Cảm giác hưng phấn này… Phong Lăng có thể hiểu được.
Thật ra, lúc Phong Lăng vừa thông qua sát hạch, được nhận vào đội bắn tỉa, tâm trạng của cô cũng vô cùng phấn khích, chẳng qua là cô không giỏi biểu lộ tâm trạng của bản thân ra mà thôi.
Nhìn hai cậu nhóc mười mấy tuổi, Phong Lăng nở nụ cười dịu dàng: "Nếu phấn khích thì mấy đứa có thể đến sân huấn luyện, chạy bộ vài vòng, bây giờ anh không tiện lắm, có gì mai nói tiếp nhé."
Hai cậu nhóc nghe không hiểu ý của cái gọi là “không tiện” lắm này, thấy không thể hỏi thì nói thêm: "Vậy sư phụ Phong Lăng, bọn em có thể vào phòng anh ngồi một lát không? Nghe bảo chỉ có người vô cùng giỏi của đội bắn tỉa mới có tư cách ở trong tòa nhà này. Hơn nữa, em nghe nói, mỗi một phòng trong tòa nhà này đều có một ban công rất lớn, ban công còn đối diện với sân huấn luyện nữa, tuyệt vô cùng!"
Phong Lăng dừng lại một chút, cô còn chưa kịp nói gì, thì đã thấy mặt hai cậu nhóc bỗng đờ ra.
Hai cậu ngẩng đầu, thấy người đàn ông đang chậm rãi đi từ trong phòng ra, cả hai đột nhiên cảm thấy vô cùng áp lực.
Phong Lăng nhận thấy ánh mắt của mấy đứa nhỏ nên cũng quay đầu lại theo bản năng.
Lệ Nam Hành bước đến sau lưng Phong Lăng, anh vẫn mặc bộ đồng phục chiến đấu màu đen, khí chất lạnh lùng, sắc bén, một tay đút ở trong túi quần, ánh mắt... Ừm, hơi lạnh lùng.
Hai thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi ở ngoài cửa cũng không thấp bé mấy, cả hai còn đang tuổi dậy thì mà hiện tại đã cao hơn một mét bảy mươi lăm nhưng khi đối mặt với Lệ Nam Hành, hai nhóc đúng là vẫn còn rất thấp, sự chênh lệch chiều cao này vô cùng rõ ràng.
Hai cậu thiếu niên kinh ngạc nhìn Lệ lão đại, không ngờ anh lại ở trong phòng của Phong Lăng. Từ sau khi vào căn cứ, mấy cậu nhóc này chỉ được chiêm ngưỡng Lệ lão đại từ xa, bây giờ không ngờ người thật lại đứng sờ sờ trước mặt như thế này, à không, là đứng phía sau sư phụ Phong Lăng của bọn cậu chứ. Cùng lúc đấy, Lệ lão lại nhếch môi: "Không biết bây giờ là mấy giờ rồi à? Các cậu đến căn cứ XI để huấn luyện hay là vào đây để nghỉ ngơi, tham quan?"
Phong Lăng: "..."
Giờ cô mới phát hiện, tại sao ở trước mặt các thành viên mới của căn cứ, Lệ Nam Hành luôn khó gần như thế?
Tính tình của anh đúng là rất thất thường, nếu muốn nói chuyện gì ở trước mặt anh thì phải bị ánh mắt của anh làm cho đông cứng trước đã.
Khi ấy lúc mới vào căn cứ, rốt cuộc cô đã chịu đựng ánh mắt hoài nghi và soi mói của anh thế nào được nhỉ?
"Chào, chào... Chào Lệ lão đại!" Trước ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông, hai cậu thiếu niên vô cùng phấn khích.
Lệ Nam Hành nhìn vẻ phấn khích, mãi chẳng chịu rời đi của hai người bọn họ, khuôn mặt lạnh lùng càng đanh lại.
Ánh mắt của anh lướt qua hai người bọn họ một lượt rồi xoay người đi vào bên trong, chỉ thản nhiên để lại một câu: "Muộn rồi, mau trở về đi, quy tắc cấm đi lại ban đêm trong căn cứ rất nghiêm ngặt, vừa mới vào đã muốn phá luật, đến lúc đó, cho dù có thông qua sát hạch, các cậu cũng không được giữ lại đâu."
Phong Lăng quay đầu lại nhìn theo bóng lưng anh rồi lại quay sang nhìn hai cậu thiếu niên đang đứng ngây người ở ngoài cửa, liếc mắt ra hiệu cho họ. Sau khi hai chàng trai định thần lại thì lập tức chạy nhanh đi, lúc này cô mới đóng cửa.
Căn phòng yên tĩnh trở lại, Phong Lăng quay đầu, hơi tức giận nhìn người đàn ông ở trong phòng: "Anh thấy có người đến mà vẫn không trốn đi? Còn chạy đến trước mặt bọn nhỏ nói này nói nọ, dọa chúng đến mức này không chừng sau này người trong căn cứ sẽ bị ám ảnh tâm lý với anh đấy! Anh ‘sợ’ họ không phát hiện ra chuyện giữa em và anh à?”
Lệ Nam Hành cúi đầu liếc cô một cái: "Quan hệ giữa chúng ta có gì mà không thể để người khác biết được?”
