TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
Chương 986: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (247)

Khi Kiều Phỉ giới thiệu cô là bạn gái của anh ta, trong đám người đứng bên cạnh lại có phóng viên truyền thông ư? Còn có cả người chụp ảnh nữa?

Phong Lăng lại ngước mắt lên nhìn vẻ mặt giống như ăn phải thuốc nổ của Lệ Nam Hành.

Thảo nào người đàn ông này lại đột nhiên vội vàng trở về, mặt mũi còn đằng đằng sát khí như vậy.

"Trước đây, ở trong căn cứ, huấn luyện viên Kiều đối xử với tôi rất tốt. Hôm nay gặp được anh ta, tôi cũng rất bất ngờ. Anh ta nói cha mẹ anh ta ép phải đi xem mắt nên nhờ tôi giả làm bạn gái, tham gia một buổi tiệc cùng anh ta. Anh xem, tôi còn chẳng thay quần áo đây này, thế thì chứng tỏ tôi thật sự chỉ là tạm thời giúp anh ta thôi, thậm chí còn chẳng chuẩn bị gì cả." Cô thành thật giải thích.

Nghe thấy câu nói này, Lệ Nam Hành chợt cười nhạo: "Giả làm bạn gái? Chẳng còn người phụ nữ nào trên thế giới này tin cái mánh khóe này nữa đâu, cũng chỉ có cô gái sống ở rừng rú như em mới tin thôi."

Phong Lăng: "..."

"Ở trong căn cứ, tôi cũng đối xử với em rất tốt, thế mà sao tôi hôn một cái thì em lại tức giận, còn người khác bảo em đóng giả làm bạn gái, em lại nhiệt tình đi tham dự tiệc rượu cùng với cậu ta?"

"... Lão đại, tôi cũng chỉ giúp một lần này thôi."

Nói xong, Phong Lăng bỗng nhiên ho khan một tiếng, không muốn tiếp tục nói về đề tài này nữa: "Lão đại, cơ thể của tôi vẫn chưa khỏe lắm, thấy hơi mệt. Tôi về nghỉ ngơi trước, nếu anh bận thì về căn cứ trước đi."

Sau đó cô xoay người rời đi.

"Đứng lại."

Phong Lăng vốn muốn đi nhưng nghe thấy giọng điệu không ổn của người đàn ông phía sau, đành dừng bước, lặng lẽ xoay người nhìn về phía anh: "Lão đại."

Lệ Nam Hành cao hơn cô rất nhiều, anh nhìn xuống vẻ mặt bình tĩnh của cô, đôi chân dài sải bước đến gần cô. Lúc Phong Lăng còn chưa hiểu anh muốn làm gì, cổ tay bỗng bị siết chặt. Người đàn ông kéo cổ tay của cô lên, những vết máu chỗ ống tay áo đã được xắn lên để giấu vào bên trong lập tức xuất hiện toàn bộ trước mặt người đàn ông chỉ trong chớp mắt.

Phong Lăng: "..."

"Đây là cái gì?" Lệ Nam Hành lạnh lùng nhìn cô.

Phong Lăng cảm thấy thật sự không thể giấu giếm được nữa, cố gắng rút cánh tay ra nhưng anh lại nắm thật chặt, ánh mắt sâu thẳm lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô: "Đi tham gia một buổi tiệc, đóng giả làm bạn gái của người ta, còn tiện thể để dính máu trở về?"

"Có một nhóm xã hội đen đến gây sự ở buổi tiệc, tôi thấy bọn chúng bắt Phong Minh Châu làm con tin, mặc dù tôi không thích cô ta lắm nhưng dù sao đó cũng là người vô tội, vì thế tôi đã tiện tay giúp đỡ. Máu này cũng là của người khác, bản thân tôi không hề bị thương." Phong Lăng vừa nói vừa muốn rút tay ra nhưng giãy giụa hồi lâu mà vẫn không thành công.

Phong Lăng không vùng vẫy nữa mà chỉ nhìn anh: "Lão đại, buông tay ra."

Thế nhưng lúc khi cô không vui muốn nhíu mày thì trên cằm bỗng nhiên truyền đến một cảm giác đau nhức như kim châm muối xát. Chính cô cũng không chú ý tới mình có một vết thương rất nhỏ chẳng biết từ đâu ra này, ẩn sâu bên dưới cằm nên lúc nhìn chính diện không dễ bị phát hiện. Ngón tay người đàn ông xoa nhẹ lên chỗ vết thương khiến cô đau đến mức mặt đờ cả ra, lúc này mới ý thức được bản thân cũng bị thương nhẹ.

Tuy rằng rất nhỏ, chỉ là một vết nhỏ như vậy mà thôi.

"Đừng để mình bị thương nữa." Thấy cô đau, người đàn ông buông tay ra: "Đi về khử trùng rồi bôi thuốc đi." Giọng nói của người đàn ông vang lên, đồng thời anh không nói thêm gì nữa, nắm cổ tay, dắt cô về phía khu chung cư.

Phong Lăng không nói tiếng nào mà đi theo anh, ngước mắt nhìn bóng lưng cao lớn của người đàn ông, khóe môi giương lên.

