Nhưng sau khi thăm dò, bọn họ phát hiện, con đường này ít nhất đã được gỡ bỏ gần một nửa số bom mìn.
Chỉ một mình Phong Lăng ở đây, trong vòng nửa tháng mà “cậu ấy” đã phá được nhiều mìn đến thế, tốc độ và mức độ nghiêm túc này đúng là khiến người khác kinh ngạc.
Cho dù là đến đây để chịu phạt thì cô vẫn rất bình thản, nghiêm túc đến cùng, không hề qua loa.
Chính vì Phong Lăng đã dọn dẹp sạch sẽ chỗ mìn xung quanh khu vực này nên việc trực thăng hạ cánh nhanh hơn so với dự tính. Sau đó, bằng cách sử dụng công cụ tìm kiếm GPS chuyên nghiệp của căn cứ, bọn họ tìm đến được một vách đá ở góc khuất của ngọn núi và nhìn thấy ở dưới vách đá có ánh đèn pin điện thoại.
...
Khi Phong Lăng được đưa lên trực thăng, Hàn Kình và Tiểu Hứa đi theo đội cứu viện tới đây nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Lệ Nam Hành trong đêm tối, họ lập tức phát hiện ra có gì đó không ổn: “Lão đại, anh cũng bị thương à?”
“Không sao, cứu Phong Lăng trước đã.”
Nói đến đây, anh đột nhiên nhớ tới việc lúc trước mình đã kiểm tra qua khẩu súng của Phong Lăng, số lượng đạn trong súng có gì đó sai sai.
Trước khi lên máy bay, anh đưa mắt nhìn vị trí ở lưng chừng núi – chỗ mà Phong Lăng dựng lều trước đó: “Đợi một lát.”
Hàn Kình và Tiểu Hứa không nói nhiều, một người nhanh chóng ngồi vào trực thăng để kiểm trang vết thương và tình trạng của Phong Lăng, người còn lại thì theo sát Lệ lão đại.
Giẫm lên đám cỏ, đi đến chỗ dựng lều của Phong Lăng, nhìn thấy bên trong lều chất đống đồ đạc mà Phong Lăng đem tới, Tiểu Hứa đi thẳng vào trong, thu dọn toàn bộ hành lý trong vòng một phút rồi bước ra ngoài. Nhưng khi đi ra, anh ta lại thấy Lệ Nam Hành đang dùng đèn điện thoại soi, không rõ là anh đang tìm thứ gì.
“Lão đại? Còn đồ gì bị bỏ sót sao?”
“Tìm rắn.” Lệ Nam Hành lời ít ý nhiều.
Tiểu Hứa hơi ngờ vực, muốn lên tiếng nói rằng ngọn núi này nhiều rắn như thế, chỉ mới đi từ chỗ trực thăng đến đây thôi mà đã nghe thấy không biết bao nhiêu âm thanh rắn trườn bò, anh còn muốn tìm rắn gì nữa?
Ngay khi Tiểu Hứa bước đến gần, con ngươi của Lệ Nam Hành đột nhiên trở nên lạnh băng: “Đứng yên! Đừng nhúc nhích!”
Trong nháy mắt, Tiểu Hứa khựng lại.
Sau đó thấy Lệ Nam Hành cúi người về phía anh ta...
Khóe miệng Tiểu Hứa hơi giật giật, khuôn mặt lộ vẻ sợ hãi vô cùng: “Lão đại, tuy bọn em biết anh rất quan tâm Phong Lăng, cậu ấy bị thương đến mức này bọn em cũng rất lo lắng, nhưng mà anh cũng không cần kích động đến mức cúi đầu trước em vậy chứ....”
Còn chưa dứt lời, Tiểu Hứa đã nhìn thấy Lệ Nam Hành dùng cành cây khều lên một con rắn chết màu xanh đen.
Phần ba tấc và bảy tấc của con rắn chết này đều đã bị đạn xuyên qua, có vẻ như đã chết được mấy tiếng đồng hồ, thân mềm oặt. Ngay cả một người đàn ông không bao giờ sợ rắn thì khi nhìn thấy cảnh tượng này cũng sẽ bị giật mình.
Tiểu Hứa ngơ ngác, vô thức lùi lại phía sau: “Cái gì đây...”
Nhìn thấy con rắn chết này, Lệ Nam Hành khẽ nhếch miệng, anh vứt thẳng con rắn về phía Tiểu Hứa, khi cậu ta còn chưa rõ là mình nên cầm nó lên hay vứt nó đi thì Lệ Nam Hành lạnh lùng cất tiếng: “Mang về, cần nó để cứu mạng của Phong Lăng.”
Tiểu Hứa bị sự lạnh lẽo, gớm ghiếc của thứ đang nằm trong tay làm cho nổi hết cả da gà, khi nghe được câu nói ấy mới bình tĩnh trở lại.
Đúng vậy, sau khi bị rắn cắn nhất định phải tiêm huyết thanh, nếu như có thể tìm được con rắn đã cắn mình thuộc chủng loại nào thì sẽ tốt hơn, mang con rắn này về mới có thể cứu được người.
Hơn nữa từ tình trạng chết và vết súng trên cơ thể của con rắn có thể nhận ra là do Phong Lăng giết nó.
Cũng có nghĩa là cô bị con rắn này cắn.
...
Trên trực thăng, Phong Lăng vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, không hề hay biết gì.
Thật ra, cô đã hôn mê từ mấy tiếng trước, cơ thể lúc nóng, lúc lạnh, bây giờ toàn thân lại đang trong trạnh thái lạnh băng không khác gì người chết.
