảo mẹ con được an toàn, bảo đảm mẹ con có thể bình yên vô sự hoàn thành việc học tập mà bà ấy đã cố gắng thực hiện, ba không thể không cưới người phụ nữ mà gia đình chọn lựa.”

“Trong khoảng thời gian này, trái tim ba đều hướng về nước Mỹ, đều đặt ở trên người mẹ con. Nỗi nhớ cắm rễ quá lâu sẽ thành chất độc, vì vậy khi vất vả lắm mới gặp lại bà ấy, nhìn thấy bà ấy suy sụp tinh thần, vô cùng đau khổ, ba sợ bà ấy gặp chuyện chẳng lành nên mới ra hạ sách cưỡng ép bà ấy mang về nhà…” Tiêu Chấn Quân nhẫn nại thấp giọng nói: “Noãn Noãn, ba không phải tội phạm cưỡng bức như Quý Hoằng Văn đã nói. Ba và mẹ con thật sự yêu nhau.”

| Tải iWin