Thật ra ban nãy lúc ở nơi tổ chức tiệc, trong đầu cô đột nhiên nhảy ra một cảnh tượng. Nếu như cô không thể thành công thoát khỏi chỗ này thì liệu Lệ Nam Hành có giống như trước đây, bỗng nhiên xuất hiện vào mỗi thời điểm cô không thể giải quyết được tình hình trước mắt hay không? Giống như diễn biến trong phim điện ảnh vậy, chân đạp đám mây bảy màu từ trên trời giáng xuống.

Mặc dù chỉ là một cảnh tượng thoáng qua trong đầu, mặc dù cô đã thành công thoát thân khỏi buổi tiệc, thế nhưng vừa trở về đã bị anh chặn đường, cô thật sự cảm thấy hơi sợ.

Phong Lăng phát hiện hình như cô sắp không khống chế được trái tim mình nữa rồi.

Một đứa trẻ được sói nuôi lớn ngay cả bản thân rốt cuộc là ai cũng không biết, thậm chí còn chẳng có chút nữ tính nào như cô, thật sự có thể yêu đương bình thường giống như những cô gái khác ư?

Anh cũng từng nói, bản năng sói là trung thành.

Cô cũng trung thành, nếu thật sự đã thừa nhận, vậy thì không phải anh không được.

Thế nhưng, có rất nhiều điều về thân phận và chuyện bên ngoài căn cứ của Lệ Nam Hành mà cô không biết, cô không dám, cũng không xác định có nên đến gần anh hay không.

Nhưng lại không muốn làm ra vẻ quá.

Bởi vì cô thật sự phát hiện, hình như mình thích anh.

Rất thích!

...

Bị Lệ Nam Hành dắt một mạch về căn hộ, sau khi đóng cửa, người đàn ông lạnh lùng bảo cô ngồi trên sofa, không được nhúc nhích.

Phong Lăng ngoan ngoãn ngồi ở đó không cử động, mãi đến lúc người đàn ông cầm bông gòn y tế và thuốc khử trùng đến, lặng lẽ nhìn cô, sau đó cúi người giúp cô xử lý qua vết thương dưới cằm một chút. Lúc nước khử trùng chạm vào da khiến người ta có chút không chịu đựng nổi.

Cô không nhúc nhích, cũng chỉ lẳng lặng nhìn anh.

Lệ Nam Hành giúp cô thoa thuốc, đôi mắt đen lạnh lùng liếc nhìn cô, đối diện với ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm của cô.

Hàng lông mày nghiêm nghị của người đàn ông khẽ nhíu, anh bỗng đanh mặt lại trách một tiếng: "Nhìn cái gì? Động lòng rồi sao?"

Phong Lăng: "..."

Trong nháy mắt, Phong Lăng dời tầm mắt sang chỗ khác, xoay người muốn đứng lên khỏi ghế sofa: "Quần áo trên người bẩn rồi, bị dính máu, tôi đi thay bộ khác."

Người đàn ông cũng không gò ép cô. Gần đây, trong căn cứ và nhà họ Lệ xảy ra một đống chuyện, mặc dù anh có tâm trạng trêu chọc cô nhưng bây giờ cũng không phải là thời điểm thích hợp nhất. Lệ Nam Hành thu dọn đống bông gòn y tế đã sử dụng lại, bỏ vào trong sọt rác bên cạnh.

Ngày hôm sau, Lệ Nam Hành nói có việc phải về nhà họ Lệ, không chắc chắn tối hôm nay có thể về hay không, bảo cô ngoan ngoãn ở nhà, không cho phép ra ngoài chạy loạn nữa.

Ý nghĩa của cái gọi là chạy loạn này rất rõ ràng.

Phong Lăng mặc kệ anh, mấy ngày gần đây người đàn ông này càng lúc càng độc tài, ngang ngược, cô chỉ ở trong căn hộ của anh mà thôi, cô cũng không phải là vật sở hữu của anh, ngay cả ra ngoài, gặp ai mà cô cũng không thể tự quyết định được ư?

Vả lại, quan hệ giữa cô và Kiều Phỉ rất trong sáng, trong lòng cô rất thản nhiên, từ trước đến nay chưa từng nghĩ quá nhiều.

Trước khi ra cửa, Lệ Nam Hành lại tiếp tục dặn đi dặn lại cô nhiều lần, đừng nói là Kiều Phỉ, gần đây cho dù là mấy người bọn A K từ trong căn cứ ra ngoài tìm cô thì cũng không được gặp, nhất là vào buổi tối. Anh bảo bản thân cô phải tự chú ý một chút, cánh tay thỉnh thoảng sẽ tê dại, ngộ nhỡ ngay cả dao cũng không cầm vững, ngay cả năng lực bảo vệ bản thân cũng không có thì đừng hòng được như vụ gặp chuyện bất bình ở buổi tiệc nữa.

Phong Lăng không đồng ý, cũng không đáp lại, chỉ bảo anh tranh thủ thời gian trở về nhà họ Lệ, tránh để mấy ông cụ chờ đợi đến sốt ruột, lại vung gậy qua đây đánh anh.

Lúc nghe thấy lời này, Lệ Nam Hành bỗng nhiên cười một cái, vươn tay ra ôm cô vào lòng, hôn một cái lên mặt cô. Phong Lăng bị hôn thì ngẩn ra một lát, sau đó người đàn ông cúi xuống nói bên tai cô: "Ngoan ngoãn chờ tôi trở về nhé?"

| Tải iWin