TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
Chương 796: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (58)

Trước lời mời của cảnh sát, đồng thời cũng thấy Lệ Nam Hành không sốt ruột giục đi ăn cơm tối với anh ngay, cô đồng ý đi cùng cảnh sát để trả lại chiếc túi cho người phụ nữ lớn tuổi kia.

Từ khu trung tâm thương mại này lái xe đến Cục Cảnh sát gần nhất chỉ mất ba phút. Bọn họ ngồi xe cảnh sát đến đó chứ không lái xe của mình.

Trong Cục Cảnh sát, người phụ nữ lớn tuổi vẫn đang than thở.

"Không biết rốt cuộc có lấy được chiếc túi về hay không nữa." Người phụ nữ cao tuổi xót xa nói: "Tần Thu à, nhiều năm trôi qua như vậy rồi, mẹ sợ trong lòng con khó chịu, cho nên vẫn không hề nói gì. Con còn nhớ không, lúc đứa cháu ngoại đáng thương của mẹ vừa mới sinh ra, mẹ đã nhờ một người bạn cũ trong nước chuyên sưu tập đồ ngọc cổ, đánh một miếng ngọc bội cho đứa trẻ kia, bên trên khắc một chữ “Phong"”. Thật ra còn có một miếng khác nữa, lúc điêu khắc ngọc bội còn có một miếng ngọc hoàn có thể ghép với ngọc bội một cách trọn vẹn, khớp với nhau. Lúc trước, mẹ nghĩ con và đứa trẻ đều ở nhà họ Phong, rất ít cơ hội có thể gặp được hai người. Người làm bà ngoại như mẹ bèn giữ lại để làm kỷ niệm, cho nên mẹ giữ ngọc hoàn, còn ngọc bội thì đeo cho đứa trẻ."

Tần Thu nghe mấy lời này thì cuối cùng cũng hiểu được tại sao mẹ mình lại nóng lòng muốn lấy lại cái túi vừa bị cướp đi như vậy.

"Lúc trước, sau khi mà đứa bé rơi xuống biển, trong lòng mẹ thật sự khó chịu. Ngày nào cũng chỉ có thể nhìn chiếc ngọc hoàn ấy mà ngẩn người. Lâu rồi thành thói quen mang theo bên người hoặc là để ở trong túi mỗi ngày. Mẹ cũng đã quen mỗi tối trước khi đi ngủ đều đặt ngọc hoàn kia bên cạnh gối đầu của mình. Chỉ khi nhìn nó thì mẹ mới có thể ngủ ngon giấc được. Nếu không thì mẹ thể nào cũng sẽ mơ thấy cảnh tượng đáng sợ khi đứa trẻ kia bị sóng biển cuốn mất." Người phụ nữ lớn tuổi vừa nói thì mắt đã đỏ lên: "Nếu không lấy lại được chiếc túi thì chỉ sợ là cũng không lấy được ngọc hoàn về. Sau này, mẹ biết sống như thế nào đây... Sợ là không thể ngủ được nữa."

"Mẹ, nếu mẹ không nói chuyện này ra thì con thật sự không bao giờ biết bên cạnh mẹ còn có một vật kỷ niệm như vậy." Tần Thu ngồi bên cạnh bà, than một tiếng.

Người phụ nữ lớn tuổi đỏ mắt nói: "Mẹ chỉ sợ con đau lòng. Lúc trước, lần nào con cũng khóc đến mức bất tỉnh. Mấy năm gần đây, vất vả lắm con mới không dễ bị kích động nữa, sao mẹ có thể nhắc lại chuyện về đứa trẻ này để làm con đau lòng chứ. Nhưng dù sao thì máu mủ tình thâm, con là con gái của mẹ, đứa trẻ bị rơi xuống biển là con gái con, huyết mạch liền với huyết mạch. Mỗi tối, mẹ chỉ cần vừa nhắm mắt lại là nhìn thấy hình ảnh đứa trẻ đáng thương ấy dập dềnh giữa biển, trong lòng đau đớn không chịu nổi."

Ngay lúc hai mẹ con đang đau lòng thì bên ngoài có xe cảnh sát đỗ lại.

Phong Lăng đi xuống xe, nhìn về phía Cục Cảnh sát. Cô đang hơi do dự thì lại nghe Nam Hành nói phía sau: "Cậu tự đi vào, tôi ở bên ngoài chờ cậu."

Cô quay đầu lại thì thấy Nam Hành cũng đã xuống xe, tư thái lạnh nhạt như tùy ý dựa vào cửa xe hóng gió. Anh vừa nhìn cô, vừa nghiêng đầu châm điếu thuốc, một tay đút trong túi quần, ánh mắt lạnh lùng thản nhiên: "Sao thế? Loại chuyện này mà cũng cần tôi đi vào cùng cậu à?"

Thấy Lệ lão đại không có vẻ gì là thiếu kiên nhẫn, cũng không trách cô lo chuyện bao đồng, Phong Lăng lại nhìn anh rồi xoay người theo hai cảnh sát kia đi vào Cục Cảnh sát.

