TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
Chương 970: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (231)

Phong Minh Châu ở trên lầu, vừa ra khỏi phòng rẽ vào cầu thang tầng hai, cô ta đã nghe thấy cuộc nói chuyện bên dưới, thoáng chốc ánh mắt trở nên lạnh lẽo.

Một chốn về tốt?

Nếu đã là một nơi tốt thì tại sao họ lại khăng khăng để một người đã chết chiếm vị trí này?

Cô ta nắm chặt lấy tay vịn của cầu thang, nhìn mấy người đang ngồi bàn bạc về chuyện này dưới lầu, ánh mắt cô ta lạnh lẽo, quay người đi thẳng về phòng, đóng “sầm” cửa lại.

“Cô cả…” Người giúp việc đi qua tầng hai nghe thấy tiếng động, ngoảnh lại, hơi kinh hãi nhìn về phía vị tiểu tổ tông thường xuyên nổi giận kia, không biết cô ta bị làm sao.

Mọi người ở dưới lầu cũng loáng thoáng nghe thấy tiếng động ở trên lầu truyền xuống, ai nấy đều nhìn nhau, sau đó ai cũng hiểu Phong Minh Châu đang tức giận chuyện gì.

Nhưng Lệ Nam Hành không muốn cưới Phong Minh Châu, dù nhà họ Phong có quyền cao chức lớn đến mấy thì cũng không thể cưỡng ép nhét một người mà Lệ Nam Hành không muốn đến bên cạnh anh được.

Cách ổn thỏa duy nhất bây giờ chính là chấp nhận lời đề nghị của Lệ Nam Hành.

Chuyện hôn sự đã được bàn tính ổn thỏa từ trước không thể tiếp tục trì hoãn thêm nữa, đặc biệt sau lần quân đội mượn cớ bới móc, nhà họ Phong và nhà họ Lệ nhất định phải liên hôn, như vậy mới có thể bắt tay nhau và không gặp bất kỳ phiền toái gì.

Ngày xưa, Lệ Nam Hành từng nói đợi cô con gái thứ hai đã mất của nhà họ Phong qua mười tám tuổi, anh sẽ cưới di vật của cô.

Đến giờ, chắc chắn câu nói này vẫn còn hiệu lực.



Bệnh viện tại Campuchia, ngày thứ ba, nọc rắn trong cơ thể của Phong Lăng đã được loại bỏ hoàn toàn, các chỉ số và máu trong cơ thể cô cuối cùng cũng đã dần khôi phục lại bình thường, nhưng cô vẫn hôn mê bất tỉnh. Lúc hôn mê, cơ thể cô lúc nóng lúc lạnh, lúc lạnh thì nhiệt độ thấp hơn người bình thường, còn lúc nóng thì sốt hơn bốn mươi độ.

Lúc Tần Tư Đình và Bác sĩ Wendell đến kiểm tra đã nói đây là tình trạng bình thường khi trúng độc rắn, bây giờ dù chất độc đã được loại bỏ hết, nhưng vẫn còn tồn dư một ít. Việc này không ảnh hưởng đến sức khỏe và tính mạng, nhưng cơ thể sẽ dùng cách sốt cao

và nhiệt độ không bình thường để giải độc qua tuyến mồ hôi. Vì vậy sốt cao cũng là chuyện bình thường, chỉ cần thường xuyên theo dõi để giảm nhiệt vật lý là được.

Thấy Phong Lăng lại vừa trải qua một cơn sốt cao, các y tá trong phòng bệnh vội vàng cầm túi chườm đá đến gần, sau đó tiêm cho cô.

Lúc đứng ở phòng bệnh, một tay Lệ Nam Hành cầm tờ danh sách nhân viên bổ nhiệm cho vị trí sĩ quan chỉ huy được bổ nhiệm của quân đội mà Tiểu Hứa vừa mang đến, tay còn lại nhận lấy chiếc nhiệt kế mà cô y tá đưa cho.

