Huấn luyện cường độ cao cần phải có người ở bên cạnh quan sát, để một mình Kiều Phỉ quan sát cậu ta thì chắc chắn là không thể được.
Vì muốn huấn luyện nên Phong Lăng không đi ngủ, chẳng lẽ anh cũng không được ngủ à?
Thật sự cho rằng mình sẽ có được đãi ngộ đặc thù gì chắc?
"Bây giờ, nếu lão đại bảo tôi tiếp tục luyện tập thì tôi có thể lập tức làm thêm một trăm cái chống đẩy nữa!"
Cho nên? Giờ cũng đã chín giờ rưỡi tối, anh ở đây nhìn năm người này cả buổi chiều, bây giờ còn phải tiếp tục huấn luyện cùng cậu ta sao?
"Còn nữa, nếu lão đại có cần gì thì bất cứ lúc nào, tôi cũng có thể gõ cửa phòng anh, cứ gọi là đến! Mấy giờ cũng được!"
Nam Hành đi ở phía trước, không để ý đến cô. Phong Lăng vẫn đi theo phía sau, miệng không ngừng nói để bày tỏ tấm lòng và suy nghĩ của bản thân. Cô sống nhiều năm như vậy, hiếm khi có được một lần nói nhiều như thế này, hiếm khi rất muốn xây dựng mối quan hệ tốt với một người. Ít nhất là cô thật sự cảm kích và hiểu được sự quan tâm lo lắng của anh, nên cô không muốn mối quan hệ giữa hai người tiếp tục căng thẳng nữa, lại càng không muốn cả ngày bị một khối băng nhằm vào.
Ngay lúc Phong Lăng lại đi theo, Nam Hành bỗng nhiên dừng bước.
Anh dừng lại rất đột ngột, Phong Lăng vốn luôn lấy tốc độ rất nhanh để theo sát nên nhất thời không dự đoán trước được, va vào lưng anh. Cô lùi mạnh ra phía sau một bước, nâng mắt lên thì thấy Nam Hành đã xoay người lại nhìn mình.
"Phong Lăng." Anh nhìn cô.
"Có."
"Cậu thấy trên mặt tôi viết to mấy chữ ‘huấn luyện viên cá nhân’ của cậu à?"
"..."
Nam Hành chỉ mình: "Việc huấn luyện cho cậu là chuyện trong đội bắn tỉa, nên có sắp xếp gì thì tôi sẽ truyền đạt lại bất cứ lúc nào. Tôi không phải bảo mẫu của cậu, lại càng không phải là huấn luyện viên cá nhân của cậu."
"..."
"Khi muốn luyện thì cứ tự mình làm một nghìn cái chống đẩy cũng chẳng có ai quản cậu cả, không cần kéo cả tôi vào. Không phải tôi rất muốn xem đâu, hiểu chưa?"
"..."
Phong Lăng cảm thấy có thể là lão đại đã hiểu lầm điều gì đó. Hay có lẽ là do mình biểu đạt không rõ lắm.
"Nhưng mà lão đại, có vài động tác, lỡ như tôi không làm đúng tiêu chuẩn..."
"Không tiêu chuẩn thì chờ ngày hôm sau luyện lại, lực cánh tay là bước đầu tiên trong việc huấn luyện tay súng bắn tỉa, cũng là bước căn bản nhất. Cậu phải tự cân nhắc sao cho vừa, cậu muốn ở đây tốn công tốn sức mà luyện lung tung, hay là chờ đúng giờ chiều ngày mai để huấn luyện cùng những người khác?"
"..."
Có thằng ngốc mới đi lựa chọn ở đây làm một nghìn cái chống đẩy.
***
Phong Lăng theo sau Nam Hành đi thẳng tới căng tin của căn cứ.
Cô rất ít khi tới nơi này muộn như vậy, bình thường đều tới đúng giờ vào ba bữa chính. Không ngờ đã muộn thế này mà căng tin vẫn còn rất nhiều người.
Nam Hành dừng lại ở cửa căng tin: "Cậu tính đi theo tôi đến khi nào?" Phong Lăng trả lời: "Cũng không thể xem là tôi đi theo anh được. Đám người A K cũng ở đây, tôi đi theo anh đến đây, lát nữa tiện về cùng bọn họ."Nói đến đây, Phong Lăng cảm thấy với tâm lý muốn làm dịu mối quan hệ với lão đại hiện giờ của mình, hẳn là cô sẽ lựa chọn cách từ từ, làm từng bước một, kết quả miệng lại nhất thời không khống chế được mà nói một câu: "Dù sao thì cũng đã đến đây rồi, lão đại, anh muốn ăn khuya gì vậy? Cùng ăn luôn nhé?"
"Tại sao tôi phải ăn khuya cùng cậu?"
"Bởi vì chúng ta ở cùng một tầng, sau khi ăn xong thì có thể cùng nhau trở về." Phong Lăng thản nhiên như thể đây là chuyện quá đỗi bình thường vậy.
Nam Hành nhìn vào mắt cô: "Ở cùng tầng không phải là lý do. Trái lại, da mặt dày hơn tường thành thì tôi nhìn ra được đấy."
Nói xong, anh đanh mặt rời đi.
Phong Lăng không tiếp tục đi theo nữa, chỉ đứng tại chỗ nhìn khí thế "người sống chớ đến gần" tản ra từ người anh, rồi lại thấy anh vòng qua đám đông ầm ĩ, đi về phía các thành viên lâu năm của đội một đang ngồi bên trong.