Nam Hành cầm điếu thuốc, sắc mặt sáng sủa nhưng lạnh lùng tuấn tú giống như quỷ thần cầm búa rìu vậy. Anh thản nhiên khẽ híp mắt lại, liếc mắt nhìn theo bóng dáng Phong Lăng.Một viên cảnh sát đi ra nhìn thấy anh, sau khi hỏi tình hình của hai cảnh sát kia và Phong Lăng trước cửa thì vội bước nhanh ra đón: "Cậu Lệ, loại chuyện này mà phải làm phiền anh ra tay, thật sự làm phiền anh rồi."

Nam Hành chỉ thản nhiên liếc qua cửa chính của Cục Cảnh sát: "Người bị làm phiền không phải tôi, người giúp các cậu bắt cướp chính là người vừa mới đi vào."

"Vậy... cậu ấy là?"

Nam Hành gẩy tàn thuốc: "Đồ đệ của tôi."

"Đồ đệ?"

Căn cứ XI có liên lạc rất nhiều với cảnh sát Mỹ. Đại đa số người của cảnh sát đều biết người trong căn cứ bọn họ, biết cậu chủ Lệ Nam Hành này bình thường khó đối phó đến thế nào. Bao nhiêu người muốn xin anh tự mình dạy cho, nhưng dù là dùng cách gì đi nữa cũng không nhận được một câu dạy dỗ của anh. Nghe nói ngay cả đội một – đội lợi hại nhất căn cứ XI cũng không có ai may mắn được Lệ Nam Hành tự mình huấn luyện.

Chỉ là bọn họ là người ngoài nên không nghe ngóng được gì nhiều, không biết mấy lời đồn đó là tin tức từ bao nhiêu năm trước rồi. Nhưng bây giờ bỗng nhiên nghe thấy cậu chủ trước mắt này thừa nhận có một đồ đệ, xem ra cậu thiếu niên vừa mới đi vào trong kia chắc chắn không phải là người đơn giản.

Lệ Nam Hành thản nhiên liếc qua bóng người đã biến mất bên trong cửa chính, chậm rãi nhả khói, không nói thêm một chữ nào nữa.

Phong Lăng được anh đích thân giữ lại căn cứ, đích thân đốc thúc huấn luyện thể lực, từng bước một đi đến bây giờ, lại được dẫn vào đội bắn tỉa mà anh hoàn toàn quản lý, không phải đồ đệ thì là cái gì?

Bên kia, Phong Lăng được dẫn vào phòng trà của Cục Cảnh sát.

"Bà Phong, túi của hai bà đã được lấy về rồi đây. Người anh em này đã hỗ trợ đuổi theo bọn cướp. Mời hai bà kiểm tra xem trong túi có thiếu cái gì không. Nếu không có vấn đề gì thì hai bà có thể yên tâm về nhà rồi." Sau khi cảnh sát nói, Phong Lăng cảm thấy không cần phải nói thêm điều gì với hai người bên trong, chỉ đặt chiếc túi xuống bàn cách cửa gần nhất.

Sau đó, cô vẫn không nói gì thêm, chỉ vô cảm gật đầu một cái với người phụ nữ trung niên và người phụ nữ lớn tuổi ở bên trong đang đảo mắt nhìn về phía mình, không đi vào gặp mà xoay người định đi luôn.

Người phụ nữ lớn tuổi mới đầu nhìn chiếc túi, thấy túi mình vẫn bình yên vô sự được đặt ở nơi đó. Rồi chỉ trong nháy mắt bà chuyển qua nhìn về phía người trước cửa, lúc này, khuôn mặt bỗng khựng lại: "Từ từ đã!"

Phong Lăng vừa định nghiêng người đi thì dừng lại, quay đầu nhìn thoáng qua người phụ nữ lớn tuổi kia. Hai cảnh sát trước cửa cũng tưởng có vấn đề gì, nghi hoặc nhìn lại vào bên trong.

"Chờ một chút, cậu là..." Vẻ mặt của người phụ nữ lớn tuổi có chút cứng ngắc, lại dường như có vẻ kinh ngạc khôn kể, cứ thế mà ngây ra nhìn khuôn mặt Phong Lăng. Ánh mắt bà dần dần trở nên không dám tin, hết nhìn Phong Lăng, rồi lại nhìn về phía Tần Thu bên cạnh cũng đang hơi sửng sốt: "Cậu... Hai người..."

Phong Lăng hơi khó hiểu khi thấy biểu cảm vừa kích động vừa kinh ngạc của người phụ nữ lớn tuổi. Cô lại nhìn người phụ nữ trung niên ở bên cạnh bà. Khi cô và bà ấy vừa đối diện nhau, ánh mắt cô lại quay trở về nhìn người phụ nữ lớn tuổi.

"Chiếc túi có vấn đề gì sao?" Phong Lăng thản nhiên nói: "Vừa rồi cháu cầm thẳng về đây, không hề mở ra. Hai bà muốn mở ra để kiểm tra kỹ rồi nói không?"

"Không phải." Người phụ nữ lớn tuổi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Phong Lăng, lại nhìn mái tóc ngắn và đồng phục chiến đấu màu đen trên người cô. Ánh mắt bà lại có vẻ rối bời, chỉ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Phong Lăng mà hỏi: "Cậu, cậu tên là gì vậy, cậu bé?"

| Tải iWin