"Gian - tình đó! Là quan hệ mà mỗi tối anh đều đến đây hôn em một lúc đó!" Phong Lăng lườm anh.
Thấy dáng vẻ hờn dỗi của cô gái, Lệ Nam Hành nhíu mày lại.
Anh lười giải thích: "Sao phải tránh? Đó là chuyện đàn ông nên làm à?"
Phong Lăng: "..."
Rõ ràng đã nói, sau khi về căn cứ, họ vẫn sẽ như trước đây, để cô tiếp tục giả nam, còn anh thì giúp cô bảo vệ bí mật.
Thế nhưng, mặc dù người đàn ông này không nói ra bí mật của cô nhưng mỗi giờ, mỗi phút đều để lộ ý muốn chiếm hữu của mình khiến người ta vừa thấy đã biết giữa họ có vấn đề!
Cô lườm anh: "Anh đang muốn tất cả mọi người đều phát hiện ra em là nữ hả?”
"Thái độ của anh đối với em bây giờ chẳng khác gì trước kia, chẳng qua là giờ, trong lòng em đã có anh nên tự mình chột dạ, sợ người ta phát hiện, vì thế mới nhạy cảm như vậy thôi. Em nghĩ có ai mà không biết giữa chúng ta có chuyện mập mờ chứ? Muộn như vậy rồi, ngoài mấy tên lính mới dám đến đây ra thì còn ai dám tùy tiện gõ cửa phòng em? Có ai mà ngu ngốc như thế chứ? Lâu như vậy rồi, ai mà không nhìn ra được?"
Phong Lăng: "...Ý anh là họ tưởng anh có hứng thú với con trai hả?”
Lệ Nam Hành rũ mắt nhìn cô, nhìn dáng vẻ sau khi về lại căn cứ cũng không thông minh hơn trước đây là bao của Phong Lăng, nói: "Lúc ở Campuchia, Tiểu Hứa và Hàn Kình cũng đã biết hết rồi, còn những người khác, bọn họ không có gan nói lung tung này nọ. Những người khác thích nghĩ thế nào là chuyện của họ, họ chẳng đáng để anh bận tâm."
Phong Lăng nhìn anh một lát, bỗng cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
Chẳng trách, gần đây, lúc Hàn Kình và Tiểu Hứa nói chuyện với cô, dù đúng là không có gì thay đổi mấy nhưng cả hai cũng không còn kề vai, quàng cổ cô như anh em với nhau nữa, thì ra bọn họ đã biết rồi.
Lúc ở Campuchia, cô vừa hôn mê vừa làm phẫu thuật suốt nhiều ngày như thế, Hàn Kình cùng Tiểu Hứa cũng ở đấy, có lẽ họ đã biết từ khi đó.
Hai người kia đều là người giữ miệng kín như bưng, quả thật không có gì đáng để lo lắng.
Nhưng Phong Lăng vẫn phải nói: "Ở trong căn cứ, em đã che giấu lâu như thế, nếu bây giờ chỉ vì anh mà chuyện giới tính của em bị lộ ra bên ngoài thì em sẽ không để anh yên đâu!"
Người đàn ông bật cười, tiếng cười kia tựa như truyền ra từ trong lồng ngực. Lệ Nam Hành bỗng duỗi cánh tay, kéo Phong Lăng vào trong lòng, cúi đầu xuống cắn lên môi cô một cái: "Em định ‘không để anh yên’ như thế nào? Hửm?"
Tay Phong Lăng vội vàng chống lên thành giường ở phía sau, nhìn người đàn ông đang ép mình xuống, nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh, trong lòng chợt dấy lên cảm giác rung động mơ hồ.
Cảm giác rung động này càng lúc càng rõ ràng.
Nhất là từ sau khi trở về căn cứ, trở lại cuộc sống như cũ.
Phong Lăng chợt phát hiện tình cảm của mình đối với Lệ Nam Hành hình như thật sự rất đặc biệt.
Không giống với người khác.
"Nếu chuyện của em bị lộ ra, em sẽ quấn lấy anh cả đời luôn." Phong Lăng cũng không biết bản thân đã học được cách nói này từ đâu, chỉ là đột nhiên thốt ra một câu như thế.
Người đàn ông lập tức nhìn cô bằng ánh mắt ngây dại, sau đó mặt mày trông rạng rỡ hẳn.
"Anh cười cái gì?" Cô nghi ngờ liệu có phải “lời thoại” chát chúa mà mình vừa mới học được nghe sến quá rồi không.
Phong Lăng vừa định giải thích thì lập tức cảm nhận được người đàn ông ôm chặt lấy mình, anh nói: "Thế thì em quấn chặt anh cả đời đi."
Đối diện với đôi mắt sâu thẳm của anh, trong chốc lát, tim cô bỗng đập loạn xạ mà chẳng biết tại sao, thậm chí đầu óc cũng trống rỗng trong vài giây.
Trong lòng khẽ rung động, Phong Lăng bỗng nhiên chủ động nhón chân rồi đặt lên môi anh một nụ hôn nhưng cũng chỉ phớt qua, sau đó cô lập tức đẩy anh ra.
Nhưng lúc vừa tách ra được một chút, Lệ Nam Hành lại ngay lập tức ghì chặt cô vào lòng.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
Chương 993: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (254)
Chương 993: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (254)