Bởi vì vừa mới đánh răng xong nên môi anh lành lạnh, mang theo mùi bạc hà.
Phong Lăng ngây ra, mắt đờ đẫn, bất ngờ lùi về phía sau.
Người đàn ông cũng đồng thời buông cánh tay mới vừa ôm bên hông cô ra, nhìn ánh mắt khiếp sợ lại hơi hoảng loạn, luống cuống của thiếu nữ, Lệ Nam Hành nhếch môi cười: "Được rồi, đã qua cơn xúc động, cô có thể đi nghỉ ngơi được rồi."
Phong Lăng: "..."
Hôn tự nhiên như vậy, anh thật sự coi cô như đàn ông à?
Hay là, thật ra Lệ lão đại thích đàn ông?
Phong Lăng đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, Lệ Nam Hành tiện tay để bàn chải của mình lại trong cốc đánh răng của cô, giống như có ý sáng sớm ngày mai anh sẽ còn tới nữa, sau đó xoay người nghênh ngang rời đi.
Phong Lăng cạn lời, nhìn bóng lưng của người đàn ông nhưng không lên tiếng, cô chỉ đưa tay lên muốn sờ môi mình, nhưng chưa sờ vào đã vội bỏ tay xuống. Cô đi ra ngoài, tới bên giường rồi ngả về phía sau nằm chết dí trên đó.
Chuyện này là sao?
Lệ lão đại đang quang minh chính đại quyến rũ cô sao? Cho dù cô là một người đàn ông, anh cũng không để ý, cũng không cảm thấy có vấn đề gì sao?
Vừa nghĩ như thế, Phong Lăng bỗng ngồi bật dậy. Nếu vậy, chẳng phải cô ở lại căn hộ của anh thì sẽ rất nguy hiểm ư? Bình thường, trong căn cứ, anh đã phách lối như vậy rồi, giờ ở đây chỉ có hai người bọn họ, ngộ nhỡ ngủ đến nửa đêm, anh nổi cơn “thú tính” rồi đột nhiên chạy tới căn phòng này của cô...
Cũng không phải cô chưa từng bắt gặp lúc anh lên cơn thú tính, đau đến mức cả đời này cô cũng không muốn có cái loại tiếp xúc "khoảng cách" này với anh nữa.
Nhưng dù sao chuyện đó cũng đã là quá khứ rồi, lúc đó anh cũng mơ hồ, nếu như cô không quên chuyện đó đi thì cũng làm mình làm mẩy quá. Vả lại, nếu như chuyện này bị anh biết được, việc cô là con gái cũng sẽ bị vạch trần mà không cần phải nói thêm gì nữa.
Cô không thể nói gì, cũng không thể làm gì được.
Về phần ban nãy...
Anh nói anh uống nhiều rồi.
Vì thế anh chỉ trở nên xúc động sau khi uống nhiều thôi nhỉ, ngay cả chính anh cũng thừa nhận là xúc động, cô còn có thể nói gì đây?
Phỏng chừng sáng sớm ngày mai, Lệ lão đại sẽ lại quên thôi.
...
Sáng sớm hôm sau, hôm nay Lệ Nam Hành không ra ngoài, cũng không đích thân xuống bếp làm mấy món ăn hắc ám nữa mà đặt bữa sáng của khách sạn gần đó, rất nhanh bữa sáng đã được đưa đến nhà.
Sau khi rửa mặt, đi ra ngoài, Phong Lăng thấy Lệ Nam Hành mặc đồng phục chiến đấu màu đen, tay cầm bật lửa, đi từ phía cửa sổ sát đất lại. Hình như anh vừa mới hút thuốc ở ngoài ban công.
Mặc dù người đàn ông này nghiện thuốc lá rất nặng nhưng anh luôn biết lựa hoàn cảnh, hầu hết đều hút ở bên ngoài, như thế sẽ không để lại mùi thuốc lá trong phòng.
Thấy anh bình tĩnh, thờ ơ tiến tới, Phong Lăng lập tức hiểu ra tối hôm qua mình đã nghĩ nhiều rồi.
Lệ lão đại làm vậy chỉ vì uống say mà thôi.
"Qua đây ăn sáng đi." Lệ Nam Hành liếc nhìn cô một cái, đi thẳng tới, kéo ghế ra bảo cô tới, đồng thời anh cũng đi qua đối diện bàn ăn, lại kéo một cái ghế khác ra rồi ngồi xuống.
Phong Lăng đi qua đó, lúc ngồi ăn sáng, bầu không khí rất yên tĩnh, người đàn ông nhìn cô im lặng, dịu ngoan giống như con mèo con, khóe miệng hơi hơi cong lên, thế nhưng anh vẫn tỉnh bơ không bị phát hiện. Nụ cười này lướt qua quá nhanh, lúc Phong Lăng ngước mắt lên lần nữa thì nó đã biến mất không còn đấu vết.
Nhưng kiểu ngoan ngoãn, yên lặng như mèo thế này hay tàn nhẫn giống sói khi tức giận của Phong Lăng không thể tìm thấy trên bất cứ người con gái nào.
Người đàn ông đặt một ly sữa bò nóng trước mặt Phong Lăng: "Uống hết đi."
Phong Lăng nghe lời anh uống cạn cốc sữa.
Hai miếng bánh mì nướng phết mứt việt quất lại được đưa đến trước mặt cô: "Ăn hết."
