Phong Lăng vô thức ngẩng đầu lên, đến cả thời gian kinh ngạc và chuẩn bị cũng không có, thì đã nhìn thấy bàn tay của người đàn ông vươn ra mở cánh cửa.
Cơ thể cô gái đang trần như nhộng đứng dưới làn nước. Trong thoáng chốc, toàn thân Phong Lăng cứng đờ ra, đến nhúc nhích cũng không dám, thậm chí còn tuyệt vọng nhận ra ở đây chẳng có nổi một chỗ để trốn.
Ngay khi Phong Lăng đã sắp chuẩn bị tâm lý sẽ bị vạch trần, cô chỉ thấy bàn tay người đàn ông đặt mấy món đồ dùng trong lúc tắm trên nền đá hoa trước cửa phòng, anh không hề bước vào, chỉ đứng ngoài nói: “Mấy món đồ mới mua này, nếu thích mùi hương của nó thì cứ lấy mà dùng, những thứ lúc trước thích thì để lại, không thì vứt đi.”
Dứt lời, người đàn ông thu tay về, đóng cánh cửa lại, khoảng thời gian diễn ra mọi chuyện không quá một phút, sau đó anh nhanh chóng rời đi.
Từ đầu đến cuối, chỉ có mỗi cánh tay của anh thò vào trong, anh không bước vào, cũng không ngó đầu vào xem.
Có nghĩa là...
Cô chưa bị phát hiện?
Phong Lăng vẫn cứ ngâm mình dưới làn nước, nhìn đống sữa tắm đặt ở trên sàn nhà hoảng loạn mất một lúc mới có thể từ từ tỉnh táo trở lại, nhìn cánh cửa nhà tắm đóng chặt lại một lần nữa.
Sáng sớm hôm sau thức dậy, Phong Lăng còn chưa kịp mở mắt đã cảm nhận được cánh tay của người đàn ông đang ôm lấy hông của mình.
Đây cũng chẳng phải là ngày đầu tiên hay ngày thứ hai cô thức giấc trong vòng tay của anh, cú sốc này cũng không còn rõ ràng như lúc trước nữa nhưng cô vẫn hơi bất ngờ, có điều vẫn cứ để yên một lúc. Cánh tay người đàn ông ôm lấy eo cô siết chặt hơn, bàn tay đặt ở sau lưng cô khẽ vỗ về, vừa giống như trấn an lại vừa giống như dỗ cô ngủ.
Phong Lăng không cử động, chỉ hơi liếc mắt nhìn thời tiết ở bên ngoài cửa sổ, lúc này có lẽ đã chín giờ sáng rồi.
Nếu còn không về căn cứ, cô sẽ nhanh chóng bị cuộc sống nhàn rỗi đến phát chán này làm đảo lộn hết giờ giấc sinh hoạt thường ngày của mình mất. Sau này về lại căn cứ, cô muốn dậy sớm đúng giờ, có lẽ phải mất một thời gian để điều chỉnh lại.
Phong Lăng chẳng thể nào chợp mắt thêm được khi mà Lệ Nam Hành cứ ôm mình ngủ như vậy, cô nhanh chóng gỡ tay anh ra rồi ngồi dậy.
Lệ Nam Hành mở mắt: “Nhà họ Lệ và bên quân đội đã thương lượng và quyết định xong hình phạt dành cho cậu rồi, có muốn nghe không?”
Phong Lăng vừa mới đặt chân xuống đất thì lập tức dừng lại, quay đầu nhìn anh: “Hình phạt như thế nào vậy?”
Lệ Nam Hành nhìn cô một cái, sau đó ngồi dậy, đưa tay vuốt mái tóc ngắn của mình. Nhìn vết hằn của mái tóc hơi rối ở trên chiếc gối là biết tối qua anh ngủ ở chỗ cô rất ngon.
“Campuchia có một Thung Lũng Rắn nổi tiếng thế giới, ở đó có vô số loài trăn hung ác cùng với đủ các loại rắn độc hiếm thấy, ngay cả người dân Campuchia ở đấy và những người huấn luyện rắn cũng không dám đến gần. Có điều cách đây mười mấy năm, khu vực
đấy có chôn một bãi mìn. Cậu cũng biết nước Mỹ hay làm gì với các quốc gia vừa và nhỏ rồi đấy. Bọn họ dự định xây dựng căn cứ quân sự và cơ sở hậu cần ở gần đấy, nhưng cần có người đi giải quyết đống mìn bị chôn vùi ở Thung Lũng Rắn trước đã.”
“Đây là nhiệm vụ kiêm hình phạt của tôi?” Phong Lăng chẳng hề chau mày, đứng thẳng người bên cạnh giường và nhìn anh.
Lệ Nam Hành ngồi trên giường, hờ hững nhìn cô: “Bất kể là mìn được chôn ở đó hay việc xung quanh đó bất cứ lúc nào cũng có thể có rắn xông ra, chỉ cần cậu bất cẩn một chút thôi thì một là chôn thây ở Thung Lũng Rắn, không thì sẽ bị nổ banh xác bởi mìn. Đây là nhượng bộ lớn nhất của quân đội, bên phía Liên Hiệp Quốc cũng đã đồng ý với quyết định này rồi. Nhưng tất cả mọi người đều rõ, đây cũng chỉ là một cách khác bảo cậu đi chết thôi.”
Vẻ mặt của Phong Lăng vô cùng bình tĩnh: “Vậy tôi sẽ cẩn thận, có thể cố sống sót quay về thì tôi sẽ cố gắng sống sót quay về. Nếu như không thể sống mà trở lại, ít nhất xem như tôi cũng sống được thêm mấy ngày nữa, cũng chẳng thiệt.”
