Sau khi bước vào quán ăn, Lệ Nam Hành để Phong Lăng tự gọi món, đồng thời dặn cô hãy gọi món cho ba người ăn.
Ba người?
Còn có ai khác đến nữa sao?
Phong Lăng không hiểu ra sao, nhưng thấy Lệ lão đại cầm điện thoại như thể đang bận rộn chuyện gì đó nên cô cũng không hỏi nhiều, gọi lượng thức ăn cho khoảng ba người, mặn chay phối hợp coi như là đầy đủ. Sau đó cô lại gọi hai cốc nước ấm, còn lại thì đợi người thứ ba đến rồi gọi sau.
Lệ Nam Hành ngồi xuống bàn, nhìn đoạn video giám sát vừa được mở trên màn hình điện thoại.
Chính là cảnh phía dưới căn hộ của anh, Phong Minh Châu dẫn theo Tần Thư Khả tìm đến tận cửa, chặn đường Phong Lăng ở cổng. Anh không nghe được âm thanh trong đoạn video này, chỉ có thể nhìn thấy Phong Minh Châu dùng vẻ mặt hùng hổ dọa người nói rất nhiều với Phong Lăng, còn Phong Lăng thì vẫn chẳng tỏ thái độ gì.
Sau khi xem qua đoạn video này, Lệ Nam Hành thờ ơ ném chiếc điện thoại lên bàn, ngước mắt lên nhìn Phong Lăng đang cầm chiếc cốc thủy tinh uống nước: “Phong Minh Châu lại đến tìm cậu?”
Động tác uống nước của Phong Lăng ngừng lại, vốn dĩ cô không muốn nói đến chuyện này, sao anh lại biết được?
Cô đặt cốc nước ra xa, thành thật đáp: “Vâng.”
“Hôm nay lúc cậu vừa đến đã có tâm trạng không tốt, chuyện này có liên quan đến cô ta à?”
“Có một chút! Nhưng tôi không quá để tâm đến những chuyện mà cô ấy nói, chỉ là tôi thật sự sợ mình sẽ làm liên lụy đến anh.”
Ánh mắt của Lệ Nam Hành lại lạnh lùng hơn: “Về sau, cậu tránh cô ta xa ra, một cô tiểu thư được nhà họ Phong nuông chiều đến mức coi trời bằng vung, đến tôi còn phải tránh cô ta như tránh bệnh truyền nhiễm thì cậu cũng bớt chạm mặt với cô ta đi.”
Phong Lăng không giải thích nhiều: “Lần sau tôi nhất định sẽ chú ý.”
Lệ Nam Hành không nhiều lời nữa, chỉ là thấy dáng vẻ thành thật đến mức không dám giấu giếm bất kỳ lời nào trong lòng của Phong Lăng, khóe miệng anh khẽ nhếch lên, sau đó anh cầm quyển thực đơn lên xem: “Gọi những món gì rồi?”
Phong Lăng chỉ vào mấy món ăn trên thực đơn.
Lúc hai người đang nói chuyện, cánh cửa phòng ăn lại được mở ra. Người đàn ông bước vào có dáng người cao lớn, tuấn tú, vì gần đây thời tiết hơi lạnh, hơn nữa tuyết cũng rơi nhiều, nên anh ta mặc chiếc áo sơ mi trắng bên trong và khoác một chiếc áo gió dáng dài màu xám bên ngoài, thoạt nhìn vừa có vẻ gọn gàng vừa có cảm giác cao quý hơn người. Anh ta đi thẳng về phía của bọn họ.
“Sao lại hẹn ở chỗ này?” Ánh mắt của Tần Tư Đình chỉ lướt qua Phong Lăng đúng một giây, sau đó nhanh chóng liếc nhìn sang Lệ Nam Hành vừa khép quyển thực đơn lại, đặt sang một bên.
“Ngồi đi.” Lệ Nam Hành hất hàm chỉ vào một chiếc ghế khác bên cạnh.
Tần Tư Đình kéo chiếc ghế ra ngồi xuống, thấy Phong Lăng yên tĩnh ngồi một bên, vẻ mặt rối rắm không biết mình có nên chào hay không vì cô không quen biết người này, anh ta mỉm cười với cô: “Xin chào, tôi là Tần Tư Đình.”
Phong Lăng gật đầu với anh ta.
Cô không nhớ là mình từng nghe thấy cái tên Tần Tư Đình này ở đâu nhưng chắc chắn đã từng nghe thấy. Hình như anh ta là một bác sĩ vừa rất trẻ tuổi vừa có thành tựu cao trong giới y học, quan hệ của anh ta và Lệ lão đại khá tốt, còn những chuyện khác thì cô không rõ lắm.
“Vẻ mặt xa lạ này của cậu như thể đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau ấy.” Tần Tư Đình không muốn để bầu không khí trở nên tẻ nhạt: “Thật ra tôi đã từng gặp cậu trước đây rồi, lúc cậu hôn mê bất tỉnh, tôi đã giúp cậu xử lý vết thương. Tôi và Nam Hành là bạn, đều là người mình cả, không cần quá gò bó đâu.”
Phong Lăng không giỏi giao tiếp với người khác lắm, cô chỉ gật đầu, nói: “Cảm ơn bác sĩ Tần.”
Tần Tư Đình không ngờ một cô gái nhỏ cải trang thành con trai mà tính cách lại trầm tĩnh như vậy, vốn dĩ anh ta còn tưởng cô là một tomboy, xem ra anh ta đã nhận định sai.
