Phong Lăng lắc đầu: “Tôi không sao, bụng hơi khó chịu thôi.”
Kiều Phỉ quan sát Phong Lăng một cách kỹ càng, sau đó thấy vẻ mặt có nỗi niềm khó nói của cô, dù anh ta không biết câu hỏi của mình có quá mạo phạm hay không, nhưng vẫn thấp giọng hỏi một câu: “Có phải là… Mấy ngày mà tháng nào con gái cũng phải trải qua không?”
Phong Lăng lập tức liếc nhìn anh ta.
Một người đàn ông trưởng thành quả nhiên hiểu biết nhiều.
Dù cô không muốn nói chuyện này ra, nhưng vẫn gật đầu: “Nhưng tôi không sao, cứ huấn luyện bình thường đi.”
Bây giờ, hàng ngày đội bắn tỉa đều phải tăng cường huấn luyện, dù trời lạnh nhưng họ vẫn không thể tùy tiện bỏ dở hay nghỉ ngơi giữa chừng. Dẫu sao Liên Hợp Quốc và quân đội Mỹ cũng sắp cử các lãnh đạo đến đây, họ vô cùng quan tâm đến việc khảo sát tình hình của đội bắn tỉa.
“Vẫn chịu được chứ?”
“Vâng.”
“Vậy được, hôm nay chỉ luyện súng thôi, các động tác khác thì làm ít đi, biên độ hoạt động cũng đừng quá lớn.”
Kiều Phỉ thấy Phong Lăng không muốn làm chậm trễ buổi huấn luyện vì chuyện này, vậy nên dù anh ta muốn bảo cô đi nghỉ ngơi, nhưng quay đầu nhìn thấy bốn người khác vẫn đang tập luyện, anh ta chỉ đành tiếp tục để cô tập. Dẫu vậy trong thời gian nghỉ ngơi, thi thoảng anh ta lại đưa cho cô một cốc nước nóng.
Buổi sáng thường là thời gian nghỉ của dì Cherry, bà chỉ làm việc vào buổi trưa và tối.
Lúc tới căn tin, Phong Lăng định đi cảm ơn dì Cherry vì chuyện tối hôm qua nhưng lúc này cô mới biết dì Cherry đã đột ngột nghỉ việc vào tối qua rồi, đồng thời cũng đã rời khỏi căn cứ ngay trong đêm.
Nghỉ việc?
Chẳng lẽ là vì cô?
Có khi nào là vì bà ấy muốn giúp cô che giấu bí mật này nhưng lo bản thân quá thật thà nên bối rối, sợ chẳng may bản thân lỡ miệng thì sẽ gây ra chuyện nên mới dứt khoát rời khỏi căn cứ để tránh gây chuyện thi phi?
Dì Cherry luôn làm việc rất tốt trong căn cứ, nếu không vì vô tình phát hiện bí mật của cô thì sao tình hình lại biến thành thế này…
Phong Lăng không ăn được mấy, cứ mải nghĩ mãi đến chuyện này, nhân lúc những người khác vẫn đang dùng bữa, cô đứng dậy đi ra ngoài gọi điện thoại cho dì Cherry.
Nhưng sau khi điện thoại được kết nối, phía bên kia lại thông báo đã tắt máy.
Phong Lăng không cam chịu, sợ vì chuyện gì đó khác nên dì Cherry mới phải rời khỏi căn cứ nên cô quay lại căn tin, hỏi những nhân viên làm việc khác và cả đầu bếp, nhưng mọi người đều nói không rõ nguyên nhân vì sao.
Họ chỉ nói dì Cherry đã thu dọn đồ đạc và rời đi ngay trong đêm qua. Lúc đi, bà ấy cũng không nói gì, nhưng nhìn thái độ thì dường như bà ấy rất bình tĩnh, không giống đang tức giận hay uất ức, cũng không giống như có điều gì khó nói. Gói ghém đồ đạc xong, dì Cherry lập tức rời đi, cũng không để lại lời nhắn gì cho bọn họ cả.
Chuyện này bỗng chốc trở thành hòn đá nặng đè trong lòng của Phong Lăng. Trong buổi huấn luyện chiều, cô luôn thấy bất an, một phần cũng vì tối qua ngủ không ngon.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, bụng cô không còn đau như hôm qua nữa nhưng vẫn có cảm giác đau lâm râm. Hơn nữa, vào ngày này mỗi tháng, thể lực của cô sẽ không tốt như ngày thường, rất dễ cảm thấy uể oải.
Lúc đến buổi tập sáng, có lẽ Kiều Phỉ cũng đã lường trước, anh ta bảo họ làm các động tác đơn giản có biên độ nhỏ để làm nóng cơ thể trước, sau đó chỉ luyện súng, hoàn toàn không làm những động tác huấn luyện quá kịch liệt.
Lúc nghỉ giữa giờ, Kiều Phỉ mang một cốc nước nóng tới cho Phong Lăng giống hôm qua: “Bắt đầu từ chiều hôm qua, không chỉ sắc mặt không tốt, mà hình như tâm trạng của cô cũng không ổn lắm nhỉ! Có chuyện thì cứ nói ra, nếu có thể giúp thì tôi sẽ giải quyết giúp cô, đừng buồn phiền một mình.”
Phong Lăng nhận lấy cốc nước: “Không có chuyện gì đâu, chỉ là dì Cherry ở căn tin đột nhiên rời đi như vậy, sau này tôi muốn ăn thức ăn do dì ấy nấu cũng khó rồi.”