Lần đầu tiên cô hạ thấp mình như vậy để làm dịu mối quan hệ. Nhưng vẻ mặt của Lệ lão đại hình như rất khó chịu.
Anh đang khó chịu điều gì?
Bởi vì vừa rồi khi ở tầng một, cô đã nghe được cuộc nói chuyện của anh sao?
***
Một tuần sau.
Hai giờ mười phút chiều, chính là thời gian mà mặt trời đang chiếu nóng rát, năm người của đội bắn tỉa đang ở trên sân huấn luyện kéo xà đơn.
Cả một tổ phải làm đủ năm mươi cái, sau khi làm đủ thì có thể đến sân huấn luyện để tập bắn súng trường. Hiện giờ, bọn họ vẫn chưa có cơ hội chạm đến súng ngắm. Dựa theo ý của Lệ lão đại và Phó sĩ quan Huấn luyện Kiều Phỉ thì hẳn là năm người bọn họ phải hoàn toàn nắm chắc phương pháp bắn súng trường rồi mới có tư cách chạm vào khẩu súng ngắm bắn tầm xa.
Người ở gần Phong Lăng nhất là Tam đang lẩm nhẩm đếm: "Năm, sáu, bảy, mười, mười tám, hai mươi sáu, hai mươi bảy..."
Lệ Nam Hành cách bọn họ khá xa, nhưng tai lại cực kỳ thính, anh bỗng nhiên quay đầu lại, đi đến trước mặt Tam và thản nhiên nói: "Khi đếm đến năm mươi, cậu đếm lại một lần nữa."Trán Tam vốn đã vã mồ hôi, lúc này lại tiếp tục túa ra mồ hôi lạnh, anh ta giả ngu hỏi: "Sao vậy... Lão đại..."
"Tôi thấy cậu đếm số không tồi, lớn tiếng đọc lên cho mọi người nghe cùng."
"..." Tam xấu hổ: "Khụ, lão đại, tôi sai rồi..."
Thật ra thì Tam có hơi ngớ ngẩn, nếu Huấn luyện viên Kiều phát hiện ra hành động lười biếng kiểu này thì cũng chỉ dạy dỗ vài ba câu, làm lại đủ năm mươi cái là được. Nhưng không ngờ lại bị Lệ lão đại phát hiện, anh ta lập tức cảm thấy lông tơ cả người sắp dựng đứng lên rồi.
"Sai chỗ nào?"
"Tôi nhất định sẽ đếm đủ năm mươi cái!"
"Muộn rồi." Nam Hành lạnh nhạt nói: "Cậu đi xuống."
Tam: "..." Anh ta không dám phản kháng, nhảy xuống khỏi xà đơn, bất an nhìn Lệ Nam Hành.
"Bật cóc một trăm cái tại chỗ." Nam Hành nói bâng quơ.
Tam: "... Lão đại, tôi thật sự biết sai rồi."
"Còn đần ra đó làm gì?”
"Cái này... Một trăm cái thì hơi quá..."
"Hai trăm cái."
"Lão đại, lần sau tôi không dám nữa đâu---"
"Ba trăm cái."
"..."
Tam hoàn toàn không dám nói tiếp nữa, vẻ mặt như nhà có tang, ngồi xổm xuống, ôm đầu bắt đầu bật cóc.
Ba người bên cạnh sắp cười bò ra, Phong Lăng đứng nhìn mà cũng không nhịn được. Vừa rồi khi nghe Tam đếm, cô đã cảm thấy hơi kỳ quái, chỉ là nhất thời chưa nhận ra là anh ta đang lén lười biếng.
Bật cóc mười cái mệt tương đương với năm mươi cái kéo xà đơn. Bật cóc một trăm cái coi như là cho anh ta một bài học. Lần này ít nhất có thể nhớ kỹ, nếu không về sau lỡ mà còn như vậy, thật sự bị lão đại nổi giận rồi đá ra khỏi đội súng bắn tỉa thì đó mới là tiêu đời thật sự.
Bởi vì là cuối tuần nên buổi huấn luyện có thể chấm dứt sớm hơn hai tiếng so với bình thường. Vừa bốn giờ chiều, sau khi buổi huấn luyện kết thúc, rất nhiều thành viên lâu năm có đủ tư cách được phép ra vào tự do trong căn cứ sẽ tới khu thương mại cách đây năm kilomet để đi lòng vòng.
Hai tháng trước, trong một lần làm nhiệm vụ, di động của Phong Lăng đã không cẩn thận bị rơi xuống nước. Tuy rằng điện thoại vẫn có thể sử dụng nhưng lại bị chập chờn, cô không có ý định đổi cái khác, nhưng Hàn Kình đã nói với Nam Hành chuyện này.
Sau rời khỏi doanh trại huấn luyện đi tới đội một để dặn dò một vài chuyện chính, Nam Hành quay về doanh trại huấn luyện của đội bắn tỉa, đang định gọi Phong Lăng cùng mình đi ra ngoài. Kết quả, anh vừa mới đi vào thì thấy Phong Lăng và Kiều Phỉ đang đứng cạnh nhau nói chuyện. Ánh mặt trời chiếu xuống, xuyên qua lều vải che nắng bên ngoài doanh trại, dừng chân bên gò má sạch sẽ nhẵn mịn của người thiếu niên.
Nam Hành lạnh mặt bước đến gần, cầm chìa khóa xe, thản nhiên nói với Phong Lăng: "Theo tôi ra ngoài."
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
Chương 792: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (54)
Chương 792: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (54)