Tần Tư Đình không nhiều lời, chỉ nhìn về phía Lệ Nam Hành: “Giải quyết xong hết rồi à?”
“Vấn đề không lớn, ông nội tôi cũng đã ra mặt, cậu nghĩ còn có thể có vấn đề gì?” Lệ Nam Hành đưa thực đơn cho anh ta: “Muốn uống chút gì không?”
“Không, tối nay tôi sẽ đáp máy bay về Hải Thành, một lát nữa phải đi rồi.” Sau khi liếc nhìn đồng hồ, Tần Tư Đình lại nhìn sang Phong Lăng: “Gần đây, cậu đã đi đến bệnh viện kiểm tra chưa? Lúc đến xử lý vết thương cho cậu, tôi không mang theo bộ dụng cụ y tế cầm tay nên không xác định được mức độ chấn động não của cậu có nghiêm trọng hay không.”
“Chưa, ngày mai tôi sẽ đi kiểm tra xem sao.”
“Ừm, dạo này đầu cậu có bị đau nhiều không?”
“Vẫn ổn! Tôi đã đỡ nhiều rồi, chỉ cần không vận động quá mạnh và không lắc đầu, thì sẽ không thấy đau đớn gì.”
“Vậy thì vấn đề không lớn, từ lực va đập có thể thấy, chấn động não bộ là điều không thể tránh khỏi nhưng nhìn tình trạng của cậu thì có vẻ chỉ bị nhẹ thôi, nghỉ ngơi một thời gian là được.”
Phong Lăng lại gật đầu rồi yên lặng.
“Sao vội về thế?” Lệ Nam Hành hỏi.
“Hôm nay Mặc Cảnh Thâm về Hải Thành, tôi và cậu ta vừa hay cùng về một ngày, nên cùng đặt một chuyến bay luôn.”
“Cậu ta về Hải Thành làm gì? Mặc Thiệu Tắc chịu thả người rồi à? Chẳng phải tập đoàn Shine còn đang đợi cậu ta tiếp quản sao?” Lệ Nam Hành cau mày: “Tính ra đúng là lâu lắm rồi tôi cũng không liên lạc với cậu ta.”
“Cậu ta không nói nhiều nhưng theo như tôi biết, hình như cậu ta đã tra ra được cô gái đã cứu cậu ta ở ven sông Los Angeles. Cô ấy đang ở Hải Thành, vừa hay gần đây mối quan hệ cha con giữa cậu ta và Mặc Thiệu Tắc cũng đang căng thẳng tới đỉnh điểm. Cậu ta muốn đi thì ai có thể giữ lại được?”
Lệ Nam Hành cười mắng: “Cô gái cứu cậu ta không phải là Tô Tri Lam à?”
Tần Tư Đình thảnh thơi tựa lưng vào ghế ngồi, đôi chân dài tùy ý duỗi thẳng ra phía trước, nhàn nhạt nói: “Đến cậu và tôi cũng biết vị tiểu thư đó của Tô gia không phải là chính chủ thì sao Mặc Cảnh Thâm có thể không biết được? Mặc Thiệu Tắc đánh vào điểm này căn bản không có tác dụng, người có thể tính kế Mặc Cảnh Thâm… Sợ là vẫn chưa ra đời.”
“Nhắc đến chuyện cậu ta bị thương khi khoang máy bay bị nổ trên sông Los Angeles, trong chuyện này cũng có trách nhiệm của căn cứ XI, cô gái đã cứu cậu ta cũng coi như là có ơn với tôi. Nếu thật sự đã tìm thấy, có việc gì cần tôi giúp thì cứ bảo cậu ta nói với tôi một tiếng.”
“Bây giờ còn chưa biết rốt cuộc là ai, cậu cũng biết tính cách của cậu ta mà, trước giờ chỉ toàn suy tính trong đầu, chẳng buồn nói với ai khác. Đến chuyện cậu ta về Hải Thanh rồi có tính toán gì hay không mà tôi cũng không biết, cả quyền thừa kế tập đoàn Shine, cậu ta cũng không cần, ai mà biết được rốt cuộc cậu ta quay về nhà họ Mặc ở Hải Thành là định làm gì.”
Lệ Nam Hành cười lạnh, châm một điếu thuốc: “Kế thừa gia nghiệp thì có ý nghĩa gì, thứ nhận đến tay cũng đều là một đám quản lý đầy dã tâm. Theo phong cách làm việc từ trước tới giờ của Mặc Cảnh Thâm, nếu cậu ta muốn thành lập một công ty, chắc chắn tiếp theo đây, giới kinh doanh ở Hải Thành sẽ xuất hiện một ‘con ngựa ô’ mới. Chỉ cần cậu ta có đủ thời gian, trong tương lai, e là Shine cũng không sánh được với công ty do cậu ta tự mình thành lập đâu. Một đằng là đấu tranh thương mại nhàm chán, một đằng lại là thách thức tài chính của các lực lượng mới nổi lên, có cái nào có thể làm khó được cậu ta?”
“Ở Mỹ đến phát ngán rồi, tìm cơ hội về Hải Thành dạo chơi cũng hay.” Tần Tư Đình mỉm cười: “Dẫu sao nhà họ Lệ cũng có chút duyên với Hải Thành, dù mai sau người nhà họ Lệ đều cắm rễ ở Los Angeles, nhưng thi thoảng về chơi cũng không tệ. Đặc biệt là cậu đấy, không phải vẫn chưa có người thương à? Biết đâu khi về nước, cậu lại nhìn trúng cô nào, sau đó cưới về nhà thì sao.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
Chương 951: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (212)
Chương 951: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (212)