Kiều Phỉ lập tức bật cười, giơ tay xoa đầu cô: “Nhìn cô đâu giống một người ham ăn, bình thường chẳng phải ăn gì cũng được à? Bây giờ lại kén chọn, một bà cô trong căn tin thôi việc mà cũng khiến cô thương tiếc vậy sao?”
Hành động xoa đầu của Kiều Phỉ khiến Phong Lăng khựng lại một lúc, cô liếc nhìn anh ta một cái, cuối cùng lại không nói gì.
Lệ Nam Hành ra ngoài điều tra một vụ án nhỏ với cảnh sát từ hôm qua, đến sáng nay mới quay về. Lúc đi qua cửa vào doanh trại của đội bắn tỉa, anh đã trông thấy cảnh tượng này.
Lệ Nam Hành mặc chiếc áo sơ mi màu trắng và chiếc quần tây màu đen, nhưng bên ngoài không khoác thêm áo vest mà mặc chiếc áo khoác đồng phục chiến đấu. Rõ ràng chiếc áo này không quá phù hợp với bộ trang phục trên người, nhưng mặc vào người có vóc dáng cao lớn thẳng tắp như anh lại mang tới một cảm giác anh tuấn lạ kỳ.
Lệ Nam Hành liếc nhìn Phong Lăng đang ngồi trên chiếc ghế dài, tay cầm một cốc nước, ngoan ngoãn để mặc cho Kiều Phỉ xoa đầu, khóe mắt anh ánh lên tia rét lạnh. Vốn dĩ việc đầu tiên anh định làm ngay sau khi quay về căn cứ là đi thay đồ, thay chiếc áo sơ mi và quần âu mà anh vốn rất ghét ra, nhưng bây giờ, rõ ràng đã có chuyện khẩn cấp hơn.
Người đàn ông chuyển hướng, đi thẳng vào doanh trại huấn luyện.
“Lão đại!”
Đám A K chào hỏi Lệ Nam Hành, họ đã quen với thái độ phớt lờ của Lệ lão đại nên vẫn cười he he, tiếp tục chào hỏi, dẫu sao lão đại cũng là lão đại mà.
Nghe thấy tiếng chào bọn họ, Kiều Phỉ quay đầu lại thì nhìn thấy Lệ Nam Hành đang đi về phía này, anh lạnh lùng bước đến gần như thể mục tiêu nhắm vào là Phong Lăng. Theo bản năng, Kiều Phỉ lập tức bước sang bên cạnh một bước, nhìn có vẻ như vô tình nhưng lại là cố ý chắn phía trước mặt Phong Lăng đang ngồi trên chiếc ghế dài, để cô tránh ở sau lưng mình, đồng thời nói: “Lão đại, vụ án anh phối hợp điều tra với bên cảnh sát đã kết thúc rồi à? Tiến độ huấn luyện trong doanh trại hôm qua và hôm nay đều rất khá, hiện tại cách xếp đặt súng bắn tỉa của năm người họ đã vô cùng ổn định, đủ để thông qua khảo sát rồi.”
Ánh mắt vốn chẳng có chút ấm áp của Lệ Nam Hành càng trở nên thâm trầm bởi động tác dùng cơ thể che chắn cho Phong Lăng của Kiều Phỉ.
Anh cởi chiếc áo khoác trên người xuống, vắt lên khuỷu tay mình, trên người mặc độc một chiếc áo sơ mi màu trắng như vậy dưới thời tiết gần âm ba, bốn độ. Sau đó Lệ Nam Hành thuận tay cởi mấy khuy áo đắt tiền và tinh tế của chiếc áo sơ mi ra, ánh mắt vẫn lạnh đến mức đáng sợ.
Dù bị Kiều Phỉ chặn trước mặt, không nhìn thấy nhưng Phong Lăng vẫn cảm nhận được dường như không khí xung quanh đã giảm thêm mấy độ.
Cô siết chặt cốc nước bằng thủy tinh trong tay, bụng có hơi khó chịu, nếu có thể không chọc giận thì tốt nhất không nên trêu chọc anh. Dẫu sao Kiều Phỉ cũng đã chặn trước mặt, bây giờ cô có bảo Kiều Phỉ tránh ra cũng bằng thừa.
“Thời tiết lạnh đến mức phải ngồi uống nước nóng ở sân huấn luyện à?” Ánh mắt của Lệ Nam Hành nhìn thẳng mặt Kiều Phỉ, nhưng giọng nói rõ ràng là nói với người đang ngồi phía sau lưng anh ta.
Không đợi Phong Lăng giải thích, Kiều Phỉ đã nói thẳng: “Lão đại, nhiệt độ hai hôm nay quá thấp, sắp có một đợt khảo sát quan trọng, chúng ta không thể để họ bị cảm cúm hay đau ốm gì được. Tôi đặt một chiếc bình giữ nhiệt ở đây là để họ có thể uống chút nước nóng.”
“Thế à? Sao trong cốc của những người khác không thấy có hơi nóng?” Lệ Nam Hành liếc nhìn hơi nóng trên cốc của Phong Lăng, sau đó lại lạnh lùng nhìn chiếc cốc trong tay của những người khác.
Nhưng lúc quay đầu lại, nhìn thấy hơi nóng trên cốc nước của cô, anh mới nhớ lại tình trạng đặc biệt của cô mấy ngày này nên lập tức hiểu ra tại sao cô cần phải uống nước nóng.
Vẻ lạnh giá trong mắt của người đàn ông giảm đi một chút, nhưng lông mày vẫn nhíu vì thái độ bảo vệ Phong Lăng ở sau lưng của Kiều Phỉ.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
Chương 906: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (167)
Chương 906: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (167)