Trông thấy vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, không chút lo lắng của cô, lông mày Lệ Nam Hành khẽ giật giật: “Cậu không chịu nhờ tôi giúp?”
“Không thể nhờ!” Phong Lăng bình thản nói: “Tôi biết, nếu như bây giờ tôi cầu xin anh giúp đỡ, anh nhất định sẽ nghĩ cách để tôi không phải đi đến cái nơi kinh khủng đó nữa. Nhưng lúc này bên phía quân đội và người phụ trách của Liên Hiệp Quốc cũng đã tán thành quyết định này rồi, vậy thì chuyện lần này không cần lão đại như anh phải nhúng tay vào. Ngày hôm đấy, mấy ông cụ nhà họ Lệ cũng đã bảy tỏ rõ thái độ của bản thân rồi, họ không hề muốn anh bị liên lụy đến chuyện này, tôi cũng có suy nghĩ giống họ. Lão đại, anh đã làm quá nhiều việc vì tôi rồi. Việc tôi đã giết chết chỉ huy bên quân đội Mỹ là sự thật không phải bàn cãi. Thay vì hình phạt phải lĩnh án trong tù như một tội phạm giết người thì anh đã nghĩ đủ mọi cách giúp tôi thoát khỏi hình phạt rồi. Thật ra, kết quả như thế này cũng rất tốt. Chỉ cần cẩn thận một chút, tôi đảm bảo mình có thể sống sót quay trở về, có vậy chuyện này sẽ chấm dứt tại đây.”
Lệ Nam Hành sửng sốt vì lời nói của Phong Lăng: “Bị liên lụy đến chuyện này? Phong Lăng, lẽ ra ngay từ đầu đến giờ tôi nên bày tỏ rõ ràng rằng những gì tôi làm đều là tình nguyện.”
“Anh tình nguyện không có nghĩa tôi cũng như vậy. Lão đại, mấy ngày qua thật sự rất cảm ơn anh. Tôi tiếp nhận nhiệm vụ ở Campuchia.” Phong Lăng bình tĩnh: “Bọn họ muốn khi nào thì tôi lên đường? Tôi lập tức về căn cứ thu dọn đồ đạc để chuẩn bị.”
Thấy cô lại bắt đầu trở nên ương ngạnh, ánh mắt của Lệ Nam Hành lạnh lùng hơn: “Cậu xác định sẽ đi?”
“Tôi chắc chắn.”
“Xác suất có thể sống sót trở về là rất nhỏ.”
“Không sao! Từ bé, tôi đã lớn lên ở trong rừng, bất kể là loài rắn, sâu bọ hay chim chóc hoặc các loại thú trên cạn nào tôi cũng đều hiểu biết rất rõ. Nếu như người khác chỉ có 20% cơ hội sống sót thì nhất định xác suất sống sót của tôi phải nhiều hơn 20%.”
Lệ Nam Hành nhìn ánh mắt kiên định của cô, sau một hồi im lặng, anh lạnh nhạt nói: “Cấp trên cho phép căn cứ phái thêm một người đi cùng với cậu, giới hạn một người mà thôi, cậu muốn gọi ai đi cùng?”
“Không cần đâu, tôi sẽ tự đi. Vốn dĩ đây là nhiệm vụ kiêm hình phạt dành cho tôi, tôi không thể kéo người khác theo được.”
Nhìn ánh mắt thể hiện rõ dù sống hay chết thì cô vẫn nhất quyết một mình gánh lấy mọi chuyện của Phong Lăng, Lệ Nam Hành không nói gì thêm, chỉ nhìn cô.
Phong Lăng cũng nhìn anh, trong ánh mắt không hề có một chút sợ hãi nào, thản nhiên đến mức dường như thứ mà cô sắp đối mặt không phải là Thung Lũng Rắn đáng sợ nổi tiếng nhất thế giới mà chỉ là một nơi vô cùng bình thường.
Cô biết rằng, chỉ cần cô nói thêm một chữ với Lệ Nam Hành, kể cả đó không phải lời cầu xin giúp đỡ, hay chỉ là một câu mình không muốn đi thì nhất định anh sẽ có cách để cho cô ở lại, giúp cho cô quay trở về căn cứ, để cô có thể tiếp tục chuỗi ngày bình an của bản thân ở đó.
Nhưng cô không thể làm như vậy.
Hàng ngàn cặp mắt trong căn cứ đang nhìn vào cô, còn cả bên quân đội và Liên Hiệp Quốc cùng với mấy ông lớn nhà họ Lệ cũng đang nhắm về phía cô.
Lệ lão đại đã làm quá nhiều chuyện vì cô rồi, nếu như lúc này cô còn tiếp tục để cho anh giúp mình thêm nữa thì cuối cùng anh sẽ bị cô làm liên lụy hoàn toàn, không chỉ có danh tiếng của anh bị ảnh hưởng bởi những tin đồn thất thiệt mà nhà họ Lệ nhất định cũng sẽ tạo thêm áp lực cho anh.
Anh luôn giữ thế cân bằng với mấy ông cụ nhà họ Lệ, nếu như vì cô mà anh bị chèn ép hoặc là phải đàm phán các loại điều kiện, vậy thì đó mới thật sự là cô đã rước họa vào thân.
Người do chính tay cô giết thì chính cô tự chịu phạt, cô không cảm thấy có bất kỳ điều gì không đúng cả, không có ai sai hết.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
Chương 959: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (220)
Chương 959: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (220)