Lúc này, trông thấy nhiệt độ của Phong Lăng đang dừng ở con số ba mươi bảy độ bốn, anh mới yên tâm. Cùng lúc đặt chiếc nhiệt kế xuống, Lệ Nam Hành đảo mắt nhìn cô gái vẫn đang nằm hôn mê trên giường.

Mãi đến khi các y tá trong phòng bệnh đều đã đi ra ngoài, anh lại khôi phục lại vẻ im lặng, ném vật trong tay lên bệ cửa sổ, sau đó đi thẳng qua.

Lệ Nam Hành áp tay lên trán, kiểm tra nhiệt độ của Phong Lăng, sau đó cúi người xuống kề sát mũi cô, cảm nhận hơi thở đã đều đặn, nhịp nhàng hơn mấy ngày trước, tiếp theo anh lại tiện tay kéo chiếc chăn màu trắng đang đắp trên người cô lên, cuối cùng lại cúi xuống quan sát dáng vẻ say ngủ của Phong Lăng.

Mấy ngày nay, Phong Lăng đã gầy đi rất nhiều, cơ thể vốn đã mảnh mai, bây giờ còn gầy hơn nữa.

Lúc Phong Lăng đang ngủ, Lệ Nam Hành định giơ tay chỉnh lại mái tóc hơi rối bời phía sau đầu cô, khi nghe thấy tiếng cánh cửa bị mở ra, anh mới thu tay lại.

“Lão đại, sĩ quan chỉ huy mới nhậm chức của quân đội lần này đã được quyết định rồi, chính là người thứ hai trong danh sách. Đám quân đội ngu ngốc kia chắc chắn không thể ngờ được chuyện người này từng có quan hệ sâu xa với căn cứ XI chúng ta. Đó chính là chiến hữu, là đàn anh của chúng ta, chắc về sau đám con cháu này sẽ không được sống những ngày tháng tốt đẹp nữa rồi…” Giọng nói của Tiểu Hứa truyền vào.

Nhưng vì chú ý đến Phong Lăng vẫn còn đang hôn mê, nên dù đây là một tin tốt và đang rất phấn khích, anh ta vẫn cố hạ thấp giọng xuống một chút.

Vừa bước vào, anh ta đã nhìn thấy Lệ lão đạo đang đứng cạnh giường bệnh, trông có vẻ như anh lại muốn chăm sóc cho Phong Lăng.

“Lão đại.” Tiểu Hứa nói nhỏ hơn, bước chân cũng nhẹ lại, nhìn Phong Lăng vẫn đang nằm hôn mê trên giường: “Anh đã ở đây mấy hôm rồi, phía căn cứ vẫn đang đợi quân đội cho một lời giải thích, văn phòng của căn cứ vẫn đang duy trì liên lạc với họ. Mấy ngày nữa, tốt nhất là lão đại nên thu xếp thời gian quay về căn cứ một chuyến, dù sao tính nghiêm trọng của việc này đã không chỉ còn là vấn đề uy tín và danh dự của bọn họ mà còn là vấn đề tính mạng của thành viên đắc lực nhất trong đội bắn tỉa của căn cứ chúng ta. Những việc Phong Lăng phải làm, cô ấy đã làm tất cả, vì vậy bây giờ, cô ấy không còn nợ nần gì với quân đội Mỹ nữa. Hiện tại, là bọn họ gây rối, vừa hay, chúng ta có thể nhân cơ hội này ‘giúp’ họ cẩn thận ‘làm quen’ lại với căn cứ chúng ta.”

“Tôi vừa gọi cho văn phòng của căn cứ rồi, sau khi Phong Lăng tỉnh lại, chúng ta sẽ cùng quay về.” Lệ Nam Hành hờ hững nói.

Tiểu Hứa như có điều suy nghĩ: “Nhưng chúng ta cứ ở Campuchia mãi thế này có ổn không?”

