Mày của Mặc Cảnh Thâm khẽ nhướng lên: "Nghĩa là anh có thể hôn à?"
Quý Noãn: "..."
Lúc trước khi chưa đi đến Los Angeles, chẳng phải dù là ở Bắc Kinh hay nơi nào khác thì anh cũng cứ muốn hôn là hôn à? Sao bây giờ đã nghiện lại còn ngại nữa? Hay anh biết rõ bây giờ cô đã hóa giải được khúc mắc trong lòng, nên định khôi phục lại bản chất cáo già?
Quý Noãn liếc anh: "Còn lâu."
Cô nói xong liền lách người bước đến bàn ăn, đặt bát xuống rồi vội vàng quay người đi vào bếp, vừa đi vừa nói: "Anh ăn trước đi, em cũng tự lấy thêm một bát nữa, đói quá."
Mặc Cảnh Thâm nhìn cô không trả lời, nhưng vẫn nghe lời bước đến bàn ăn.
Quý Noãn mang bát ra, tiện thể bê hai đĩa thức ăn đưa cho Mặc cảnh Thâm. Anh nhìn dáng vẻ cắm cúi ăn cháo của cô thì thản nhiên nói: "Nhớ lại rồi nên cả lúc ăn cơm cũng không thèm liếc anh một cái. Cô gái nhỏ lưu manh mấy hôm trước cứ hơi một tí là vồ lấy anh hôn lấy hôn để, thậm chí còn bám dính lẩy người anh không rời, lẽ nào không phải là em?"
Quý Noãn:"..."
Trong tiềm thức mỗi người khó tránh khỏi có một mặt không chịu đi vào khuôn khổ, chẳng hạn như ngây thơ, hay lưu manh.
Vậy mà cô cứ luôn để Mặc cảnh Thâm nhìn thấy khuôn mặt vô hại ngây thơ nhất của mình.
Quý Noãn cắn thìa, ngẩng lên liếc anh ậm ừ hỏi: "Anh không thấy như vậy rất ngớ ngẩn sao?"
"Nếu là em thì không."
"Còn có vẻ dễ thương.""...."
"Nhất là lúc quấn lấy anh không chịu xuống, còn liên tục hỏi anh có phải đang giấu thứ gì ở bên dưới không."
Quý Noãn: "..."
***
Bình tĩnh, bình tĩnh.
Không thể vì vừa trải qua một kiếp nạn sinh tử mà dễ dàng tha thứ cho anh được.
Quý Noãn ngâm mình trong bể bơi, nín thở dưới nước thật lâu. Trước kia, khi đi bơi cô có thể nín thở dưới nước lâu hơn bây giờ rất nhiều. Nhưng lần này não cô bị chấn thương khá nặng, mới chỉ nín thở vài giây mà đầu đã nhức nhối vì thiếu dưỡng khí, cô phải ngoi lên hít sâu mấy hơi rồi lại tiếp tục hụp xuống nín thở.
Cô cứ lặp đi lặp lại như thế một lúc lâu thì dần dần mới kéo dài được thời gian nín thở. Cô không ngừng thầm lẩm nhẩm mình phải bình tĩnh, phải tỉnh táo.
Quý Noãn vốn không có ý định đi bơi lại, nhưng lại xảy ra một chuyện ngoài ý muốn.
Vị bác sĩ tối qua hôm nay lại đến khám cho Mặc Cảnh Thâm, kiểm tra xem bệnh viêm dạ dày của anh đã khá hơn chưa. Quý Noãn không đi vào, cô ngồi chờ ở sofa trong phòng khách một lát thì muốn đi ra ngoài. Mặc Cảnh Thâm biết bây giờ cô không hồ đồ nữa, nhưng vẫn không cho phép cô ra khỏi phạm vi khách sạn.
Khách sạn này rất đắt khách, phía trước có rất nhiều người, chỉ có khu vực suối nước nóng tách biệt ở gần khu phòng riêng thì mới không có ai. Vì vậy Quý Noãn liền quyết định đi đến đây. Bên cạnh suối nước nóng có khăn tắm và đồ bơi mới được phục vụ chuẩn bị hàng ngày dựa theo kích cỡ của cô, Quý Noãn ngồi bên suối một lúc rồi cũng thay đồ xuống bơi.
***
Bác sĩ đã ra về. Mặc Cảnh Thâm chỉ bị viêm dạ dày cấp tính, đã hạ sốt, cũng đã uống thuốc kháng sinh, chỉ cần ăn uống thanh đạm mấy hôm là sẽ không còn gì đáng ngại.
Anh đứng trước cửa sổ nhìn ra bể bơi hình tròn xanh thẳm giữa thảm cỏ xanh đối diện. Một bóng người màu trắng bơi qua bơi lại như mỹ nhân ngư, lại rất tự giác nín thở để rèn luyện tăng oxy cho não.
Tư thế Quý Noãn bơi lội bây giờ cũng không hưng phấn háo hức như mấy hôm vừa rồi. Cô bơi một lúc lại nghỉ, nghỉ một lúc rồi lại tiếp tục bơi.