Gần đây, Bác sĩ Văn của căn cứ đang đi dự hội thảo nghiên cứu ở Anh, không kịp quay về để chữa trị. Bác sĩ đi theo là bác sĩ thay thế tạm thời cũng là học trò của Bác sĩ Văn, trước mắt anh ta đang gấp rút trị liệu cho Phong Lăng.
Ngay lúc chuẩn bị cởi áo của cô ra, Lệ Nam Hành lạnh lùng lên tiếng: “Để tôi.”
Nói rồi, người đàn ông cố nén cơn đau ở vai, cầm lấy con dao găm, không để cho bác sĩ có cơ hội cởi chiếc áo khoác ngoài của cô ra mà dùng con dao cứa rách phần ống tay áo và để lộ ra cánh tay cùng với phần bả vai tím bầm của Phong Lăng.
“Lão đại, anh cũng bị thương à?” Tiểu Hứa ngồi một bên hỏi.
“Vết thương nhỏ, không sao.” Lệ Nam Hành lạnh lùng nói: “Nghĩ cách cứu cậu ta trước, nọc độc không phải thứ dễ xử lý như mấy vết thương ngoài da, cần phải nhanh chóng.”
Bác sĩ khẽ gật đầu, sau khi kiểm tra qua vết thương của Phong Lăng thì nói: “Lệ lão đại, xem ra anh đã khử độc và sơ cứu cho Phong Lăng rồi. Mặc dù cách thức hút độc này không loại bỏ được hoàn toàn độc tính, nhưng từ màu máu đã kết vảy lại có thể thấy được, ít nhất hơn một nửa độc tính đã được loại bỏ. Chỉ là bây giờ chưa biết rõ được độc tố của con rắn này mạnh đến mức nào nên cần phải nhanh chóng đưa người bị thương và con rắn đến bệnh viện. Việc duy nhất mà tôi có thể làm ở đây là xử lý và băng bó vết thương. Máu ở miệng vết thương của cậu ấy đã đông lại rồi. Để tôi giúp anh băng bó vết thương trước.”
“Tôi bảo cứu cậu ấy thì cứu cậu ấy đi, nói mấy lời thừa thãi ấy làm gì!” Đột nhiên sắc mặt của Lệ Nam Hành trở nên lạnh băng: “Từ đây bay đến Los Angeles còn tốn bao nhiêu thời gian nữa? Anh cho rằng cậu ấy còn mạng để có thể đợi được sao?”
Bác sĩ thấy Lệ Nam Hành tức giận thì mặt lập tức trắng bệch: “Nhưng trong tình trạng thế này, quả thực không thể nào tiến hành khử độc và làm những bước điều trị tiếp theo được, chỉ có thể đến bệnh viên mà thôi. Nếu thời gian cấp bách vậy có thế tạm dừng ở bệnh viện Campuchia để điều trị trước cũng được.”
Lệ Nam Hành cúi đầu nhìn người con gái đang nằm ở chính giữa, mặt cắt không còn giọt máu, mắt nhắm chặt, trên môi có một lớp da khô.
Vài giây sau, anh khẽ chau mày: “Bệnh viện ở Campuchia có thể điều trị được không?”
“Mặc dù trình độ y học ở đây không phát triển bằng nước Mỹ, nhưng ở những thành phố trọng điểm thì vẫn có những bệnh viện có thể cứu người. Hơn nữa người dân ở đây cũng hay tiếp xúc với rắn, nên theo tôi thấy thì có lẽ... Có thể thử đưa người qua đó xem sao, nếu đưa thẳng người về Los Angeles vào lúc này, e là không kịp mất.”
“Vậy trước hết tìm bệnh viện gần nhất xem.” Lệ Nam Hành nói xong, sắc mặt của anh càng trở nên nhợt nhạt hơn.
Vừa rồi Hàn Kình đi tới và nghe thấy cuộc nói chuyện của bọn họ, rồi lại nhìn thấy sắc mặt của Lệ Nam Hành, không nói nhiều mà đột ngột xông tới, thẳng tay xé rách lưng áo của anh ra. Quả nhiên sau lưng anh đã sớm bị máu nhuộm một màu đỏ, còn có vết thương bị đạn xuyên qua ở phần xương bả vai của anh, mặc dù viên đạn xuyên qua da thịt, không lưu lại trên vai nhưng vết thương ngoài da vô cùng nghiêm trọng, sự đau đớn này không phải là thứ mà một người bình thường có thể dễ dàng chịu đựng được.
Vừa nhìn thấy vết thương ở trên vai Lệ Nam Hành, bác sĩ vội vã đi lấy hộp cứu thương: “Lệ lão đại, vết thương này của anh sắp nhiễm trùng rồi, tôi xử lý cho anh trước đã...”
Khi bác sĩ ôm hộp cứu thương đến bên cạnh mình, Lệ Nam Hành giơ chân đạp tung cái hộp, hộp cứu thương rơi xuống đất, trong âm thanh hỗn loạn của đủ thể loại đồ vật rơi ra, Lệ Nam Hành nổi giận nhưng sắc mặt lại không một chút biểu cảm; “Tại đây, ngay lúc này không có Lệ lão đại gì hết! Xem cho Phong Lăng trước!”
“Nhưng lão đại...”
Vậy nhưng khi đối mặt với ánh nhìn lạnh đến mức như muốn đông chết người của Lệ Nam Hành, nhất thời, bác sĩ không dám nói gì thêm, quay người lại xử lý vết cắn của Phong Lăng...
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
Chương 967: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (228)
Chương 967: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (228)