Phong Lăng lại mở một chiếc túi khác ra, là hai đôi giày.
Là giày đế bằng, một đôi là giày thể thao màu trắng, một đôi giày plimsoll màu đen kiểu dáng thoải máu, có thể phối hợp với bất kỳ kiểu quần áo nào.
(*) Giày plimsoll: một loại giày thể thao với phần đế bằng vải và cao su được phát triển làm trang phục đi biển vào những năm 1830 bởi Công ty Cao su Liverpool.
Hai đôi giày này đều là giày kiểu nữ.
Phong Lăng tiếp tục mở thêm một chiếc túi khác, không có bộ đồ nào quá mức nữ tính cả, đa số đều là quần áo dạng thể thao mà bình thường cô rất thích mặc nhưng từ màu sắc, kiểu dáng và nhiều điểm khác đều có thể nhìn ra là đồ nữ. Mấy bộ quần áo này rất khác so với bộ quần áo kiểu nam mà cô đang mặc trên người, đồ nam thì thẳng tuột từ trên xuống dưới, nhưng đồ nữ thì ở phần ngực và eo đều có đường cong.
Những bộ đồ mà Lệ lão đại chọn đều có màu sắc trong sáng, kiểu dáng đơn giản, sạch sẽ, là những kiểu dáng và màu sắc mà cô có thể chấp nhận được.
Nếu những bộ đồ này đều là váy vóc gì đó, bây giờ Phong Lăng sẽ lập tức chạy ra ngoài gọi nhân viên giao hàng lại, sau đó ném đống đồ này vào tận tay bọn họ, cô tuyệt đối sẽ không nhận hàng.
Phong Lăng nhìn những bộ quần áo này, khóe miệng hơi cong lên, thuận tay mở hai chiếc túi ở phía dưới cùng ra.
Giây phút mở chiếc túi ra, nụ cười trên mặt chợt cứng lại, khóe miệng cũng lập tức run lên.
Đây là thứ gì?
Phong Lăng cầm một chiếc áo ngực màu hồng lên nhìn ngó, nhìn hai miếng cúp ngực có vẻ cũng rất vừa vặn nếu cô mặc vào, sau đó cô lại cúi đầu nhìn khuôn ngực không còn quấn vải nữa trước người mình hiện tại…
Phong Lăng tiếp tục mở chiếc túi khác ở phía dưới cùng ra.
Quả nhiên lại là một chiếc áo ngực nữ.
Một cái màu trắng, một màu đen, những thứ anh đặt rồi gọi nhân viên cửa hàng giao đến đều có ít nhất là hai món, mua thế này là để tiện cho việc cô tắm rửa thay đồ à?
Quần áo và giày thể thao thì thôi, quần áo ngủ hơi có vẻ nữ tính cũng bỏ qua đi, miễn sao không phải là váy ngủ thì cô đều có thể chấp nhận, nhưng áo lót thì…
Phong Lăng đã quen với việc quấn ngực, trừ một lần cố ý “giả” thành con gái ở trong quán bar lần trước, cô hoàn toàn chưa từng tiếp xúc với thứ này.
Bây giờ lại quang minh chính đại như vậy…
Gương mặt Phong Lăng đỏ bừng, cô bỏ hết đồ đạc vào lại trong túi, không lấy món nào cả, lập tức quay người đi về phòng ngủ.
Đêm đến, khi làm việc xong rồi đi ra ngoài, Lệ Nam Hành nhìn thấy mấy món đồ mình đã đặt được chất đống trên sofa, sau đó anh lại liếc nhìn cánh cửa đóng chặt ở trước mặt, đi qua gõ cửa.
Gõ cửa một lúc không thấy động tĩnh gì, người đàn ông hờ hững nói với vào: “Muốn tôi dùng chìa khóa dự phòng mở cửa vào đúng không?”
Sau vài giây yên lặng, ở bên trong phòng đã truyền đến tiếng bước chân, sau đó cánh cửa được mở ra, Phong Lăng đang cầm một cái tông đơ không biết đã lấy từ phòng ngủ của anh từ bao giờ, vẻ mặt cô hơi lúng túng.
Thấy đồ vật trong tay Phong Lăng, Lệ Nam Hành lại nhìn cô hỏi: “Định làm gì đấy?”
“Tóc tôi dài quá rồi, định cắt ngắn đi một chút. Không phải anh nói các anh thường tự mình cạo sao? Tôi cũng muốn thử, xem có thể cắt thành đầu húi cua được không.” Phong Lăng vừa nói vừa giơ cái tông đơ trong tay lên: “Cái này là loại sạc điện à? Có phải hết pin rồi không? Sao tôi không dùng được?”
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc muốn “cạo đầu” của Phong Lăng, sắc mặt Lệ Nam Hành không hề thay đổi, anh giơ tay đoạt lại cái tông đơ, sau đó ném nó lên chiếc sofa cách đó không xa. Chiếc tông đơ lăn từ trên sofa rơi xuống thảm, phát ra âm thanh không to không nhỏ.
“Cắt tóc cái gì, tóc vừa mọc quá tai thôi, chưa cần cắt.” Lệ Nam Hành nói, sau đó lại liếc nhìn bộ quần áo trên người cô: “Không phải tôi đã mua đồ ngủ cho em rồi à? Còn mặc bộ này làm gì?”