Phong Lăng vội vàng dời miếng trứng ốp-la mãi vẫn chưa ăn xong sang một bên, ngoan ngoãn ăn hết.
Dù sao bây giờ lão đại ở bên ngoài giúp cô giải quyết vấn đề, nếu như đã không giúp được gì thì việc duy nhất cô có thể làm chính là yên lặng nghe lời, không gây chuyện thị phi nữa, để anh bớt lo một chút.
Thấy cô ngoan ngoãn như vậy, Lệ Nam Hành thật sự muốn bế cô lên, hôn vài cái, nhưng thoáng thấy ánh mắt vô tội đầy nhẫn nhục chịu đựng của cô, cuối cùng anh vẫn tạm thời bỏ qua suy nghĩ này, chỉ hỏi: "Không phải cậu rất thích ăn việt quất sao? Mứt việt quất này là tôi dặn người ta mua đấy, sao thế? Không thích ăn à?"
"Không phải… Chỉ là tôi không quá thích ăn mấy thứ bánh mì nướng này thôi. Trước đây ở nhà ăn trong căn cứ, mỗi sáng tôi đều tới quầy phục vụ món ăn Trung Quốc ăn một quả trứng chiên, ăn một bát cháo là đủ. Tôi không thích ăn mấy thứ như bánh mì nướng, sandwich này lắm.”
"Ừm, hiếm khi thấy cậu chủ động nói ra sở thích của mình một lần đấy!" Lệ Nam Hành thản nhiên nói: "Mai sẽ đổi sang ăn món Trung."
Nghe giọng điệu này của anh...
"Lão đại, tôi phải ở lại chỗ của anh lâu lắm à?”
"Trước khi chuyện giải quyết xong, cậu không được ra ngoài, nhất là không được để người của quân đội Mỹ nhìn thấy cậu ở bên ngoài một mình. Nếu như cậu có đủ đầu óc phán đoán thì sẽ hiểu ý của tôi, cho dù quân đội Mỹ không chiếm được lợi ích gì từ căn cứ XI nhưng trước khi mọi chuyện hoàn toàn giải quyết xong, chỉ cần cậu ló đầu ra ngoài, sẽ có người dùng cậu làm cái cớ để bới móc. Chuyện cậu cần phải làm bây giờ chính là yên lặng ở lại chỗ này, coi như là dưỡng thương, cũng coi như là tạm thời tránh họa."
Lệ Nam Hành không giấu giếm mà rất thẳng thắn, nói ra để cô hiểu được tình hình trước mắt, để ít nhất cô còn biết nên ứng phó thế nào, chứ anh không giống như những kẻ lỗ mãng chỉ biết giơ đầu ra chịu thay cô.
“Nếu như tôi nhất định phải lánh đi một thì thời gian thì tôi có thể chuyển đến chỗ khác. Anh còn phải trở về căn cứ, còn phải ra ngoài xử lí công việc nữa, tôi cứ ở đây mãi thì có phải là phiền phức quá không?” Phong Lăng nhìn anh.
Lệ Nam Hành khẽ nhướng mày: “Phiền gì mà phiền? Cậu nghĩ là tôi thích ở lại căn cứ lắm à? Ai mà chẳng thích có cuộc sống bình yên, không có chuyện gì xảy ra chứ? Nhân lúc dạo gần đây tôi cũng thường xuyên phải chạy qua chạy lại trong nội thành Los Angeles, ở đây cũng tiện nên cậu cứ yên tâm ở đây. Chẳng có gì phiền phức cả, cũng có bắt cậu phải ngủ chung giường với tôi đâu.”
Phong Lăng: "..."
Lão đại, chuyện tôi nói với chuyện anh nói căn bản không phải là cùng một chuyện mà, nói tới nói lui sao lại kéo tới vấn đề “ngủ” rồi.
Phong Lăng nhìn Lệ Nam Hành đang ăn sáng, cúi đầu tiếp tục ăn những món trước mặt, rất nhiều, cô không thể ăn hết nhưng những món do anh đưa sang thì cô chỉ có thể ngoan ngoãn ăn.
Cuối cùng Lệ Nam Hành thấy cô thật sự không ăn nổi nữa thì lấy cái khay nhỏ trước mặt đi, lạnh nhạt nói: “Ban ngày quá buồn chán thì xem TV hoặc là vào trong phòng làm việc mở máy vi tính, chơi game để giết thời gian."
"Tôi không biết chơi game, TV cũng chẳng có gì hay."
Lệ Nam Hành nhìn thiếu nữ không có bất kỳ hứng thú nào với thế giới đầy màu sắc trước mặt này, đột nhiên cảm giác được sau này nếu như mình thật sự muốn nghiêm túc theo đuổi cô thì e là cô cũng sẽ không có bất kỳ hứng thú gì với mấy chuyện sến súa, tầm thường như tặng hoa gì gì đó.
"Vậy cậu làm gì?"
"Ở đây anh có máy chạy bộ gì gì đó không? Tôi quen huấn luyện mỗi ngày rồi, đột nhiên không có gì làm vài ngày khiến tôi cảm thấy khó chịu, muốn vận động."
Lệ Nam Hành: "Trong căn phòng bên cạnh phòng ngủ của tôi có mấy thiết bị thể dục, tôi không thường xuyên ngủ lại đây nên chưa từng dùng tới. Hai ngày vừa rồi cậu cũng không đi loanh quanh, không biết trong căn phòng kia có những gì sao?”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
Chương 938: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (199)
Chương 938: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (199)