Từ trước đến giờ, Phong Lăng chưa từng nghĩ mình sẽ gặp phải chuyện như thế này.
Trong mắt cô, cảnh vật từng quen thuộc trước đây bỗng nhiên giống như một động băng, chỗ nào cũng có mũi băng nhọn, đi bước nào cũng cảm thấy cả người bị đâm đau.
Phong Lăng đi về phía cổng căn cứ XI trong trạng thái mờ mịt, cô muốn ra ngoài nhưng lại dừng bước. Lúc đi tới trước cổng, cô nhìn bóng đêm bao la của ngoại thành bên ngoài căn cứ rồi tự hỏi bản thân, cô đã làm sai chuyện gì sao?
Nếu cô không làm sai gì hết thì tại sao cô lại bị đối xử như vậy?
Nếu không làm sai thì tại sao cô lại phải đi?
Thiếu nữ trông như chàng trai trẻ đứng trước cổng căn cứ quay người trở về.
Cô đang nghĩ.
Thật ra, vẫn có rất nhiều manh mối.
Ví dụ như, về hôn ước giữa nhà họ Phong và nhà họ Lệ, cô đã nghe nói từ lâu rồi nhưng Lệ Nam Hành nói anh sẽ không cưới Phong Minh Châu, cô tin, nhưng cô lại quên mất địa vị của nhà họ Lệ và nhà họ Phong trong giới người Hoa ở nước Mỹ. Nếu không phải là sự thật, sao lại có thể cho phép loan truyền tin đồn vô căn cứ như thế? Thậm chí, những lời này còn được cô Phong thường xuyên nói đến?
Ví dụ như, dường như Lệ Nam Hành rất khách sáo với người nhà họ Phong. Lần đó, khi cô lấy lại túi cho bà Tần ở bên đường, tối hôm đó, lúc cùng nhau ăn cơm, cô có thể cảm nhận được, mặc dù Lệ Nam Hành không nói nhiều nhưng vẻ kiêu ngạo ngang ngược ngày thường đã kiềm chế lại rất nhiều, rõ ràng nhà họ Lệ và nhà họ Phong rất thân thiết với nhau.
Ví dụ như, đang yên lành, Lệ Nam Hành lại rời khỏi căn cứ mấy ngày, nhưng lần này, trước khi rời đi, anh giống như đang từ biệt cô.
Phong Lăng lại đứng trong sân huấn luyện một lúc lâu, cô nhìn điện thoại một lúc, cách thời gian bình thường Lệ Nam Hành quay về nghỉ ngơi đã muộn hơn một tiếng đồng hồ rồi.
Cô ngẩng đầu nhìn về phía phòng của Lệ Nam Hành.
Đèn trong phòng vẫn tắt.
Cho dù Phong Lăng biết rõ lúc này Lệ Nam Hành sẽ không quay về, anh vốn đã đi rồi, sao lại có thể quay về được, nhưng giây phút vừa rồi, Phong Lăng thật sự không hề lý trí mà hi vọng kỳ tích có thể xảy ra, hi vọng ánh đèn trong căn phòng kia sẽ sáng lên, hi vọng Lệ Nam Hành đi ra từ cửa sổ, đứng trên ban công vừa hút thuốc vừa híp mắt cười như không cười và nhìn cô. Sau đó, anh sẽ chế giễu cô một câu “Đồ ngốc, sao người khác đồn tin nhảm gì em cũng dám tin hết thế?”
Mãi cho đến khi đứng mệt mỏi rồi, Phong Lăng mới dời mắt khỏi căn phòng tối om kia, đi thẳng.
Buổi tối, A K không tìm được Phong Lăng, anh ta nghe thấy tiếng súng nên mới xuống xem thử, kết quả không nhìn thấy cô, sau đó cũng không biết rốt cuộc cô chạy đi đâu rồi. Đến tận khi Phong Lăng về đến tầng dưới chỗ ở, anh ta mới gặp được cô.
A K ngồi xổm trước cửa hút thuốc, cô đi ngang qua như không nhìn thấy ai hết.
"Ơ kìa, Phong Lăng." A K thấy cô về, đột nhiên đứng lên, giẫm tắt tàn thuốc: "Đi thôi, đi đánh bài! Hôm nay, đám Tam muốn ba đấu ba với chúng ta, còn gọi cả huấn luyện viên mới tới! Ngày mai cuối tuần, nhiệm vụ huấn luyện không nhiều, chúng ta đánh tới sáng luôn!".
Phong Lăng lắc đầu, vững vàng đi vào trong.
Cô không cần người khác dùng cách này giúp cô phân tâm, cũng không cần người khác ở bên cạnh. Chuyện của mình thế nào thì tự mình hiểu rõ, cô biết mình nên làm gì, không nên làm gì.
Chẳng qua chỉ là vào lúc vốn nên vững tâm, cô lại bất cẩn không giữ vững được mà thôi.
"Phong Lăng, gọi cậu đánh bài đấy." A K lại gọi cô.
"Tôi không đánh đâu, các anh đánh đi."
"Cậu không đi sao được, tụi tôi muốn ba đấu ba mà!"
Nhưng mà dù A K nói như thế nào, Phong Lăng vẫn đi thẳng lên lầu, không hề quay đầu lại.