Anh ngắm một lúc lâu, đến hai giờ chiều, hai nhân viên phục vụ phòng gõ cửa đi vào dọn dẹp. Bọn họ nhìn thấy Mặc Cảnh Thâm còn ở trong phòng liền lễ phép hỏi: "Ông Mặc, chúng tôi vào dọn dẹp thì có quấy rầy anh không?"
Mặc Cảnh Thâm khẽ đáp lại, không nói nhiều.
Nghe Mặc Cảnh Thâm đồng ý, hai người vội vàng dọn dẹp lau chùi các gian trong căn phòng rộng lớn này.
Nghe thấy tiếng vệ sinh thảm vang lên, Mặc Cảnh Thâm mới rời ánh mắt đang chăm chú nhìn bóng người đang ở trong nước. Chợt nhớ ra điều gì đó, anh đưa mắt quay sang nói với nhân viên phục vụ đang lau phòng khách: "Khách sạn có hoa hồng tươi không?"
Nhân viên phục vụ phòng suy nghĩ kĩ một lát mới nói: "Có ạ. Ông Mặc, anh cũng biết đấy, dù sao khách sạn chúng tôi cũng là khách sạn bảy sao duy nhất ở đảo này, ngày nào cũng có máy bay chở hơn một nghìn bông hoa hồng Bulgari nổi tiếng quý hiếm đến. Phần lớn hoa hồng dùng để trang trí bàn ăn kiểu Âu, hoặc để trang trí ga trải giường tân hôn cho các cặp vợ chồng đến hưởng tuần trăng mật."
Anh nhớ lúc còn ở Bắc Kinh, có một tên nhóc không sợ chết dám tặng Quý Noãn một bó hồng thật to, sau đó bị anh quẳng vào thùng rác ngay trước mặt cô. WebTru yenOn line. com
Mặc Cảnh Thâm lãnh đạm nói: "Hoa hồng mới chở tới còn nhiều không?"
"Vẫn chưa dùng đến, bình thường thì đến chiều mới chuẩn bị, tối mới dùng được."
"Gọi họ chở đến thêm một chuyến đi, bây giờ lấy cho tôi chỗ hồng kia."
"Được, ông Mặc." Nghe Mặc Cảnh Thâm ra lệnh, nhân viên phục vụ không dám chậm trễ một giây, lập tức đi ra ngoài thu xếp.
Nửa tiếng sau.
Quý Noãn vẫn luyện nín thở trong bể bơi. Cô đã tự lên mạng tìm hiểu, chấn thương ở đầu như cô khi hồi phục sẽ không gặp phải vấn đề gì lớn, tệ nhất thì chỉ để lại di chứng thi thoảng bị nhức đầu thôi. Nếu không muốn gặp di chứng này thì sau khi hồi phục, người bệnh cần duy trì vận động, hơn nữa cần thường xuyên bơi lội luyện nín thở, tăng cường độ dưỡng khí cho não thì sẽ hồi phục nhanh hơn. Chỉ cần kiên trì thì chẳng bao lâu, đến cả di chứng phổ biến nhất này cũng sẽ bị triệt tiêu tận gốc.
Luyện một lúc lâu, đến bây giờ cô đã có thể nín thở liên tiếp mười hai, mười ba giây. Sau đó mỗi lần cô ngoi từ nước lên đều cảm thấy dễ thở.
Lần này, Quý Noãn lại cố chịu đựng thêm một giây nữa thì mới ngoi lên khỏi mặt nước. Cô vừa mở mắt thì đã ngẩn người ra. Nước lăn xuống lông mi, cô vội vàng giơ tay lên gạt nước trên mắt.
Cô thấy người đàn ông lẽ ra đang ở trong phòng nghỉ lại đứng cạnh bể bơi từ lúc nào, trong tay còn cầm một bó hoa hồng to, kiều diễm mướt mát.
Là hoa hồng đỏ, cực kỳ tươi tắn rực rỡ.
Quý Noãn nhìn đến ngây người: "Anh cầm hoa hồng làm gì thế?"
"Chẳng phải em rất thích sao?" Anh nhìn cô, hời hợt nói: "Trong khách sạn có sẵn nên anh tiện tay cầm đến."
Quý Noãn: "..."
Anh còn chả thèm nói lời lãng mạn luôn. Chỉ cần nói một câu cho cô cảm động, rằng vì cô nên anh đặt máy bay chở hoa hồng từ một nước nào đó về cũng được. Thế mà anh nói trắng phớ ra là hoa có sẵn trong khách sạn.
Cô vẫn ở dưới bể, ngước mắt lên định nói mình không cần thì nhìn thấy người đàn ông lúc nào cũng bình thản điềm nhiên lại đang cầm bó hoa hồng to tướng, có vẻ rất chân thành đứng ở bể bơi chờ cô lên...
Quý Noãn lập tức hụp đầu xuống dưới nước.
Bình tĩnh, bình tĩnh! A a a, phải tỉnh táo!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
Chương 718: Bình tĩnh, bình tĩnh! a a a, phải tỉnh táo!
Chương 718: Bình tĩnh, bình tĩnh! a a a, phải tỉnh táo!