Bộ đồ Phong Lăng đang mặc trên người vẫn là quần áo cũ khi cô sống ở đây lúc trước, chính là bộ đồ mặc ở nhà của anh.
Nhưng bây giờ rõ ràng cô đã mặc thêm một chiếc áo ba lỗ ở bên trong, không còn ở trạng thái trống không do thiếu đồ như trước nữa.
“Hay anh gọi người của cửa hàng đến lấy mấy món đồ đó về đi, tôi không mặc đâu.” Phong Lăng giơ tay lên gẩy tóc của mình: “Lão đại, thật ra giới tính cũng chỉ là một khái niệm thôi. Từ nhỏ, tôi đã quen coi mình là con trai rồi, bây giờ anh bảo tôi mặc đồ nữ, tôi không quen.”
Lệ Nam Hành cười khẽ: “Tôi không ép em mặc những bộ đồ tạm thời em không thể thích ứng được, đây đều là mấy bộ đồ thể thao mà em thích. Nếu em không thích thì sáng mai mang đi mà ném, không cần phải trả lại.”
Phong Lăng: “…”
Người đàn ông lại lạnh lùng nhìn cô: “Em định sẽ làm đàn ông cả đời sao?”
Phong Lăng nhìn lại anh: “Tôi không biết, tôi không có quan niệm gì cả. Khi còn nhỏ sống cùng sói, về sau được người ta đưa ra ngoài, tôi chỉ biết tự bảo vệ chính mình, còn những chuyện khác thì không hiểu.”
“Tôi hỏi em, em muốn làm một người đàn ông hay muốn thử trở lại làm con gái, sống trong dáng vẻ bình thường của một cô gái mười bảy, mười tám tuổi?”
Dáng vẻ bình thường của một cô gái mười bảy, mười tám tuổi?
Cô sao?
Cô có thể sao?
Lệ Nam Hành vuốt mái tóc của cô: “Đừng cắt tóc nữa, con trai cũng có nhiều người rất thích để tóc dài, em không cần cố ý cắt tóc thật ngắn để che giấu bản thân. Người biết cũng đã biết, người không biết thì sớm muộn gì cũng sẽ biết. Cắt tóc để che giấu, lúc trước cái giá này có thể đáng, nhưng giờ thì không.”
Phong Lăng không lên tiếng.
“Tôi cho em thời gian một đêm, nghĩ cho kỹ xem mình muốn kiên trì làm một người đàn ông hay muốn trở lại cuộc sống bình thường mà một cô gái nên có. Điều em muốn, tôi đều có thể giúp em, tự suy nghĩ cho kỹ.”
Phong Lăng không hiểu rõ ý trong câu nói của anh, chỉ biết ngơ ngác nhìn.
Điều cô muốn, anh đều có thể giúp cô?
Dù có thể cô sẽ muốn sống mãi trong thân phận của một người đàn ông?
Trông thấy ánh mắt của người đàn ông đối diện, Phong Lăng không lập tức trả lời ngay mà nhìn về phía bên ngoài cánh cửa.
Lệ Nam Hành đi ra ngoài, cũng nhìn đống túi giấy chất đống trên sofa, sau đó lại ngoảnh sang nhìn về phía Phong Lăng đã đi ra ngoài: “Nhận lấy mấy món đồ này trước đi, tủ trong phòng ngủ của em còn trống, cứ để hết vào đó, hôm nào muốn mặc thì ít ra cũng có vài bộ mà chọn.”
Dứt lời, người đàn ông không nói thêm gì nữa, tiếp tục đi vào phòng làm việc.
Cánh cửa phòng làm việc không hề đóng lại, Phong Lăng biết Lệ Nam Hành thường làm việc trong đó, anh hay liên lạc hoặc chuyển tài liệu với người của văn phòng trong căn cứ, bên trong có một chiếc máy tính đang mở, anh có thể xử lý một vài chuyện khẩn cấp bất cứ lúc nào.
Phong Lăng đi ra ngoài, đứng cạnh sofa nhìn đống đồ, cuối cùng cô vẫn không muốn từ chối ý tốt của Lệ lão đại dành cho mình. Nhìn từ phong cách của những bộ đồ này cũng có thể biết, anh thật sự muốn để cô từ từ tập làm quen, chứ không phải lập tức mua một chiếc váy về bắt cô mặc.
Cô mang từng món đồ đó vào trong phòng ngủ, tiếng động lúc đi ra đi vào rất khẽ, sợ quấy rầy đến Lệ lão đại, đến khi cầm nốt chiếc túi cuối cùng vào, cô mới lặng lẽ đóng cửa, thu xếp đồ trong túi để vào trong tủ quần áo. Cô cầm chiếc áo lót màu hồng trong túi ra, đang định cất vào tủ thì đột nhiên dừng lại.
Phong Lăng nhìn chiếc áo lót có kích cỡ rất phù hợp ở trong tay, không cần nghĩ cũng biết tại sao Lệ Nam Hành lại biết kích cỡ của cô.
Lần hôn nhau trong quán bar, khi ấy anh đã đưa tay lên sờ… Thậm chí còn sờ rất lâu nữa…
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
Chương 975: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (236)
Chương 975: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (236)