Thấy Phong Lăng như vậy, A K đứng tại chỗ có hơi bất lực, cũng không có cách nào. Anh ta có thể nhìn ra được mối quan hệ giữa Lệ lão đại và Phong Lăng chẳng phải tình anh em bình thường.
Nhưng mấy ông cụ nhà họ Lệ hẳn sẽ không chấp nhận chuyện Lệ lão đại thích đàn ông.
Cảm giác nếu Lệ lão đại không kết hôn thì chính là bất hiếu, nhưng kết hôn rồi lại là bất nhân bất nghĩa, làm thế nào cũng đều có lỗi với hai bên.
Phong Lăng quay về phòng.
Nhưng sau khi tắm xong, cô không ngủ được, đến hơn một giờ sáng, lúc nửa đêm không có ai, cô mặc chiếc áo thun trắng ngắn tay ra ngoài chạy vòng quanh. Không biết rốt cuộc cô đã chạy bao lâu, nói chung là chạy đến khi thở gấp dữ dội, cả người toàn là mồ hôi, mệt mỏi đến mức cảm thấy bản thân có thể nằm lên giường ngủ bất cứ lúc nào. Bấy giờ, cô mới lết cơ thể đã mệt đến bủn rủn trở về phòng.
Lần này, sau khi tắm lại lần nữa, cô nằm lên giường, cơ thể rõ ràng đã mệt đến ngay cả dậy cũng không dậy nổi, nhưng cô lại vẫn không hề buồn ngủ.
Cô nhắm mắt lại ép mình ngủ một lát, hai mươi phút sau vẫn mở mắt ra. Rõ ràng vừa nãy sau khi vận động xong, tim đập thình thịch gấp gáp trong lồng ngực, nhưng cô nhận ra mình không cảm nhận được tiếng tim mình đập.
Giống y như tê liệt vậy.
Quả thực không ngủ được, cô đột nhiên đứng dậy đi đến góc phòng, mở một bên tủ ra. Trong tủ có ba chai rượu, một chai Brandy, một chai rượu nước ngoài và một chai rượu vang đỏ, mấy chai này đều là mấy lần Hàn Kình có tâm trạng tốt, tặng cho cô nhưng cô
không uống.
Hàn Kình có rất nhiều rượu, anh ta thấy ai hợp mắt thì sẽ tặng đối phương mấy chai, có thể là Hàn Kình thấy cô quá hợp mắt, nên tặng cho cô rất nhiều lần.
Một trong những lần đó, cô đã mang rượu tới phòng của Lệ lão đại.
Phong Lăng cũng không biết rượu nào uống ngon, chỉ thuận tay lấy chai Brandy 58 độ ra. Cô vừa cầm chai rượu vừa mở cửa sổ, liếc nhìn sân thượng tối đen bên cạnh, sau đó dựa vào tay vịn ban công của mình, đưa chai rượu lên uống một ngụm.
Cô chưa từng uống loại rượu Brandy này, cảm thấy không ngon, nhưng dường như không cay họng, không khó uống như mấy loại rượu trắng kia. Hơn nữa, chép miệng mấy cái, Phong Lăng có cảm giác giống như trong miệng còn hơi lưu lại chút ít vị ngọt nhàn nhạt, sau khi cảm giác cay nồng qua đi là cảm giác ngọt ngào, rất tuyệt vời.
Từ trước đến nay, cô không uống rượu, tối nay uống là do không ngủ được.
Dù sao, bây giờ, với sự hiểu biết của mấy người A K về cô, nếu ngày mai cô say không dậy nổi, không đi huấn luyện, bọn họ cũng sẽ nghĩ cách tìm một lý do thích hợp giúp cô xin nghỉ.
Nói chung, cho dù say cũng không sao.
Say một lần đi.
Say một lần thì cái gì cũng sẽ quên hết.
Thiếu nữ tóc ngắn dựa vào ban công, đưa chai rượu trong tay lên uống một ngụm lớn nữa, sau đó, cô cau mày rồi nuốt xuống.
Rồi sau đó, hết ngụm này đến ngụm khác.
Có điều rõ ràng cảm thấy trước mắt đã trở nên mơ hồ, nhưng Phong Lăng lại cảm thấy bản thân chưa bao giờ tỉnh táo như lúc này.
Cô hiểu rất rõ, phía sau hai chữ Phong Lăng chính là một thân phận trẻ mồ côi không rõ ràng, là loại người nhỏ bé không thể cho nhà họ Lệ có được bất kỳ lợi ích gì, là một người mà ngay cả bản thân cũng không biết làm thế nào mới có thể tồn tại được trong thế giới này.
Sáng sớm hôm sau, Phong Lăng say rượu ngủ cả đêm ngoài ban công cảm thấy cơ thể lúc nóng lúc lạnh, đầu đau như muốn nứt ra, cô trở mình rồi mở mắt, mới nhận ra mình đang ngủ ngoài ban công.
Thời tiết tối qua âm gần ba bốn độ, thế mà cô lại mặc áo thun ngắn tay rồi ngủ ở đây.
Phong Lăng chịu đựng cảm giác đau đầu, đang định ngồi dậy, nhưng trong cơn đau đầu do say rượu, cô đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa vừa mãnh liệt vừa dồn dập!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
Chương 997: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (258)
Chương 997: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (258)