“Chẳng có gì không ổn hết, căn cứ thiếu tôi mấy ngày cũng không làm sao cả, trên có nhà họ Lệ, dưới có người phụ trách và huấn luyện viên của các trại huấn luyện, A Phong cũng ở đó. Nếu quân đội có việc thì có thể gọi thẳng cho cậu ấy, tôi không có mặt ở đó thì cậu ấy cũng có thể truyền đạt tới tôi.” Dứt lời, Lệ Nam Hành không để ý đến Tiểu Hứa ở phía sau nữa, mà chỉ nhìn cánh môi hơi khô khốc của Phong Lăng, anh quay người đi rót một cốc nước, sau đó lại lấy một cái bông tăm nhúng vào nước rồi thoa lên môi cô.

Lúc làm việc này, vẻ mặt của Lệ Nam Hành hơi cứng đờ, nhìn cốc nước và tăm bông trong tay mình.

Cảnh tượng này…

Tại sao anh lại thấy quen thế nhỉ?

Nhưng người có môi bị khô khốc vì hôn mê lúc đó lại là anh, còn người tỉ mỉ chăm sóc bên cạnh anh lại là Phong Lăng.

Sau khi cô chăm sóc anh thì sao?

Đã xảy ra chuyện gì?

Trên đỉnh núi tuyết Rogers, và sau khi quay về, thái độ của Phong Lăng đã thay đổi rất nhiều…

“Lão đại.” Tiểu Hứa lại khẽ nói: “Bác sĩ Tần nói bao giờ thì ‘cậu ấy’ tỉnh lại? Bây giờ trực tiếp đưa ‘cậu ấy’ về Los Angeles sợ là cơ thể của ‘cậu ấy’ không chịu nổi hay sợ gì?”

“Tạm thời ‘cậu ấy’ không thể di chuyển nhiều, cho dù tỉnh lại rồi thì vẫn cần phải nghỉ ngơi một khoảng thời gian, giờ chưa thể về căn cứ huấn luyện được.” Lệ Nam Hành đặt cốc nước xuống, ánh mắt vẫn nhìn gương mặt của Phong Lăng như có điều suy nghĩ.

“Không về căn cứ… Vậy thì ‘cậu ấy’ còn có thể đi đâu?” Tiểu Hứa không dám nói hẳn ra chuyện mình đã biết Phong Lăng là con gái.

“Nhà tôi, ‘cậu ấy’ từng đến đó rồi, tiếp tục đến đó ở một thời gian cũng không có vấn đề gì.”

Tiểu Hứa: “…”

Thế này không phải là dẫn dê vào miệng cọp sao?

Bây giờ Phong Lăng đang yếu ớt như vậy, dù bình thường, cô ấy có giỏi giang đến mấy nhưng trước mặt Lệ lão đại, Phong Lăng cũng bị chế ngự hoàn toàn. Bây giờ, Phong Lăng đang như thế này, nếu lão đại muốn làm chuyện gì đó với cô ấy, chắc đến năng lực phản kháng cơ bản nhất cô ấy cũng không có mất…

Ừm, dù anh ta biết lão đại không vô sỉ như vậy.

Nhưng rõ ràng lão đại đã biết bí mật của Phong Lăng từ lâu mà bây giờ anh vẫn tỉnh rụi, thản nhiên, rốt cuộc lão đại đang có âm mưu gì? Sợ những người đàn ông khác trong căn cứ sẽ quyến rũ Phong Lăng sao?

Có lão đại ở đây, ai dám quyến rũ cô ấy chứ?

Tiểu Hứa đang định lên tiếng, lúc này Phong Lăng nằm trên giường khẽ nhíu mày, mí mắt cũng khẽ cử động, cho dù chỉ là một động tác rất nhỏ nhưng vẫn khiến ánh mắt của Lệ Nam Hành chợt dừng lại, anh bỗng cúi người xuống, hỏi: “Tỉnh rồi?”

| Tải iWin